'Đồng hồ 05:00 A.M'Nó thức dậy (nó mà dậy sớm đối với tg là một chuyện đáng mừng). Đương nhiên là vệ sinh cá nhân sạch sẽ tươm tất trước rồi mới xuống nhà. Tiện thể, nó không quên cầm theo quyển sách 'Chỉ dẫn nấu ăn' từ phòng sách. Thường ngày, ba anh luôn thay phiên nấu ăn (thật sự là mướn nguyên đội ngũ: quản gia, thị nữ về làm gì không biết), nó phận nữ nhi mà suốt ngày đợi cơm dâng đến miệng, thì cũng kì (cũng biết thân biết phận). Cầm quyển sách, nó cố tìm món nào đơn giản nhất để làm (chắc bánh mì ốp la quá), nhưng mãi chẳng thấy có món nào dễ làm, thôi thì làm hoành thánh vậy. (Chắc món này dễ làm -.-)
Nó loay hoay trong bếp mới có mười lăm phút mà cảnh tượng trước mắt của tg rất là 'hải hùng', phải nói nó rất là tài giỏi và cực kỳ khéo léo *đóng ngoặc kép, xíu mở*, căn bếp ngăn nắp, sạch sẽ, dụng cụ: nồi, niêu, xoong, chảo được treo một cách gọn gàng. Chén, bát (ủa hai cái này giống mà), đĩa, thìa...nằm im lìm trên tủ chén. Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều đầy đủ và nằm gọn trên bàn.
Những điều tốt đẹp được nêu ở trên là mười lăm phút trước.*Mở ngoặc kép* Các bạn đừng hồi tưởng nữa mà hãy cùng tg trở lại hiện thực nhé: nồi, niêu, xoong, chảo mỗi thứ bay mỗi nơi, chén, đĩa chắc 'mấy mươi' cái bể thôi (cũng may đĩa và thìa, các thứ bằng kim loại không bể được). Nguyên liệu nấu ăn hả, tiêu hết rồi, chẳng còn thứ gì nguyên vẹn đâu. Bột để làm hoành thánh bây giờ nằm rải khắp phòng bếp, nguyên liệu để nấu hoành thánh như hành, hẹ, rau, giá 'lác đác' dưới sàn nhà chứ 'không nhiều' (chắc nó thấy đội ngũ 'ôsin cao cấp' các anh thuê không có việc gì làm).
Chỉ mới 15' mà đã thế này *lắc đầu*.
Tịnh Nhân vừa mới bước vào phòng bếp, thấy cảnh tượng 'lạ lùng hãi hùng' này liền quay đầu trở ra 'Ủa mình đi lộn phòng hả ta' ảnh nghĩ. Ngẫn người giây lát, rồi mới quay trở lại phòng bếp.
-Trận chiến này em thua thảm hại rồi_ Tịnh Nhân mỉm cười trở lại phòng bếp
-Em..em chỉ muốn nấu chút gì đó thôi, em thấy chỉ dẫn rất dễ..._nó ngượng ngùng nói
-Dễ mà phòng bếp yêu quý của anh trở thành bãi chiến trường như vậy hả_Tịnh Nhân vừa nói vừa dọn dẹp lại phòng bếp
-Em...*choang*_ lại thêm một cái chén bể, nó thấy Tịnh Nhân dọn cũng dọn theo, các cũng hiểu ha :-)
-Để anh dọn cho không khéo lại đứt tay_Tịnh Nhân nhanh chóng cầm lấy tay nó
Nghe vậy, nó phải đứng dậy, đứng sang một bên tránh làm phiền anh chứ biết làm sao giờ. Lữ Thượng và Lữ Thiên cũng dậy rồi, vừa mới bước xuống nhà, liền thấy một đám thị nữ đang đứng nhìn ngó vào phòng bếp.
