Nguyệt Nhi, sao nàng lại xuất hiện ở Vô giới?
Bởi vì Mộ Dung Thanh Sơ nói cho ta biết chàng đến đây , Mộ Như Nguyệt nhìn Dạ Vô Trần chăm chú, Vô Trần, ta là thê tử của chàng, dù có khó khăn nguy hiểm gì chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt, ta cũng sẽ luôn truy tìm bước chân của chàng, bất luận chàng đi đâu ta cũng nguyện ý đi theo, không xa không rời.
Không xa không rời....
Dạ Vô Trần rũ mắt nhìn Mộ Như Nguyệt: Nguyệt Nhi, ta cho rằng ta rời đi thì có thể đổi được sự bình an cho nàng, ít nhất Tử Phượng sẽ không tìm nàng gây phiền toái, nhưng mà bây giờ ta đã hiểu... ta thật sự làm sai rồi, ta sẽ không để chuyện hôm nay tái diễn, cho nên từ nay về sau sẽ không rời xa nàng nửa bước.
Hai mắt Mộ Như Nguyệt chứa ý cười, xoay người đè nam nhân xuống, hung hăng hôn lên môi hắn. Có lẽ là vì nàng hiếm khi chủ động, Dạ Vô Trần sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, giơ tay ôm đầu nàng khiến nụ hôn càng sâu thêm.
Không biết từ khi nào quần áo hai người dần dần rơi xuống, bầu không khí trong phòng cũng nóng lên.
Dạ Vô Trần kéo tay Mộ Như Nguyệt, đè nàng dưới thân, cùng nàng hợp làm một...
Bóng đêm như nước bao trùm một màn cảnh xuân...
Cho đến khi hai người mệt đến mức thở hổn hển không ngừng, Mộ Như Nguyệt mới quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh: Vô Trần, Quỷ Vương của Thiên quốc có phải là chàng hay không?
Đôi mắt tím của Dạ Vô Trần ẩn chứa ý cười, bàn tay to ôm chặt eo thon của nàng, hắn quay đầu, dán cánh môi lên vành tai nàng, khiến nàng rùng mình một cái.
Lúc trước mới tới Vô giới cũng không biết nơi này, sau đó cơ duyên xảo hợp gặp được hoàng đế Thiên quốc, hắn muốn ta trở thành Vương gia khác họ, vì muốn tìm hiểu tình huống ở đây cho nên ta đáp ứng, chờ đến khi ta hiểu rõ mọi thứ ở đây, sẽ rời khỏi nơi này, bất quá...
Dạ Vô Trần nheo mắt: Tại sao nàng lại ở trong Thần Vương phủ? Còn có thiếu niên ôm nàng là ai? Vô Trần, chàng ghen? Mộ Như Nguyệt cười khẽ, Nhưng bộ dáng chàng ghen thật đáng yêu, làm ta nhớ lại lần đầu gặp nhau.
Năm đó hắn chỉ là ngốc vương thôi.
Còn nàng cũng chỉ là một phế vật.
Khi đó Mộ Như Nguyệt thế nào cũng không ngờ mỹ thiếu niên từ trên trời rơi xuống trúng nàng, sau này lại trở thành vị hôn phu của nàng...
Duyên phận, đúng là kỳ quái...
Hừ! Dạ Vô Trần khẽ hừ một tiếng, gắt gao kéo tay Mộ Như Nguyệt, mùi giấm chua lòm từ trong miệng hắn tràn ra: Ở Thiên quốc, không phải ta không có Vương phủ, nàng theo ta dọn về Quỷ Vương phủ ở, còn nữa, ngoài ta ra, không có phép ôm bất kì nam nhân nào, không đúng, nữ nhân cũng không được, toàn thân nàng từ trên xuống dưới chỉ thuộc về một mình ta!
Dạ Vô Trần quả thật ghen tuông, nghĩ đến cảnh Mặc Khê ôm Mộ Như Nguyệt, trong lòng hắn liền chua lè, mắt tím ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt.Ngay tại thời điểm Mộ Như Nguyệt chuẩn bị nói gì đó, cửa phòng bị đẩy ra, ánh trăng bên ngoài chiếu vào, dừng trên đôi nam nữ trên giường.
Đáy mắt Dạ Vô Trần xẹt qua một tia âm hiểm, nhấc tay kéo chăn lại, sau đó cả người áp về phía Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt rên lên một tiếng, hung hăng trừng mắt Dạ Vô Trần.
Vô Trần, chàng... ngô!
Lời còn chưa nói xong, Dạ Vô Trần đã cúi đầu cắn môi nàng, chặn hết những lời nàng muốn nói trong cổ họng....
