Lâm Dung cười: Em mới không tin đâu, anh đi mua một chai thuốc tẩy 84 hoặc một chai có chất oxy hóa mạnh hơn về, em thấy nhất định có thể làm nó phai màu.
Lăng Tị Hiên không ngờ Lâm Dung sẽ nói như vậy, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ: Dung Dung, em học ban khoa học xã hội à? Nếu em học hóa thì nhất định có thể thi đậu đại học Thanh Hoa đó, sao em không có chút tình thú nào giống anh vậy?
Vốn là vậy mà, trong bệnh viện có chất tẩy trắng, nếu không em hỏi xin y tá một chai, mình thử một chút? , Lâm Dung nghịch ngợm nói.
Em cố ý đúng không? Lăng Tị Hiên chỉ chỉ mũi: Như thế nào? Thích mấy bông hoa này sao?
Ừ, thích, Lăng Tị Hiên, em hiểu ý của anh, em cũng tin tưởng anh nên anh nhất định không thể để em thất vọng. Đột nhiên Lâm Dung nghiêm túc nhìn Lăng Tị Hiên nói.
Lăng Tị Hiên sững sờ sau đó lập tức cảm động, anh nghiêm túc nói với Lâm Dung: Dung Dung, anh nhất định không để em thất vọng.
Ừ, tốt. Lâm Dung cười, lời nói của mấy người con trai bây giờ đều giống như thuận miệng nói ra, phần lớn đều không thể tin nhưng không biết vì sao Lâm Dung cảm thấy Lăng Tị Hiên như có một loại ma lực khiến cô tin tưởng lời nói đó, tin tưởng anh nhất định có thể làm được, nhất định có thể thích cô, thương yêu cô cả đời.
Dung Dung, anh cảm thấy hôm nay em cần phải đưa cho anh một món quà. , Đột nhiên Lăng Tị Hiên như nhớ ra điều gì đó, cười như không cười nhìn cô.
Nhưng em quên hôm nay là lễ tình nhân nên không có chuẩn bị gì cả. , Đột nhiên nghe Lăng Tị Hiên nói vậy, Lâm Dung có chút hoảng hốt.
Món quà anh muốn em không cần phải chuẩn bị trước. Lăng Tị Hiên nói: Nhắm mắt lại, cho anh được không?
Đột nhiên Lâm Dung hiểu Lăng Tị Hiên muốn hôn cô, gương mặt trắng xanh của cô lập tức đỏ —— bé ngoan Lâm Dung vẫn là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, đừng nói hôn, trước Lăng Tị Hiên cũng chưa từng nắm tay đứa con trai nào, chuyện như vậy đột nhiên xảy ra trên người cô khiến trong lòng cô cũng đột nhiên rối bời giống như không có ý thức, chỉ ngơ ngác nhìn Lăng Tị Hiên, không nói được câu gì.
Mà Lăng Tị Hiên cho là cô không muốn, biết Lâm Dung quá đơn thuần, còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt nên mặc dù trong lòng thất vọng nhưng vẫn cười cười nói: Không sao, Dung Dung, anh chờ em.
Qua một lúc lâu sau, chờ Lâm Dung kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì Lăng Tị Hiên đã cúi đầu chuyên tâm gọt táo cho cô, nhìn một lúc, từ đầu đến cuối Lăng Tị Hiên không hề ngẩng đầu, mấy ngày ở đây kỹ thuật gọt táo của anh cũng đã được luyện tập rất nhuần nhuyễn, cho nên vỏ táo mỏng tanh từng chút từng chút rũ xuống, mãi cho đến trên sàn nhà bằng gỗ, từ đầu đến cuối không hề bị đứt đoạn, Lâm Dung lấy vỏ táo dưới đất lên nhìn, thấy bàn tay thon dài nhưng không quá gầy của Lăng Tị Hiên, nhìn cánh tay anh theo động tác gọt táo mà nhẹ nhàng đong đưa, nhìn thấy tóc mái hơi dài che đi tầm mắt anh, Lâm Dung không thấy được biểu cảm trên mặt Lăng Tị Hiên, cũng không nhìn thấy được cảm xúc trong mắt anh, chỉ cảm thấy động tác này của Lăng Tị Hiên ẩn giấu nỗi cô đơn và thất vọng, nỗi cô đơn trên người anh nồng đến mức không tan được, cho nên chỉ có thể lan tỏa ra xung quanh, lan tỏa đến khắp phòng bệnh, lan tỏa đến trong lòng của Lâm Dung.
Thiệt là, người này không thể chờ một chút sao? Cô lại không nói là không đồng ý với anh, dù sao thì cũng phải chờ cô hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra chứ, trong lòng Lâm Dung thầm oán trách nhưng lại ngại nói thẳng ra nên không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt mang theo oán giận nhìn Lăng Tị Hiên.