-Ối thần linh ơi_Lữ Thượng ôm đầu nói khi tiến vào 'chiến trường'
-Cũng may, hôm nay nhà mình không phải 'ngôi nhà sáng nhất' thành phố này _Lữ Thiên cười nói
Nó thì đứng 'một đống', sắc mặt rất rất khó coi. Chắc nó không giám vào phòng bếp lần thứ hai nữa. Bàn tay 'kiều diễm, khéo léo' của nó đụng vào cái gì, cái đó sẽ không còn hình dạng thuở 'sơ khai' nữa. *Ôi thật là ba chấm* Nữa tiếng sau, thức ăn sáng do Tịnh Nhân nấu được đưa lên, phòng bếp cũng hoàn hảo như lúc đầu rồi. *Phù*
Ăn sáng xong thì lại đến trường chứ làm làm gì, à nhắc đến trường học nó mới nhớ:
-Ủa, Kị Thủy đâu rồi_ Nó nhìn ba anh hỏi
-Đến trường trước rồi, bây giờ ta cũng đi thôi_Lữ Thượng nói
Thế là thế quái nào? Nó thức dậy lúc 5h không lẽ Kị Thủy đi mà nó không biết. Đúng vậy, do nó lúc đó đang 'đánh trận' mà biết cái gì. Sau khi nghe tiếng động của 'cuộc chiến' *choang, xoảng, bịch* thì chàng trai đã tỉnnh giấc, bởi vốn là người thính ngủ (ngủ nhưng chỉ cần có tiếng động nhỏ hoặc gì gì đó đều biết). Thay quần áo, VSCN xong, chàng trai đi tìm tiếng động, vừa mới đứng ở ngoài nhìn vào thôi cũng thấy được 'cuộc chiến hỗn loạn' đang diễn ra. 'Ực' tiếng nuốt nước bọt của Kị Thủy vang lên. 'Thôi đi học cho chắc, ở đây sợ lát nữa xe cứu hỏa đến không kịp' Kị Thủy vọt lẹ.
-Sao hôm nay tâm trạng vui thế kia_ Hạo Nhiên từ đằng sau ôm lấy ba ca ca
-Tịnh Nhi hôm nay muốn nấu ăn_Lữ Thiên lên tiếng trước
-Thật sao, có ngon không?_Hạo Nhiên có vẻ cũng hào hứng lắm
-May là chưa phải xây lại phòng bếp_Tịnh Nhân buồn cười nói
-Hả, nguy hiểm vậy sao, thì ra là ở nhà ba người phải thu dọn 'chiến trường'_Hạo Nhiên lúc này cũng phì cười
-'Thần linh ban phước' chúng ta vẫn bình an vô sự_Lữ Thượng nói *Ơn giời tín đồ phim Ấn Độ đây rồi*
Nó lúc này cũng vừa bước đến, nghe được cuộc hội thoại của bốn người bọn họ. Máu dồn lên não, lửa giận bùng cháy, thật là chịu hết nổi mà. Có lòng tốt, muốn thử nấu ăn cho các anh đỡ vất vả vậy mà, vừa mở miệng nói một câu 'chiến trường', câu thứ hai cũng 'chiến trường' còn đưa ra cái bộ mặt 'cười không thấy ông mặt trời' kia nữa chứ.
-A, Minh Tỷ Tỷ_ Nó giả bộ lớn tiếng kêu
Vừa nghe đến chữ Minh, Lữ Thiên đã chạy bỏ dép lại. Nó nhìn cảnh tượng đó mà muốn cười hả hê lắm, nhưng phải kiềm lại. Còn ba kẻ 'địch nữa cơ mà'. Cũng hay thật, vừa đúng lúc Dao Dao đang đi tới.