Bởi vì Mộ Dung Thanh Sơ nói cho ta biết chàng đến đây , Mộ Như Nguyệt nhìn Dạ Vô Trần chăm chú, Vô Trần, ta là thê tử của chàng, dù có khó khăn nguy hiểm gì chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt, ta cũng sẽ luôn truy tìm bước chân của chàng, bất luận chàng đi đâu ta cũng nguyện ý đi theo, không xa không rời.
Không xa không rời....
Dạ Vô Trần rũ mắt nhìn Mộ Như Nguyệt: Nguyệt Nhi, ta cho rằng ta rời đi thì có thể đổi được sự bình an cho nàng, ít nhất Tử Phượng sẽ không tìm nàng gây phiền toái, nhưng mà bây giờ ta đã hiểu... ta thật sự làm sai rồi, ta sẽ không để chuyện hôm nay tái diễn, cho nên từ nay về sau sẽ không rời xa nàng nửa bước.
Hai mắt Mộ Như Nguyệt chứa ý cười, xoay người đè nam nhân xuống, hung hăng hôn lên môi hắn. Có lẽ là vì nàng hiếm khi chủ động, Dạ Vô Trần sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, giơ tay ôm đầu nàng khiến nụ hôn càng sâu thêm.
Không biết từ khi nào quần áo hai người dần dần rơi xuống, bầu không khí trong phòng cũng nóng lên.
Dạ Vô Trần kéo tay Mộ Như Nguyệt, đè nàng dưới thân, cùng nàng hợp làm một...
Bóng đêm như nước bao trùm một màn cảnh xuân...
Cho đến khi hai người mệt đến mức thở hổn hển không ngừng, Mộ Như Nguyệt mới quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh: Vô Trần, Quỷ Vương của Thiên quốc có phải là chàng hay không?
Đôi mắt tím của Dạ Vô Trần ẩn chứa ý cười, bàn tay to ôm chặt eo thon của nàng, hắn quay đầu, dán cánh môi lên vành tai nàng, khiến nàng rùng mình một cái.
Lúc trước mới tới Vô giới cũng không biết nơi này, sau đó cơ duyên xảo hợp gặp được hoàng đế Thiên quốc, hắn muốn ta trở thành Vương gia khác họ, vì muốn tìm hiểu tình huống ở đây cho nên ta đáp ứng, chờ đến khi ta hiểu rõ mọi thứ ở đây, sẽ rời khỏi nơi này, bất quá...
Dạ Vô Trần nheo mắt: Tại sao nàng lại ở trong Thần Vương phủ? Còn có thiếu niên ôm nàng là ai? Vô Trần, chàng ghen? Mộ Như Nguyệt cười khẽ, Nhưng bộ dáng chàng ghen thật đáng yêu, làm ta nhớ lại lần đầu gặp nhau.
Năm đó hắn chỉ là ngốc vương thôi.
Còn nàng cũng chỉ là một phế vật.
Khi đó Mộ Như Nguyệt thế nào cũng không ngờ mỹ thiếu niên từ trên trời rơi xuống trúng nàng, sau này lại trở thành vị hôn phu của nàng...
Duyên phận, đúng là kỳ quái...
Hừ! Dạ Vô Trần khẽ hừ một tiếng, gắt gao kéo tay Mộ Như Nguyệt, mùi giấm chua lòm từ trong miệng hắn tràn ra: Ở Thiên quốc, không phải ta không có Vương phủ, nàng theo ta dọn về Quỷ Vương phủ ở, còn nữa, ngoài ta ra, không có phép ôm bất kì nam nhân nào, không đúng, nữ nhân cũng không được, toàn thân nàng từ trên xuống dưới chỉ thuộc về một mình ta!
Dạ Vô Trần quả thật ghen tuông, nghĩ đến cảnh Mặc Khê ôm Mộ Như Nguyệt, trong lòng hắn liền chua lè, mắt tím ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt.Ngay tại thời điểm Mộ Như Nguyệt chuẩn bị nói gì đó, cửa phòng bị đẩy ra, ánh trăng bên ngoài chiếu vào, dừng trên đôi nam nữ trên giường.
Đáy mắt Dạ Vô Trần xẹt qua một tia âm hiểm, nhấc tay kéo chăn lại, sau đó cả người áp về phía Mộ Như Nguyệt.
Mộ Như Nguyệt rên lên một tiếng, hung hăng trừng mắt Dạ Vô Trần.
Vô Trần, chàng... ngô!
Lời còn chưa nói xong, Dạ Vô Trần đã cúi đầu cắn môi nàng, chặn hết những lời nàng muốn nói trong cổ họng....
/1551
|