Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Dạ Tàn Thương theo bản năng khống chế vũ hồn Khô Lâu vượt qua đứng trước người.
Đôi bàn tay tráng kiện Khô Lâu đồng thời chộp về phía quả đấm của Vương Thu Nhi .
Né tránh? Đó là phong cách Vương Thu Nhi sao? Đừng nghĩ tới a!
- Đùng!
Quả đấm hung hăng oanh kích trên cốt trảo, Khô Lâu màu đen vốn muốn khép trảo lại thế nhưng hoàn toàn bất lực. Sau đó từng vết nứt nẻ, cũng đã bắt đầu theo khớp xương ngón tay hướng về phía cánh tay lan ra.
Thân thể Vương Thu Nhi trên không trung khẽ chuyển, chân phải giống như roi từ không trung bổ xuống.
- Làm sao có thể?
Dạ Tàn Thương lúc này phun một búng máu ra ngoài. Khô Lâu kia không phải là triệu hoán vật, mà chính là vũ hồn của hắn, vũ hồn bị thương tổn trực tiếp, tự nhiên ảnh hưởng lớn đến bản thể người thi triển.
Hiện tại ngay cả một cái hồn đạo pháo của hắn cũng không móc ra được, một cước Vương Thu Nhi đã hạ xuống.
Lần này, Dạ Tàn Thương rốt cục đã có kinh nghiệm, trong nháy mắt thu hồi vũ hồn của mình. Khô Lâu màu đen đã đứt rời tay phải trong nháy mắt biến mất.
- Ô!
Một cước phách không, mang theo một luồng gió mạnh mẽ. Giống như là tiếng gió điên cuồng gào thét trong sơn cốc giữa đêm đông.
Trong thời gian ngắn ngủi, vạt áo sau lưng Dạ Tàn Thương đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt .
Một cước phách không, Vương Thu Nhi không hề thu lực, trực tiếp bổ vào trên mặt đất, cả người dựa thế bắn ngược, đầu gối trái đánh thẳng tới lồng ngực Dạ Tàn Thương.
Dạ Tàn Thương hiện giờ buồn bực muốn chết, hắn là một gã Hồn Đạo Sư, bị Hồn Sư gần người vốn là chuyện xui xẻo, huống chi là bị đối thủ Vương Thu Nhi tiếp cận gần như vậy a! Hắn tuyệt vọng van xin: nếu là anh hùng hảo hán thì hãy cho ta một cơ hội a!
Vương Thu Nhi sẽ cho hắn cơ hội sao?
Có. Kiếp sau.
Một tầng kim quang từ trên người Dạ Tàn Thương chợt sáng lên, mới tiếp hai chiêu hắn đã phải xuất ra vô địch phòng hộ tráo (vòng bảo hộ vô địch).
"Phanh ——" quang mang màu vàng của vô địch phòng hộ trong nháy mắt chập chờn, làm cho Dạ Tàn Thương sợ đến mức sắc mặt tái nhợt. Cô nương này ngay cả vô địch phòng hộ tráo cũng đánh phá được sao.
Dưới đài, Tiếu Hồng Trần đã giận đến mức đứng bật dậy, hắn tất nhiên là nhìn ra, Dạ Tàn Thương đã hoàn toàn bị đối thủ áp chế, ngay cả ý chí chiến đấu cũng bị áp chế xuống. Cuộc tranh tài này căn bản là không có cửa thắng.
Trên đài, Dạ Tàn Thương vẫn chống đỡ như cũ, một lần nữa nhanh chóng thả ra vũ hồn Khô Lâu, mặc dù thiếu một tay nhưng vẫn có thể trang bị hồn đạo khí.
Đang lúc hắn trang bị hồn đạo khí cho vũ hồn mình, Vương Thu Nhi bên kia oanh kích vào vô địch phòng hộ tráo giống như là đánh bao cát.