-Hạo Nhiên_Dao Dao lên tiếng
-Ôi không, tao đi trước đây_ Hạo Nhiên giật mình bởi giọng nói 'thánh thiện'
Hạo Nhiên vừa đi, trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhỏm. Vốn định tìm cớ trốn đi vì sợ nó không ngờ Dao Dao lại đến. Thôi kệ dù gì nó cũng nguy hiểm hơn. Lữ Thượng lúc này, tim đập liên hồi, tiếng bước chân của nó ngày càng gần, 'mồ hôi mẹ đẻ mồ hôi con' tuôn rơi lả chả trên khuôn mặt anh. Khẽ vỗ vai Tịnh Nhân nói:
-Địch đến rồi, chú mày là 'lính' phải bảo vệ 'chủ tướng', anh mày đi trước, có gì anh sẽ kéo quân đến cứu nguy cho chú_nói xong Lữ Thượng chạy đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Thật đúng với câu '36 kế, chạy là thượng sách'
Tịnh Nhân ở lại chỉ biết ú, ớ vài tiếng vì không kịp phản ứng, lúc nhận ra thì người cũng đã chạy mất. 'Ôi tạch rồi' Tịnh Nhân khuôn mặt biểu cảm dữ dội.
-Đồng minh của anh chạy hết rồi hả_ giọng nói của nó vang lên, mang theo âm hưởng giễu cợt
-Hi Hi đồ ngốc, đồng minh gì chứ_ Anh cười giả 'đánh trống lãng' (nghề này thịnh hành ghê chắc sắp trở thành xu hướng của năm rồi)
-Anh muốn sống hay muốn chết_Nó cười đểu hỏi
-Đương nhiên là muốn sống rồi_ Anh nhanh nhẹn đáp
-Vậy được, đi bắt tên 'chủ tướng', cùng hai tên lính còn lại về đây cho em, nếu anh không làm được thì em sẽ tiếp tục học nấu ăn_ Nó đắc chí, khoanh tay trước ngực nói
-Tuân lệnh, em điều thêm quân cho anh đi, một mình e là khó bắt được_ Tịnh Nhân mặt khổ nói
-Kị Thủy, Minh Tỷ giúp em nhé_ Nó vừa nói xong thì hai người này xuất hiện (đứng coi nãy giờ mà)
Chỉ một lúc sau, ba người đã bị áp giải đến trước mặt nó. Nét mặt nó bây giờ hiện rõ hai chữ *Đắc Thắng*.
-Thế nào, chạy trời không khỏi nắng nhé_ Nó cười thánh thiện nói
-Bọn anh lỡ dại, xin em hãy khoan hồng_Lữ Thượng nói
-Bị cáo bị oạn, bị cáo chỉ nói hôm nay Tịnh Nhi muốn nấu ăn thôi mà_Lữ Thiên 'hồn nhiên' kêu oan (từ chủ tướng, binh lính thời cổ đại, sang đến phiên tòa xét sử rồi, có logic ghê)
-Tòa chưa hỏi đến bị cáo Lữ Thiên, Bị cáo Hạo Nhiên có gì muốn nói không_ Nó trừng mắt nhìn Lữ Thiên sau đó là Hạo Nhiên
-Luật sự của bị cáo đâu_Hạo Nhiên có chút sáng suốt
-Thưa quý tòa, theo chứng cứ của tôi, thân chủ tôi hoàn toàn có tội, tôi chỉ hướng đến sự công bằng_ Tịnh Nhân 'Soái ca' lên tiếng
-Thằng 'cờ hó mất daỵ' này, mày đối xử với bạn thế à?_Hạo Nhiên gương mặt tối sầm lại
-Chơi với bạn không được chửi bạn là 'chó', mày bỏ chạy để tạo lại mà còn nói à, tao đấm 'lủng sọ' mày bây giờ_Tịnh Nhân ấm ức nói
-Thôi được rồi, tòa tuyên án, phạt bị cáo Lữ Thượng năm tháng không được coi phim 'cô dâu 8 tuổi'_ vừ nói đến đây Lữ Thượng kêu than..
-Ôi Anadi của tôi, thần linh ơi_Lữ Thượng gần như gào khóc
-Bị cáo Hạo Nhiên năm tháng làm đầu bếp nấu ăn cho Tịnh Nhi, Tịnh Nhân, Lữ Thượng, Lữ Thiên, Kị Thủy, Minh Tỷ cùng những người hầu trong biệt thự Noble
-Ôi mẹ ơi_Hạo Nhiên nói
-Mẹ ơi cái beep, tao thấy như vậy còn chưa đủ đấy_Tịnh Nhân đánh cho Hạo Nhiên một cái.
