Nguyệt Nhi...
Thanh âm hắn trầm trầm, khàn khàn, còn có chút run rẩy, đôi mắt tím nhìn nàng chăm chú không chớp mắt....
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Mộ Như Nguyệt từ kinh ngạc biến thành vui sướng, nhưng nàng còn chưa kịp gọi tên nam nhân, lại thấy hắn chậm rãi ngã xuống.
Vô Trần!
Mộ Như Nguyệt vội vàng đẩy Mặc Khê ra, chạy tới trước mặt nam nhân, vươn tay đỡ lấy hắn.
Nàng nhẹ nhàng đặt ngón tay lên mạch đập của nam nhân, nhẹ giọng nói: Dùng toàn bộ nguyên khí để bay đến, hơn nữa từ bi thương quá độ biến thành kinh hỉ quá mức, làm hắn chìm vào hôn mê, Vô Trần, xin lỗi, ta lại làm ngươi lo lắng...
Lần này, là nàng đã hành sự quá lỗ mãng.
Chẳng qua vì Âu Dương Vân Cẩm không nói rõ tình huống của Âu Dương gia với nàng, nếu không, nàng cũng không phái Tiểu Bạch và Khiếu Nguyệt ra ngoài...
Ngón tay Mộ Như Nguyệt khẽ vuốt ve mái tóc nam nhân, dù đã hôn mê, môi hắn vẫn trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy bất an.
Có thể khiến Vô Trần bị kích thích đến hôn mê như vậy, có thể thấy chuyện vừa rồi làm hắn tuyệt vọng thế nào...
Bóng đêm như nước.
Dưới ánh trăng, nam nhân nằm trên giường, tóc đen xõa tung trên nệm, vẻ mặt bất an, sắc mặt trắng bệch như quỷ, hàng lông mày nhíu chặt.
Nguyệt Nhi!
Bỗng nhiên, nam nhân mở trừng mắt, đôi mắt tím ẩn chứa tia sáng thị huyết, còn có vô tận bi thương cùng tuyệt vọng...
Nhưng khi dời mắt về phía nữ tử bên cạnh, hắn lại ngây ngẩn.
Dung nhan kia, một năm nay hắn không lúc nào không tưởng niệm, hiện giờ đã xuất hiện trước mặt hắn...
Nhưng mà lúc đó hắn rõ ràng cảm thấy hơi thở của nàng đã biến mất, vậy chuyện hiện tại là thế nào?
Đây... có lẽ chỉ là mơ.Nếu là mơ, hắn tình nguyện cả đời không tỉnh lại, làm bạn với nàng trong mơ...
Vô Trần , Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh băng của nam nhân, Thân thể chàng thế nào? Chàng cũng thật là, cứ như vậy đột nhiên hôn mê bất tỉnh, làm ta sợ chết khiếp.
Không!
Đây không phải mơ...
Nguyệt Nhi thật sự ở trước mặt hắn!
Nam nhân bỗng nhiên cầm chặt tay nàng, hung hăng kéo nàng qua, sau đó xoay người đè lên, hôn môi nàng...
Thân thể Mộ Như Nguyệt cứng đờ.
Bởi vì hiện tại nàng rõ ràng cảm nhận được môi hắn run rẩy, sau đó... có chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống mặt nàng.
Vô Trần...
Nguyệt Nhi , Dạ Vô Trần chậm rãi dời môi mình ra, sau đó cúi đầu nhìn nữ tử dưới thân, Sau này ta sẽ không rời đi nữa, ta không muốn chuyện hôm nay lại tái diễn.
Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại...
Chỉ cần nghĩ đến một khắc kia, tim hắn lại run lên, đồng thời cũng cảm nhận được nỗi tuyệt vọng chưa từng có...
Thì ra tuyệt vọng, là mùi vị này...
Vô Trần, ta xin lỗi, ta làm chàng lo lắng. Lông mi Mộ Như Nguyệt run rẩy, ngước mắt nhìn dung nhan tái nhợt của nam nhân, khóe môi khẽ cong lên.
Nam nhân này tôn quý cường đại cỡ nào, hiện tại trước mặt nàng lại hoang mang, sợ hãi như một con người bình thường.
Nàng vĩnh viễn không quên, lúc hôn nàng bờ môi hắn run rẩy, trời biết nếu nàng thật sự chết đi, nam nhân này yêu nàng sâu đậm như vậy sẽ làm ra hành động điên cuồng gì...
Dạ Vô Trần kéo tay Mộ Như Nguyệt vào ngực, gắt gao ôm nàng, tựa như ôm một bảo vật mất đi mà tìm lại được, sợ nàng sẽ lại lần nữa biến mất....
