Lúc tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau. Tịnh Nhi vừa thức dậy liền lập tức hoang mang. Mình đang ở phòng của ai vậy? Suy ngẫm một hồi, chợt nhớ ra là mình đang ở một nơi được gọi là quá khứ. Bình tĩnh lại một chút, nó lại một lần nữa hốt hoảng kêu lên.
-Khoan đã, là ai mang mình vào phòng này được nhỉ, mình nhớ là mình ngủ ở ngoài kia mà, mà khoan lo nghĩ mấy chuyện vớ vẫn này đi, mình phải đi một vòng để tham quan nơi này xem sao_Tịnh Nhi tự nói với chính mình
Vừa dứt lời, Tịnh Nhi liền lập tức VSCN, thay quần áo, bước ra khỏi phòng. Vừa xuống đến nhà chính, thì đã thấy ông Thiên Minh và Tịnh Như đã ngồi ở đó. Có lẽ là đợi nó chăng?
-Vào ăn sáng rồi con muốn đi đâu thì đi_ba nó lên tiếng khi vừa mới thấy nó bước xuống lầu.
-Chị làm rất nhiều món em thích đó nha_Tịnh Như mỉm cười vô hại với nó
-Được, để hai người phải đợi lâu như vậy_Tịnh Nhi áy náy bởi mình thức dậy trễ thế này.
-Sao hôm nay em khách sáo như thế? Ngày nào em chẳng dậy trễ_Tịnh Như một lần nữa vừa cười vừa nói
Cái gì? ở hiện đại thì không nói đi, ngay cả nó lúc ở quá khứ cũng có thói quen ngủ nướng. Ôi thật là cuộc đời.
Ăn uống no say nó quyết định đi dạo một vòng xung quanh đây xem thế nào. Thật ra nó cảm thấy có điều gì đó thôi thúc nó đi thì đúng hơn.
-Hôm qua con ngủ ngoài phòng khách, nên ta đã bế con vào. Biết con thế nào cũng thắc mắc nên ta nói cho con biết_Thiên Minh ba nó lên tiếng
-Vậy sao? Thôi tôi muốn ra ngoài dạo một vòng_Nó vừa nói vừa đứng dậy bước đi
-Ừm, nhớ cẩn thận_Nói xong bóng dáng của ông đã mất tăm.
Vừa bước ra khỏi tòa lâu đài, nó cảm thấy xung quanh hình như có điều gì đó bất thường. Mọi người đang nhìn nó với ánh mắt tôn kính nhiều hơn là tò mò.
-Điện hạ cần gì không ạ, chúng thần sẽ vì ngài mà phục vụ_Một người cung kính cúi người hỏi Tịnh Nhi, liền ngay sau đó là tất cả mọi người đều quỳ xuống thật thành tâm.
-A...a... mọi người mau đứng lên đi, tôi, tôi chỉ muốn đi dạo xung quanh một chút thồi à, đứng lên đi mà_Mãi không thấy ai đứng lên, nó cảm thấy lúng túng vô cùng.
Mà khoan đã...hình như có gì sai sai ở đây thì phải. Bọn họ gọi mình là gì? Không thể nào... Mình là Điện hạ trong truyền thuyết đó hay sao? Cái quái gì đang diễn ra vậy? Bây giờ mà hỏi bọn họ thì chắc chắn bọn họ sẽ “giật nảy mình” mất.
-Mọi người ai làm việc nấy đi, tôi chỉ đi dạo một vòng rồi trở về thôi, thật sự không cần giúp đỡ gì đâu, đi đi mà, đừng quỳ mãi thế chứ_Tịnh Nhi tạm gác suy nghĩ đó lại, xử lý tình huống khó khăn trước mắt lúc này đã.
-Vậy không làm phiền ngài nữa, chúng thần xin phép_Người đại diện vừa nói xong mọi người cũng đứng lên
-Ờ, vậy...tôi đi đây_Tịnh Nhi nhanh chóng chuồn lẹ
“Phù” cuối cùng cũng thoát được rồi. Để xem xung quanh đây có gì nào. Tịnh Nhi càng đi càng cách xa khu đô thị tấp nập người. Bỗng nó dừng lại trước một cánh đồng hoa.