-Đột nhiên tao nhớ mẹ tao, tao kêu mẹ tao đấy, sao nào?_Hạo Nhiên phản bác
-Nói một tiếng nữa đem đi tử hình *vừa nói nó vừa trừng mắt nhìn Hạo Nhiên*, bị cáo Lữ Thiên toàn tuyên án miễn tội, phiên tòa kết thúc_nó cười tươi nói
Lữ Thượng và Hạo Nhiên hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống. Nhất là Hạo Nhiên, chắc chắn khi chuyển đến biệt thự Noble của ae tụi nó thế nào cũng bị 'bóc lột sức lao động'. Đương nhiên Lữ Thượng sẽ phải về nhà nằm khóc một trận, 'Anadi của tôi'.
--------------------Trong tối------------------
-Để xem mày vui cười được bao lâu_Tịnh Như
Tịnh Như là chị ruột của nó, lớn hơn nó 5 tuổi. Từ lúc trưởng thanh đã đi theo mẹ. Từ nhỏ đã cực kỳ ghét nó. Vì từ khi nó sinh ra mẹ ít quan tâm đến chị hơn. Đặc biệt là ba, ba thương nó hơn bao giờ hết, cái gì cũng dành cho nó cả. Trong kí ức của chị là vậy. Cái này tg gọi là 'cà nanh' với em.
-Chúng ta về chứ, sợ rằng ngài ấy sẽ nổi giận, chúng ta cần rèn luyện phát thuật nữa_Nhân ảnh đen nói
-Đi thôi, nó chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi, chẳng cảm thấy được tí năng lực gì_Tịnh Như nở nụ cười nữa miệng rồi cùng nhân ảnh đen biến mất.
--------------------Ngoài sáng----------------
Trong lúc cả bọn bước vào trường học, khi mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa. Chỉ có mình Tịnh Nhân quay đầu nhìn về phía 'tối' lúc nãy. Nét mặt anh hiện lên 6 chữ 'anh mày khó chịu rồi đấy'. Khuôn mặt thanh tú bây giờ đã biến mất, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng, vô cảm, xuất hiện tia độc ác, cùng nụ cười tà đạo. Nhưng nhanh chóng biên mất bởi tiếng gọi thân thương này :
-Anh à, nhanh lên, sắp vô lớp rồi, anh dạy lớp em tiết đầu đấy _ chính là giọng nói của nó chứ không ai khác 'người con gái anh thương yêu nhất'
End chap!
Nó loay hoay trong bếp mới có mười lăm phút mà cảnh tượng trước mắt của tg rất là 'hải hùng', phải nói nó rất là tài giỏi và cực kỳ khéo léo *đóng ngoặc kép, xíu mở*, căn bếp ngăn nắp, sạch sẽ, dụng cụ: nồi, niêu, xoong, chảo được treo một cách gọn gàng. Chén, bát (ủa hai cái này giống mà), đĩa, thìa...nằm im lìm trên tủ chén. Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều đầy đủ và nằm gọn trên bàn.
Những điều tốt đẹp được nêu ở trên là mười lăm phút trước.*Mở ngoặc kép* Các bạn đừng hồi tưởng nữa mà hãy cùng tg trở lại hiện thực nhé: nồi, niêu, xoong, chảo mỗi thứ bay mỗi nơi, chén, đĩa chắc 'mấy mươi' cái bể thôi (cũng may đĩa và thìa, các thứ bằng kim loại không bể được). Nguyên liệu nấu ăn hả, tiêu hết rồi, chẳng còn thứ gì nguyên vẹn đâu. Bột để làm hoành thánh bây giờ nằm rải khắp phòng bếp, nguyên liệu để nấu hoành thánh như hành, hẹ, rau, giá 'lác đác' dưới sàn nhà chứ 'không nhiều' (chắc nó thấy đội ngũ 'ôsin cao cấp' các anh thuê không có việc gì làm).
Chỉ mới 15' mà đã thế này *lắc đầu*.