Thanh âm hắn trầm trầm, khàn khàn, còn có chút run rẩy, đôi mắt tím nhìn nàng chăm chú không chớp mắt....
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Mộ Như Nguyệt từ kinh ngạc biến thành vui sướng, nhưng nàng còn chưa kịp gọi tên nam nhân, lại thấy hắn chậm rãi ngã xuống.
Vô Trần!
Mộ Như Nguyệt vội vàng đẩy Mặc Khê ra, chạy tới trước mặt nam nhân, vươn tay đỡ lấy hắn.
Nàng nhẹ nhàng đặt ngón tay lên mạch đập của nam nhân, nhẹ giọng nói: Dùng toàn bộ nguyên khí để bay đến, hơn nữa từ bi thương quá độ biến thành kinh hỉ quá mức, làm hắn chìm vào hôn mê, Vô Trần, xin lỗi, ta lại làm ngươi lo lắng...
Lần này, là nàng đã hành sự quá lỗ mãng.
Chẳng qua vì Âu Dương Vân Cẩm không nói rõ tình huống của Âu Dương gia với nàng, nếu không, nàng cũng không phái Tiểu Bạch và Khiếu Nguyệt ra ngoài...
Ngón tay Mộ Như Nguyệt khẽ vuốt ve mái tóc nam nhân, dù đã hôn mê, môi hắn vẫn trắng bệch, vẻ mặt tràn đầy bất an.
Có thể khiến Vô Trần bị kích thích đến hôn mê như vậy, có thể thấy chuyện vừa rồi làm hắn tuyệt vọng thế nào...
Bóng đêm như nước.
Dưới ánh trăng, nam nhân nằm trên giường, tóc đen xõa tung trên nệm, vẻ mặt bất an, sắc mặt trắng bệch như quỷ, hàng lông mày nhíu chặt.
Nguyệt Nhi!
Bỗng nhiên, nam nhân mở trừng mắt, đôi mắt tím ẩn chứa tia sáng thị huyết, còn có vô tận bi thương cùng tuyệt vọng...
Nhưng khi dời mắt về phía nữ tử bên cạnh, hắn lại ngây ngẩn.
Dung nhan kia, một năm nay hắn không lúc nào không tưởng niệm, hiện giờ đã xuất hiện trước mặt hắn...
Nhưng mà lúc đó hắn rõ ràng cảm thấy hơi thở của nàng đã biến mất, vậy chuyện hiện tại là thế nào?
Đây... có lẽ chỉ là mơ.Nếu là mơ, hắn tình nguyện cả đời không tỉnh lại, làm bạn với nàng trong mơ...
Vô Trần , Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh băng của nam nhân, Thân thể chàng thế nào? Chàng cũng thật là, cứ như vậy đột nhiên hôn mê bất tỉnh, làm ta sợ chết khiếp.
Không!
Đây không phải mơ...
Nguyệt Nhi thật sự ở trước mặt hắn!
Nam nhân bỗng nhiên cầm chặt tay nàng, hung hăng kéo nàng qua, sau đó xoay người đè lên, hôn môi nàng...
Thân thể Mộ Như Nguyệt cứng đờ.
Bởi vì hiện tại nàng rõ ràng cảm nhận được môi hắn run rẩy, sau đó... có chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống mặt nàng.
Vô Trần...
Nguyệt Nhi , Dạ Vô Trần chậm rãi dời môi mình ra, sau đó cúi đầu nhìn nữ tử dưới thân, Sau này ta sẽ không rời đi nữa, ta không muốn chuyện hôm nay lại tái diễn.
Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại...
Chỉ cần nghĩ đến một khắc kia, tim hắn lại run lên, đồng thời cũng cảm nhận được nỗi tuyệt vọng chưa từng có...
Thì ra tuyệt vọng, là mùi vị này...
Vô Trần, ta xin lỗi, ta làm chàng lo lắng. Lông mi Mộ Như Nguyệt run rẩy, ngước mắt nhìn dung nhan tái nhợt của nam nhân, khóe môi khẽ cong lên.
Nam nhân này tôn quý cường đại cỡ nào, hiện tại trước mặt nàng lại hoang mang, sợ hãi như một con người bình thường.
Nàng vĩnh viễn không quên, lúc hôn nàng bờ môi hắn run rẩy, trời biết nếu nàng thật sự chết đi, nam nhân này yêu nàng sâu đậm như vậy sẽ làm ra hành động điên cuồng gì...
Dạ Vô Trần kéo tay Mộ Như Nguyệt vào ngực, gắt gao ôm nàng, tựa như ôm một bảo vật mất đi mà tìm lại được, sợ nàng sẽ lại lần nữa biến mất....
/1551
|