-Mình cảm thấy ở đây có cái gì đó_Tịnh Nhi tự nói với chính mình
Không ngần ngại, theo cảm tính của mình, Tịnh Nhi bước từng bước vào cánh đồng hoa. Vừa đi vừa nhìn xung quanh. Ánh mắt nó bỗng nheo lại.
-Xa xa đằng kia là cái gì ấy nhỉ_nó nheo nheo mắt lại nhìn nhưng không nhìn rõ được.
Quyết định bước lại gần nơi đó, Tịnh Nhi hoảng hốt phát hiện có người nằm ở đó. Hình như là một cô gái thì phải. Đúng rồi, đó là một cô gái. Nhưng vóc dáng này quen quen nhỉ. Tịnh Nhi bước lại gần, vén mái tóc rối bời che kín gương mặt của cô gái ra, nó hốt hoảng kêu lên:
-Minh Tỷ Tỷ_Chính xác đó chính là Hà Tiểu Minh của chúng ta đây mà
-Sao lại ra nông nỗi này chứ? Chẳng lẽ là bà ta lam sao? Ủa không phải chỉ có mình mới trở về được thôi sao? Trời ơi, sắp bung não rồi_Vừa nghĩ ngợi, Tịnh Nhi vừa bực dọc xoa đầu gầm gừ.
-Quên mất, chuyện chính bây giờ là phải đem chị ấy về nhà chăm sóc, chữa thương đã_Không chần chừ nữa, Tịnh Nhi nhanh chóng đỡ Minh Tỷ về lâu đài.
Cũng may là có những người dân ở đây giúp đỡ nếu không một mình nó đỡ Minh Tỷ về đến lâu đài thì chỉ có mệt chết mà thôi.
Khi thấy nó đem Minh Tỷ trở về, ba nó hình như chẳng chút mảy may ngạc nhiên xíu nào, lẽ nào chuyện này đã từng xảy ra hay sao? Sau khi đưa Minh Tỷ vào một căn phòng trống, những người hầu ở đây đã chăm sóc tỉ mỉ cho Tỷ ấy. Tịnh Nhi bước ra khỏi phòng, định rằng sẽ xuống dưới đó hỏi một số chuyện với ông ấy. Nhưng nghĩ ngợi gì đó, nó bỗng dừng bước.
-Có lẽ là, mình nên thích nghi với những bất ngờ này đến bất ngờ khác. Rồi mình sẽ tìm ra sự thật, rồi mình sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.
End Chap!
-Khoan đã, là ai mang mình vào phòng này được nhỉ, mình nhớ là mình ngủ ở ngoài kia mà, mà khoan lo nghĩ mấy chuyện vớ vẫn này đi, mình phải đi một vòng để tham quan nơi này xem sao_Tịnh Nhi tự nói với chính mình
Vừa dứt lời, Tịnh Nhi liền lập tức VSCN, thay quần áo, bước ra khỏi phòng. Vừa xuống đến nhà chính, thì đã thấy ông Thiên Minh và Tịnh Như đã ngồi ở đó. Có lẽ là đợi nó chăng?
-Vào ăn sáng rồi con muốn đi đâu thì đi_ba nó lên tiếng khi vừa mới thấy nó bước xuống lầu.
-Chị làm rất nhiều món em thích đó nha_Tịnh Như mỉm cười vô hại với nó
-Được, để hai người phải đợi lâu như vậy_Tịnh Nhi áy náy bởi mình thức dậy trễ thế này.
-Sao hôm nay em khách sáo như thế? Ngày nào em chẳng dậy trễ_Tịnh Như một lần nữa vừa cười vừa nói
Cái gì? ở hiện đại thì không nói đi, ngay cả nó lúc ở quá khứ cũng có thói quen ngủ nướng. Ôi thật là cuộc đời.
Ăn uống no say nó quyết định đi dạo một vòng xung quanh đây xem thế nào. Thật ra nó cảm thấy có điều gì đó thôi thúc nó đi thì đúng hơn.
-Hôm qua con ngủ ngoài phòng khách, nên ta đã bế con vào. Biết con thế nào cũng thắc mắc nên ta nói cho con biết_Thiên Minh ba nó lên tiếng
-Vậy sao? Thôi tôi muốn ra ngoài dạo một vòng_Nó vừa nói vừa đứng dậy bước đi
-Ừm, nhớ cẩn thận_Nói xong bóng dáng của ông đã mất tăm.
