Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 180 - Đến Tĩnh Vương Phủ, Xa Hoa Rực Rỡ (1)
/202
|
Huấn luyện một khóa khinh công này, tim gan Sở Vân Hách rụng rời. Đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ một khắc không dám rời, tùy thời làm công tác cứu hộ khẩn cấp, tỷ như . . . .
A . . .!
Đoàn Cẩm Sơ bay lên cao hai trượng trên không, đề khí mượn lực bị muộn mấy giây, thân thể rơi xuống như nhảy dù!
Sở Vân Hách lập tức phi thân lên tiếp được nàng, xoay tròn hai vòng tại chỗ sau đó hạ thân nhẹ nhàng, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Đoàn Cẩm Sơ, không khỏi cau mày nói: Sơ nhi! Đừng học nữa!
Vậy sao được? Không phải chàng nói là làm việc gì không thể bỏ dở nửa chừng sao? Ta đây đang học rất nhiệt tình, chí ít cũng có thể tung người lên cao đến thế, chàng bảo ta buông bỏ sao ta có thể cam tâm đây? Đoàn Cẩm Sơ từ trong ngực Sở Vân Hách ngồi thẳng lên, bĩu môi không chịu, nói.
Vậy hôm nay luyện tới đây, sáng mai sẽ tiếp tục luyện, đi ăn sáng thôi! Sở Vân Hách biết nàng quật cường, nên lui một bước nói.
Ừ! Nói vậy còn được! Bụng của ta thật đói, vừa rồi có thể do đói quá mới rớt xuống! Đoàn Cẩm Sơ toét miệng cười, nháy mắt đùa với Sở Vân Hách, chỉ sợ nam nhân này tức giận không cho nàng luyện khinh công nữa.
Sở Vân Hách không nhịn được cười, đưa tay vuốt tóc Đoàn Cẩm Sơ: Nàng đó! Chỉ giỏi kiếm cớ cho mình! Đi thôi! Lát về ăn nhiều chút!
Ôi! Ta đi không nổi! Mỏi chân! Đoàn Cẩm Sơ làm nũng leo lên vai Sở Vân Hách, cười duyên nói: Chàng cõng ta! Có được không?
Sở Vân Hách cười gật đầu: Được! Có điều đến tiền viện nàng phải xuống tự đi! Bằng không mặt mũi Vương gia ta đây! Thật sự không biết để vào đâu!
Được! Nể mặt chàng đó!
Sở Vân Hách cúi người xuống, Đoàn Cẩm Sơ nhảy lên lưng hắn, nhẹ nhàng cười thật ngọt ngào.
Ăn sáng xong, mè nheo đến gần trưa cảm thấy tránh không khỏi, Đoàn Cẩm Sơ mới từ trên ghế đệm trong phòng đứng dậy, cái miệng nhỏ nhắn cong lên thật cao: Đi thì đi! Ai sợ ai chứ!
Ha ha! Nàng đó! Cũng không phải là đến dự Hồng Môn Yến! Nàng lo lắng cái gì? Mọi sự có ta ở đây! Huống chi hiện tại nhị ca vẫn chưa muốn cùng ta vạch mặt ngay! Ta đối với họ! Còn có giá trị lợi dụng! Sở Vân Hách cười nhẹ nhàng, an ủi nói. Dứt lời, hướng ra ngoài gọi: Người đâu!
Cẩn Nhi Huệ Nhi ứng tiếng bước vào: Chủ tử! Có nô tỳ!
Thay quần áo!
Một bộ áo gấm màu vàng nhạt khảm giấy mạ vàng, nổi bật lên khí chất phi phàm của Sở Vân Hách, tuấn tú vô song, chỉ lười biếng đứng bên cạnh xe ngựa cũng đã tỏa hào quang vạn trượng, quý khí bức người.
Đoàn Cẩm Sơ nhìn thất thần ngẩn ngơ, đợi hoàn hồn, lại nhìn đến mình một chút, không biết Sở Vân Hách đặt mua y phục cho nàng từ lúc nào, một thân trường sam màu xanh, tóc búi cao, dùng một cây trâm cùng màu dây vải cột lại, cố định mũ thái giám, vài lọn tóc đen rũ xuống hai má, vừa đúng
A . . .!