Vô địch phòng hộ tráo cũng không phải là vô địch, muốn kéo dài thì người sử dụng cần tiêu hao hồn lực. Dùng để cứu mạng một lát tự nhiên là tốt, nhưng muốn dùng làm phòng ngự, thì thậm chí còn không bằng hồn đạo khí phòng ngự. Vừa mới bắt đầu đã sử dụng, không phải là lựa chọn tốt nhất.
Khẩu hồn đạo pháo thứ nhất bắn ra, Dạ Tàn Thương lựa chọn lực nổ tung mạnh nhất - Cao Bạo Đạn. Mục đích của hắn chỉ có một, ép Vương Thu Nhi lùi lại, khiến cho mình có chút không gian thi triển mới được a! Cảm thụ được tình huống hồn lực mình lúc này bị tiêu hao, hắn khóc không ra nước mắt. Có thể làm thế tiếp sao? Chỉ có thể làm hết sức để tiêu hao một chút hồn lực của mỹ nữ bạo lực này.
- Ầm!
Một đoàn kim quang mãnh liệt từ trên người Vương Thu Nhi tóe ra, sau đó Cao Bạo Đạn bùng nổ.
Một quyền nổ tung.
Khoảng cách nổ tung gần như thế, đúng là tạm thời đẩy Vương Thu Nhi ra, nhưng lực nổ tung mạnh mẽ này cũng đồng thời tác dụng lên vô địch phòng hộ tráo a!
Dạ Tàn Thương chỉ cảm thấy hồn lực bản thân lại mạnh mẽ giảm xuống một chút, sau đó hắn thấy Vương Thu Nhi vừa trở lại. Hơn nữa, vô địch phòng hộ tráo cũng chỉ được một lúc.
Lần này, hắn thấy trong tay Vương Thu Nhi hình như có nhiều hơn một đạo kim quang, ngay sau đó, đạo kim quang kia cũng đã bay tới.
Vô địch phòng hộ tráo còn một giây phòng ngự cuối cùng, lúc này kim sắc quang mang ngay lập tức đâm tới, Dạ Tàn Thương chỉ cảm thấy hồn lực bản thân trong nháy mắt tiêu hao hết sạch.
Trịnh Chiến vẫn chú ý đến cuộc chiến đấu của hai người, ở thời điểm vô địch phòng hộ tráo bị nghiền nát, hắn đã lao đến.
Từ trong tâm mà nói, hắn cực kỳ thích thưởng thức loại phương thức chiến đấu bạo lực này của Vương Thu Nhi, sảng khoái a! Vừa lên đã đánh đối thủ không hoàn thủ được. Đáng tiếc, đối thủ Vương Thu Nhi là đại diện của Nhật Nguyệt đế quốc.
Rất có thể tiếp sau sẽ có trận đoàn chiến, hắn là trọng tài tất nhiên muốn dự phòng tình huống thương vong.
Một chưởng trực tiếp đánh vào đạo kim mang kia, Trịnh Chiến cũng không sử dụng quá nhiều lực đạo. Dù sao, hắn là cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La. Không thể quá độ làm ảnh hưởng cuộc tranh tài, vạn nhất làm thực lực Vương Thu Nhi suy yếu đi quá nhiều sẽ không công bằng cho trận đấu .
Nhưng trong nháy mắt, khi bàn tay của hắn cùng Hoàng Kim Long Thương đụng chạm, Trịnh Chiến giống như bị điện giật, vội rút tay trở lại. Trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong chớp mắt tiếp xúc, hắn cảm giác được huyết nhục trên bàn tay mình dường như muốn tan rã. Mặc dù bằng hồn lực hùng hậu có thể ngăn cản cảm giác này, nhưng vẫn làm hắn thất kinh như cũ.
Một chưởng của Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến đúng là có làm Hoàng Kim Long thương lệch đi, nhưng vẫn đâm vào bả vai Dạ Tàn Thương như trước.
