Nghe được những lời Tịnh Nhân nói. Tịnh Nhi bàng hoàn không thôi. Thì ra nếu thất bại thì ông ấy sẽ...Mình không thể ích kỷ như vậy được.
-Nếu vậy thì không cần đâu. Tôi...tôi...con thấy như vậy là tốt rồi. Không cần ký ức gì cả. Yên ổn sống. Điều gì đến thì con sẽ đón nhận lấy nó_Tịnh Nhi cảm thấy mình cần phải thay đổi cách xưng hô một chút
-Con...như vậy là tốt rồi. Ta cũng sống đủ lâu để đau khổ, dằn vặt rồi. Ta nghĩ mình nên phiêu diêu tự tại ở một nơi khác thì tốt hơn. Nhưng mà cũng đâu chắc là thất bại chứ. Cha con là một bậc thầy phù thủy đó chứ, con cứ yên tâm. Cách trước là đưa hồn của con về quá khứ. Còn cách này thì thật sự giống một giấc mơ. Con sẽ mơ về con trước kia, mở về những người bạn trước kia, và số mệnh của con nữa_Ông vui mừng vì cuối cùng Tịnh Nhi cũng chấp nhận ông rồi
-Thật sao? Như vậy là con sẽ biết được con người thật của con lúc trước_Nó kinh ngạc hỏi
-Đúng vậy, con muốn ta thực hiện ngay bây giờ hay là đợi một thời gian nữa?_Ông bối rối hỏi nó
-Từ từ rồi tiến hành, con muốn ở lại đây ít ngày với mọi người trước khi tiến vào giấc ngủ_Tịnh Nhi ngay lập tức đáp. Thực ra thì nó dành thời gian để ông ấy chuẩn bị tinh thần thì đúng hơn
-Vậy thì ta cũng tạm thời ở lại đây vậy_Ông nói xong liền uống một ngụm trà.
Căn phòng trở lại với sự trầm tĩnh vốn có. Mọi người lúc này đang hướng mắt về nó, nỗi lo sợ cùng thương tiếc tràn ngập trong lòng của mọi người. Chỉ riêng ông Thiên Minh và Tịnh Nhân đều nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Có chuyện gì không đúng lắm, khí trời hôm nay tuy nắng chói chang nhưng vẫn đem lại cho người khác cảm giác âm u, mờ ảo.
-Chắc là ta phải tiến hành ngay lúc này thôi_Tịnh Nhân sắc mặt lạnh lùng lên tiếng
-Bà ấy sao cứ mãi không biết phân biệt thực hư, đúng sai như vậy chứ_Ông Thiên Minh buồn bã cất giọng
-Ngươi hiểu ta quá nhỉ_Giọng trầm thấp, khàn đục của Lai Tuyết vang lên
Hiện tại bà ta cùng Tịnh Như đã xuất hiện tại căn phòng. Sắc mặt và ta không được tốt cho lắm khi nghe được những lời nói này của Thiên Minh. Vốn dĩ bà định sẽ theo dõi hành động tiếp theo của họ, nghe được họ sẽ ở lại đây lòng bà vui mừng không thôi vì có thêm thời gian chuẩn bị. Nhưng vì lời nói của Thiên Minh mà bà rất tức giận cùng căm phẫn. Thế gian này chẳng ai hiểu được bà, chẳng ai xem trọng bà, họ chỉ lợi dùng bà mà thôi.
-Ta là người hiểu bà hơn cả bản thân bà_Thiên Minh chắc chắn nói
-Hiểu ta, hừm, người quên rồi sao? Ngươi nói sẽ ở bên cạnh ta, giúp đỡ ta, che chở ta, thực hiện những ước nguyện, mong muốn của ta. Nhưng bây giờ ngươi xem, ngươi không những không thực hiện lời hứa mà còn chống đối ta, ngăn cản ta. Vậy mà ngươi dám khẳng định là hiểu rõ ta nhất à_Lai Tuyết tức giận thốt lên những tiếng rít gào.
-Bà nhìn lại xem, bà đi đúng đường chứ? Cô gái lương thiện, xinh đẹp, dịu dàng cùng ân cần ngày xưa đâu rồi? Bây giờ bà còn nhận ra mình là ai không chứ hả_Thiên Minh tức giận quát lớn
Tiếng quát tháo này, khiến mọi người trong căn phòng chết lặng. Trước giờ, chưa ai từng thấy ông không kiềm chế được cảm xúc như vậy. Ông là người thân thiện, nho nhã, hầu như chưa bao giờ thể hiện rõ cảm xúc ra ngoài. Ngay cả Lai Tuyết cũng kinh hồn bạc vía một chút.
-Bà học cấm thuật, bà lợi dụng chính con của mình sinh ra. Bà nghĩ lại xem, không phải bà cũng đang lợi dụng chúng sao_ông Thiên Minh cân bằng cảm xúc của mình rồi tiếp tục nói.
-Tôi...tôi...không..không...ông câm miệng. Tôi đã quyết rồi, tôi phải trả thù cho bằng được, chính họ...đúng...chính họ hủy hại cuộc đời tôi..._Bỗng dưng bóng dáng Lai Tuyết biến mất không còn tâm hơi.