Vừa bước ra khỏi tòa lâu đài, nó cảm thấy xung quanh hình như có điều gì đó bất thường. Mọi người đang nhìn nó với ánh mắt tôn kính nhiều hơn là tò mò.
-Điện hạ cần gì không ạ, chúng thần sẽ vì ngài mà phục vụ_Một người cung kính cúi người hỏi Tịnh Nhi, liền ngay sau đó là tất cả mọi người đều quỳ xuống thật thành tâm.
-A...a... mọi người mau đứng lên đi, tôi, tôi chỉ muốn đi dạo xung quanh một chút thồi à, đứng lên đi mà_Mãi không thấy ai đứng lên, nó cảm thấy lúng túng vô cùng.
Mà khoan đã...hình như có gì sai sai ở đây thì phải. Bọn họ gọi mình là gì? Không thể nào... Mình là Điện hạ trong truyền thuyết đó hay sao? Cái quái gì đang diễn ra vậy? Bây giờ mà hỏi bọn họ thì chắc chắn bọn họ sẽ “giật nảy mình” mất.
-Mọi người ai làm việc nấy đi, tôi chỉ đi dạo một vòng rồi trở về thôi, thật sự không cần giúp đỡ gì đâu, đi đi mà, đừng quỳ mãi thế chứ_Tịnh Nhi tạm gác suy nghĩ đó lại, xử lý tình huống khó khăn trước mắt lúc này đã.
-Vậy không làm phiền ngài nữa, chúng thần xin phép_Người đại diện vừa nói xong mọi người cũng đứng lên
-Ờ, vậy...tôi đi đây_Tịnh Nhi nhanh chóng chuồn lẹ
“Phù” cuối cùng cũng thoát được rồi. Để xem xung quanh đây có gì nào. Tịnh Nhi càng đi càng cách xa khu đô thị tấp nập người. Bỗng nó dừng lại trước một cánh đồng hoa.
-Mình cảm thấy ở đây có cái gì đó_Tịnh Nhi tự nói với chính mình
Không ngần ngại, theo cảm tính của mình, Tịnh Nhi bước từng bước vào cánh đồng hoa. Vừa đi vừa nhìn xung quanh. Ánh mắt nó bỗng nheo lại.
-Xa xa đằng kia là cái gì ấy nhỉ_nó nheo nheo mắt lại nhìn nhưng không nhìn rõ được.
Quyết định bước lại gần nơi đó, Tịnh Nhi hoảng hốt phát hiện có người nằm ở đó. Hình như là một cô gái thì phải. Đúng rồi, đó là một cô gái. Nhưng vóc dáng này quen quen nhỉ. Tịnh Nhi bước lại gần, vén mái tóc rối bời che kín gương mặt của cô gái ra, nó hốt hoảng kêu lên:
-Minh Tỷ Tỷ_Chính xác đó chính là Hà Tiểu Minh của chúng ta đây mà
-Sao lại ra nông nỗi này chứ? Chẳng lẽ là bà ta lam sao? Ủa không phải chỉ có mình mới trở về được thôi sao? Trời ơi, sắp bung não rồi_Vừa nghĩ ngợi, Tịnh Nhi vừa bực dọc xoa đầu gầm gừ.
-Quên mất, chuyện chính bây giờ là phải đem chị ấy về nhà chăm sóc, chữa thương đã_Không chần chừ nữa, Tịnh Nhi nhanh chóng đỡ Minh Tỷ về lâu đài.
Cũng may là có những người dân ở đây giúp đỡ nếu không một mình nó đỡ Minh Tỷ về đến lâu đài thì chỉ có mệt chết mà thôi.
Khi thấy nó đem Minh Tỷ trở về, ba nó hình như chẳng chút mảy may ngạc nhiên xíu nào, lẽ nào chuyện này đã từng xảy ra hay sao? Sau khi đưa Minh Tỷ vào một căn phòng trống, những người hầu ở đây đã chăm sóc tỉ mỉ cho Tỷ ấy. Tịnh Nhi bước ra khỏi phòng, định rằng sẽ xuống dưới đó hỏi một số chuyện với ông ấy. Nhưng nghĩ ngợi gì đó, nó bỗng dừng bước.
-Có lẽ là, mình nên thích nghi với những bất ngờ này đến bất ngờ khác. Rồi mình sẽ tìm ra sự thật, rồi mình sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.
End Chap!
/29
|