Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Thái độ ba mẹ xoay chuyển quá nhanh, nhanh đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của Hà Tấn. Nếu sự tình phát sinh vào ba năm về trước, mẹ cậu không làm loạn đến mức người chết ta sống thì quả thật Hà Tấn không thể tin. Cậu không biết đây là niềm vui bất ngờ ông trời ban cho sau khi cậu quyết định dũng cảm tiến tới, hay là sự trả giá ba năm qua của mình đã có công hiệu, nói tóm lại toàn thân cậu hiện đang đắm chìm trong cảm giác nhẹ nhàng vui sướng của ngày mưa tan.
Mấy ngày kế tiếp, Hà ma ma không ít lần lôi kéo Hà Tấn để bóng gió dò hỏi về bối cảnh của Tần Dương – Thanh niên hai mươi sáu tuổi đã tự mở mấy cái công ty gia đình, còn đầu tư hơn một ngàn vạn làm người máy thông minh gì đó, chuyện như vậy, vừa nghe đã khiến người khác cảm thấy khó có thể tin.
“Thật sự là hắn tự kiếm ra,” Hà Tấn giơ tay phát thệ, “Mẹ mất sớm, ba thì bận rộn chuyện làm ăn, từ mười tám tuổi hắn đã không còn xin tiền từ gia đình nữa, mà tự nỗ lực nuôi sống bản thân…”
Thấy Hà ma ma lộ ra vẻ mặt như hổ đói rình mồi, Hà Tấn chỉ đành có gì nói nấy. Cậu biết việc Tần Dương lăn lộn trong giới giải trí không thể giấu được, tuy ba mẹ cậu lớn, nhưng cũng không ngốc, chung quy vẫn xem TV, nếu sau này bất ngờ nhìn thấy… chỉ e sẽ khó bỏ qua, chi bằng chủ động thẳng thắn đi. Thế nhưng, thẳng thắn cũng phải có chút kỹ xảo, Hà Tấn chỉ nói hiện tại Tần Dương đang làm đại diện cho một công ty giải trí, chứ không nói hắn là “ngôi sao”.
“Vậy ba nó cứ mặc kệ nó sao? Thằng nhóc đó đẹp trai xán lạn, bản thân lại rất có năng lực, con theo nó như vậy, ba nó thế nhưng chẳng có ý kiến gì?” Hiện tại mẹ Hà Tấn đã bắt đầu lo cậu sẽ phải chịu thiệt thòi.
“Ba năm trước con đã tới nhà của hắn, ba hắn sớm biết hắn thích con, còn ủng hộ chúng con ở bên nhau nữa. Dưới hắn có hai đứa em cùng cha khác mẹ, một trai một gái.” Ngược lại, lúc trước Hà Tấn đơn phương chia tay với Tần Dương, tổn thương thật sâu đến trái tim người nọ, bây giờ cảm thấy thật không biết phải ăn nói với ba hắn thế nào.
Hà ma ma bĩu môi, tự nhiên tưởng tượng ra một vở kịch đầy cẩu huyết về một người đàn ông thành công vợ chết cưới một người vợ khác rồi ghẻ lạnh đứa con của vợ trước. Vì thế, bà không khỏi lên tiếng bênh vực Tần Dương: “Làm gì có người cha nào như vậy, mẹ thấy không phải ông ta không bận tâm chuyện của các con, mà chủ yếu chính là bất công, khó trách thằng bé kia phải sớm tự lập.”
Hà Tấn dở khóc dở cười, thầm nghĩ nếu để mẹ đến nhà Tần Dương thể nghiệm một chút không khí gia đình giữa mấy người bọn họ, chẳng biết bà có còn nói ra những lời như thế hay không. Song, cậu không dám vạch trần, phụ huynh cũng sẽ so sánh gánh tị với nhau, đương nhiên bọn họ luôn hy vọng bản thân là người tốt nhất trong mắt con cái của mình rồi.
Dàn xếp xong chuyện trong nhà, Hà Tấn lại hứa hẹn mỗi tháng sẽ về nhà ít nhất một lần rồi mới thu dọn đồ dùng cá nhân chuẩn bị lên đường.