Nhưng Tịnh Như thì vẫn còn ở lại, cô đứng đó, ánh mắt kiên định cùng kiên cường khác hẳn Tịnh Như trong quá khứ mà nó đã biết. Chị ấy đứng đó, dùng ánh mắt tức giận cùng uất hận nhìn chằm chằm vào hướng Lai Tuyết biến mất.
-Con, con làm bà ấy biến mất sao?_Thiên Minh không tin liếc nhìn sang Tịnh Như
-Đúng vậy, con theo bà ta nhiều năm như vậy, ít phần thì cũng có năng lực một chút chứ_Tịnh Như thu lại ánh mắt giận dữ, thay vào đó là hòa ái nói với ông
-Cũng phải, cũng cực khổ cho con rồi, mà tại sao con nhớ lại được?_Thiên Minh áy náy nhìn Tịnh Như
-Mỗi lần gặp Tịnh Nhi đầu con rất đau, sau đó con quyết định dùng Ký Thuật trên người mình, có lẽ cha không biết, ông nội đã dạy cho con lúc nhỏ_Tịnh Như cười cười nhìn ông đáp
-Con sẽ sử dụng Ký Thuật để đưa Tịnh Nhi vào giấc mộng, cha đừng lo_Tịnh Như chắc chắn lên tiếng
-Nếu con nói vậy thì chúng ta tiến hành ngay thôi, không thể kéo dài thời gian để bà ấy thỏa mãn được_Thiên Minh gấp gáp lên tiếng
-Dạ. Tịnh Nhi em lên giường nằm xuống đi. Tin tưởng chị, bây giờ chị sẽ bảo vệ em, không cần lo lắng_Tịnh Như nhìn nó với ánh mắt sáng long lanh, một tình thương tràn ngập
-Được_Vừa nói vừa tiến đến giường và nằm xuống.
Trước khi tiến vào giấc mộng nó khẽ lướt qua Tịnh Nhân. Anh đứng đó, khuôn mặt ưu thương, chết lặng. Anh không cam lòng sao? Không cam lòng điều gì chứ? Nó tự thắc mắc với chính mình. Trước khi mất hẳn ý thức nó nghe được một giọng nói thì thào của ai đó. “Ngươi là Điện Hạ, là Chiến Thần của Giới Thiên Thần, liệu người sẽ yêu một kẻ thấp hèn như tôi?” Giọng nói này là của ai? Của mình sao? Sao âm thanh lại nghe mờ ảo như thế này? Suy nghĩ không lâu thì nó chìm vào trong giấc mộng.
End Chap!
-Nếu vậy thì không cần đâu. Tôi...tôi...con thấy như vậy là tốt rồi. Không cần ký ức gì cả. Yên ổn sống. Điều gì đến thì con sẽ đón nhận lấy nó_Tịnh Nhi cảm thấy mình cần phải thay đổi cách xưng hô một chút
-Con...như vậy là tốt rồi. Ta cũng sống đủ lâu để đau khổ, dằn vặt rồi. Ta nghĩ mình nên phiêu diêu tự tại ở một nơi khác thì tốt hơn. Nhưng mà cũng đâu chắc là thất bại chứ. Cha con là một bậc thầy phù thủy đó chứ, con cứ yên tâm. Cách trước là đưa hồn của con về quá khứ. Còn cách này thì thật sự giống một giấc mơ. Con sẽ mơ về con trước kia, mở về những người bạn trước kia, và số mệnh của con nữa_Ông vui mừng vì cuối cùng Tịnh Nhi cũng chấp nhận ông rồi
-Thật sao? Như vậy là con sẽ biết được con người thật của con lúc trước_Nó kinh ngạc hỏi
-Đúng vậy, con muốn ta thực hiện ngay bây giờ hay là đợi một thời gian nữa?_Ông bối rối hỏi nó
-Từ từ rồi tiến hành, con muốn ở lại đây ít ngày với mọi người trước khi tiến vào giấc ngủ_Tịnh Nhi ngay lập tức đáp. Thực ra thì nó dành thời gian để ông ấy chuẩn bị tinh thần thì đúng hơn
-Vậy thì ta cũng tạm thời ở lại đây vậy_Ông nói xong liền uống một ngụm trà.
Căn phòng trở lại với sự trầm tĩnh vốn có. Mọi người lúc này đang hướng mắt về nó, nỗi lo sợ cùng thương tiếc tràn ngập trong lòng của mọi người. Chỉ riêng ông Thiên Minh và Tịnh Nhân đều nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Có chuyện gì không đúng lắm, khí trời hôm nay tuy nắng chói chang nhưng vẫn đem lại cho người khác cảm giác âm u, mờ ảo.
