Nghe vậy, Sở Mộc Viễn tức muốn chết, nếp nhăn dường như đột nhiên tăng thêm mười mấy đường. Tóm lại, nét mặt già nua cực kỳ khó coi, lại mím môi cả nửa ngày không nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, không biết tính toán cái gì.
Một luồng gió nhẹ xuyên qua cửa sổ ở mái nhà thổi vào, tiếng ho khan của Sở Vân Hách vừa vặn vang lên: Khụ khụ. . . . Khụ khụ. . . .!
Vân Hách! Đoàn Cẩm Sơ hốt hoảng, hai tay đỡ Sở Vân Hách lên, gấp gáp hỏi: Ngài làm sao vậy? Cảm lạnh phải không? Ngài mau đi ra ngoài! Đừng lo cho ta!
Tiểu Sơ Tử! Ta không sao đâu! Chỉ là bệnh cũ! Ho một cái cũng không chết được! Sở Vân Hách khẽ mỉm cười, hời hợt nói.
Câu Bệnh cũ này, đau nhói lòng Sở Mộc Viễn. Mười sáu năm trước, hôm Lê quý phi chết, hắn thương tâm khổ sở. Trong cơn giận dữ, suýt chút nữa tự tay giết chết Sở Vân Hách mới gần bảy tuổi. Do Sở Vân Trạch và Sở Vân Tinh ôm chặt lấy hắn, khóc lóc cầu xin hắn tha cho Sở Vân Hách một mạng. Sau nữa, có thêm Lộ Văn Minh khuyên nhủ, hắn mới miễn tội chết cho Sở Vân Hách. Lại phạt Sở Vân Hách quỳ bên ngoài Vĩnh Lạc cung hai ngày một đêm. Cho đến cuối ngày đó mưa to đổ xuống, Sở Vân Hách té xỉu ở trong mưa, hắn mới miễn xá cho Sở Vân Hách. Cũng từ lúc này bệnh căn không dứt, hơi cảm lạnh sẽ không ngừng ho khan.
Lòng bàn tay nắm lại thật chặt, cuối cùng Sở Mộc Viễn mở miệng nói: Tiểu Sơ Tử! Ngươi nói bí mật đi! Trẫm miễn tội của ngươi rồi!
Thật sao? đôi mắt Đoàn Cẩm Sơ rạng rỡ, kích động nắm chặt tay Sở Vân Hách: Vân Hách! Ta không phải chết! Ngài cũng không cần chịu khổ với ta ở đây!
Ừ! Sở Vân Hách thờ ơ trả lời một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Sở Mộc Viễn, khóe miệng hơi vểnh lên: Hoàng thượng ban ơn! Vân Hách xin ghi nhớ! Tạ ơn ngài!
Hả? Ngươi gọi trẫm là gì? Sở Mộc Viễn lại muốn nổi nóng, mắt liếc ngang chất vấn.
Sở Vân Hách bĩu môi: Đã không gọi thí chủ rồi! Còn không được sao?
Bát Vương gia! Phải gọi là phụ hoàng chứ! Lộ Văn Minh nhỏ giọng có ý lo lắng nhắc nhở.
Sở Vân Hách không nói, mà cũng thờ ơ không chút động lòng.
Sở Mộc Viễn thở gấp, một đầu ngón tay chỉ ra: Sở Vân Hách! Ngươi. . . .!
Hoàng thượng! Người đừng nóng! Từ từ đã. ..! Đoàn Cẩm Sơ vội vàng ngắt ngang, cười nhẹ hai cái: Hắc hắc! Hoàng thượng bớt giận! Bát Vương gia tính tình cố chấp! Người cho hắn chút thời gian để thích ứng đi!
Còn chờ thích ứng? Là lần đầu gọi sao? Sở Mộc Viễn cao giọng, tức khí, phất tay áo long bào một cái xoay người đi ra ngoài, lại nói: Không muốn thừa nhận trẫm là phụ hoàng cũng được! Trẫm cũng không thừa nhận đứa con bất hiếu ngươi nữa!
Phụ hoàng!
