Edit: Nhật Dương
Sau lễ mừng năm mới thì ngày vào học cũng rất gần, bởi vì ngày 19 là tựu trường nên Lâm Dung nói với ba mẹ sau khi qua Tết Nguyên Tiêu, ngày 16 sẽ trở về trường học. Nhưng ngày 14 ngày, bụng Lâm Dung đột nhiên đau vô cùng, lúc đầu LÂm Dung sợ ba mẹ lo lắng, nghĩ cô có thể chống cự được nhưng không ngờ càng ngày càng đau, càng lúc càng đau, cho đến khi đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, đau đến mức nước mắt cũng tràn ra, mới cắn răng khạc ra hai chữ mà chính cô cũng không nghe rõ: Mẹ. . . . . .
Vừa đúng lúc mẹ Lâm Dung bưng trái cây lên phòng cho cô, thấy cô như vậy thì sợ hết hồn, vội gọi ba Lâm Dung tới, hai người suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ Lâm Dung đã ăn thứ gì hỏng, ba mẹ cô vội vàng đưa cô đến bệnh viện.
Sau khi bác sĩ khám xong, Lâm Dung mới biết cô bị viêm ruột thừa, hơn nữa còn rất nghiêm trọng rồi. Bác sĩ hỏi cô trước kia có biết mình bị bệnh này hay không, Lâm Dung suy nghĩ hồi lâu mới nhớ năm thứ tư tiểu học giống như có kiểm tra ra bị viêm ruột thừa mãn tính, lúc ấy bác sĩ nói chỉ phải chú ý vài vấn đề thì không sao nên cô cũng không để ý, xem ra hiện tại đã chuyển thành cấp tính rồi.
Không còn cách nào khác phải xin nghỉ bệnh hai tuần, Lâm Dung bắt đầu nằm viện. Cho đến tối hôm đó Lăng Tị Hiên gọi điện thoại cho Lâm Dung, Lâm Dung mới chợt nhớ cô vẫn chưa nói chuyện này cho Lăng Tị Hiên.
Lăng Tị Hiên, bây giờ em đang nằm viện, đã xin nghỉ phép nửa tháng rồi, nên sợ là ngày 16 không thể trở về.
Cái gì? Lăng Tị Hiên như bị người ta đập một cái, đầu óc lập tức choáng váng: Làm sao lại nằm viện vậy?
Hôm nay đột nhiên bụng rất đau, bác sĩ nói là viêm ruột thừa nên phải nhập viện.
Ở bệnh viện nào, bây giờ bụng còn đau không? Lăng Tị Hiên nóng nảy hỏi cô, vừa nói vừa đổi giày, tìm chìa khóa xe, chuẩn bị đi đến bệnh viện. lqđ/lqđ
Ở bệnh viện nhân dân tỉnh, đã hết đau rồi, bây giờ anh không cần qua đây, muộn lắm rồi. Lâm Dung biết anh muốn tới đây, vội vàng nói.
Sao đột nhiên lại đau bụng, trước kia có từng bị viêm ruột thừa không? Lăng Tị Hiên làm sao nghe cô, vừa xuống cầu thang vừa hỏi cô.
Lúc còn rất nhỏ có kiểm tra rồi, là mãn tính, bởi vì chưa từng bị lại nên cũng không xem trọng. , Lâm Dung nói: Em phải làm giải phẫu sao, Lăng Tị Hiên, em không muốn.
Đừng sợ, Dung Dung, bị viêm ruột thừa không nhất định phải làm phẫu thuật, có thể dùng phương pháp trị liệu bảo thủ*, tiêm thuốc kháng sinh và thuốc tiêu viêm cũng được nhưng sau đó phải uống thuốc. , Lăng Tị Hiên dùng kiến thức anh biết để an ủi Lâm Dung.
(*phương pháp trị liệu bảo thủ là biện pháp trị liệu không phẫu thuật)
Sao anh biết? Không gạt em chứ? , Lâm Dung lo lắng Lăng Tị Hiên vì an ủi cô nên lừa cô .
Đứa ngốc, mẹ anh là bác sĩ, sao anh lại lừa em, nếu em không tin thì anh sẽ gọi điện thoại cho mẹ anh. , Lăng Tị Hiên vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười.
Vậy em không làm phẫu thuật, em muốn uống thuốc. , Lâm Dung vẫn giống như trẻ con.
Được, vậy thì không làm phẫu thuật, anh nói với cô chú và bác sĩ được không? , Lúc này Lăng Tị Hiên đã ở trên xe.
Ừ, tốt.
Bây giờ có đang truyền dịch hay không? Lăng Tị Hiên hỏi cô, anh lo lắng cho tay trái của Lâm Dung, nếu như một tay truyền dịch, tay kia lại cầm điện thoại thì hai tay của Lâm Dung đều không thể nghỉ ngơi.
