Sau khi về phòng. Nó nghĩ một hồi vẫn không hiểu, tại sao mọi người không muốn nói cho nó biết cơ chứ? Thôi, nếu mọi người đã muốn giấu diếm, thì nó sẽ tự tìm ra sự thật, cho dù sớm hay muộn, cho dù phải dùng tới mọi thủ đoạn cũng phải dùng.
-AAAAA...hú hồn_nó hét toán lên, đặt tay lên ngực giữ tim lại
-Ông là ai?_nó bình tỉnh lại lên tiếng
-Có chuyện gì vậy_Mọi người nghe thấy tiếng hét của nó thì chạy lên
-Không có chuyện gì, ta chỉ đột ngột xuất hiện, khiến con bé xuýt nưa thì rụng tim_người đàn ông lên tiếng
-Ông biết đùa từ khi nào thế_Minh Tỷ liếc nhìn ông một cái rồi lên tiếng
-Con muốn biết việc gì đang xảy ra không?_Người đàn ông bỏ qua câu hỏi của Minh Tỷ Tỷ, quay sang nhìn nó hỏi
-Một ngày, mà ai cũng hỏi đúng một câu như thế. Nếu ông cũng giống như bà ta đặt điều kiện với tôi thì thôi, không cần nói. Ông ở đâu thì trở về nơi đó đi_Nó mệt mỏi nói
-Ta không đòi hỏi điều kiện gì hết_Người đàn ông lên tiếng.
-Chuyện này..._Lữ Thượng lên tiếng
-Không phải mấy đứa đã thống nhất là tìm ta sao?_Người đàn ông hơi ngạc nhiên hỏi.
-Đúng vậy. Mọi chuyện nên được khơi sáng rồi_Lữ Thiên lên tiếng.
-Con sẵn sàng chưa_người đàn ông hỏi
-Lúc nào cũng sẵn sàng_Nó nhanh chóng đáp lời.
-Được. Vậy ta bắt đầu đây_Lời nói của người đàn ông vừa dứt thì cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến đổi.
--1500 năm trước-Vượt thời gian trở về quá khứ, phút giây chạnh lòng (lời bài hát)---
-Tịnh Nhi...Tịnh Nhi...không sao chứ?_Tiếng của một cô gái vang lên
-Em làm chị sợ chết đi được, không phải đói bụng nên ngất đi đó chứ? Em cũng thật là, lúc nào cũng kén ăn hết_Giọng cô gái lại tiếp tục vang lên.
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tình huống bây giờ còn khiến Tịnh Nhi bực mình hơn gấp trăm ngàn lần. A, cô gái này không phải là người đi theo mụ phù thủy độc ác kia sao? Cô ta tên gì ấy nhở, còn kêu mình là em gái nữa cơ chứ.
-Tôi không sao_Tịnh Nhi ngồi dậy lên tiếng
-Em còn giận chị việc cố chấp liên lạc với mẹ sao?_Chị gái ở đâu bay ra này của nó yếu đuối trả lời.
Câu nói này quả thật khiến nó nghẹn họng. Trời ơi, tôi có biết cái gì đâu mà trả lời bây giờ.
-Thôi về nhà, coi như không có chuyện gì đi_Nó tỉnh bơ trả lời
-Được, về nhà thôi, chắc cha đang chờ chúng ta đến rốt ruột luôn rồi_Cô gái tươi cười lên tiếng
Trên đường đi về nhà nó mới nhận ra rằng, xung quanh đa số là rừng cây. Sau đó không lâu thì đi qua một ngôi làng, ở đó mọi người đều mặc trang phục gì đây? Là cổ trang đó? Trời ơi, rốt cuộc thì nó đang ở loại thời đại nào đây?
-Em còn đứng đó làm gì, vào nhà đi thôi_Tịnh Như lên tiếng gọi nó
-Ờ_Nó ngẩng người nhìn căn nhà, à không tòa lâu đài này trong chốc lát. Không ngờ đến nơi quỷ quái này mình được làm con nhà giàu.
