Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 155 - Nắm Chặt Tay Nhau, Sống Đến Bạc Đầu
/161
|
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Hà Tấn nhìn khắp trong ngoài phòng trọ một vòng, kỳ thực cẩn thận xem xét liền phát hiện cũng không phải không có gì thay đổi: bàn trà là mới tinh, mấy chậu cảnh trên bàn cũng đã từ sứ trắng đổi thành thủy tinh trong suốt, rèm cửa đã được giặt qua, áo ngủ trên mắc cũng toát ra một mùi hương thơm mát…
Cũng đúng, ba năm rồi, nếu thực sự có người ở đây mỗi ngày thì đồ đạc ắt phải cũ đi, sách vở cùng quần áo của cậu cũng sẽ không đặt mãi ở nơi đó chờ bụi phủ. Hiện tại, từng ngóc ngách trong phòng đều không nhiễm lấy một hạt bụi, hiển nhiên có người chăm chỉ quét tước, tỉ mỉ duy trì bộ dáng trước kia.
Nhất thời trong lòng Hà Tấn hỗn độn không biết bao nhiêu cảm xúc, cậu bỗng hiểu thêm một phần về loại “chấp niệm” của Tần Dương, ngay sau đó, toàn thân như bị thứ tình cảm thiết tha mãnh liệt của người nọ vây chặt lấy, tựa hồ mãi mãi không thể thoát ra.
Sờ sờ chiếc mũ giáp thực tế ảo được đặt trên bàn học, Hà Tấn chợt nghe Tần Dương hỏi: “Muốn chơi game à?”
“Ừm.” Đầu ngón tay bỗng dưng cảm nhận được một dòng điện, nghỉ game đã lâu, cũng không được gặp Thang Viên suốt một thời gian dài, hiện tại Hà Tấn đặc biệt muốn online xem thử, “Không biết cái mũ này còn dùng được không.”
“Không dùng được thì mua cái mới,” Tần Dương đặt bàn tay lên tay Hà Tấn, lại hôn một cái vào mặt cậu, “Lát nữa hãy chơi, giờ chúng ta đi ăn cơm đã.”
Hiện là giờ cơm chiều, Hà Tấn thu lại tâm tình hoài niệm chuyện xưa, quay sang hỏi Tần Dương: “Ăn gì?”
“Vốn rất muốn xuống bếp cùng em, nhưng hôm nay em mới trở về, cũng không nên để em vất vả qua, đi, ra ngoài anh mời em ăn một bữa.” Tần Dương đeo kính đội mũ quấn khăn quàng cổ lên một lần nữa, đảm bảo võ trang đầy đủ mới cùng Hà Tấn rời đi.
Nhưng hai người vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy ba cô gái từ xa đi tới vây lấy chiếc xe của Tần Dương —
“Nhìn kìa! Porsche đấy!”
“Wow, ở khu này mà lại có xe xịn thế à, của ai nha?”
“Nhất định là một kẻ có tiền!”
Mấy cô gái đi vòng quanh xe một vòng, Tần Dương sợ tới mức vội vàng lôi Hà Tấn trốn vào mái hiên, nhỏ giọng la lên: “Bọn họ muốn làm gì!?”
“Làm sao em biết! Không chừng là fan cuồng của anh đấy.” Giọng điệu Hà Tấn sặc mùi ghen tuông.
Lúc trước, khi còn ở thành phố Q, Tần Dương ỷ vào việc các cô dì chú bác không biết mình nên ngang nhiên đi theo Hà Tấn vào siêu thị. Song, hiện tại bọn hắn đang ở gần Hoa đại, nếu Tần Dương ra mặt, phỏng chừng mấy cô gái kia liền bỏ xe để vây xem người!
Hà Tấn nghĩ, bây giờ thân phận Tần Dương rất đặc biệt, bọn hắn sẽ không thể tùy tiện dạo phố ăn cơm như ngày xưa… Ôi, có một người bạn trai là ngôi sao cũng chán lắm.