Đúng vậy, từ
Sau lễ mừng năm mới thì ngày vào học cũng rất gần, bởi vì ngày 19 là tựu trường nên Lâm Dung nói với ba mẹ sau khi qua Tết Nguyên Tiêu, ngày 16 sẽ trở về trường học. Nhưng ngày 14 ngày, bụng Lâm Dung đột nhiên đau vô cùng, lúc đầu LÂm Dung sợ ba mẹ lo lắng, nghĩ cô có thể chống cự được nhưng không ngờ càng ngày càng đau, càng lúc càng đau, cho đến khi đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, đau đến mức nước mắt cũng tràn ra, mới cắn răng khạc ra hai chữ mà chính cô cũng không nghe rõ: Mẹ. . . . . .
Vừa đúng lúc mẹ Lâm Dung bưng trái cây lên phòng cho cô, thấy cô như vậy thì sợ hết hồn, vội gọi ba Lâm Dung tới, hai người suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ Lâm Dung đã ăn thứ gì hỏng, ba mẹ cô vội vàng đưa cô đến bệnh viện.
Sau khi bác sĩ khám xong, Lâm Dung mới biết cô bị viêm ruột thừa, hơn nữa còn rất nghiêm trọng rồi. Bác sĩ hỏi cô trước kia có biết mình bị bệnh này hay không, Lâm Dung suy nghĩ hồi lâu mới nhớ năm thứ tư tiểu học giống như có kiểm tra ra bị viêm ruột thừa mãn tính, lúc ấy bác sĩ nói chỉ phải chú ý vài vấn đề thì không sao nên cô cũng không để ý, xem ra hiện tại đã chuyển thành cấp tính rồi.
Không còn cách nào khác phải xin nghỉ bệnh hai tuần, Lâm Dung bắt đầu nằm viện. Cho đến tối hôm đó Lăng Tị Hiên gọi điện thoại cho Lâm Dung, Lâm Dung mới chợt nhớ cô vẫn chưa nói chuyện này cho Lăng Tị Hiên.
Lăng Tị Hiên, bây giờ em đang nằm viện, đã xin nghỉ phép nửa tháng rồi, nên sợ là ngày 16 không thể trở về.
Cái gì? Lăng Tị Hiên như bị người ta đập một cái, đầu óc lập tức choáng váng: Làm sao lại nằm viện vậy?
Hôm nay đột nhiên bụng rất đau, bác sĩ nói là viêm ruột thừa nên phải nhập viện.
Ở bệnh viện nào, bây giờ bụng còn đau không? Lăng Tị Hiên nóng nảy hỏi cô, vừa nói vừa đổi giày, tìm chìa khóa xe, chuẩn bị đi đến bệnh viện. lqđ/lqđ
Ở bệnh viện nhân dân tỉnh, đã hết đau rồi, bây giờ anh không cần qua đây, muộn lắm rồi. Lâm Dung biết anh muốn tới đây, vội vàng nói.
Sao đột nhiên lại đau bụng, trước kia có từng bị viêm ruột thừa không? Lăng Tị Hiên làm sao nghe cô, vừa xuống cầu thang vừa hỏi cô.
Lúc còn rất nhỏ có kiểm tra rồi, là mãn tính, bởi vì chưa từng bị lại nên cũng không xem trọng. , Lâm Dung nói: Em phải làm giải phẫu sao, Lăng Tị Hiên, em không muốn.
Đừng sợ, Dung Dung, bị viêm ruột thừa không nhất định phải làm phẫu thuật, có thể dùng phương pháp trị liệu bảo thủ*, tiêm thuốc kháng sinh và thuốc tiêu viêm cũng được nhưng sau đó phải uống thuốc. , Lăng Tị Hiên dùng kiến thức anh biết để an ủi Lâm Dung.
(*phương pháp trị liệu bảo thủ là biện pháp trị liệu không phẫu thuật)
Sao anh biết? Không gạt em chứ? , Lâm Dung lo lắng Lăng Tị Hiên vì an ủi cô nên lừa cô .
Đứa ngốc, mẹ anh là bác sĩ, sao anh lại lừa em, nếu em không tin thì anh sẽ gọi điện thoại cho mẹ anh. , Lăng Tị Hiên vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười.
Vậy em không làm phẫu thuật, em muốn uống thuốc. , Lâm Dung vẫn giống như trẻ con.
Được, vậy thì không làm phẫu thuật, anh nói với cô chú và bác sĩ được không? , Lúc này Lăng Tị Hiên đã ở trên xe.
Ừ, tốt.
Bây giờ có đang truyền dịch hay không? Lăng Tị Hiên hỏi cô, anh lo lắng cho tay trái của Lâm Dung, nếu như một tay truyền dịch, tay kia lại cầm điện thoại thì hai tay của Lâm Dung đều không thể nghỉ ngơi.
Đúng vậy, từ
/41
|