Đoàn Cẩm Sơ bay lên cao hai trượng trên không, đề khí mượn lực bị muộn mấy giây, thân thể rơi xuống như nhảy dù!
Sở Vân Hách lập tức phi thân lên tiếp được nàng, xoay tròn hai vòng tại chỗ sau đó hạ thân nhẹ nhàng, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Đoàn Cẩm Sơ, không khỏi cau mày nói: Sơ nhi! Đừng học nữa!
Vậy sao được? Không phải chàng nói là làm việc gì không thể bỏ dở nửa chừng sao? Ta đây đang học rất nhiệt tình, chí ít cũng có thể tung người lên cao đến thế, chàng bảo ta buông bỏ sao ta có thể cam tâm đây? Đoàn Cẩm Sơ từ trong ngực Sở Vân Hách ngồi thẳng lên, bĩu môi không chịu, nói.
Vậy hôm nay luyện tới đây, sáng mai sẽ tiếp tục luyện, đi ăn sáng thôi! Sở Vân Hách biết nàng quật cường, nên lui một bước nói.
Ừ! Nói vậy còn được! Bụng của ta thật đói, vừa rồi có thể do đói quá mới rớt xuống! Đoàn Cẩm Sơ toét miệng cười, nháy mắt đùa với Sở Vân Hách, chỉ sợ nam nhân này tức giận không cho nàng luyện khinh công nữa.
Sở Vân Hách không nhịn được cười, đưa tay vuốt tóc Đoàn Cẩm Sơ: Nàng đó! Chỉ giỏi kiếm cớ cho mình! Đi thôi! Lát về ăn nhiều chút!
Ôi! Ta đi không nổi! Mỏi chân! Đoàn Cẩm Sơ làm nũng leo lên vai Sở Vân Hách, cười duyên nói: Chàng cõng ta! Có được không?
Sở Vân Hách cười gật đầu: Được! Có điều đến tiền viện nàng phải xuống tự đi! Bằng không mặt mũi Vương gia ta đây! Thật sự không biết để vào đâu!
Được! Nể mặt chàng đó!
Sở Vân Hách cúi người xuống, Đoàn Cẩm Sơ nhảy lên lưng hắn, nhẹ nhàng cười thật ngọt ngào.
Ăn sáng xong, mè nheo đến gần trưa cảm thấy tránh không khỏi, Đoàn Cẩm Sơ mới từ trên ghế đệm trong phòng đứng dậy, cái miệng nhỏ nhắn cong lên thật cao: Đi thì đi! Ai sợ ai chứ!
Ha ha! Nàng đó! Cũng không phải là đến dự Hồng Môn Yến! Nàng lo lắng cái gì? Mọi sự có ta ở đây! Huống chi hiện tại nhị ca vẫn chưa muốn cùng ta vạch mặt ngay! Ta đối với họ! Còn có giá trị lợi dụng! Sở Vân Hách cười nhẹ nhàng, an ủi nói. Dứt lời, hướng ra ngoài gọi: Người đâu!
Cẩn Nhi Huệ Nhi ứng tiếng bước vào: Chủ tử! Có nô tỳ!
Thay quần áo!
Một bộ áo gấm màu vàng nhạt khảm giấy mạ vàng, nổi bật lên khí chất phi phàm của Sở Vân Hách, tuấn tú vô song, chỉ lười biếng đứng bên cạnh xe ngựa cũng đã tỏa hào quang vạn trượng, quý khí bức người.
Đoàn Cẩm Sơ nhìn thất thần ngẩn ngơ, đợi hoàn hồn, lại nhìn đến mình một chút, không biết Sở Vân Hách đặt mua y phục cho nàng từ lúc nào, một thân trường sam màu xanh, tóc búi cao, dùng một cây trâm cùng màu dây vải cột lại, cố định mũ thái giám, vài lọn tóc đen rũ xuống hai má, vừa đúng
/202
|