-Cha, tụi con về rồi nè_Tịnh Như lớn tiếng thông báo
-Ừm, con đi lo cơm nước đi, cha muốn nói chuyện với Tịnh Nhi một chút_Người đàn ông lên tiếng
Sau khi đợi Tịnh Như đi khuất, Tịnh Nhi lúc này mới lên tiếng.
-Ông thật sự là cha của tôi?_Nó muốn ông đính chính lại một lần nữa
-Phải, chắc con ngạc nhiên lắm nhỉ? Ngoài ta ra không ai ở đây biết được tương lai 1500 năm tiếp theo sẽ như thế nào đâu_Phải, người đàn ông đưa nó đến thế giới này đang đứng trước mặt nó, và còn là cha nó nữa chứ.
Lúc trước thì chuyện gì cũng giấu mình. Bây giờ bí mật nó tràn ra một lúc đỡ không nổi. Hoang mang tột đỉnh rồi.
-Tôi thật sự...sốc tới tận óc rồi_Nó uể oải ngồi xuống ghế trống
-Ta biết. Nhưng tất cả chuyện này là lỗi do con_ông Thiên Minh lên tiếng nói (ba của nó kể từ giờ mình sẽ kêu là ông Thiên Minh nhé)
-Lỗi do tôi_Nó bật dậy trong sự ngạc nhiên
-Phải, nhưng bây giờ ta không nói được. Đây là chỉ là ký ức của con. Con sẽ dần biết được vì sao cha nói như vậy, uống đi_ông Thiên Minh rót cho nó một chén trà
-Người con gái kia thật sự là chị ruột của tôi_Nó nhận lấy ly trà và hỏi
-Phải_ông Thiên Minh cũng nhấp một ngụm trà rồi mới đáp
-Nhưng trước đó tôi thấy chị ta đi chung với mụ phù thủy đó_Nó vẫn còn chưa hiểu lắm
-Bà ấy là mẹ con, còn Tịnh Như lúc đó cũng như con, không nhớ gì cả. Nhưng theo tính toán của ta hiện tại nó cũng đã nhớ lại rồi_ông trầm mặc lên tiếng
Thú thật khi nói về người vợ này ông cảm thấy thật đau lòng cùng thất vọng. Cũng chỉ vì tình yêu mới hóa hận thù, hóa độc ác như vậy. Vậy thì tại sao lại lôi kéo ông vào cuộc trả thù triền miên không dứt này chứ? Cũng có lỗi của ông trông đó, ông cũng chỉ vì yêu bà ấy mà mới phải vướng vào cái vòng tròn không điểm dừng này.
-Vậy tại sao chị ấy lại ở cùng bà ta, còn tôi thì..._Tịnh Nhi không kịp hỏi hết
-Con sẽ từ từ biết thôi, vỗn dĩ người sắp đặt cho con cuộc sống hiện tại là ta, ta đề ra một kế hoạch để cho con không phải vướng vào cái vong lẩn quẩn này. Nhưng vì hận thù mà mẹ con không còn là chính mình nữa. Sẵn sàng hy sinh bất cứ ai. Bà ấy luôn chờ cơ hội này. Khi con vừa tròn 20 tuổi, đúng ngày trăng tròn. Mặt trăng sẽ chiếu rọi tâm hồn con. Khả năng cao nhất là con sẽ trở thành Thượng Thần hội tụ tất cả sức mạnh cai quản thiên-địa-nhân giới. Còn nếu tâm hồn con đầy lòng trắc ẩn cùng thù hận thì con sẽ là người hủy diệt cả thế giới này, là mục tiêu bắt buộc phải tiêu diệt của tất cả mọi người_ông một lần nữa trầm mặc giải thích đôi chút
-Chỉ có mình con thôi sao? Còn có chị nữa không phải sao?_Đúng vậy, tại sao chỉ có một mình nó thôi nhỉ
-Con là người cuối cùng mang dòng máu thuần Thiên Thần_ông nhâm nhi một ngụm trà rồi lên tiếng
-Không phải là phù thủy sao? Nhưng mà không lẽ Thiên Thần cũng kết hôn với con người? Hình như là đâu có chuyện này_Nó bây giờ rất là rối trí
-Phải, ta và mẹ con đều là Thiên Thần. Vì phù thủy có thuật đọc tâm, có thần chú chế ngự, có thần chú điều khiển...Cho nên mẹ con đã học cấm thuật, còn về dòng máu thuần thì tất cả thiên thần đều mang dòng máu thuần cả. Chẳng qua là dòng máu của ta là dòng máu quý giá nhất, là dòng máu của Vương Thần. Ta chỉ có mỗi một mình con là con gái thôi. Con hiểu lời ta chứ?_ông nhìn nó hồi lâu.
