Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 173 - Chương 173

/202


Ha ha. . . . Ha ha. . . .!

Trong đại lao yên tĩnh, tràng cười vang dội phát ra từ lồng ngực Sở Vân Hách mãi không dứt, tiếng cười kia là sung sướng, là vui mừng, biểu đạt tâm tình lúc này vô cùng sâu sắc.

Đoàn Cẩm Sơ nhìn hắn cười to, tự nhiên tâm tình vui vẻ vô cùng. Vì thế, cũng cười theo, nụ cười trong trẻo thanh thoát.

Cách phòng giam hơn một trượng (khoảng 3m), Sở Mộc Viễn đứng bần thần, Lộ Văn Minh đỡ hắn, cảm nhận rõ ràng thân mình hắn hơi rung động, vẻ mặt kích động mà cố kềm nén, bên tai nghe tiếng cười không dứt trong kia, lại đưa chân bước tới.

Tiểu Sơ Tử! Ngươi hầu hạ trước mặt hoàng thượng, ngươi có phát hiện bí mật của hoàng thượng không? lỗ tai Sở Vân Hách động đậy, dừng cười, mặt ra vẻ thần bí hỏi.

Tất nhiên Đoàn Cẩm Sơ hiếu kỳ không dứt, lập tức mở to hai mắt hỏi: Bí mật gì vậy? Hoàng thượng có bí mật gì không thể để cho người khác biết sao?

Sở Mộc Viễn không tự chủ được dừng bước lại, cau mày vểnh lỗ tai lên nghe.

Tuấn nhan Sở Vân Hách giãn ra, mắt huyền kín đáo liếc ra ngoài cửa phòng giam một cái, nói tiếp: Tiểu Sơ Tử! Ngươi lại đây! Ta nói nhỏ cho ngươi nghe!

Ừ ừ!

Nghe không được câu sau, Sở Mộc Viễn tức giận siết chặt nắm đấm, nổi nóng trừng mắt. Lộ Văn Minh nháy mắt ra hiệu, lúc này Sở Mộc Viễn mới tiếp tục bước tới.

Tiểu Sơ Tử! Nói thật! Phụ hoàng ta tuyệt tình như vậy! Chán ghét ta như vậy! Ta càng ngày càng không muốn sống ở kinh thành! Ta nghe nói hiện giờ ở kinh thành nước Đại Minh có chùa Bạch Vân! Nơi đó tràn đầy hương khói! Khách hành hương đông đảo! Bồ Tát ở đó rất linh thiêng, chuyện dân chúng cầu xin đều có thể ứng nghiệm tám chín phần mười! Mà hòa thượng ở Bạch Vân tự xuất gia, tu hành. . . .!

Không cho phép!

Một giọng già nua hùng hậu, cực kỳ phẫn nộ đột ngột vang lên, ngắt ngang lời Sở Vân Hách!

Hoàng thượng!

Đoàn Cẩm Sơ sợ hãi thốt ra hai tiếng, khuôn mặt xinh xắn đầy vẻ hoảng hốt, cuống quít leo xuống giường, quay nhìn Sở Mộc Viễn đang đến cửa phòng giam, cùng với lão thái giám Lộ Văn Minh. Thân thể mềm nhũn vội quỳ xuống trên đống rơm, môi run rẩy lắp bắp: Nô. . . .nô tài tham kiến hoàng thượng!

Nhớ rõ Sở Vân Hách nói có Nhiếp Phong Nhiếp Huyền canh giữ ở bên ngoài, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được? Tại sao đột nhiên lại có một con ruồi đực và một con ruồi nửa đực bay vào đây được hay như vậy chứ!

Sở Vân Hách chậm rãi xuống giường, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề bối rối khi thấy Sở Mộc Viễn đột ngột đến, dáng vẻ vĩnh viễn đều lạnh lùng thản nhiên như vậy, quỳ xuống đất thỉnh an: Nghịch tử Sở Vân Hách tham kiến hoàng thượng!

Hoàng thượng?! Sở Mộc Viễn biến sắc, chăm chú nhìn Sở Vân Hách, thấy hắn ngay cả áo ngoài cũng không mặc, bộ dạng chật vật tóc tai xốc xếch, trong lòng nhói đau, lại vì yêu sinh hận (thương nên tức) giận dữ hét: Ngươi gọi trẫm là hoàng thượng ư? Ngươi vì tên nô tài này mà


/202

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status