Vốn khi Dạ Tàn Thương thấy Trịnh Chiến xuất thủ, trong lòng sinh ra là một loại cảm thụ như trút được gánh nặng. Trọng tài tới thật là đúng lúc a!
Nhưng trong nháy mắt Hoàng Kim Long Thương đâm vào thân thể của hắn, cả người hắn trở nên cứng ngắc lại. Phải biết rằng, trong cơ thể hắn lúc này hồn lực đã tiêu hao không còn lại bao nhiêu. Căn bản không có dư thừa hồn lực để chống cự với uy năng Hoàng Kim Long Thương.
Lúc Trịnh Chiến kịp phản ứng quay người lại, một tay đỡ lấy Dạ Tàn Thương, cả lồng ngực Dạ Tàn Thương đã hoàn toàn vỡ nát . Hoàng Kim Long thương không hề lây dính một giọt máu tươi, nhưng một tầng quang mang màu vàng lại không ngừng di chuyển hướng về Vương Thu Nhi.
Cắn nuốt! Hoàng Kim Long thương bá đạo thôn phệ sinh linh.
Hấp thu lấy sinh mệnh lực, truyền vào Vương Thu Nhi. Loại năng lượng này mặc dù đối với hồn lực có tác dụng khôi phục không phải quá lớn, nhưng đối với việc khôi phục thể lực thì lại tuyệt hảo. Mà lúc Vương Thu Nhi chiến đấu vừa rồi, phần lớn dựa vào thể chất mạnh mẽ cực hạn lực lượng của nàng a!
- Ngươi …
Trịnh Chiến trợn mắt nhìn Vương Thu Nhi. Nhưng Vương Thu Nhi không hề nhìn hắn cái nào, xoay người hướng tới giữa đài tranh tài.
Bên Nhật Nguyệt chiến đội, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên.
Trận đầu tiên, đã chết người. Dạ Tàn Thương thực lực cũng không yếu a! Nhưng bị áp chế đến mức chỉ phóng ra được một viên Cao Bạo Đạn.
Mộng Hồng Trần tung người nhảy liền lên đài tranh tài. Tuyệt không thể để cho đối thủ như vậy làm tiêu hao lực lượng thêm nữa, nếu không, bọn họ cũng sẽ sa chân vào con đường như lúc trước đối trận Đường Môn. Không đủ nhân thủ thì cuộc chiến đoàn đội làm thế nào đánh được?
Vẻ mặt âm trầm, Chu Tinh Băng Thiềm Hồn Đế, Hồn Đạo Sư cấp sáu Mộng Hồng Trần sẽ là người thứ hai tham gia cuộc thi.
Huynh muội bọn họ đã sớm lên kế hoạch, trận đầu Dạ Tàn Thương thử dò xét đối thủ, nếu như đối thủ quá mạnh mẽ, như vậy, Mộng Hồng Trần sẽ lên đài. Tuyệt không thể để như lúc trước, bị đối thủ kéo dài tiêu hao nhân thủ.
Nhìn Vương Thu Nhi cực kỳ cường hãn, Mộng Hồng Trần lúc này trong lòng cũng rối loạn, rất rõ ràng, người ta lúc trước cũng che giấu thực lực. Nếu không, xem như là Hồn Đế lục hoàn, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy đánh chết Hồn Đạo Sư cấp năm do Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện tinh tuyển ra a!
Vương Thu Nhi ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, không hề đổi sắc, mặt không hồng, hơi thở không gấp, dường như nãy giờ chưa từng chiến đấu. Tay cầm Hoàng Kim Long Thương, mũi thương chỉ xéo mặt đất, lạnh như băng giống như là một pho tượng.
