Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 181 - Đến Tĩnh Vương Phủ, Xa Hoa Rực Rỡ (2)
/202
|
Dõi theo tiếng gọi thì thấy một nữ tử mặc váy dài màu xanh nhạt, trên ống tay áo thêu hoa mẫu đơn màu lam, sợi chỉ bạc vẽ ra mấy mảnh mây trời, vạt áo điểm tô một bức thủy vân đồ thanh thoát, phủ ngang trước ngực là một phiến gấm màu vàng nhạt, bước chân nhẹ nhàng lay động làn váy, giở tay nhấc chân như gió lay cành liễu, dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Ba búi tóc đen dùng ngọc trâm vấn nhẹ lên, trâm nhọn rũ xuống chuỗi hạt châu nhỏ như nước, hơi đung đưa như hạt mưa lất phất, mày ngài thanh tú, đôi mắt lúng liếng, nhàn nhạt má hồng điểm tô, xinh đẹp động lòng người, hoạt bát nhanh nhảu, ánh mắt long lanh rạng rỡ, môi đỏ mọng đang cười chúm chím vui mừng.
Dừng chân đứng lại, Bình trắc phi cười nhạt rất tự nhiên đúng mực, Đoàn Cẩm Sơ mê mẩn mở to mắt, đáy mắt nổi lên mấy phần ước ao, cũng có mấy phần ngạc nhiên, mày tuấn Sở Vân Hách thoáng nhíu lại, sau đó khẽ thả bàn tay ra, môi mỏng mím chặt.
Ôi? Đây không phải là thiên kim Từ tướng phủ sao?
Sở Vân Lan kinh ngạc nhướng mày, thốt ra một câu, theo đó ánh mắt cũng rơi vào trên người Sở Vân Hách, giọng cười cợt: Bát đệ! Đã lâu không gặp vị hôn thê của đệ phải không? Ha ha! Nhị ca thật đúng là người có lòng, ngay cả nỗi khổ tương tư của đệ cũng nghĩ đến! Nói xong, nhẹ liếc về hướng Đoàn Cẩm Sơ, thâm ý vô hạn trong mắt.
Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ lập tức nín thở, kinh ngạc nhìn nữ tử xinh đẹp bên kia đang bước tới, hai gò má từ từ thất sắc, tâm trạng hoang mang, lặng lẽ cắn chặt môi dưới.
Tam ca! trên gương mặt anh tuấn của Sở Vân Hách nhanh chóng ửng lên sắc giận, chân mày cau chặt, ánh mắt chậm rãi quét về phía người bên cạnh, mười ngón tay chắp sau lưng không tự chủ siết chặt.
Ơ! Bát đệ như vậy là không muốn bị trêu chọc à? Ha ha! Cũng sắp kết hôn rồi, không cần phải thẹn thùng, ngươi xem Từ nha đầu người ta chững chạc hơn ngươi rất nhiều! mày tuấn Sở Vân Lan run lên, như tính sẽ bắt thóp Sở Vân Hách, cánh môi nhấc lên tươi cười, tràn đầy mập mờ.
Tia ngoan độc trong đôi mắt thâm trầm của Sở Vân Hách sâu hơn, lạnh lẽo quét qua Sở Vân Lan, tâm tình hết sức ẩn nhẫn, chậm rãi nói: Tam ca có làm chuyện đứng đắn như vậy nhiều không? Tam ca có biết, ta luôn luôn không muốn bị trêu chọc!
Ha ha! Được lắm được lắm! Biết tính tình Bát đệ như vậy! Tam ca không chê cười ngươi nữa là được rồi! Còn nói thêm nữa! Tiểu Sơ Tử lại vì ngươi mà hoành mi lãnh mắt lên với ta! Nghe vậy, Sở Vân Lan không những không buồn bực, ngược lại tâm tình rất vui vẻ cười lớn, ánh mắt lưu luyến trên mặt Đoàn Cẩm Sơ một cái, tươi cười ở đáy mắt kia lại sâu hơn: Bát đệ đừng nóng! Từ nha đầu của ngươi đã tới!
Ba búi tóc đen dùng ngọc trâm vấn nhẹ lên, trâm nhọn rũ xuống chuỗi hạt châu nhỏ như nước, hơi đung đưa như hạt mưa lất phất, mày ngài thanh tú, đôi mắt lúng liếng, nhàn nhạt má hồng điểm tô, xinh đẹp động lòng người, hoạt bát nhanh nhảu, ánh mắt long lanh rạng rỡ, môi đỏ mọng đang cười chúm chím vui mừng.
Dừng chân đứng lại, Bình trắc phi cười nhạt rất tự nhiên đúng mực, Đoàn Cẩm Sơ mê mẩn mở to mắt, đáy mắt nổi lên mấy phần ước ao, cũng có mấy phần ngạc nhiên, mày tuấn Sở Vân Hách thoáng nhíu lại, sau đó khẽ thả bàn tay ra, môi mỏng mím chặt.
Ôi? Đây không phải là thiên kim Từ tướng phủ sao?
Sở Vân Lan kinh ngạc nhướng mày, thốt ra một câu, theo đó ánh mắt cũng rơi vào trên người Sở Vân Hách, giọng cười cợt: Bát đệ! Đã lâu không gặp vị hôn thê của đệ phải không? Ha ha! Nhị ca thật đúng là người có lòng, ngay cả nỗi khổ tương tư của đệ cũng nghĩ đến! Nói xong, nhẹ liếc về hướng Đoàn Cẩm Sơ, thâm ý vô hạn trong mắt.
Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ lập tức nín thở, kinh ngạc nhìn nữ tử xinh đẹp bên kia đang bước tới, hai gò má từ từ thất sắc, tâm trạng hoang mang, lặng lẽ cắn chặt môi dưới.
Tam ca! trên gương mặt anh tuấn của Sở Vân Hách nhanh chóng ửng lên sắc giận, chân mày cau chặt, ánh mắt chậm rãi quét về phía người bên cạnh, mười ngón tay chắp sau lưng không tự chủ siết chặt.
Ơ! Bát đệ như vậy là không muốn bị trêu chọc à? Ha ha! Cũng sắp kết hôn rồi, không cần phải thẹn thùng, ngươi xem Từ nha đầu người ta chững chạc hơn ngươi rất nhiều! mày tuấn Sở Vân Lan run lên, như tính sẽ bắt thóp Sở Vân Hách, cánh môi nhấc lên tươi cười, tràn đầy mập mờ.
Tia ngoan độc trong đôi mắt thâm trầm của Sở Vân Hách sâu hơn, lạnh lẽo quét qua Sở Vân Lan, tâm tình hết sức ẩn nhẫn, chậm rãi nói: Tam ca có làm chuyện đứng đắn như vậy nhiều không? Tam ca có biết, ta luôn luôn không muốn bị trêu chọc!
Ha ha! Được lắm được lắm! Biết tính tình Bát đệ như vậy! Tam ca không chê cười ngươi nữa là được rồi! Còn nói thêm nữa! Tiểu Sơ Tử lại vì ngươi mà hoành mi lãnh mắt lên với ta! Nghe vậy, Sở Vân Lan không những không buồn bực, ngược lại tâm tình rất vui vẻ cười lớn, ánh mắt lưu luyến trên mặt Đoàn Cẩm Sơ một cái, tươi cười ở đáy mắt kia lại sâu hơn: Bát đệ đừng nóng! Từ nha đầu của ngươi đã tới!
/202
|