Ngủ một giấc tỉnh lại đã xế chiều.
Xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, Đoàn Cẩm Sơ theo thói quen tính vươn vai duỗi thẳng chân. Vừa duỗi ra, lại giống như đá phải vật cứng gì, làm nàng giật mình, mở to đôi mắt, đập vào mắt là cái cằm và cổ nam nhân. Ngẩn ra, mí mắt nhìn lên một chút, lại rơi vào đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch, bốn mắt nhìn nhau, lập tức nàng thấy luống cuống bất an, cũng giật mình phát hiện nàng không gối đầu lên mặt bàn mà là khuỷu tay hắn.
Nàng đá trúng ta! Rất đau! Sở Vân Hách biểu tình lạnh nhạt lên án, mi tâm nhăn nhó.
Ặc! Thật xin lỗi! Ta không cố ý! Ta không biết chàng. . . .! Để ta xoa bóp cho chàng!
Đoàn Cẩm Sơ đầu tiên là ngẩn người, sau đó kịp thời phản ứng, lập tức định ngồi dậy. Nhưng mà, một cánh tay lớn kia đang khoát cứng ngắc trên thắt lưng nàng, giọng Sở Vân Hách khàn khàn âm trầm phát ra bên vành tai mẫn cảm của nàng: Sơ nhi! Là lòng ta đau, không phải thân! Làm sao nàng xoa được?
. . . . Vân Hách! Ta! Ta. . . .! Đoàn Cẩm Sơ ấp úng, ngơ ngác ngửa đầu nhìn Sở Vân Hách, lòng xót xa tràn ngập, hốc mắt đỏ lên, lập tức một giọt lệ tràn ra. Sở Vân Hách duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi, hôn lên ánh mắt của nàng, thấp giọng hỏi: Sơ nhi! Nàng có yêu ta không?
Vân Hách! Chàng! Chàng biết rồi mà! Còn hỏi ta nữa! Đoàn Cẩm Sơ cúi đầu xuống, trở tay ôm ngược lại lưng hắn, gương mặt thanh tú nhẹ nhàng ửng đỏ.
Ta muốn nghe chính miệng nàng nói với ta! Sở Vân Hách toét miệng, hôn lên trán nàng.
Đoàn Cẩm Sơ khẽ cắn cánh môi, chuẩn bị hồi lâu, lại ngượng ngùng như cũ, không khỏi gắt giọng thốt lên: Người ta không nói chàng cũng biết mà! Đổi lại chàng nói! Người ta muốn nghe chàng nói!
Ha ha. . . .! Nghe nữ nhân Đoàn Cẩm Sơ này tự nhiên làm nũng, tâm tình xót xa mấy ngày nay của Sở Vân Hách hoàn toàn bay biến, tuấn mi dãn ra, lật người lên, nâng mặt Đoàn Cẩm Sơ, tươi cười nói: Ta cũng không nói! Trừ phi. . . .!
Trừ phi cái gì? Đoàn Cẩm Sơ ngây ngốc hỏi.
Trong mắt lóe ra tà khí long lanh, đôi môi mỏng của Sở Vân Hách nhẹ nâng, vẻ mặt xấu xa cười: Sơ nhi! Nàng có biết! Mấy tháng nay, bởi vì nàng, ta chỉ ăn chay, đói xanh xao vàng vọt! Trừ phi nàng tẩm bổ lại cho ta!
Ặc. . . .! Đoàn Cẩm Sơ không kịp
Xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, Đoàn Cẩm Sơ theo thói quen tính vươn vai duỗi thẳng chân. Vừa duỗi ra, lại giống như đá phải vật cứng gì, làm nàng giật mình, mở to đôi mắt, đập vào mắt là cái cằm và cổ nam nhân. Ngẩn ra, mí mắt nhìn lên một chút, lại rơi vào đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch, bốn mắt nhìn nhau, lập tức nàng thấy luống cuống bất an, cũng giật mình phát hiện nàng không gối đầu lên mặt bàn mà là khuỷu tay hắn.
Nàng đá trúng ta! Rất đau! Sở Vân Hách biểu tình lạnh nhạt lên án, mi tâm nhăn nhó.
Ặc! Thật xin lỗi! Ta không cố ý! Ta không biết chàng. . . .! Để ta xoa bóp cho chàng!
Đoàn Cẩm Sơ đầu tiên là ngẩn người, sau đó kịp thời phản ứng, lập tức định ngồi dậy. Nhưng mà, một cánh tay lớn kia đang khoát cứng ngắc trên thắt lưng nàng, giọng Sở Vân Hách khàn khàn âm trầm phát ra bên vành tai mẫn cảm của nàng: Sơ nhi! Là lòng ta đau, không phải thân! Làm sao nàng xoa được?
. . . . Vân Hách! Ta! Ta. . . .! Đoàn Cẩm Sơ ấp úng, ngơ ngác ngửa đầu nhìn Sở Vân Hách, lòng xót xa tràn ngập, hốc mắt đỏ lên, lập tức một giọt lệ tràn ra. Sở Vân Hách duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi, hôn lên ánh mắt của nàng, thấp giọng hỏi: Sơ nhi! Nàng có yêu ta không?
Vân Hách! Chàng! Chàng biết rồi mà! Còn hỏi ta nữa! Đoàn Cẩm Sơ cúi đầu xuống, trở tay ôm ngược lại lưng hắn, gương mặt thanh tú nhẹ nhàng ửng đỏ.
Ta muốn nghe chính miệng nàng nói với ta! Sở Vân Hách toét miệng, hôn lên trán nàng.
Đoàn Cẩm Sơ khẽ cắn cánh môi, chuẩn bị hồi lâu, lại ngượng ngùng như cũ, không khỏi gắt giọng thốt lên: Người ta không nói chàng cũng biết mà! Đổi lại chàng nói! Người ta muốn nghe chàng nói!
Ha ha. . . .! Nghe nữ nhân Đoàn Cẩm Sơ này tự nhiên làm nũng, tâm tình xót xa mấy ngày nay của Sở Vân Hách hoàn toàn bay biến, tuấn mi dãn ra, lật người lên, nâng mặt Đoàn Cẩm Sơ, tươi cười nói: Ta cũng không nói! Trừ phi. . . .!
Trừ phi cái gì? Đoàn Cẩm Sơ ngây ngốc hỏi.
Trong mắt lóe ra tà khí long lanh, đôi môi mỏng của Sở Vân Hách nhẹ nâng, vẻ mặt xấu xa cười: Sơ nhi! Nàng có biết! Mấy tháng nay, bởi vì nàng, ta chỉ ăn chay, đói xanh xao vàng vọt! Trừ phi nàng tẩm bổ lại cho ta!
Ặc. . . .! Đoàn Cẩm Sơ không kịp
/202
|