Ngày xuất phát, sáu giờ sáng Hà ma ma đã ra chợ mua thực phẩm, tự tay chọn tôm sú đắt tiền với thịt nạc trở về, làm một bàn đồ ăn đầy ắp.
Lần này, Hà Tấn lại không cảm thấy khó chịu, bàn thức ăn này chính là tất cả tình yêu mẹ cậu dành cho, dù dĩ vãng có bao nhiêu mâu thuẫn bao nhiêu oán hận đi chăng nữa thì đều tan biến trước giờ phút biệt ly.
Thời điểm ăn cơm, Hà ma ma luôn miệng dặn dò: “Con là đàn ông, muốn dựa vào bản thân mình, cho dù đi giúp đỡ người ta, cùng chung sống với người ta, tiền vẫn phải tính toán rõ ràng. Của con là của con, của nó là của nó. Thằng bé kia có tiền có tài, mượn sức con thì phải trả công xứng đáng, không thể nó ỷ vào chuyện tình cảm để bắt chẹt mình, như thế mới lâu bền, đúng không? Các con lại không thể kết hôn! Ai biết tương lai về sau thế nào!”
Trước đây Hà Tấn cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại cậu tin tưởng Tần Dương với mình tuy hai mà một nhiều hơn. Song, mẹ nói như vậy cũng có đạo lý của mẹ, người lớn sống nhiều nghe nhiều cũng thấy nhiều, cho nên cậu không tranh luận mà chỉ gật đầu đáp ứng. Dù sao, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, cậu sẽ không mở miệng nói với Tần Dương về chuyện tiền nong.
Hà ba ba không có gì để nói, cầm điếu thuốc lá Hùng Miêu mà Tần Dương biếu trên tay, híp mắt, say sưa hút. Mãi đến khi Hà Tấn sắp sửa bước ra khỏi cửa, ông mới nói một câu: “Bảo với Tiểu Tần, thuốc lá rất thơm, cảm ơn.”
Hà Tấn: “…”
Tần Dương đặt vé máy bay cho Hà Tấn, còn tự đến phi trường đón đối phương. Ba năm nay hắn bay đến bay đi khắp đất nước, ra vào sân bay đều có fan hâm mộ hò reo, chỉ duy nhất một việc đón người ở sân bay là chưa bao giờ có cơ hội.
Hắn không dám đứng ở cổng lớn đông người mà lặng lẽ chờ ở bãi đỗ xe. Hà Tấn vừa xuống máy bay, định nhắn tin cho Tần Dương hỏi nơi gặp mặt, liền thấy một chiếc Porsche màu trắng tinh.
Tần Dương ngồi ở ghế lái, hạ cửa kính xe xuống, huýt sáo với người kia: “Anh đẹp giai, có muốn đi nhờ xe không?”
Hà Tấn: “…”
Ngồi vào trong xe, Hà Tấn tò mò mà nhìn Đông sờ Tây, đây chính là Porsche nha, so với Jaguar và SUV Mini thực sự là hai đẳng cấp hoàn toàn khác biệt!
“Anh lại đổi xe rồi? Cái Jaguar kia đâu?” Hà Tấn hỏi.
Tần Dương giẫm chân ga, để xe vững vàng chạy ra khỏi tầng hầm: “Ở nhà, đây là xe VIP chuyên dùng để đón vợ.”
Hà Tấn “phì” một tiếng mà bật cười, bỗng nhiên cậu có cảm giác “tên ngốc Tần Dương” đã quay trở lại.
“Chúng ta đi đâu?” Hà Tấn có phần thấp thỏm, trong điện thoại Tần Dương nói sẽ trực tiếp đưa cậu về nhà, nhưng ba năm trôi qua, chỗ ở của người kia hẳn đã sớm thay đổi? Chẳng lẽ hắn muốn đưa mình về nhà bố mẹ sao?
“Đến rồi em sẽ biết.” Tần Dương đạp ga, chiếc xe rất nhanh phóng ra đường lớn, nhắm thẳng đến khu đô thị phía Tây thành phố.