Đây mới thực sự là trạng thái toàn thịnh của Hoàng Kim Long nữ a! Sức bật kinh khủng của nàng thậm chí đã từng một kích đánh tan Kiếm Si Quý Tuyệt Trần, rốt cuộc là uy mãnh đến bực nào? Dưới tình huống ấy Dạ Tàn Thương có thể đỡ được công kích của nàng mới là lạ. Cho dù là Trịnh Chiến có nhúng tay vào đi nữa, hắn vẫn chết dưới Hoàng Kim Long Thương.
Quang mang nhàn nhạt lóe lên, trên mặt Hoắc Vũ Hạo mặt toát ra một tia thần quang lạnh như băng, hai tay kép lại trước ngực, lẳng lặng chăm chú nhìn vào cục diện trên sân, hắn biết, suy đoán của mình nhất định là chính xác.
Cuộc thi đào thải cá nhân, là cơ hội để mỗi đội viên trong đội bày ra thực lực của mình, nhưng trừ phi có thể bằng thực lực hai người đánh tan toàn bộ bảy người đối thủ, còn không, cuộc thi đào thải cá nhân này căn bản là không có biện pháp quyết định thắng bại. Hơn nữa, thông qua cuộc thi đào thải cá nhân để làm suy yếu thực lực của đối thủ, sau đó trong cuộc thi đoàn chiến giành áp đảo.
Khi Hoắc Vũ Hạo thấy Vương Thu Nhi lựa chọn tỷ muội Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc tiến vào khu chờ, hắn đã hiểu, Vương Thu Nhi cũng rất rõ ràng, lấy sức một mình nàng là không thể nào đánh tan Nhật Nguyệt chiến đội, cơ hội duy nhất của bọn họ là ở cuộc thi đoàn đội.
Quá trình kế tiếp quả nhiên nghiệm chứng suy đoán của Hoắc Vũ Hạo. Vương Thu Nhi tại sao lai muốn ra sân đầu tiên? Chỉ cần nàng liên tục đánh bại ba đối thủ, như vậy, sẽ có tư cách yêu cầu tiến vào đoàn đội chiến. Buông tha cho các trận thi đấu đào thải cá nhân phía sau. Mà kỹ năng của nàng thực sự bá đạo, rất có thể ở trong cuộc thi vừa làm suy yếu thực lực đối thủ, vừa bảo tồn nhất định lực chiến đấu của mình. Cứ như vậy, ở cuốc thi đoàn đội, có Đái Hoa Bân, Chu Lộ cùng với tỷ muội Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc này hai đôi vũ hồn dung hợp kỹ sẽ làm gia tang thật lớn cơ hội chiến thắng cho Sử Lai Khắc chiến đội.
Sách lược thi đấu này không thể nghi ngờ là rất tốt, Hoắc Vũ Hạo cũng không nghĩ ra phương thức tốt hơn cho Sử Lai Khắc chiến đội. Nhưng, loại này sách lược có vấn đề duy nhất chính là áp lực về phía Vương Thu Nhi. Nàng chẳng những ít nhất phải chiến thắng ba cuộc tại vòng thi cá nhân, lại phải dẫn dắt toàn đội đánh nhau chết sống trong cuộc đoàn chiến. Thủy chung vẫn phải thừa nhận áp lực cực lớn, nàng có thể đối phó được sao?
Nhật Nguyệt chiến đội không muốn lâm vào vết xe đổ như trận đánh lúc trước với Đường Môn, cuộc thi đào thải cá nhân vòng thứ hai, bọn họ phái lên Mộng Hồng Trần, cô nương này có vũ hồn Chu Tinh Băng Thiềm kịch độc. Trận đào thải cá nhân này rất có thể sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc tranh tài. Mọi người Đường Môn không tự chủ cũng ngồi ngay ngắn lại, lẳng lặng cùng đợi cuộc tranh tài này bắt đầu.
Vương Thu Nhi chẳng những nhất định phải đánh bại Mộng Hồng Trần, hơn nữa còn phải đánh bại mà không tổn hao gì, điều này làm dễ vậy sao?