-Chắc là ta phải tiến hành ngay lúc này thôi_Tịnh Nhân sắc mặt lạnh lùng lên tiếng
-Bà ấy sao cứ mãi không biết phân biệt thực hư, đúng sai như vậy chứ_Ông Thiên Minh buồn bã cất giọng
-Ngươi hiểu ta quá nhỉ_Giọng trầm thấp, khàn đục của Lai Tuyết vang lên
Hiện tại bà ta cùng Tịnh Như đã xuất hiện tại căn phòng. Sắc mặt và ta không được tốt cho lắm khi nghe được những lời nói này của Thiên Minh. Vốn dĩ bà định sẽ theo dõi hành động tiếp theo của họ, nghe được họ sẽ ở lại đây lòng bà vui mừng không thôi vì có thêm thời gian chuẩn bị. Nhưng vì lời nói của Thiên Minh mà bà rất tức giận cùng căm phẫn. Thế gian này chẳng ai hiểu được bà, chẳng ai xem trọng bà, họ chỉ lợi dùng bà mà thôi.
-Ta là người hiểu bà hơn cả bản thân bà_Thiên Minh chắc chắn nói
-Hiểu ta, hừm, người quên rồi sao? Ngươi nói sẽ ở bên cạnh ta, giúp đỡ ta, che chở ta, thực hiện những ước nguyện, mong muốn của ta. Nhưng bây giờ ngươi xem, ngươi không những không thực hiện lời hứa mà còn chống đối ta, ngăn cản ta. Vậy mà ngươi dám khẳng định là hiểu rõ ta nhất à_Lai Tuyết tức giận thốt lên những tiếng rít gào.
-Bà nhìn lại xem, bà đi đúng đường chứ? Cô gái lương thiện, xinh đẹp, dịu dàng cùng ân cần ngày xưa đâu rồi? Bây giờ bà còn nhận ra mình là ai không chứ hả_Thiên Minh tức giận quát lớn
Tiếng quát tháo này, khiến mọi người trong căn phòng chết lặng. Trước giờ, chưa ai từng thấy ông không kiềm chế được cảm xúc như vậy. Ông là người thân thiện, nho nhã, hầu như chưa bao giờ thể hiện rõ cảm xúc ra ngoài. Ngay cả Lai Tuyết cũng kinh hồn bạc vía một chút.
-Bà học cấm thuật, bà lợi dụng chính con của mình sinh ra. Bà nghĩ lại xem, không phải bà cũng đang lợi dụng chúng sao_ông Thiên Minh cân bằng cảm xúc của mình rồi tiếp tục nói.
-Tôi...tôi...không..không...ông câm miệng. Tôi đã quyết rồi, tôi phải trả thù cho bằng được, chính họ...đúng...chính họ hủy hại cuộc đời tôi..._Bỗng dưng bóng dáng Lai Tuyết biến mất không còn tâm hơi.
Nhưng Tịnh Như thì vẫn còn ở lại, cô đứng đó, ánh mắt kiên định cùng kiên cường khác hẳn Tịnh Như trong quá khứ mà nó đã biết. Chị ấy đứng đó, dùng ánh mắt tức giận cùng uất hận nhìn chằm chằm vào hướng Lai Tuyết biến mất.
-Con, con làm bà ấy biến mất sao?_Thiên Minh không tin liếc nhìn sang Tịnh Như
-Đúng vậy, con theo bà ta nhiều năm như vậy, ít phần thì cũng có năng lực một chút chứ_Tịnh Như thu lại ánh mắt giận dữ, thay vào đó là hòa ái nói với ông
-Cũng phải, cũng cực khổ cho con rồi, mà tại sao con nhớ lại được?_Thiên Minh áy náy nhìn Tịnh Như
-Mỗi lần gặp Tịnh Nhi đầu con rất đau, sau đó con quyết định dùng Ký Thuật trên người mình, có lẽ cha không biết, ông nội đã dạy cho con lúc nhỏ_Tịnh Như cười cười nhìn ông đáp
-Con sẽ sử dụng Ký Thuật để đưa Tịnh Nhi vào giấc mộng, cha đừng lo_Tịnh Như chắc chắn lên tiếng
-Nếu con nói vậy thì chúng ta tiến hành ngay thôi, không thể kéo dài thời gian để bà ấy thỏa mãn được_Thiên Minh gấp gáp lên tiếng
-Dạ. Tịnh Nhi em lên giường nằm xuống đi. Tin tưởng chị, bây giờ chị sẽ bảo vệ em, không cần lo lắng_Tịnh Như nhìn nó với ánh mắt sáng long lanh, một tình thương tràn ngập
-Được_Vừa nói vừa tiến đến giường và nằm xuống.
Trước khi tiến vào giấc mộng nó khẽ lướt qua Tịnh Nhân. Anh đứng đó, khuôn mặt ưu thương, chết lặng. Anh không cam lòng sao? Không cam lòng điều gì chứ? Nó tự thắc mắc với chính mình. Trước khi mất hẳn ý thức nó nghe được một giọng nói thì thào của ai đó. “Ngươi là Điện Hạ, là Chiến Thần của Giới Thiên Thần, liệu người sẽ yêu một kẻ thấp hèn như tôi?” Giọng nói này là của ai? Của mình sao? Sao âm thanh lại nghe mờ ảo như thế này? Suy nghĩ không lâu thì nó chìm vào trong giấc mộng.
End Chap!
/29
|