Mấy cô gái nhìn ngó một vòng song vẫn chẳng thấy chủ xe đâu, nhanh chóng mon men tới cạnh chiếc xe, hưng phấn nói: “Nào nào nào, chụp một tấm đi!”
“Ha ha ha, bám được đại gia rồi đó, bổn cô nương có oách hay khôngggggg!”
“Oách! Tao cũng muốn chụp, mau chụp cho tao một tấm đi, chụp một mình tao thôi đấy!”
Hà Tấn & Tần Dương: “…”
Thật vất vả mời chờ được mấy cô gái trẻ rời đi, hai người vội vã chạy tới bên cạnh chiếc xe, thế nhưng thời điểm Hà Tấn vừa mở cửa, Tần Dương đột nhiên kéo cậu lại: “Từ từ.”
Hà Tấn: “Làm chi?”
Tần Dương chỉ vào cạnh xe, nói: “Đấy, em đứng đấy đi, anh chụp cho em một tấm hình!”
Hà Tấn: “…”
Tần Dương: “Nào, cười lên, nói ‘bám được đại gia rồi đó, sướng ghê’… Á á ~ Sao em lại đánh anh!”
Tần Dương ôm một bên cánh tay ngồi vào ghế lái, nhìn Hà Tấn ở bên kia mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không thể bày tỏ chút hâm mộ đối với anh giống như mấy cô gái vừa rồi sao?! Anh giàu này! Đẹp trai này! Chơi game cũng giỏi nữa! Vì sao em không sùng bái anh!”
Hà Tấn liếc nhìn đối phương: “Vậy sao anh không tìm một fan cuồng mà nói chuyện yêu đương?”
Tần Dương nghẹn một cục tức ngay giữa cổ họng, buồn bực đạp ga.
Hà Tấn nắm chặt dây an toàn, dặn: “Lái chậm một chút.”
Tần Dương giảm tốc độ, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt khó chịu, Hà Tấn cũng không nói lời nào, im lặng nhìn về phía trước. Mãi đến khi đi qua hai cái đèn xanh đèn đỏ, Tần Dương mới nghe thấy người bên cạnh nhẹ nhàng nói một câu, “Tần Dương, em thực yêu anh.”
Tần Dương: “…”
Hà Tấn: “Nhưng em là đàn ông, còn lớn tuổi hơn anh, mỗi lần ở trên giường em đều cam tâm tình nguyện nằm bên dưới, giờ anh lại muốn em sùng bái anh… Anh cũng phải chừa cho em chút tự trọng chứ.”
Khóe miệng Tần Dương đã không khống chế được mà khẽ cong lên, đèn xanh đèn đỏ kế tiếp, hắn dừng lại xe, đột ngột vươn tay tóm lấy cổ áo Hà Tấn, ghé qua dán môi lên môi cậu, hung hăng cắn mút, vừa hạnh phúc lại vừa ảo não nói: “Đồ ngốc, anh nói gì em cũng tin sao, em hiểu tình thú một chút đi, được không?”
Hà Tấn bối rối vươn tay quẹt qua môi dưới vừa bị hôn mà trở nên ướt át của mình: “Con người em là như vậy đấy, không hiểu tình thú gì cả đâu, anh muốn em thế nào, chẳng phải anh nói anh yêu em sao!”
Đèn xanh sáng lên, Tần Dương nghiêng người trở về, trêu chọc nói: “Ừ, anh yêu em, ngay cả bộ dáng làm mình làm mẩy của em hiện tại anh cũng yêu cực kỳ, chỉ hận không thể trực tiếp đè em ra làm một trận.”
Hà Tấn giật giật môi, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vành tai, cần cổ, hai má đều nhất loạt nóng lên… Cái tên lưu manh Tần Dương này!
Tần Dương đưa Hà Tấn đến một nhà hàng Tây ăn thịt bò bít tết, sau đó về nơi ở mới đổi xe. Hà Tấn nhìn khu nhà sa hoa lộng lẫy trước mặt, lên tiếng hỏi: “Hai năm nay anh sống ở đây?”