- Tranh tài bắt đầu!
Đôi bàn tay tráng kiện Khô Lâu đồng thời chộp về phía quả đấm của Vương Thu Nhi .
Né tránh? Đó là phong cách Vương Thu Nhi sao? Đừng nghĩ tới a!
- Đùng!
Quả đấm hung hăng oanh kích trên cốt trảo, Khô Lâu màu đen vốn muốn khép trảo lại thế nhưng hoàn toàn bất lực. Sau đó từng vết nứt nẻ, cũng đã bắt đầu theo khớp xương ngón tay hướng về phía cánh tay lan ra.
Thân thể Vương Thu Nhi trên không trung khẽ chuyển, chân phải giống như roi từ không trung bổ xuống.
- Làm sao có thể?
Dạ Tàn Thương lúc này phun một búng máu ra ngoài. Khô Lâu kia không phải là triệu hoán vật, mà chính là vũ hồn của hắn, vũ hồn bị thương tổn trực tiếp, tự nhiên ảnh hưởng lớn đến bản thể người thi triển.
Hiện tại ngay cả một cái hồn đạo pháo của hắn cũng không móc ra được, một cước Vương Thu Nhi đã hạ xuống.
Lần này, Dạ Tàn Thương rốt cục đã có kinh nghiệm, trong nháy mắt thu hồi vũ hồn của mình. Khô Lâu màu đen đã đứt rời tay phải trong nháy mắt biến mất.
- Ô!
Một cước phách không, mang theo một luồng gió mạnh mẽ. Giống như là tiếng gió điên cuồng gào thét trong sơn cốc giữa đêm đông.
Trong thời gian ngắn ngủi, vạt áo sau lưng Dạ Tàn Thương đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt .
Một cước phách không, Vương Thu Nhi không hề thu lực, trực tiếp bổ vào trên mặt đất, cả người dựa thế bắn ngược, đầu gối trái đánh thẳng tới lồng ngực Dạ Tàn Thương.
Dạ Tàn Thương hiện giờ buồn bực muốn chết, hắn là một gã Hồn Đạo Sư, bị Hồn Sư gần người vốn là chuyện xui xẻo, huống chi là bị đối thủ Vương Thu Nhi tiếp cận gần như vậy a! Hắn tuyệt vọng van xin: nếu là anh hùng hảo hán thì hãy cho ta một cơ hội a!
Vương Thu Nhi sẽ cho hắn cơ hội sao?
Có. Kiếp sau.
Một tầng kim quang từ trên người Dạ Tàn Thương chợt sáng lên, mới tiếp hai chiêu hắn đã phải xuất ra vô địch phòng hộ tráo (vòng bảo hộ vô địch).
"Phanh ——" quang mang màu vàng của vô địch phòng hộ trong nháy mắt chập chờn, làm cho Dạ Tàn Thương sợ đến mức sắc mặt tái nhợt. Cô nương này ngay cả vô địch phòng hộ tráo cũng đánh phá được sao.
Dưới đài, Tiếu Hồng Trần đã giận đến mức đứng bật dậy, hắn tất nhiên là nhìn ra, Dạ Tàn Thương đã hoàn toàn bị đối thủ áp chế, ngay cả ý chí chiến đấu cũng bị áp chế xuống. Cuộc tranh tài này căn bản là không có cửa thắng.
Trên đài, Dạ Tàn Thương vẫn chống đỡ như cũ, một lần nữa nhanh chóng thả ra vũ hồn Khô Lâu, mặc dù thiếu một tay nhưng vẫn có thể trang bị hồn đạo khí.
Đang lúc hắn trang bị hồn đạo khí cho vũ hồn mình, Vương Thu Nhi bên kia oanh kích vào vô địch phòng hộ tráo giống như là đánh bao cát.