Đã lâu lắm rồi ông không được gặp mặt đứa con gái này. Giờ gặp lại cảm thấy hai cha con xa lạ biết bao.
-Một câu hỏi cuối thôi, tại sao chỉ còn lại hai chúng ta là dòng máu Vương Thần?_Đúng vậy, dòng máu quý tộc mà chỉ có hai người sao
-Chuyện này...Không có gì đáng quan tâm đâu. Tính trong thời điểm này thì dòng máu Vương Thần chiếm 2/14 dân số thiên thần nhưng rất hùng mạnh. Và hai chúng ta không phải là người duy nhất mang dòng máu này đâu, con đừng lo ngại về nó nữa. Ta phải lên Quảng Thiên Giới rồi. Con cứ từ từ mà tiệp nhận thôi, không cần gấp gáp, khi con nhớ lại thì chỉ mất có một tuần ở hiện tại thôi_Ông nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện và rời đi.
(Quảng Thiên Giới ở đây giống như quan lại lên triều đình dâng tấu vậy đó các bạn)
Nó vẫn ngồi trên ghế suy tư một hồi lâu, mọi chuyện thật sự quá phức tạp không như nó tưởng tượng. Chẳng trách mọi người lại không cho nó biết. À đúng rồi, sao không thấy Lữ Thượng, Lữ Thiên, Tiểu Minh Tỷ, Kỵ Thủy cùng với Tịnh Nhân nhỉ. Nó cứ suy nghĩ một hồi lâu thì mệt quá ngủ thiếp đi mà chẳng hay.
End Chap!
-AAAAA...hú hồn_nó hét toán lên, đặt tay lên ngực giữ tim lại
-Ông là ai?_nó bình tỉnh lại lên tiếng
-Có chuyện gì vậy_Mọi người nghe thấy tiếng hét của nó thì chạy lên
-Không có chuyện gì, ta chỉ đột ngột xuất hiện, khiến con bé xuýt nưa thì rụng tim_người đàn ông lên tiếng
-Ông biết đùa từ khi nào thế_Minh Tỷ liếc nhìn ông một cái rồi lên tiếng
-Con muốn biết việc gì đang xảy ra không?_Người đàn ông bỏ qua câu hỏi của Minh Tỷ Tỷ, quay sang nhìn nó hỏi
-Một ngày, mà ai cũng hỏi đúng một câu như thế. Nếu ông cũng giống như bà ta đặt điều kiện với tôi thì thôi, không cần nói. Ông ở đâu thì trở về nơi đó đi_Nó mệt mỏi nói
-Ta không đòi hỏi điều kiện gì hết_Người đàn ông lên tiếng.
-Chuyện này..._Lữ Thượng lên tiếng
-Không phải mấy đứa đã thống nhất là tìm ta sao?_Người đàn ông hơi ngạc nhiên hỏi.
-Đúng vậy. Mọi chuyện nên được khơi sáng rồi_Lữ Thiên lên tiếng.
-Con sẵn sàng chưa_người đàn ông hỏi
-Lúc nào cũng sẵn sàng_Nó nhanh chóng đáp lời.
-Được. Vậy ta bắt đầu đây_Lời nói của người đàn ông vừa dứt thì cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến đổi.