“Ừ, ở đây trị an tốt, không ai quấy rầy, em có biết Lý Phi và nhóm XX không?” Tần Dương nói ra vài ngôi sao đang nổi như cồn, “Bọn họ cũng ở đây, anh thường gặp vào lúc chạy bộ buổi sáng.”
Đổi con xe Jaguar rồi lái về khu trọ cũ, Tần Dương nói với Hà Tấn: “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ dọn tới đây.”
Hà Tấn: “Nếu đã muốn ở nơi này, vì sao còn thuê căn hộ bên kia, tiền thuê mấy năm cũng không ít đi?”
Tần Dương nhướng mày: “Không phải đã nói tách ra ở đâu sẽ bắt đầu lại tại chỗ đó hay sao? Bao nhiêu buồn bực khi bị em vứt bỏ, anh vẫn để lưu lại ở căn phòng kia! Dù gì thì em cũng phải cho anh một khoảng thời gian quá độ chứ!” Cũng như lần bị bỏ rơi tám năm về trước, hắn vừa cố chấp đâm đầu vào vách tường mà chờ đợi tám năm, vừa thuận tiện trở thành cao thủ đệ nhất toàn server.
Cuối cùng Hà Tấn cũng hiểu được… chứng ám ảnh cưỡng chế của Tần Dương nghiêm trọng biết bao nhiêu! (=_=)
Về đến nhà, hai người cùng chen chúc trong phòng tắm chật hẹp. Điều kiện nơi này hoàn toàn không so được với nhà mới của Tần Dương, nhưng ổ vàng ổ bạc cũng chẳng bằng ổ có người yêu, hắn ôm chặt Hà Tấn không chịu buông tay, vừa tắm vừa tranh thủ làm việc này việc nọ, thậm chí lúc mặc quần áo vẫn còn mải miết giằng co.
“Em làm gì vậy, tắm xong rồi còn mặc quần áo!” Tần Dương giơ tay tóm lấy quần Hà Tấn.
Hà Tấn kéo lưng quần, nghiêng ngả lảo đảo mà mặc vào: “Vừa rồi… cũng đã… anh còn chưa thấy đủ à!” Mặc quần đương nhiên là để phòng ngừa Tần Dương tiếp tục nổi thú tính! Đã bảo buổi tối sẽ cùng chơi game, thế mà làm chán làm chê cuối cùng game vẫn chưa hề đăng nhập!
“Được rồi, hôm nay tạm tha cho em, còn nhiều thời gian mà ~” Tần Dương cười xấu xa, lén hôn người nọ một cái, rồi mang theo ‘chim chóc lóc nhóc’ tung tăng bước ra ngoài, “Anh chờ em trong phòng ngủ ha, nhanh lên đấy!”
Hà Tấn nhỏ giọng nói thầm một câu: “Không biết xấu hổ!”
Cậu có chút ưa sạch sẽ, tắm xong đều sẽ thuận tay quét dọn phòng vệ sinh, chờ khi đi vào phòng ngủ, Tần Dương đã đội mũ giáp nằm ở trên giường.
Hà Tấn ngồi bên mép giường, nhìn người bên cạnh, trái tim đập có chút nhanh và loạn nhịp.
Có lẽ cậu chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mình và Tần Dương “chung phòng” ở ngoài hiện thực, muốn hôn liền hôn, muốn làm liền làm, tựa như vợ chồng chân chính, nắm chặt tay nhau, sống đến bạc đầu.
Hà Tấn lặng lẽ ghé sát lại, hôn lên đôi môi lộ ra khỏi mũ giáp của Tần Dương, nằm xuống bên cạnh hắn, đội mũ giáp lên, đóng chụp mắt xuống.