Tịnh Nhân vừa mới bước vào phòng bếp, thấy cảnh tượng 'lạ lùng hãi hùng' này liền quay đầu trở ra 'Ủa mình đi lộn phòng hả ta' ảnh nghĩ. Ngẫn người giây lát, rồi mới quay trở lại phòng bếp.
-Trận chiến này em thua thảm hại rồi_ Tịnh Nhân mỉm cười trở lại phòng bếp
-Em..em chỉ muốn nấu chút gì đó thôi, em thấy chỉ dẫn rất dễ..._nó ngượng ngùng nói
-Dễ mà phòng bếp yêu quý của anh trở thành bãi chiến trường như vậy hả_Tịnh Nhân vừa nói vừa dọn dẹp lại phòng bếp
-Em...*choang*_ lại thêm một cái chén bể, nó thấy Tịnh Nhân dọn cũng dọn theo, các cũng hiểu ha :-)
-Để anh dọn cho không khéo lại đứt tay_Tịnh Nhân nhanh chóng cầm lấy tay nó
Nghe vậy, nó phải đứng dậy, đứng sang một bên tránh làm phiền anh chứ biết làm sao giờ. Lữ Thượng và Lữ Thiên cũng dậy rồi, vừa mới bước xuống nhà, liền thấy một đám thị nữ đang đứng nhìn ngó vào phòng bếp.
-Ối thần linh ơi_Lữ Thượng ôm đầu nói khi tiến vào 'chiến trường'
-Cũng may, hôm nay nhà mình không phải 'ngôi nhà sáng nhất' thành phố này _Lữ Thiên cười nói
Nó thì đứng 'một đống', sắc mặt rất rất khó coi. Chắc nó không giám vào phòng bếp lần thứ hai nữa. Bàn tay 'kiều diễm, khéo léo' của nó đụng vào cái gì, cái đó sẽ không còn hình dạng thuở 'sơ khai' nữa. *Ôi thật là ba chấm* Nữa tiếng sau, thức ăn sáng do Tịnh Nhân nấu được đưa lên, phòng bếp cũng hoàn hảo như lúc đầu rồi. *Phù*
Ăn sáng xong thì lại đến trường chứ làm làm gì, à nhắc đến trường học nó mới nhớ:
-Ủa, Kị Thủy đâu rồi_ Nó nhìn ba anh hỏi
-Đến trường trước rồi, bây giờ ta cũng đi thôi_Lữ Thượng nói
Thế là thế quái nào? Nó thức dậy lúc 5h không lẽ Kị Thủy đi mà nó không biết. Đúng vậy, do nó lúc đó đang 'đánh trận' mà biết cái gì. Sau khi nghe tiếng động của 'cuộc chiến' *choang, xoảng, bịch* thì chàng trai đã tỉnnh giấc, bởi vốn là người thính ngủ (ngủ nhưng chỉ cần có tiếng động nhỏ hoặc gì gì đó đều biết). Thay quần áo, VSCN xong, chàng trai đi tìm tiếng động, vừa mới đứng ở ngoài nhìn vào thôi cũng thấy được 'cuộc chiến hỗn loạn' đang diễn ra. 'Ực' tiếng nuốt nước bọt của Kị Thủy vang lên. 'Thôi đi học cho chắc, ở đây sợ lát nữa xe cứu hỏa đến không kịp' Kị Thủy vọt lẹ.
-Sao hôm nay tâm trạng vui thế kia_ Hạo Nhiên từ đằng sau ôm lấy ba ca ca
-Tịnh Nhi hôm nay muốn nấu ăn_Lữ Thiên lên tiếng trước
-Thật sao, có ngon không?_Hạo Nhiên có vẻ cũng hào hứng lắm
-May là chưa phải xây lại phòng bếp_Tịnh Nhân buồn cười nói
-Hả, nguy hiểm vậy sao, thì ra là ở nhà ba người phải thu dọn 'chiến trường'_Hạo Nhiên lúc này cũng phì cười
-'Thần linh ban phước' chúng ta vẫn bình an vô sự_Lữ Thượng nói *Ơn giời tín đồ phim Ấn Độ đây rồi*
Nó lúc này cũng vừa bước đến, nghe được cuộc hội thoại của bốn người bọn họ. Máu dồn lên não, lửa giận bùng cháy, thật là chịu hết nổi mà. Có lòng tốt, muốn thử nấu ăn cho các anh đỡ vất vả vậy mà, vừa mở miệng nói một câu 'chiến trường', câu thứ hai cũng 'chiến trường' còn đưa ra cái bộ mặt 'cười không thấy ông mặt trời' kia nữa chứ.