Hà Tấn nhìn những dãy nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, lại nhìn cảnh tượng người xe như nước vùn vụt lướt qua, trong lòng dâng lên một cảm giác bồi hồi khó tả. Cảm xúc này giống như khi cậu mới đến thành phố A báo danh vào bảy năm về trước, cũng là lần đầu cậu được nếm thử tư vị của tự do.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Hà Tấn nhận thấy khung cảnh xung quanh càng lúc càng quen thuộc, nghi hoặc hỏi: “Anh vẫn ở gần Hoa đại à?”
Tần Dương không trả lời, mãi đến khi chiếc xe tiến vào cổng một khu chung cư, Hà Tấn mới không dám tin mà nói: “Anh còn chưa chuyển đi?” Đây là khu chung cư mà cậu với Tần Dương cùng thuê phòng ở hồi ba năm về trước!
Tần Dương xuống xe, cũng không giúp Hà Tấn lấy hành lý, vội vã lôi kéo cậu lên lầu.
Hà Tấn bị kéo đến hơi hơi lảo đảo. Tới lầu ba, Tần Dương một tay gắt gao nắm lấy cổ tay Hà Tấn, một tay lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó mạnh mẽ đẩy người nọ vào, theo sau rồi “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Hà Tấn ngẩng đầu, nhìn vách tường màu lam nhạt, nhìn chậu rau má ở trên bàn, nhìn bộ sô pha với tông màu ấm áp, nhìn những tấm đệm lưng có chút nghiêng nghiêng…
Cửa phòng ngủ mở toang, trên mắc áo còn treo cái áo ngủ mà mình để lại, bàn học vẫn chất đống sách chuyên ngành, mặt giường hỗn độn chăn chăn gối gối, dưới thảm còn có một đôi dép lê bị vứt lung tung… Tất cả, đều hệt như lúc trước!
Trong khoảnh khắc, Hà Tấn đã cho là mình xuyên không quay về ba năm trước!
“Hà Tấn, ba năm, anh vẫn luôn chờ em trở lại…” Tần Dương tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy cậu từ đằng sau.
Hà Tấn bừng tỉnh từ trong ký ức, nội tâm chấn động không thôi.
“Nhớ không, ba năm trước khi em rời bỏ anh, nơi này chính là như vậy, sau khi anh tỉnh lại tất cả những thứ thuộc về em đều còn nguyên, anh thật không biết em đối với anh là đa tình hay tàn nhẫn nữa…” Tần Dương cắn một hơi vào gáy của Hà Tấn, lại như trút giận mà day day nghiến nghiến.
Hà Tấn đau đến mức mạnh mẽ hít sâu một hơi, ngả người vào lồng ngực của Tần Dương, kinh ngạc không nói thành lời.
Tần Dương chậm rãi chuyển cắn thành mút, sau đó là liếm khẽ, cuối cùng nghiêng đầu đặt cằm lên vai đối phương, dán mặt vào mặt cậu, nói: “Lúc ấy anh nghĩ, tại sao em có thể chia tay với anh được chứ, đêm hôm trước em vẫn còn triền miên quấn quýt với anh, còn gạt anh nói sẽ không vì ba mẹ mà vứt bỏ anh, thế nhưng chỉ chớp mắt em đã bước đi… Khi đó anh hận em chết được!”
Hà Tấn trầm mặc một lát, vừa định nói “xin lỗi”, đã bị Tần Dương bịt miệng.
“Anh tức giận đến mức đập phá tất cả, còn muốn chạy tới thành phố Q tìm em, bắt em về nhốt ở trong này, không cho em đi làm, cũng không cho em ra khỏi cửa, anh nấu cơm cho em ăn, em phục vụ anh ở trên giường… Cứ như vậy cũng tốt lắm, chờ khi ba mẹ em đều qua đời, em cũng sẽ chết tâm, sau đó em sẽ mãi mãi là của anh.”
Hà Tấn nghe thế thì không khỏi sửng sốt, thật không thể ngờ Tần Dương lại từng có cái suy nghĩ tà ác này.
Kế tiếp, Tần Dương lại thở dài, nói: “Nhưng anh biết anh làm vậy chắc chắn em sẽ hận anh, hơn nữa đó là phạm pháp, vừa nghĩ tới chuyện em sẽ chán ghét anh, anh liền không dám làm gì nữa. Cuối cùng anh đành phải buông xuôi, ủ rũ như chó nhà có tang mà bị em hoàn toàn ruồng bỏ… Anh tự an ủi bản thân, có lẽ sẽ có một ngày anh gặp được em ở giữa biển người tấp nập, không chừng khi đó em còn cười gọi tên anh, không chừng em còn chưa thể quên anh.”