--1500 năm trước-Vượt thời gian trở về quá khứ, phút giây chạnh lòng (lời bài hát)---
-Tịnh Nhi...Tịnh Nhi...không sao chứ?_Tiếng của một cô gái vang lên
-Em làm chị sợ chết đi được, không phải đói bụng nên ngất đi đó chứ? Em cũng thật là, lúc nào cũng kén ăn hết_Giọng cô gái lại tiếp tục vang lên.
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tình huống bây giờ còn khiến Tịnh Nhi bực mình hơn gấp trăm ngàn lần. A, cô gái này không phải là người đi theo mụ phù thủy độc ác kia sao? Cô ta tên gì ấy nhở, còn kêu mình là em gái nữa cơ chứ.
-Tôi không sao_Tịnh Nhi ngồi dậy lên tiếng
-Em còn giận chị việc cố chấp liên lạc với mẹ sao?_Chị gái ở đâu bay ra này của nó yếu đuối trả lời.
Câu nói này quả thật khiến nó nghẹn họng. Trời ơi, tôi có biết cái gì đâu mà trả lời bây giờ.
-Thôi về nhà, coi như không có chuyện gì đi_Nó tỉnh bơ trả lời
-Được, về nhà thôi, chắc cha đang chờ chúng ta đến rốt ruột luôn rồi_Cô gái tươi cười lên tiếng
Trên đường đi về nhà nó mới nhận ra rằng, xung quanh đa số là rừng cây. Sau đó không lâu thì đi qua một ngôi làng, ở đó mọi người đều mặc trang phục gì đây? Là cổ trang đó? Trời ơi, rốt cuộc thì nó đang ở loại thời đại nào đây?
-Em còn đứng đó làm gì, vào nhà đi thôi_Tịnh Như lên tiếng gọi nó
-Ờ_Nó ngẩng người nhìn căn nhà, à không tòa lâu đài này trong chốc lát. Không ngờ đến nơi quỷ quái này mình được làm con nhà giàu.
-Cha, tụi con về rồi nè_Tịnh Như lớn tiếng thông báo
-Ừm, con đi lo cơm nước đi, cha muốn nói chuyện với Tịnh Nhi một chút_Người đàn ông lên tiếng
Sau khi đợi Tịnh Như đi khuất, Tịnh Nhi lúc này mới lên tiếng.
-Ông thật sự là cha của tôi?_Nó muốn ông đính chính lại một lần nữa
-Phải, chắc con ngạc nhiên lắm nhỉ? Ngoài ta ra không ai ở đây biết được tương lai 1500 năm tiếp theo sẽ như thế nào đâu_Phải, người đàn ông đưa nó đến thế giới này đang đứng trước mặt nó, và còn là cha nó nữa chứ.
Lúc trước thì chuyện gì cũng giấu mình. Bây giờ bí mật nó tràn ra một lúc đỡ không nổi. Hoang mang tột đỉnh rồi.
-Tôi thật sự...sốc tới tận óc rồi_Nó uể oải ngồi xuống ghế trống
-Ta biết. Nhưng tất cả chuyện này là lỗi do con_ông Thiên Minh lên tiếng nói (ba của nó kể từ giờ mình sẽ kêu là ông Thiên Minh nhé)
-Lỗi do tôi_Nó bật dậy trong sự ngạc nhiên
-Phải, nhưng bây giờ ta không nói được. Đây là chỉ là ký ức của con. Con sẽ dần biết được vì sao cha nói như vậy, uống đi_ông Thiên Minh rót cho nó một chén trà
-Người con gái kia thật sự là chị ruột của tôi_Nó nhận lấy ly trà và hỏi
-Phải_ông Thiên Minh cũng nhấp một ngụm trà rồi mới đáp
-Nhưng trước đó tôi thấy chị ta đi chung với mụ phù thủy đó_Nó vẫn còn chưa hiểu lắm
-Bà ấy là mẹ con, còn Tịnh Như lúc đó cũng như con, không nhớ gì cả. Nhưng theo tính toán của ta hiện tại nó cũng đã nhớ lại rồi_ông trầm mặc lên tiếng
Thú thật khi nói về người vợ này ông cảm thấy thật đau lòng cùng thất vọng. Cũng chỉ vì tình yêu mới hóa hận thù, hóa độc ác như vậy. Vậy thì tại sao lại lôi kéo ông vào cuộc trả thù triền miên không dứt này chứ? Cũng có lỗi của ông trông đó, ông cũng chỉ vì yêu bà ấy mà mới phải vướng vào cái vòng tròn không điểm dừng này.
