Đoàn Cẩm Sơ cố hết sức ổn định lại cảm xúc, cười khẽ, nhìn chằm chằm Ngạn Hi. Trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, lại bình tĩnh thong thả mà nói, nói xong, đưa tay chậm rãi vén màn lên: Kiểm tra một phen cũng tốt, tránh cho Ngạn đại nhân không yên lòng! Thật ra chỉ có thế, trên giường ta có thêm một người, chỉ là thái giám Tiểu Thuận Tử trước kia ở cùng phòng với ta, luôn hầu hạ Quý phi nương nương tại Bảo Nguyệt cung, hôm qua chuyển sang phòng sát vách, hắn thường ngủ cùng giường với ta tình cảm rất thân thiết, cho nên tối nay lại đến ngủ phòng ta nói chuyện phiếm! Ngạn đại nhân mời xem!
Tiểu Thuận Tử từ sau lưng Đoàn Cẩm Sơ ngồi dậy, cũng không biết khi nào đã cởi áo khoác ngoài và áo trong, hiện giờ thân trên ở trạng thái trần trụi cực kỳ khiếm nhã, mà gương mặt thấp thỏm lo âu, khẩn trương kéo bả vai Đoàn Cẩm Sơ, đưa ra một thẻ bài màu đen, giọng nhút nhát lí nhí nói: Ta là Tiểu Thuận Tử! Ta không phải. . . . Không phải thích khách! Thẻ bài đây!
Ngạn Hi đưa tay nhận lấy, cúi đầu tra xét đồng thời đưa mũi dùng sức hít hít, trong mắt lập tức lóe lên chút ánh sáng tinh tường, mặt không đổi sắc trả thẻ bài lại, nói: Xoay người qua chỗ khác!
Ặc! Ngạn đại nhân! Ngài sao thế? Nhìn mặt hai chúng ta vẫn không thể chứng minh sao? Mặt Đoàn Cẩm Sơ lộ vẻ không vui, nhấc một góc chăn lên bước xuống giường, thình lình nắm tay Ngạn Hi. Nếu so đầu với nhau mà nói, Ngạn Hi cũng không cao hơn nàng bao nhiêu, cho nên khi nàng nghiêng người kề sát hắn, ánh mắt hai người song song nhìn nhau. Ngạn Hi tức giận, cánh tay khẽ động muốn hất nàng ra, tay kia của nàng lại khoác lên vai Ngạn Hi, nhẹ giọng nói vào tai Ngạn Hi: Ngạn đại nhân! Nghe nói nữ nhân có thể ra trận làm tướng quân! Ngạn đại nhân thật bản lãnh đó!
Ngạn Hi chấn động, đôi mắt tinh tường lóe lên tia sáng tối tăm mơ hồ, liếc nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nàng đã đứng thẳng người lên, đùa cợt cười với hắn, bỏ tay hắn ra, lui trở về giường, vô lại nhìn hắn.
Ngạn Hi nắm chặt chuôi kiếm bên hông, lạnh lùng bễ nghễ nhìn Đoàn Cẩm Sơ, sắc mặt trầm tĩnh không lộ chút bối rối, vẫn trầm mặc, nhưng lúc này Tiểu Thuận Tử lại sợ hãi xen vào nói: Tiểu Sơ Tử! Các đại nhân muốn kiểm tra, nô tài chúng ta cho bọn họ kiểm tra một chút là được! Canh năm ngày mai còn phải đi ứng hầu! Tra xong sớm ngủ sớm thôi!
Tiểu Thuận Tử ca!
Tiểu Thuận Tử từ sau lưng Đoàn Cẩm Sơ ngồi dậy, cũng không biết khi nào đã cởi áo khoác ngoài và áo trong, hiện giờ thân trên ở trạng thái trần trụi cực kỳ khiếm nhã, mà gương mặt thấp thỏm lo âu, khẩn trương kéo bả vai Đoàn Cẩm Sơ, đưa ra một thẻ bài màu đen, giọng nhút nhát lí nhí nói: Ta là Tiểu Thuận Tử! Ta không phải. . . . Không phải thích khách! Thẻ bài đây!
Ngạn Hi đưa tay nhận lấy, cúi đầu tra xét đồng thời đưa mũi dùng sức hít hít, trong mắt lập tức lóe lên chút ánh sáng tinh tường, mặt không đổi sắc trả thẻ bài lại, nói: Xoay người qua chỗ khác!
Ặc! Ngạn đại nhân! Ngài sao thế? Nhìn mặt hai chúng ta vẫn không thể chứng minh sao? Mặt Đoàn Cẩm Sơ lộ vẻ không vui, nhấc một góc chăn lên bước xuống giường, thình lình nắm tay Ngạn Hi. Nếu so đầu với nhau mà nói, Ngạn Hi cũng không cao hơn nàng bao nhiêu, cho nên khi nàng nghiêng người kề sát hắn, ánh mắt hai người song song nhìn nhau. Ngạn Hi tức giận, cánh tay khẽ động muốn hất nàng ra, tay kia của nàng lại khoác lên vai Ngạn Hi, nhẹ giọng nói vào tai Ngạn Hi: Ngạn đại nhân! Nghe nói nữ nhân có thể ra trận làm tướng quân! Ngạn đại nhân thật bản lãnh đó!
Ngạn Hi chấn động, đôi mắt tinh tường lóe lên tia sáng tối tăm mơ hồ, liếc nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nàng đã đứng thẳng người lên, đùa cợt cười với hắn, bỏ tay hắn ra, lui trở về giường, vô lại nhìn hắn.
Ngạn Hi nắm chặt chuôi kiếm bên hông, lạnh lùng bễ nghễ nhìn Đoàn Cẩm Sơ, sắc mặt trầm tĩnh không lộ chút bối rối, vẫn trầm mặc, nhưng lúc này Tiểu Thuận Tử lại sợ hãi xen vào nói: Tiểu Sơ Tử! Các đại nhân muốn kiểm tra, nô tài chúng ta cho bọn họ kiểm tra một chút là được! Canh năm ngày mai còn phải đi ứng hầu! Tra xong sớm ngủ sớm thôi!
Tiểu Thuận Tử ca!
/202
|