Hà Tấn cảm thấy hốc mắt cay xè, khóe mắt cũng chầm chậm trượt xuống hai hàng lệ, men theo gò má chảy xuống kẽ hở giữa các ngón tay của Tần Dương.
Dưới lòng bàn tay hắn, Hà Tấn nhẹ nhàng mấp máy môi, khẽ gọi: Tần Dương…
Tần Dương hôn lên vành tai Hà Tấn, tiếp lời: “May mà em đã trở lại, nhưng, anh chỉ có thể chịu đựng được việc em bỏ đi một lần, hai lần, chứ không đảm bảo sẽ chịu được lần thứ ba. Trong khoảng thời gian xa nhau, ngày nào anh cũng nghĩ tới em, nghĩ đến một vài ý tưởng thực biến thái, muốn cầm tù em, dạy dỗ em… kể cả bây giờ, anh cũng luôn phải cố sức áp chế ý niệm độc ác đó. Anh biết em mười hai năm, nếu có thể buông tay thì đã buông từ sớm rồi, song lại không thể… Cho nên, nếu em đã quay lại, nhất định phải chuẩn bị tâm lý ở với anh cả đời, hứa với anh, đừng cho anh có cơ hội trở thành biến thái.”
Hà Tấn gật gật đầu, cổ họng khẽ bật ra một tiếng “ừm”. Cậu không vì những lời người kia nói mà sợ hãi, ngược lại chỉ thấy đau lòng — Tâm có chấp niệm, nhất định sẽ thành ma.
Tần Dương buông bàn tay bịt miệng Hà Tấn ra, ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu thở dài, hỏi: “Hà Tấn, chúng ta tách ra ở đâu thì liền bắt đầu lại tại đó, được không?”
Hà Tấn run giọng đáp: “Được.”
*****
Thái độ ba mẹ xoay chuyển quá nhanh, nhanh đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của Hà Tấn. Nếu sự tình phát sinh vào ba năm về trước, mẹ cậu không làm loạn đến mức người chết ta sống thì quả thật Hà Tấn không thể tin. Cậu không biết đây là niềm vui bất ngờ ông trời ban cho sau khi cậu quyết định dũng cảm tiến tới, hay là sự trả giá ba năm qua của mình đã có công hiệu, nói tóm lại toàn thân cậu hiện đang đắm chìm trong cảm giác nhẹ nhàng vui sướng của ngày mưa tan.
Mấy ngày kế tiếp, Hà ma ma không ít lần lôi kéo Hà Tấn để bóng gió dò hỏi về bối cảnh của Tần Dương – Thanh niên hai mươi sáu tuổi đã tự mở mấy cái công ty gia đình, còn đầu tư hơn một ngàn vạn làm người máy thông minh gì đó, chuyện như vậy, vừa nghe đã khiến người khác cảm thấy khó có thể tin.
“Thật sự là hắn tự kiếm ra,” Hà Tấn giơ tay phát thệ, “Mẹ mất sớm, ba thì bận rộn chuyện làm ăn, từ mười tám tuổi hắn đã không còn xin tiền từ gia đình nữa, mà tự nỗ lực nuôi sống bản thân…”
Thấy Hà ma ma lộ ra vẻ mặt như hổ đói rình mồi, Hà Tấn chỉ đành có gì nói nấy. Cậu biết việc Tần Dương lăn lộn trong giới giải trí không thể giấu được, tuy ba mẹ cậu lớn, nhưng cũng không ngốc, chung quy vẫn xem TV, nếu sau này bất ngờ nhìn thấy… chỉ e sẽ khó bỏ qua, chi bằng chủ động thẳng thắn đi. Thế nhưng, thẳng thắn cũng phải có chút kỹ xảo, Hà Tấn chỉ nói hiện tại Tần Dương đang làm đại diện cho một công ty giải trí, chứ không nói hắn là “ngôi sao”.