-Vậy tại sao chị ấy lại ở cùng bà ta, còn tôi thì..._Tịnh Nhi không kịp hỏi hết
-Con sẽ từ từ biết thôi, vỗn dĩ người sắp đặt cho con cuộc sống hiện tại là ta, ta đề ra một kế hoạch để cho con không phải vướng vào cái vong lẩn quẩn này. Nhưng vì hận thù mà mẹ con không còn là chính mình nữa. Sẵn sàng hy sinh bất cứ ai. Bà ấy luôn chờ cơ hội này. Khi con vừa tròn 20 tuổi, đúng ngày trăng tròn. Mặt trăng sẽ chiếu rọi tâm hồn con. Khả năng cao nhất là con sẽ trở thành Thượng Thần hội tụ tất cả sức mạnh cai quản thiên-địa-nhân giới. Còn nếu tâm hồn con đầy lòng trắc ẩn cùng thù hận thì con sẽ là người hủy diệt cả thế giới này, là mục tiêu bắt buộc phải tiêu diệt của tất cả mọi người_ông một lần nữa trầm mặc giải thích đôi chút
-Chỉ có mình con thôi sao? Còn có chị nữa không phải sao?_Đúng vậy, tại sao chỉ có một mình nó thôi nhỉ
-Con là người cuối cùng mang dòng máu thuần Thiên Thần_ông nhâm nhi một ngụm trà rồi lên tiếng
-Không phải là phù thủy sao? Nhưng mà không lẽ Thiên Thần cũng kết hôn với con người? Hình như là đâu có chuyện này_Nó bây giờ rất là rối trí
-Phải, ta và mẹ con đều là Thiên Thần. Vì phù thủy có thuật đọc tâm, có thần chú chế ngự, có thần chú điều khiển...Cho nên mẹ con đã học cấm thuật, còn về dòng máu thuần thì tất cả thiên thần đều mang dòng máu thuần cả. Chẳng qua là dòng máu của ta là dòng máu quý giá nhất, là dòng máu của Vương Thần. Ta chỉ có mỗi một mình con là con gái thôi. Con hiểu lời ta chứ?_ông nhìn nó hồi lâu.
Đã lâu lắm rồi ông không được gặp mặt đứa con gái này. Giờ gặp lại cảm thấy hai cha con xa lạ biết bao.
-Một câu hỏi cuối thôi, tại sao chỉ còn lại hai chúng ta là dòng máu Vương Thần?_Đúng vậy, dòng máu quý tộc mà chỉ có hai người sao
-Chuyện này...Không có gì đáng quan tâm đâu. Tính trong thời điểm này thì dòng máu Vương Thần chiếm 2/14 dân số thiên thần nhưng rất hùng mạnh. Và hai chúng ta không phải là người duy nhất mang dòng máu này đâu, con đừng lo ngại về nó nữa. Ta phải lên Quảng Thiên Giới rồi. Con cứ từ từ mà tiệp nhận thôi, không cần gấp gáp, khi con nhớ lại thì chỉ mất có một tuần ở hiện tại thôi_Ông nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện và rời đi.
(Quảng Thiên Giới ở đây giống như quan lại lên triều đình dâng tấu vậy đó các bạn)
Nó vẫn ngồi trên ghế suy tư một hồi lâu, mọi chuyện thật sự quá phức tạp không như nó tưởng tượng. Chẳng trách mọi người lại không cho nó biết. À đúng rồi, sao không thấy Lữ Thượng, Lữ Thiên, Tiểu Minh Tỷ, Kỵ Thủy cùng với Tịnh Nhân nhỉ. Nó cứ suy nghĩ một hồi lâu thì mệt quá ngủ thiếp đi mà chẳng hay.
End Chap!
/29
|