Một tiếng đơn giản, Sở Vân Hách nhẹ nhàng thốt ra, Sở Mộc Viễn đã đi
Một luồng gió nhẹ xuyên qua cửa sổ ở mái nhà thổi vào, tiếng ho khan của Sở Vân Hách vừa vặn vang lên: Khụ khụ. . . . Khụ khụ. . . .!
Vân Hách! Đoàn Cẩm Sơ hốt hoảng, hai tay đỡ Sở Vân Hách lên, gấp gáp hỏi: Ngài làm sao vậy? Cảm lạnh phải không? Ngài mau đi ra ngoài! Đừng lo cho ta!
Tiểu Sơ Tử! Ta không sao đâu! Chỉ là bệnh cũ! Ho một cái cũng không chết được! Sở Vân Hách khẽ mỉm cười, hời hợt nói.
Câu Bệnh cũ này, đau nhói lòng Sở Mộc Viễn. Mười sáu năm trước, hôm Lê quý phi chết, hắn thương tâm khổ sở. Trong cơn giận dữ, suýt chút nữa tự tay giết chết Sở Vân Hách mới gần bảy tuổi. Do Sở Vân Trạch và Sở Vân Tinh ôm chặt lấy hắn, khóc lóc cầu xin hắn tha cho Sở Vân Hách một mạng. Sau nữa, có thêm Lộ Văn Minh khuyên nhủ, hắn mới miễn tội chết cho Sở Vân Hách. Lại phạt Sở Vân Hách quỳ bên ngoài Vĩnh Lạc cung hai ngày một đêm. Cho đến cuối ngày đó mưa to đổ xuống, Sở Vân Hách té xỉu ở trong mưa, hắn mới miễn xá cho Sở Vân Hách. Cũng từ lúc này bệnh căn không dứt, hơi cảm lạnh sẽ không ngừng ho khan.
Lòng bàn tay nắm lại thật chặt, cuối cùng Sở Mộc Viễn mở miệng nói: Tiểu Sơ Tử! Ngươi nói bí mật đi! Trẫm miễn tội của ngươi rồi!
Thật sao? đôi mắt Đoàn Cẩm Sơ rạng rỡ, kích động nắm chặt tay Sở Vân Hách: Vân Hách! Ta không phải chết! Ngài cũng không cần chịu khổ với ta ở đây!
Ừ! Sở Vân Hách thờ ơ trả lời một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Sở Mộc Viễn, khóe miệng hơi vểnh lên: Hoàng thượng ban ơn! Vân Hách xin ghi nhớ! Tạ ơn ngài!
Hả? Ngươi gọi trẫm là gì? Sở Mộc Viễn lại muốn nổi nóng, mắt liếc ngang chất vấn.
Sở Vân Hách bĩu môi: Đã không gọi thí chủ rồi! Còn không được sao?
Bát Vương gia! Phải gọi là phụ hoàng chứ! Lộ Văn Minh nhỏ giọng có ý lo lắng nhắc nhở.
Sở Vân Hách không nói, mà cũng thờ ơ không chút động lòng.
Sở Mộc Viễn thở gấp, một đầu ngón tay chỉ ra: Sở Vân Hách! Ngươi. . . .!
Hoàng thượng! Người đừng nóng! Từ từ đã. ..! Đoàn Cẩm Sơ vội vàng ngắt ngang, cười nhẹ hai cái: Hắc hắc! Hoàng thượng bớt giận! Bát Vương gia tính tình cố chấp! Người cho hắn chút thời gian để thích ứng đi!
Còn chờ thích ứng? Là lần đầu gọi sao? Sở Mộc Viễn cao giọng, tức khí, phất tay áo long bào một cái xoay người đi ra ngoài, lại nói: Không muốn thừa nhận trẫm là phụ hoàng cũng được! Trẫm cũng không thừa nhận đứa con bất hiếu ngươi nữa!
Phụ hoàng!
Một tiếng đơn giản, Sở Vân Hách nhẹ nhàng thốt ra, Sở Mộc Viễn đã đi
/202
|