Tiểu Sơ Tử!
Một tiếng hét to từ miệng Sở Vân Ly quát lên, hơn nửa người đã chồm ra khỏi xe ngựa, lạnh mắt liếc nhìn Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt phức tạp nói: Nháo cái gì? Lên xe! Chúng ta cũng đang muốn đi Bát Vương Phủ đây, cho ngươi đi nhờ một đoạn!
Ách. . . . Ngươi. . . . các ngươi không phải nói đi ngày hôm qua rồi sao? thật sự Đoàn Cẩm Sơ không muốn đi chung, lại càng không muốn có người quấy rầy nàng ngọt ngào cùng Sở Vân Hách, vì vậy, mặt rối rắm nhăn như khổ qua, tâm tình cực tệ hỏi.
Hôm qua có việc trì hoãn! Hôm nay đi. Sở Vân Ly thản nhiên nói.
Sở Vân Lan cũng nghiêng người ra, hồ nghi nhìn qua, hỏi lại: Nhị ca! Bây giờ đi phủ lão Bát thật sao?
Ừ! Ta có chút chuyện muốn thương lượng cùng hắn, nếu ngươi không muốn đi, thì hãy về trước đi! Sở Vân Ly nói.
Thôi! Ta không thèm đi! Hôm nay là sinh thần của Giai Nghi, ta hồi phủ! Giai Nghi là An Bình vương phi, tuy Sở Vân Lan nói đúng tình hợp lý, ngoài mặt cũng biểu hiện khinh thường, nhưng khi ngồi xuống quay vào trong kiệu, khuôn mặt tuấn tú liền ẩn nét âm trầm, nắm tay xiết chặt, trong mắt đầy vẻ đố kỵ.
Nhìn cỗ kiệu rời đi, lòng Đoàn Cẩm Sơ cũng không hạ xuống được, bởi vì một con hổ đi rồi, còn có một con sói, hơn nữa nàng cảm giác có thể còn mang danh sắc lang, ánh mắt nhìn nàng luôn rất kỳ dị, tựa như. . . . như nhìn thấu thân nữ nhi của nàng, nếu không, thì thực sự có khuynh hướng đồng tính luyến ái?
Tiểu Sơ Tử! Lên xe!
Trong lúc đang suy tư, tiếng Sở Vân Ly đã vang lên, Đoàn Cẩm Sơ quay đầu nhìn về phía hắn, quả quyết cự tuyệt nói: An Tĩnh vương gia ngài tự ngồi xe ngựa đi, nô tài đi bộ được rồi! Còn có Tiểu Xuyên Tử, nô tài đi cùng hắn, không thể bỏ hắn!
Mệnh lệnh đã đưa ra! Cần bổn vương lặp lại lần nữa sao? Sở Vân Ly sắc mặt hời hợt, giọng bất giác lạnh xuống.
Ta không. . . .!
Ly Việt, bắt Tiểu Sơ Tử ném lên đây! Tiểu Xuyên Tử! Đi theo xe ngựa!
Ai . . . .
Mới kháng nghị một tiếng, vai Đoàn Cẩm Sơ đã bị Ly Việt nhấc lên, nhẹ nhàng bắt nàng ném lên xe, Sở Vân Ly đón lấy, giữ chặt cánh tay nàng, dùng sức kéo một cái đưa nàng vào trong xe. Ầm! một tiếng, cửa xe đóng lại ngay!
Rõ ràng Tiểu Xuyên Tử không dám dị nghị, không ngừng âm thầm lo lắng, rồi lại không còn cách nào, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Tiểu Sơ Tử tự bảo trọng, đừng bị động chạm gì. Lại nói, đó cũng là một trong những nhiệm vụ của hắn!
Xe
Một tiếng hét to từ miệng Sở Vân Ly quát lên, hơn nửa người đã chồm ra khỏi xe ngựa, lạnh mắt liếc nhìn Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt phức tạp nói: Nháo cái gì? Lên xe! Chúng ta cũng đang muốn đi Bát Vương Phủ đây, cho ngươi đi nhờ một đoạn!
Ách. . . . Ngươi. . . . các ngươi không phải nói đi ngày hôm qua rồi sao? thật sự Đoàn Cẩm Sơ không muốn đi chung, lại càng không muốn có người quấy rầy nàng ngọt ngào cùng Sở Vân Hách, vì vậy, mặt rối rắm nhăn như khổ qua, tâm tình cực tệ hỏi.
Hôm qua có việc trì hoãn! Hôm nay đi. Sở Vân Ly thản nhiên nói.
Sở Vân Lan cũng nghiêng người ra, hồ nghi nhìn qua, hỏi lại: Nhị ca! Bây giờ đi phủ lão Bát thật sao?
Ừ! Ta có chút chuyện muốn thương lượng cùng hắn, nếu ngươi không muốn đi, thì hãy về trước đi! Sở Vân Ly nói.
Thôi! Ta không thèm đi! Hôm nay là sinh thần của Giai Nghi, ta hồi phủ! Giai Nghi là An Bình vương phi, tuy Sở Vân Lan nói đúng tình hợp lý, ngoài mặt cũng biểu hiện khinh thường, nhưng khi ngồi xuống quay vào trong kiệu, khuôn mặt tuấn tú liền ẩn nét âm trầm, nắm tay xiết chặt, trong mắt đầy vẻ đố kỵ.
Nhìn cỗ kiệu rời đi, lòng Đoàn Cẩm Sơ cũng không hạ xuống được, bởi vì một con hổ đi rồi, còn có một con sói, hơn nữa nàng cảm giác có thể còn mang danh sắc lang, ánh mắt nhìn nàng luôn rất kỳ dị, tựa như. . . . như nhìn thấu thân nữ nhi của nàng, nếu không, thì thực sự có khuynh hướng đồng tính luyến ái?
Tiểu Sơ Tử! Lên xe!
Trong lúc đang suy tư, tiếng Sở Vân Ly đã vang lên, Đoàn Cẩm Sơ quay đầu nhìn về phía hắn, quả quyết cự tuyệt nói: An Tĩnh vương gia ngài tự ngồi xe ngựa đi, nô tài đi bộ được rồi! Còn có Tiểu Xuyên Tử, nô tài đi cùng hắn, không thể bỏ hắn!
Mệnh lệnh đã đưa ra! Cần bổn vương lặp lại lần nữa sao? Sở Vân Ly sắc mặt hời hợt, giọng bất giác lạnh xuống.
Ta không. . . .!
Ly Việt, bắt Tiểu Sơ Tử ném lên đây! Tiểu Xuyên Tử! Đi theo xe ngựa!
Ai . . . .
Mới kháng nghị một tiếng, vai Đoàn Cẩm Sơ đã bị Ly Việt nhấc lên, nhẹ nhàng bắt nàng ném lên xe, Sở Vân Ly đón lấy, giữ chặt cánh tay nàng, dùng sức kéo một cái đưa nàng vào trong xe. Ầm! một tiếng, cửa xe đóng lại ngay!
Rõ ràng Tiểu Xuyên Tử không dám dị nghị, không ngừng âm thầm lo lắng, rồi lại không còn cách nào, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Tiểu Sơ Tử tự bảo trọng, đừng bị động chạm gì. Lại nói, đó cũng là một trong những nhiệm vụ của hắn!
Xe
/202
|