Vô địch phòng hộ tráo cũng không phải là vô địch, muốn kéo dài thì người sử dụng cần tiêu hao hồn lực. Dùng để cứu mạng một lát tự nhiên là tốt, nhưng muốn dùng làm phòng ngự, thì thậm chí còn không bằng hồn đạo khí phòng ngự. Vừa mới bắt đầu đã sử dụng, không phải là lựa chọn tốt nhất.
Khẩu hồn đạo pháo thứ nhất bắn ra, Dạ Tàn Thương lựa chọn lực nổ tung mạnh nhất - Cao Bạo Đạn. Mục đích của hắn chỉ có một, ép Vương Thu Nhi lùi lại, khiến cho mình có chút không gian thi triển mới được a! Cảm thụ được tình huống hồn lực mình lúc này bị tiêu hao, hắn khóc không ra nước mắt. Có thể làm thế tiếp sao? Chỉ có thể làm hết sức để tiêu hao một chút hồn lực của mỹ nữ bạo lực này.
- Ầm!
Một đoàn kim quang mãnh liệt từ trên người Vương Thu Nhi tóe ra, sau đó Cao Bạo Đạn bùng nổ.
Một quyền nổ tung.
Khoảng cách nổ tung gần như thế, đúng là tạm thời đẩy Vương Thu Nhi ra, nhưng lực nổ tung mạnh mẽ này cũng đồng thời tác dụng lên vô địch phòng hộ tráo a!
Dạ Tàn Thương chỉ cảm thấy hồn lực bản thân lại mạnh mẽ giảm xuống một chút, sau đó hắn thấy Vương Thu Nhi vừa trở lại. Hơn nữa, vô địch phòng hộ tráo cũng chỉ được một lúc.
Lần này, hắn thấy trong tay Vương Thu Nhi hình như có nhiều hơn một đạo kim quang, ngay sau đó, đạo kim quang kia cũng đã bay tới.
Vô địch phòng hộ tráo còn một giây phòng ngự cuối cùng, lúc này kim sắc quang mang ngay lập tức đâm tới, Dạ Tàn Thương chỉ cảm thấy hồn lực bản thân trong nháy mắt tiêu hao hết sạch.
Trịnh Chiến vẫn chú ý đến cuộc chiến đấu của hai người, ở thời điểm vô địch phòng hộ tráo bị nghiền nát, hắn đã lao đến.
Từ trong tâm mà nói, hắn cực kỳ thích thưởng thức loại phương thức chiến đấu bạo lực này của Vương Thu Nhi, sảng khoái a! Vừa lên đã đánh đối thủ không hoàn thủ được. Đáng tiếc, đối thủ Vương Thu Nhi là đại diện của Nhật Nguyệt đế quốc.
Rất có thể tiếp sau sẽ có trận đoàn chiến, hắn là trọng tài tất nhiên muốn dự phòng tình huống thương vong.
Một chưởng trực tiếp đánh vào đạo kim mang kia, Trịnh Chiến cũng không sử dụng quá nhiều lực đạo. Dù sao, hắn là cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La. Không thể quá độ làm ảnh hưởng cuộc tranh tài, vạn nhất làm thực lực Vương Thu Nhi suy yếu đi quá nhiều sẽ không công bằng cho trận đấu .
Nhưng trong nháy mắt, khi bàn tay của hắn cùng Hoàng Kim Long Thương đụng chạm, Trịnh Chiến giống như bị điện giật, vội rút tay trở lại. Trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong chớp mắt tiếp xúc, hắn cảm giác được huyết nhục trên bàn tay mình dường như muốn tan rã. Mặc dù bằng hồn lực hùng hậu có thể ngăn cản cảm giác này, nhưng vẫn làm hắn thất kinh như cũ.
Một chưởng của Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến đúng là có làm Hoàng Kim Long thương lệch đi, nhưng vẫn đâm vào bả vai Dạ Tàn Thương như trước.