Sương mù mờ mịt bủa vây, núi thẳm sông sâu mơ hồ trước mặt, tiếng đao kiếm va chạm lách cách vang lên, cùng với một hàng chữ màu vàng ánh kim to đùng bay vào mi mắt:
—『 A Tấn 』thân mến, hoan nghênh bạn quay trở lại thế giới『 Thần Ma 』—
— Hoàn chính văn —
*****
Hà Tấn nhìn khắp trong ngoài phòng trọ một vòng, kỳ thực cẩn thận xem xét liền phát hiện cũng không phải không có gì thay đổi: bàn trà là mới tinh, mấy chậu cảnh trên bàn cũng đã từ sứ trắng đổi thành thủy tinh trong suốt, rèm cửa đã được giặt qua, áo ngủ trên mắc cũng toát ra một mùi hương thơm mát…
Cũng đúng, ba năm rồi, nếu thực sự có người ở đây mỗi ngày thì đồ đạc ắt phải cũ đi, sách vở cùng quần áo của cậu cũng sẽ không đặt mãi ở nơi đó chờ bụi phủ. Hiện tại, từng ngóc ngách trong phòng đều không nhiễm lấy một hạt bụi, hiển nhiên có người chăm chỉ quét tước, tỉ mỉ duy trì bộ dáng trước kia.
Nhất thời trong lòng Hà Tấn hỗn độn không biết bao nhiêu cảm xúc, cậu bỗng hiểu thêm một phần về loại “chấp niệm” của Tần Dương, ngay sau đó, toàn thân như bị thứ tình cảm thiết tha mãnh liệt của người nọ vây chặt lấy, tựa hồ mãi mãi không thể thoát ra.
Sờ sờ chiếc mũ giáp thực tế ảo được đặt trên bàn học, Hà Tấn chợt nghe Tần Dương hỏi: “Muốn chơi game à?”
“Ừm.” Đầu ngón tay bỗng dưng cảm nhận được một dòng điện, nghỉ game đã lâu, cũng không được gặp Thang Viên suốt một thời gian dài, hiện tại Hà Tấn đặc biệt muốn online xem thử, “Không biết cái mũ này còn dùng được không.”
“Không dùng được thì mua cái mới,” Tần Dương đặt bàn tay lên tay Hà Tấn, lại hôn một cái vào mặt cậu, “Lát nữa hãy chơi, giờ chúng ta đi ăn cơm đã.”
Hiện là giờ cơm chiều, Hà Tấn thu lại tâm tình hoài niệm chuyện xưa, quay sang hỏi Tần Dương: “Ăn gì?”
“Vốn rất muốn xuống bếp cùng em, nhưng hôm nay em mới trở về, cũng không nên để em vất vả qua, đi, ra ngoài anh mời em ăn một bữa.” Tần Dương đeo kính đội mũ quấn khăn quàng cổ lên một lần nữa, đảm bảo võ trang đầy đủ mới cùng Hà Tấn rời đi.
Nhưng hai người vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy ba cô gái từ xa đi tới vây lấy chiếc xe của Tần Dương —
“Nhìn kìa! Porsche đấy!”
“Wow, ở khu này mà lại có xe xịn thế à, của ai nha?”
“Nhất định là một kẻ có tiền!”
Mấy cô gái đi vòng quanh xe một vòng, Tần Dương sợ tới mức vội vàng lôi Hà Tấn trốn vào mái hiên, nhỏ giọng la lên: “Bọn họ muốn làm gì!?”
“Làm sao em biết! Không chừng là fan cuồng của anh đấy.” Giọng điệu Hà Tấn sặc mùi ghen tuông.
Lúc trước, khi còn ở thành phố Q, Tần Dương ỷ vào việc các cô dì chú bác không biết mình nên ngang nhiên đi theo Hà Tấn vào siêu thị. Song, hiện tại bọn hắn đang ở gần Hoa đại, nếu Tần Dương ra mặt, phỏng chừng mấy cô gái kia liền bỏ xe để vây xem người!
Hà Tấn nghĩ, bây giờ thân phận Tần Dương rất đặc biệt, bọn hắn sẽ không thể tùy tiện dạo phố ăn cơm như ngày xưa… Ôi, có một người bạn trai là ngôi sao cũng chán lắm.
Mấy cô gái nhìn ngó một vòng song vẫn chẳng thấy chủ xe đâu, nhanh chóng mon men tới cạnh chiếc xe, hưng phấn nói: “Nào nào nào, chụp một tấm đi!”