“Vậy ba nó cứ mặc kệ nó sao? Thằng nhóc đó đẹp trai xán lạn, bản thân lại rất có năng lực, con theo nó như vậy, ba nó thế nhưng chẳng có ý kiến gì?” Hiện tại mẹ Hà Tấn đã bắt đầu lo cậu sẽ phải chịu thiệt thòi.
“Ba năm trước con đã tới nhà của hắn, ba hắn sớm biết hắn thích con, còn ủng hộ chúng con ở bên nhau nữa. Dưới hắn có hai đứa em cùng cha khác mẹ, một trai một gái.” Ngược lại, lúc trước Hà Tấn đơn phương chia tay với Tần Dương, tổn thương thật sâu đến trái tim người nọ, bây giờ cảm thấy thật không biết phải ăn nói với ba hắn thế nào.
Hà ma ma bĩu môi, tự nhiên tưởng tượng ra một vở kịch đầy cẩu huyết về một người đàn ông thành công vợ chết cưới một người vợ khác rồi ghẻ lạnh đứa con của vợ trước. Vì thế, bà không khỏi lên tiếng bênh vực Tần Dương: “Làm gì có người cha nào như vậy, mẹ thấy không phải ông ta không bận tâm chuyện của các con, mà chủ yếu chính là bất công, khó trách thằng bé kia phải sớm tự lập.”
Hà Tấn dở khóc dở cười, thầm nghĩ nếu để mẹ đến nhà Tần Dương thể nghiệm một chút không khí gia đình giữa mấy người bọn họ, chẳng biết bà có còn nói ra những lời như thế hay không. Song, cậu không dám vạch trần, phụ huynh cũng sẽ so sánh gánh tị với nhau, đương nhiên bọn họ luôn hy vọng bản thân là người tốt nhất trong mắt con cái của mình rồi.
Dàn xếp xong chuyện trong nhà, Hà Tấn lại hứa hẹn mỗi tháng sẽ về nhà ít nhất một lần rồi mới thu dọn đồ dùng cá nhân chuẩn bị lên đường.
Ngày xuất phát, sáu giờ sáng Hà ma ma đã ra chợ mua thực phẩm, tự tay chọn tôm sú đắt tiền với thịt nạc trở về, làm một bàn đồ ăn đầy ắp.
Lần này, Hà Tấn lại không cảm thấy khó chịu, bàn thức ăn này chính là tất cả tình yêu mẹ cậu dành cho, dù dĩ vãng có bao nhiêu mâu thuẫn bao nhiêu oán hận đi chăng nữa thì đều tan biến trước giờ phút biệt ly.
Thời điểm ăn cơm, Hà ma ma luôn miệng dặn dò: “Con là đàn ông, muốn dựa vào bản thân mình, cho dù đi giúp đỡ người ta, cùng chung sống với người ta, tiền vẫn phải tính toán rõ ràng. Của con là của con, của nó là của nó. Thằng bé kia có tiền có tài, mượn sức con thì phải trả công xứng đáng, không thể nó ỷ vào chuyện tình cảm để bắt chẹt mình, như thế mới lâu bền, đúng không? Các con lại không thể kết hôn! Ai biết tương lai về sau thế nào!”
Trước đây Hà Tấn cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại cậu tin tưởng Tần Dương với mình tuy hai mà một nhiều hơn. Song, mẹ nói như vậy cũng có đạo lý của mẹ, người lớn sống nhiều nghe nhiều cũng thấy nhiều, cho nên cậu không tranh luận mà chỉ gật đầu đáp ứng. Dù sao, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, cậu sẽ không mở miệng nói với Tần Dương về chuyện tiền nong.
Hà ba ba không có gì để nói, cầm điếu thuốc lá Hùng Miêu mà Tần Dương biếu trên tay, híp mắt, say sưa hút. Mãi đến khi Hà Tấn sắp sửa bước ra khỏi cửa, ông mới nói một câu: “Bảo với Tiểu Tần, thuốc lá rất thơm, cảm ơn.”
Hà Tấn: “…”
Tần Dương đặt vé máy bay cho Hà Tấn, còn tự đến phi trường đón đối phương. Ba năm nay hắn bay đến bay đi khắp đất nước, ra vào sân bay đều có fan hâm mộ hò reo, chỉ duy nhất một việc đón người ở sân bay là chưa bao giờ có cơ hội.