Gọt hết quả táo, Lăng Tị Hiên mới ngẩng đầu lên, cắt quả táo thành từng miếng rồi bỏ vào trong dĩa sau đó đút từng miếng từng miếng cho Lâm Dung ăn, mặc dù giống như bình thường, cũng không có
Lăng Tị Hiên không ngờ Lâm Dung sẽ nói như vậy, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ: Dung Dung, em học ban khoa học xã hội à? Nếu em học hóa thì nhất định có thể thi đậu đại học Thanh Hoa đó, sao em không có chút tình thú nào giống anh vậy?
Vốn là vậy mà, trong bệnh viện có chất tẩy trắng, nếu không em hỏi xin y tá một chai, mình thử một chút? , Lâm Dung nghịch ngợm nói.
Em cố ý đúng không? Lăng Tị Hiên chỉ chỉ mũi: Như thế nào? Thích mấy bông hoa này sao?
Ừ, thích, Lăng Tị Hiên, em hiểu ý của anh, em cũng tin tưởng anh nên anh nhất định không thể để em thất vọng. Đột nhiên Lâm Dung nghiêm túc nhìn Lăng Tị Hiên nói.
Lăng Tị Hiên sững sờ sau đó lập tức cảm động, anh nghiêm túc nói với Lâm Dung: Dung Dung, anh nhất định không để em thất vọng.
Ừ, tốt. Lâm Dung cười, lời nói của mấy người con trai bây giờ đều giống như thuận miệng nói ra, phần lớn đều không thể tin nhưng không biết vì sao Lâm Dung cảm thấy Lăng Tị Hiên như có một loại ma lực khiến cô tin tưởng lời nói đó, tin tưởng anh nhất định có thể làm được, nhất định có thể thích cô, thương yêu cô cả đời.
Dung Dung, anh cảm thấy hôm nay em cần phải đưa cho anh một món quà. , Đột nhiên Lăng Tị Hiên như nhớ ra điều gì đó, cười như không cười nhìn cô.
Nhưng em quên hôm nay là lễ tình nhân nên không có chuẩn bị gì cả. , Đột nhiên nghe Lăng Tị Hiên nói vậy, Lâm Dung có chút hoảng hốt.
Món quà anh muốn em không cần phải chuẩn bị trước. Lăng Tị Hiên nói: Nhắm mắt lại, cho anh được không?
Đột nhiên Lâm Dung hiểu Lăng Tị Hiên muốn hôn cô, gương mặt trắng xanh của cô lập tức đỏ —— bé ngoan Lâm Dung vẫn là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, đừng nói hôn, trước Lăng Tị Hiên cũng chưa từng nắm tay đứa con trai nào, chuyện như vậy đột nhiên xảy ra trên người cô khiến trong lòng cô cũng đột nhiên rối bời giống như không có ý thức, chỉ ngơ ngác nhìn Lăng Tị Hiên, không nói được câu gì.
Mà Lăng Tị Hiên cho là cô không muốn, biết Lâm Dung quá đơn thuần, còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt nên mặc dù trong lòng thất vọng nhưng vẫn cười cười nói: Không sao, Dung Dung, anh chờ em.
Qua một lúc lâu sau, chờ Lâm Dung kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì Lăng Tị Hiên đã cúi đầu chuyên tâm gọt táo cho cô, nhìn một lúc, từ đầu đến cuối Lăng Tị Hiên không hề ngẩng đầu, mấy ngày ở đây kỹ thuật gọt táo của anh cũng đã được luyện tập rất nhuần nhuyễn, cho nên vỏ táo mỏng tanh từng chút từng chút rũ xuống, mãi cho đến trên sàn nhà bằng gỗ, từ đầu đến cuối không hề bị đứt đoạn, Lâm Dung lấy vỏ táo dưới đất lên nhìn, thấy bàn tay thon dài nhưng không quá gầy của Lăng Tị Hiên, nhìn cánh tay anh theo động tác gọt táo mà nhẹ nhàng đong đưa, nhìn thấy tóc mái hơi dài che đi tầm mắt anh, Lâm Dung không thấy được biểu cảm trên mặt Lăng Tị Hiên, cũng không nhìn thấy được cảm xúc trong mắt anh, chỉ cảm thấy động tác này của Lăng Tị Hiên ẩn giấu nỗi cô đơn và thất vọng, nỗi cô đơn trên người anh nồng đến mức không tan được, cho nên chỉ có thể lan tỏa ra xung quanh, lan tỏa đến khắp phòng bệnh, lan tỏa đến trong lòng của Lâm Dung.
Thiệt là, người này không thể chờ một chút sao? Cô lại không nói là không đồng ý với anh, dù sao thì cũng phải chờ cô hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra chứ, trong lòng Lâm Dung thầm oán trách nhưng lại ngại nói thẳng ra nên không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt mang theo oán giận nhìn Lăng Tị Hiên.
Gọt hết quả táo, Lăng Tị Hiên mới ngẩng đầu lên, cắt quả táo thành từng miếng rồi bỏ vào trong dĩa sau đó đút từng miếng từng miếng cho Lâm Dung ăn, mặc dù giống như bình thường, cũng không có
/41
|