“Ha ha ha, bám được đại gia rồi đó, bổn cô nương có oách hay khôngggggg!”
“Oách! Tao cũng muốn chụp, mau chụp cho tao một tấm đi, chụp một mình tao thôi đấy!”
Hà Tấn & Tần Dương: “…”
Thật vất vả mời chờ được mấy cô gái trẻ rời đi, hai người vội vã chạy tới bên cạnh chiếc xe, thế nhưng thời điểm Hà Tấn vừa mở cửa, Tần Dương đột nhiên kéo cậu lại: “Từ từ.”
Hà Tấn: “Làm chi?”
Tần Dương chỉ vào cạnh xe, nói: “Đấy, em đứng đấy đi, anh chụp cho em một tấm hình!”
Hà Tấn: “…”
Tần Dương: “Nào, cười lên, nói ‘bám được đại gia rồi đó, sướng ghê’… Á á ~ Sao em lại đánh anh!”
Tần Dương ôm một bên cánh tay ngồi vào ghế lái, nhìn Hà Tấn ở bên kia mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không thể bày tỏ chút hâm mộ đối với anh giống như mấy cô gái vừa rồi sao?! Anh giàu này! Đẹp trai này! Chơi game cũng giỏi nữa! Vì sao em không sùng bái anh!”
Hà Tấn liếc nhìn đối phương: “Vậy sao anh không tìm một fan cuồng mà nói chuyện yêu đương?”
Tần Dương nghẹn một cục tức ngay giữa cổ họng, buồn bực đạp ga.
Hà Tấn nắm chặt dây an toàn, dặn: “Lái chậm một chút.”
Tần Dương giảm tốc độ, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt khó chịu, Hà Tấn cũng không nói lời nào, im lặng nhìn về phía trước. Mãi đến khi đi qua hai cái đèn xanh đèn đỏ, Tần Dương mới nghe thấy người bên cạnh nhẹ nhàng nói một câu, “Tần Dương, em thực yêu anh.”
Tần Dương: “…”
Hà Tấn: “Nhưng em là đàn ông, còn lớn tuổi hơn anh, mỗi lần ở trên giường em đều cam tâm tình nguyện nằm bên dưới, giờ anh lại muốn em sùng bái anh… Anh cũng phải chừa cho em chút tự trọng chứ.”
Khóe miệng Tần Dương đã không khống chế được mà khẽ cong lên, đèn xanh đèn đỏ kế tiếp, hắn dừng lại xe, đột ngột vươn tay tóm lấy cổ áo Hà Tấn, ghé qua dán môi lên môi cậu, hung hăng cắn mút, vừa hạnh phúc lại vừa ảo não nói: “Đồ ngốc, anh nói gì em cũng tin sao, em hiểu tình thú một chút đi, được không?”
Hà Tấn bối rối vươn tay quẹt qua môi dưới vừa bị hôn mà trở nên ướt át của mình: “Con người em là như vậy đấy, không hiểu tình thú gì cả đâu, anh muốn em thế nào, chẳng phải anh nói anh yêu em sao!”
Đèn xanh sáng lên, Tần Dương nghiêng người trở về, trêu chọc nói: “Ừ, anh yêu em, ngay cả bộ dáng làm mình làm mẩy của em hiện tại anh cũng yêu cực kỳ, chỉ hận không thể trực tiếp đè em ra làm một trận.”
Hà Tấn giật giật môi, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vành tai, cần cổ, hai má đều nhất loạt nóng lên… Cái tên lưu manh Tần Dương này!
Tần Dương đưa Hà Tấn đến một nhà hàng Tây ăn thịt bò bít tết, sau đó về nơi ở mới đổi xe. Hà Tấn nhìn khu nhà sa hoa lộng lẫy trước mặt, lên tiếng hỏi: “Hai năm nay anh sống ở đây?”