-A, Minh Tỷ Tỷ_ Nó giả bộ lớn tiếng kêu
Vừa nghe đến chữ Minh, Lữ Thiên đã chạy bỏ dép lại. Nó nhìn cảnh tượng đó mà muốn cười hả hê lắm, nhưng phải kiềm lại. Còn ba kẻ 'địch nữa cơ mà'. Cũng hay thật, vừa đúng lúc Dao Dao đang đi tới.
-Hạo Nhiên_Dao Dao lên tiếng
-Ôi không, tao đi trước đây_ Hạo Nhiên giật mình bởi giọng nói 'thánh thiện'
Hạo Nhiên vừa đi, trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhỏm. Vốn định tìm cớ trốn đi vì sợ nó không ngờ Dao Dao lại đến. Thôi kệ dù gì nó cũng nguy hiểm hơn. Lữ Thượng lúc này, tim đập liên hồi, tiếng bước chân của nó ngày càng gần, 'mồ hôi mẹ đẻ mồ hôi con' tuôn rơi lả chả trên khuôn mặt anh. Khẽ vỗ vai Tịnh Nhân nói:
-Địch đến rồi, chú mày là 'lính' phải bảo vệ 'chủ tướng', anh mày đi trước, có gì anh sẽ kéo quân đến cứu nguy cho chú_nói xong Lữ Thượng chạy đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Thật đúng với câu '36 kế, chạy là thượng sách'
Tịnh Nhân ở lại chỉ biết ú, ớ vài tiếng vì không kịp phản ứng, lúc nhận ra thì người cũng đã chạy mất. 'Ôi tạch rồi' Tịnh Nhân khuôn mặt biểu cảm dữ dội.
-Đồng minh của anh chạy hết rồi hả_ giọng nói của nó vang lên, mang theo âm hưởng giễu cợt
-Hi Hi đồ ngốc, đồng minh gì chứ_ Anh cười giả 'đánh trống lãng' (nghề này thịnh hành ghê chắc sắp trở thành xu hướng của năm rồi)
-Anh muốn sống hay muốn chết_Nó cười đểu hỏi
-Đương nhiên là muốn sống rồi_ Anh nhanh nhẹn đáp
-Vậy được, đi bắt tên 'chủ tướng', cùng hai tên lính còn lại về đây cho em, nếu anh không làm được thì em sẽ tiếp tục học nấu ăn_ Nó đắc chí, khoanh tay trước ngực nói
-Tuân lệnh, em điều thêm quân cho anh đi, một mình e là khó bắt được_ Tịnh Nhân mặt khổ nói
-Kị Thủy, Minh Tỷ giúp em nhé_ Nó vừa nói xong thì hai người này xuất hiện (đứng coi nãy giờ mà)
Chỉ một lúc sau, ba người đã bị áp giải đến trước mặt nó. Nét mặt nó bây giờ hiện rõ hai chữ *Đắc Thắng*.