Hắn không dám đứng ở cổng lớn đông người mà lặng lẽ chờ ở bãi đỗ xe. Hà Tấn vừa xuống máy bay, định nhắn tin cho Tần Dương hỏi nơi gặp mặt, liền thấy một chiếc Porsche màu trắng tinh.
Tần Dương ngồi ở ghế lái, hạ cửa kính xe xuống, huýt sáo với người kia: “Anh đẹp giai, có muốn đi nhờ xe không?”
Hà Tấn: “…”
Ngồi vào trong xe, Hà Tấn tò mò mà nhìn Đông sờ Tây, đây chính là Porsche nha, so với Jaguar và SUV Mini thực sự là hai đẳng cấp hoàn toàn khác biệt!
“Anh lại đổi xe rồi? Cái Jaguar kia đâu?” Hà Tấn hỏi.
Tần Dương giẫm chân ga, để xe vững vàng chạy ra khỏi tầng hầm: “Ở nhà, đây là xe VIP chuyên dùng để đón vợ.”
Hà Tấn “phì” một tiếng mà bật cười, bỗng nhiên cậu có cảm giác “tên ngốc Tần Dương” đã quay trở lại.
“Chúng ta đi đâu?” Hà Tấn có phần thấp thỏm, trong điện thoại Tần Dương nói sẽ trực tiếp đưa cậu về nhà, nhưng ba năm trôi qua, chỗ ở của người kia hẳn đã sớm thay đổi? Chẳng lẽ hắn muốn đưa mình về nhà bố mẹ sao?
“Đến rồi em sẽ biết.” Tần Dương đạp ga, chiếc xe rất nhanh phóng ra đường lớn, nhắm thẳng đến khu đô thị phía Tây thành phố.
Hà Tấn nhìn những dãy nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, lại nhìn cảnh tượng người xe như nước vùn vụt lướt qua, trong lòng dâng lên một cảm giác bồi hồi khó tả. Cảm xúc này giống như khi cậu mới đến thành phố A báo danh vào bảy năm về trước, cũng là lần đầu cậu được nếm thử tư vị của tự do.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Hà Tấn nhận thấy khung cảnh xung quanh càng lúc càng quen thuộc, nghi hoặc hỏi: “Anh vẫn ở gần Hoa đại à?”
Tần Dương không trả lời, mãi đến khi chiếc xe tiến vào cổng một khu chung cư, Hà Tấn mới không dám tin mà nói: “Anh còn chưa chuyển đi?” Đây là khu chung cư mà cậu với Tần Dương cùng thuê phòng ở hồi ba năm về trước!
Tần Dương xuống xe, cũng không giúp Hà Tấn lấy hành lý, vội vã lôi kéo cậu lên lầu.
Hà Tấn bị kéo đến hơi hơi lảo đảo. Tới lầu ba, Tần Dương một tay gắt gao nắm lấy cổ tay Hà Tấn, một tay lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó mạnh mẽ đẩy người nọ vào, theo sau rồi “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Hà Tấn ngẩng đầu, nhìn vách tường màu lam nhạt, nhìn chậu rau má ở trên bàn, nhìn bộ sô pha với tông màu ấm áp, nhìn những tấm đệm lưng có chút nghiêng nghiêng…
Cửa phòng ngủ mở toang, trên mắc áo còn treo cái áo ngủ mà mình để lại, bàn học vẫn chất đống sách chuyên ngành, mặt giường hỗn độn chăn chăn gối gối, dưới thảm còn có một đôi dép lê bị vứt lung tung… Tất cả, đều hệt như lúc trước!
Trong khoảnh khắc, Hà Tấn đã cho là mình xuyên không quay về ba năm trước!
“Hà Tấn, ba năm, anh vẫn luôn chờ em trở lại…” Tần Dương tiến lên một bước, vòng tay ôm lấy cậu từ đằng sau.
Hà Tấn bừng tỉnh từ trong ký ức, nội tâm chấn động không thôi.