Vốn khi Dạ Tàn Thương thấy Trịnh Chiến xuất thủ, trong lòng sinh ra là một loại cảm thụ như trút được gánh nặng. Trọng tài tới thật là đúng lúc a!
Nhưng trong nháy mắt Hoàng Kim Long Thương đâm vào thân thể của hắn, cả người hắn trở nên cứng ngắc lại. Phải biết rằng, trong cơ thể hắn lúc này hồn lực đã tiêu hao không còn lại bao nhiêu. Căn bản không có dư thừa hồn lực để chống cự với uy năng Hoàng Kim Long Thương.
Lúc Trịnh Chiến kịp phản ứng quay người lại, một tay đỡ lấy Dạ Tàn Thương, cả lồng ngực Dạ Tàn Thương đã hoàn toàn vỡ nát . Hoàng Kim Long thương không hề lây dính một giọt máu tươi, nhưng một tầng quang mang màu vàng lại không ngừng di chuyển hướng về Vương Thu Nhi.
Cắn nuốt! Hoàng Kim Long thương bá đạo thôn phệ sinh linh.
Hấp thu lấy sinh mệnh lực, truyền vào Vương Thu Nhi. Loại năng lượng này mặc dù đối với hồn lực có tác dụng khôi phục không phải quá lớn, nhưng đối với việc khôi phục thể lực thì lại tuyệt hảo. Mà lúc Vương Thu Nhi chiến đấu vừa rồi, phần lớn dựa vào thể chất mạnh mẽ cực hạn lực lượng của nàng a!
- Ngươi …
Trịnh Chiến trợn mắt nhìn Vương Thu Nhi. Nhưng Vương Thu Nhi không hề nhìn hắn cái nào, xoay người hướng tới giữa đài tranh tài.
Bên Nhật Nguyệt chiến đội, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên.
Trận đầu tiên, đã chết người. Dạ Tàn Thương thực lực cũng không yếu a! Nhưng bị áp chế đến mức chỉ phóng ra được một viên Cao Bạo Đạn.
Mộng Hồng Trần tung người nhảy liền lên đài tranh tài. Tuyệt không thể để cho đối thủ như vậy làm tiêu hao lực lượng thêm nữa, nếu không, bọn họ cũng sẽ sa chân vào con đường như lúc trước đối trận Đường Môn. Không đủ nhân thủ thì cuộc chiến đoàn đội làm thế nào đánh được?
Vẻ mặt âm trầm, Chu Tinh Băng Thiềm Hồn Đế, Hồn Đạo Sư cấp sáu Mộng Hồng Trần sẽ là người thứ hai tham gia cuộc thi.
Huynh muội bọn họ đã sớm lên kế hoạch, trận đầu Dạ Tàn Thương thử dò xét đối thủ, nếu như đối thủ quá mạnh mẽ, như vậy, Mộng Hồng Trần sẽ lên đài. Tuyệt không thể để như lúc trước, bị đối thủ kéo dài tiêu hao nhân thủ.
Nhìn Vương Thu Nhi cực kỳ cường hãn, Mộng Hồng Trần lúc này trong lòng cũng rối loạn, rất rõ ràng, người ta lúc trước cũng che giấu thực lực. Nếu không, xem như là Hồn Đế lục hoàn, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy đánh chết Hồn Đạo Sư cấp năm do Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện tinh tuyển ra a!
Vương Thu Nhi ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, không hề đổi sắc, mặt không hồng, hơi thở không gấp, dường như nãy giờ chưa từng chiến đấu. Tay cầm Hoàng Kim Long Thương, mũi thương chỉ xéo mặt đất, lạnh như băng giống như là một pho tượng.