-Thế nào, chạy trời không khỏi nắng nhé_ Nó cười thánh thiện nói
-Bọn anh lỡ dại, xin em hãy khoan hồng_Lữ Thượng nói
-Bị cáo bị oạn, bị cáo chỉ nói hôm nay Tịnh Nhi muốn nấu ăn thôi mà_Lữ Thiên 'hồn nhiên' kêu oan (từ chủ tướng, binh lính thời cổ đại, sang đến phiên tòa xét sử rồi, có logic ghê)
-Tòa chưa hỏi đến bị cáo Lữ Thiên, Bị cáo Hạo Nhiên có gì muốn nói không_ Nó trừng mắt nhìn Lữ Thiên sau đó là Hạo Nhiên
-Luật sự của bị cáo đâu_Hạo Nhiên có chút sáng suốt
-Thưa quý tòa, theo chứng cứ của tôi, thân chủ tôi hoàn toàn có tội, tôi chỉ hướng đến sự công bằng_ Tịnh Nhân 'Soái ca' lên tiếng
-Thằng 'cờ hó mất daỵ' này, mày đối xử với bạn thế à?_Hạo Nhiên gương mặt tối sầm lại
-Chơi với bạn không được chửi bạn là 'chó', mày bỏ chạy để tạo lại mà còn nói à, tao đấm 'lủng sọ' mày bây giờ_Tịnh Nhân ấm ức nói
-Thôi được rồi, tòa tuyên án, phạt bị cáo Lữ Thượng năm tháng không được coi phim 'cô dâu 8 tuổi'_ vừ nói đến đây Lữ Thượng kêu than..
-Ôi Anadi của tôi, thần linh ơi_Lữ Thượng gần như gào khóc
-Bị cáo Hạo Nhiên năm tháng làm đầu bếp nấu ăn cho Tịnh Nhi, Tịnh Nhân, Lữ Thượng, Lữ Thiên, Kị Thủy, Minh Tỷ cùng những người hầu trong biệt thự Noble
-Ôi mẹ ơi_Hạo Nhiên nói
-Mẹ ơi cái beep, tao thấy như vậy còn chưa đủ đấy_Tịnh Nhân đánh cho Hạo Nhiên một cái.
-Đột nhiên tao nhớ mẹ tao, tao kêu mẹ tao đấy, sao nào?_Hạo Nhiên phản bác
-Nói một tiếng nữa đem đi tử hình *vừa nói nó vừa trừng mắt nhìn Hạo Nhiên*, bị cáo Lữ Thiên toàn tuyên án miễn tội, phiên tòa kết thúc_nó cười tươi nói
Lữ Thượng và Hạo Nhiên hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống. Nhất là Hạo Nhiên, chắc chắn khi chuyển đến biệt thự Noble của ae tụi nó thế nào cũng bị 'bóc lột sức lao động'. Đương nhiên Lữ Thượng sẽ phải về nhà nằm khóc một trận, 'Anadi của tôi'.
--------------------Trong tối------------------
-Để xem mày vui cười được bao lâu_Tịnh Như
Tịnh Như là chị ruột của nó, lớn hơn nó 5 tuổi. Từ lúc trưởng thanh đã đi theo mẹ. Từ nhỏ đã cực kỳ ghét nó. Vì từ khi nó sinh ra mẹ ít quan tâm đến chị hơn. Đặc biệt là ba, ba thương nó hơn bao giờ hết, cái gì cũng dành cho nó cả. Trong kí ức của chị là vậy. Cái này tg gọi là 'cà nanh' với em.
-Chúng ta về chứ, sợ rằng ngài ấy sẽ nổi giận, chúng ta cần rèn luyện phát thuật nữa_Nhân ảnh đen nói
-Đi thôi, nó chẳng qua chỉ là đồ bỏ đi, chẳng cảm thấy được tí năng lực gì_Tịnh Như nở nụ cười nữa miệng rồi cùng nhân ảnh đen biến mất.
--------------------Ngoài sáng----------------
Trong lúc cả bọn bước vào trường học, khi mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa. Chỉ có mình Tịnh Nhân quay đầu nhìn về phía 'tối' lúc nãy. Nét mặt anh hiện lên 6 chữ 'anh mày khó chịu rồi đấy'. Khuôn mặt thanh tú bây giờ đã biến mất, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng, vô cảm, xuất hiện tia độc ác, cùng nụ cười tà đạo. Nhưng nhanh chóng biên mất bởi tiếng gọi thân thương này :
-Anh à, nhanh lên, sắp vô lớp rồi, anh dạy lớp em tiết đầu đấy _ chính là giọng nói của nó chứ không ai khác 'người con gái anh thương yêu nhất'
End chap!
/29
|