Đoàn Cẩm Sơ lần đầu tiên nếm thử mùi vị đi theo nô tài xuất cung, thủ tục đúng là nặng nề!
Đi từ Kính Sự phòng đến cổng hoàng cung Đoàn Cẩm Sơ đã mệt muốn chết, khoảng cách ước chừng phải xa đến ba nghìn thước (3000m), sau đó đợi trình thiếp xuất nhập hoàng cung do chính Lộ Văn Minh phê duyệt, Đoàn Cẩm Sơ tựa vào tường thành thở hồng hộc, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trán lấm tấm mồ hôi.
Tiểu Sơ Tử! Hay người chờ ở đây, ta về Vương phủ trước bẩm báo một tiếng với chủ tử, nhất định chủ tử sẽ cho xe ngựa tới đón người! Tiểu Xuyên Tử đưa khăn tay lên, giọng đau xót nói.
Đừng! Ta không yếu ớt như vậy! Đoàn Cẩm Sơ nhận lấy khăn tay lau mồ hôi, nghỉ một chút, lại nói: Hắn tới đón ta bao nhiêu lần ta cũng chưa đi! Giờ mặt mũi nào kêu hắn tới đón nữa? Có điều! Xuất cung với ngươi thật khổ! Sau này ta phải tìm đi với chủ tử địa vị cao cao một chút. . . .!
Mới ai oán nói đến đây, lại thật sự nghe được tiếng bước chân vang lên sau lưng, còn có tiếng bánh xe lăn trên đường nghe lộp cộp !
Hai người trợn tròn mắt, cùng quay đầu lại, chỉ thấy một cỗ kiệu và một chiếc xe ngựa từ từ tiến đến, cỗ kiệu phía trước, xe ngựa phía sau, hai bên đều theo sau hạ nhân, sắc mặt kiệu phu và xa phu đều nghiêm cẩn, mắt nhìn phía trước.
Ta có năng lực biết trước nha! Đoàn Cẩm Sơ đắc ý nhỏ giọng nói thầm một câu, lại bị Tiểu Xuyên Tử lôi kéo tránh sang một bên, đồng thời mạnh mẽ xoay người nàng lại để nàng đứng đưa lưng về phía cỗ kiệu.
Chi vậy? Ngươi không muốn ta hưởng phúc à? Ta tự hỏi có phải Cửu công chúa trong cỗ kiệu hay xe ngựa kia không, ngươi...... lập tức giọng Đoàn Cẩm Sơ buồn bực, oán giận nói, lại bị Tiểu Xuyên Tử kéo tay lại lắc đầu đưa ngón tay lên môi, ý bảo nàng câm miệng. Nàng hơi mím môi trừng hắn, lại nghe hắn càng thấp giọng nói: Cỗ kiệu là An Bình vương, xe ngựa là An Tĩnh vương, người muốn hưởng phúc sao?
Ặc! Sao ngươi biết? khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ run rẩy, nhưng cũng thức thời cúi đầu xuống sâu hơn.
Nghe tiếng vang đến gần, Tiểu Xuyên Tử đưa tay che một bên mặt: Trên cỗ kiệu và xe ngựa đều có dấu hiệu Vương Phủ đó!
A a! Vậy ta không dám đi kế bên đâu! Chúng ta chạy nhanh đi!
Đoàn Cẩm Sơ trở tay kéo ngược lại Tiểu Xuyên Tử, nhấc chân lao ra ngoài, chạy thục mạng, tựa như sau lưng có sói xám đuổi theo cô bé quàng khăn đỏ!
Giỡn chơi sao! Nếu nàng ngồi xe ngựa Sở Vân Ly đi Bát Vương Phủ, đoán chừng không phải đi an ủi Sở Vân Hách, mà làm cho Sở Vân Hách giận càng thêm giận, buồn càng thêm buồn, dấm chua càng thêm chua rồi!
Nhưng, sự thật chứng minh,
Đi từ Kính Sự phòng đến cổng hoàng cung Đoàn Cẩm Sơ đã mệt muốn chết, khoảng cách ước chừng phải xa đến ba nghìn thước (3000m), sau đó đợi trình thiếp xuất nhập hoàng cung do chính Lộ Văn Minh phê duyệt, Đoàn Cẩm Sơ tựa vào tường thành thở hồng hộc, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trán lấm tấm mồ hôi.
Tiểu Sơ Tử! Hay người chờ ở đây, ta về Vương phủ trước bẩm báo một tiếng với chủ tử, nhất định chủ tử sẽ cho xe ngựa tới đón người! Tiểu Xuyên Tử đưa khăn tay lên, giọng đau xót nói.
Đừng! Ta không yếu ớt như vậy! Đoàn Cẩm Sơ nhận lấy khăn tay lau mồ hôi, nghỉ một chút, lại nói: Hắn tới đón ta bao nhiêu lần ta cũng chưa đi! Giờ mặt mũi nào kêu hắn tới đón nữa? Có điều! Xuất cung với ngươi thật khổ! Sau này ta phải tìm đi với chủ tử địa vị cao cao một chút. . . .!
Mới ai oán nói đến đây, lại thật sự nghe được tiếng bước chân vang lên sau lưng, còn có tiếng bánh xe lăn trên đường nghe lộp cộp !
Hai người trợn tròn mắt, cùng quay đầu lại, chỉ thấy một cỗ kiệu và một chiếc xe ngựa từ từ tiến đến, cỗ kiệu phía trước, xe ngựa phía sau, hai bên đều theo sau hạ nhân, sắc mặt kiệu phu và xa phu đều nghiêm cẩn, mắt nhìn phía trước.
Ta có năng lực biết trước nha! Đoàn Cẩm Sơ đắc ý nhỏ giọng nói thầm một câu, lại bị Tiểu Xuyên Tử lôi kéo tránh sang một bên, đồng thời mạnh mẽ xoay người nàng lại để nàng đứng đưa lưng về phía cỗ kiệu.
Chi vậy? Ngươi không muốn ta hưởng phúc à? Ta tự hỏi có phải Cửu công chúa trong cỗ kiệu hay xe ngựa kia không, ngươi...... lập tức giọng Đoàn Cẩm Sơ buồn bực, oán giận nói, lại bị Tiểu Xuyên Tử kéo tay lại lắc đầu đưa ngón tay lên môi, ý bảo nàng câm miệng. Nàng hơi mím môi trừng hắn, lại nghe hắn càng thấp giọng nói: Cỗ kiệu là An Bình vương, xe ngựa là An Tĩnh vương, người muốn hưởng phúc sao?
Ặc! Sao ngươi biết? khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ run rẩy, nhưng cũng thức thời cúi đầu xuống sâu hơn.
Nghe tiếng vang đến gần, Tiểu Xuyên Tử đưa tay che một bên mặt: Trên cỗ kiệu và xe ngựa đều có dấu hiệu Vương Phủ đó!
A a! Vậy ta không dám đi kế bên đâu! Chúng ta chạy nhanh đi!
Đoàn Cẩm Sơ trở tay kéo ngược lại Tiểu Xuyên Tử, nhấc chân lao ra ngoài, chạy thục mạng, tựa như sau lưng có sói xám đuổi theo cô bé quàng khăn đỏ!
Giỡn chơi sao! Nếu nàng ngồi xe ngựa Sở Vân Ly đi Bát Vương Phủ, đoán chừng không phải đi an ủi Sở Vân Hách, mà làm cho Sở Vân Hách giận càng thêm giận, buồn càng thêm buồn, dấm chua càng thêm chua rồi!
Nhưng, sự thật chứng minh,
/202
|