Đây mới thực sự là trạng thái toàn thịnh của Hoàng Kim Long nữ a! Sức bật kinh khủng của nàng thậm chí đã từng một kích đánh tan Kiếm Si Quý Tuyệt Trần, rốt cuộc là uy mãnh đến bực nào? Dưới tình huống ấy Dạ Tàn Thương có thể đỡ được công kích của nàng mới là lạ. Cho dù là Trịnh Chiến có nhúng tay vào đi nữa, hắn vẫn chết dưới Hoàng Kim Long Thương.
Quang mang nhàn nhạt lóe lên, trên mặt Hoắc Vũ Hạo mặt toát ra một tia thần quang lạnh như băng, hai tay kép lại trước ngực, lẳng lặng chăm chú nhìn vào cục diện trên sân, hắn biết, suy đoán của mình nhất định là chính xác.
Cuộc thi đào thải cá nhân, là cơ hội để mỗi đội viên trong đội bày ra thực lực của mình, nhưng trừ phi có thể bằng thực lực hai người đánh tan toàn bộ bảy người đối thủ, còn không, cuộc thi đào thải cá nhân này căn bản là không có biện pháp quyết định thắng bại. Hơn nữa, thông qua cuộc thi đào thải cá nhân để làm suy yếu thực lực của đối thủ, sau đó trong cuộc thi đoàn chiến giành áp đảo.
Khi Hoắc Vũ Hạo thấy Vương Thu Nhi lựa chọn tỷ muội Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc tiến vào khu chờ, hắn đã hiểu, Vương Thu Nhi cũng rất rõ ràng, lấy sức một mình nàng là không thể nào đánh tan Nhật Nguyệt chiến đội, cơ hội duy nhất của bọn họ là ở cuộc thi đoàn đội.
Quá trình kế tiếp quả nhiên nghiệm chứng suy đoán của Hoắc Vũ Hạo. Vương Thu Nhi tại sao lai muốn ra sân đầu tiên? Chỉ cần nàng liên tục đánh bại ba đối thủ, như vậy, sẽ có tư cách yêu cầu tiến vào đoàn đội chiến. Buông tha cho các trận thi đấu đào thải cá nhân phía sau. Mà kỹ năng của nàng thực sự bá đạo, rất có thể ở trong cuộc thi vừa làm suy yếu thực lực đối thủ, vừa bảo tồn nhất định lực chiến đấu của mình. Cứ như vậy, ở cuốc thi đoàn đội, có Đái Hoa Bân, Chu Lộ cùng với tỷ muội Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc này hai đôi vũ hồn dung hợp kỹ sẽ làm gia tang thật lớn cơ hội chiến thắng cho Sử Lai Khắc chiến đội.
Sách lược thi đấu này không thể nghi ngờ là rất tốt, Hoắc Vũ Hạo cũng không nghĩ ra phương thức tốt hơn cho Sử Lai Khắc chiến đội. Nhưng, loại này sách lược có vấn đề duy nhất chính là áp lực về phía Vương Thu Nhi. Nàng chẳng những ít nhất phải chiến thắng ba cuộc tại vòng thi cá nhân, lại phải dẫn dắt toàn đội đánh nhau chết sống trong cuộc đoàn chiến. Thủy chung vẫn phải thừa nhận áp lực cực lớn, nàng có thể đối phó được sao?
Nhật Nguyệt chiến đội không muốn lâm vào vết xe đổ như trận đánh lúc trước với Đường Môn, cuộc thi đào thải cá nhân vòng thứ hai, bọn họ phái lên Mộng Hồng Trần, cô nương này có vũ hồn Chu Tinh Băng Thiềm kịch độc. Trận đào thải cá nhân này rất có thể sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc tranh tài. Mọi người Đường Môn không tự chủ cũng ngồi ngay ngắn lại, lẳng lặng cùng đợi cuộc tranh tài này bắt đầu.
Vương Thu Nhi chẳng những nhất định phải đánh bại Mộng Hồng Trần, hơn nữa còn phải đánh bại mà không tổn hao gì, điều này làm dễ vậy sao?
- Tranh tài bắt đầu!
/447
|