“Nhớ không, ba năm trước khi em rời bỏ anh, nơi này chính là như vậy, sau khi anh tỉnh lại tất cả những thứ thuộc về em đều còn nguyên, anh thật không biết em đối với anh là đa tình hay tàn nhẫn nữa…” Tần Dương cắn một hơi vào gáy của Hà Tấn, lại như trút giận mà day day nghiến nghiến.
Hà Tấn đau đến mức mạnh mẽ hít sâu một hơi, ngả người vào lồng ngực của Tần Dương, kinh ngạc không nói thành lời.
Tần Dương chậm rãi chuyển cắn thành mút, sau đó là liếm khẽ, cuối cùng nghiêng đầu đặt cằm lên vai đối phương, dán mặt vào mặt cậu, nói: “Lúc ấy anh nghĩ, tại sao em có thể chia tay với anh được chứ, đêm hôm trước em vẫn còn triền miên quấn quýt với anh, còn gạt anh nói sẽ không vì ba mẹ mà vứt bỏ anh, thế nhưng chỉ chớp mắt em đã bước đi… Khi đó anh hận em chết được!”
Hà Tấn trầm mặc một lát, vừa định nói “xin lỗi”, đã bị Tần Dương bịt miệng.
“Anh tức giận đến mức đập phá tất cả, còn muốn chạy tới thành phố Q tìm em, bắt em về nhốt ở trong này, không cho em đi làm, cũng không cho em ra khỏi cửa, anh nấu cơm cho em ăn, em phục vụ anh ở trên giường… Cứ như vậy cũng tốt lắm, chờ khi ba mẹ em đều qua đời, em cũng sẽ chết tâm, sau đó em sẽ mãi mãi là của anh.”
Hà Tấn nghe thế thì không khỏi sửng sốt, thật không thể ngờ Tần Dương lại từng có cái suy nghĩ tà ác này.
Kế tiếp, Tần Dương lại thở dài, nói: “Nhưng anh biết anh làm vậy chắc chắn em sẽ hận anh, hơn nữa đó là phạm pháp, vừa nghĩ tới chuyện em sẽ chán ghét anh, anh liền không dám làm gì nữa. Cuối cùng anh đành phải buông xuôi, ủ rũ như chó nhà có tang mà bị em hoàn toàn ruồng bỏ… Anh tự an ủi bản thân, có lẽ sẽ có một ngày anh gặp được em ở giữa biển người tấp nập, không chừng khi đó em còn cười gọi tên anh, không chừng em còn chưa thể quên anh.”
Hà Tấn cảm thấy hốc mắt cay xè, khóe mắt cũng chầm chậm trượt xuống hai hàng lệ, men theo gò má chảy xuống kẽ hở giữa các ngón tay của Tần Dương.
Dưới lòng bàn tay hắn, Hà Tấn nhẹ nhàng mấp máy môi, khẽ gọi: Tần Dương…
Tần Dương hôn lên vành tai Hà Tấn, tiếp lời: “May mà em đã trở lại, nhưng, anh chỉ có thể chịu đựng được việc em bỏ đi một lần, hai lần, chứ không đảm bảo sẽ chịu được lần thứ ba. Trong khoảng thời gian xa nhau, ngày nào anh cũng nghĩ tới em, nghĩ đến một vài ý tưởng thực biến thái, muốn cầm tù em, dạy dỗ em… kể cả bây giờ, anh cũng luôn phải cố sức áp chế ý niệm độc ác đó. Anh biết em mười hai năm, nếu có thể buông tay thì đã buông từ sớm rồi, song lại không thể… Cho nên, nếu em đã quay lại, nhất định phải chuẩn bị tâm lý ở với anh cả đời, hứa với anh, đừng cho anh có cơ hội trở thành biến thái.”
Hà Tấn gật gật đầu, cổ họng khẽ bật ra một tiếng “ừm”. Cậu không vì những lời người kia nói mà sợ hãi, ngược lại chỉ thấy đau lòng — Tâm có chấp niệm, nhất định sẽ thành ma.
Tần Dương buông bàn tay bịt miệng Hà Tấn ra, ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu thở dài, hỏi: “Hà Tấn, chúng ta tách ra ở đâu thì liền bắt đầu lại tại đó, được không?”
Hà Tấn run giọng đáp: “Được.”
/161
|