“Ừ, ở đây trị an tốt, không ai quấy rầy, em có biết Lý Phi và nhóm XX không?” Tần Dương nói ra vài ngôi sao đang nổi như cồn, “Bọn họ cũng ở đây, anh thường gặp vào lúc chạy bộ buổi sáng.”
Đổi con xe Jaguar rồi lái về khu trọ cũ, Tần Dương nói với Hà Tấn: “Mấy ngày nữa chúng ta sẽ dọn tới đây.”
Hà Tấn: “Nếu đã muốn ở nơi này, vì sao còn thuê căn hộ bên kia, tiền thuê mấy năm cũng không ít đi?”
Tần Dương nhướng mày: “Không phải đã nói tách ra ở đâu sẽ bắt đầu lại tại chỗ đó hay sao? Bao nhiêu buồn bực khi bị em vứt bỏ, anh vẫn để lưu lại ở căn phòng kia! Dù gì thì em cũng phải cho anh một khoảng thời gian quá độ chứ!” Cũng như lần bị bỏ rơi tám năm về trước, hắn vừa cố chấp đâm đầu vào vách tường mà chờ đợi tám năm, vừa thuận tiện trở thành cao thủ đệ nhất toàn server.
Cuối cùng Hà Tấn cũng hiểu được… chứng ám ảnh cưỡng chế của Tần Dương nghiêm trọng biết bao nhiêu! (=_=)
Về đến nhà, hai người cùng chen chúc trong phòng tắm chật hẹp. Điều kiện nơi này hoàn toàn không so được với nhà mới của Tần Dương, nhưng ổ vàng ổ bạc cũng chẳng bằng ổ có người yêu, hắn ôm chặt Hà Tấn không chịu buông tay, vừa tắm vừa tranh thủ làm việc này việc nọ, thậm chí lúc mặc quần áo vẫn còn mải miết giằng co.
“Em làm gì vậy, tắm xong rồi còn mặc quần áo!” Tần Dương giơ tay tóm lấy quần Hà Tấn.
Hà Tấn kéo lưng quần, nghiêng ngả lảo đảo mà mặc vào: “Vừa rồi… cũng đã… anh còn chưa thấy đủ à!” Mặc quần đương nhiên là để phòng ngừa Tần Dương tiếp tục nổi thú tính! Đã bảo buổi tối sẽ cùng chơi game, thế mà làm chán làm chê cuối cùng game vẫn chưa hề đăng nhập!
“Được rồi, hôm nay tạm tha cho em, còn nhiều thời gian mà ~” Tần Dương cười xấu xa, lén hôn người nọ một cái, rồi mang theo ‘chim chóc lóc nhóc’ tung tăng bước ra ngoài, “Anh chờ em trong phòng ngủ ha, nhanh lên đấy!”
Hà Tấn nhỏ giọng nói thầm một câu: “Không biết xấu hổ!”
Cậu có chút ưa sạch sẽ, tắm xong đều sẽ thuận tay quét dọn phòng vệ sinh, chờ khi đi vào phòng ngủ, Tần Dương đã đội mũ giáp nằm ở trên giường.
Hà Tấn ngồi bên mép giường, nhìn người bên cạnh, trái tim đập có chút nhanh và loạn nhịp.
Có lẽ cậu chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày mình và Tần Dương “chung phòng” ở ngoài hiện thực, muốn hôn liền hôn, muốn làm liền làm, tựa như vợ chồng chân chính, nắm chặt tay nhau, sống đến bạc đầu.
Hà Tấn lặng lẽ ghé sát lại, hôn lên đôi môi lộ ra khỏi mũ giáp của Tần Dương, nằm xuống bên cạnh hắn, đội mũ giáp lên, đóng chụp mắt xuống.
Sương mù mờ mịt bủa vây, núi thẳm sông sâu mơ hồ trước mặt, tiếng đao kiếm va chạm lách cách vang lên, cùng với một hàng chữ màu vàng ánh kim to đùng bay vào mi mắt:
—『 A Tấn 』thân mến, hoan nghênh bạn quay trở lại thế giới『 Thần Ma 』—
— Hoàn chính văn —
/161
|