Chương2499: La Thiên ra tay.
Gương mặt Liên Trường cũng phát xanh rồi, sát khí trên người trùng thiên, hai chuyện hợp cùng một chỗ, cả người hắn đều muốn phát nổ rồi.
Lý Vân Tiêu trong mắt hắn đã bị phán quyết tử hình, hắn lạnh giọng nhe răng cười nói:
– Tốt, ta tựu vặn vặn đầu tên nhà quê này xuống làm bóng đá, xem ngươi có còn cười được nữa không!
Cẩn Huyên giận dữ, nhưng nghĩ đế thực lực n Lý Vân Tiêu, cũng không lo lắng gì cả, lạnh lùng nhìn hắn, bộ dạng tùy ngươi tìm chết.
Liên Trường bị ánh mắt khinh miệt và mỉa mai của nàng chọc giận lên, “Ầm ầm” một tiếng liền tản ra khí tức trên người mình, chấn khiến không khí bốn phía vang lên, một cổ sát ý vô cùng dày đặc tản ra.
Tống Quang và “Lý Vân Tiêu” cũng nhíu mày lạ, đặc biệt là “Lý Vân Tiêu”, sau khi thấy bộ dạng Lý Vân Tiêu, nội tâm “Lộp bộp” thoáng một phát, tựa hồ cực kỳ giống thân ảnh tại thành Hồng Nguyệt năm đó.
Bất quá tên này thì sao? Bộ dáng nhà quê như thế, khiến nội tâm của hắn cũng giảm đi bớt nghi kị.
Năm đó lúc thấy Lý Vân Tiêu chính là lúc luận võ chọn rễ của Khương Nhược Băng, đã cách nhiều năm Lý Vân Tiêu cũng có biến hóa cực lớn, đặc biệt tu luyện thể thuật, khí chất và thần thái đã hoàn toàn khác trước, tăng thêm giờ lại ăn mặc như thế, khiến “Lý Vân Tiêu” cảm thấy như thế nào cũng không thể nào là hắn được.
– Ngửi ngửi, thơm quá ah.
Yến Tinh Hỏa đột nhiên nhíu nhíu mũi, kinh ngạc nhìn qua chỗ Chính Đức, nói:
– Chính Đức đại nhân, ngươi sao lại thơm như vậy?
Toàn thân Liên Trường run lên, hít sâu một hơi, lập tức sắc mặt đại biến, vừa sợ vừa giận, hơn nữa là đại hỉ, quát:
– Vạn Hoa Bách Bảo Lộ! Thì ra tặc trộm bảo là cá ngươi!
– Cái gì? !
Đám người đứng ngoài xem tất cả đều là kinh hãi, khó có thể tin đưa mắt nhìn sang.
Tống Quang cả kinh nói:
– Liên Trường công tử xác định? Cái này cũng không thể vũ hãm lung tung được đâu.
Dù sa Chính Đức thực lực có hạn, hơn nữa vị trí cực xa, như thế nào cũng không có khả năng trộm lấy Vạn Hoa Bách Bảo Lộ được.
Liên Trường lạnh giọng nói:
– Vạn hoa dùng để chế Vạn Hoa Bách Bảo Lộ đều là trân phẩm, một giọt cũng là vạn kim khó cầu, mùi thơm độc nhất vô nhị, trong thiên hạ tuyệt không khả năng phỏng chế được.
Mọi người cũng đều khẽ ngửi lấy, đều lộ ra vẻ mặt.
Yến Tinh Hỏa cả kinh nói:
– Quả nhiên không khác gì hương khí lúc trước, không thể tưởng được là do người Tinh Nguyệt Trai trộm lấy.
Trong mắt của hắn toát ra hàn quang ra, nhưng nhiều hơn là đại hỉ, Tinh Nguyệt Trai đắc tội Liên gia, ít nhất không thể lăn lộn ở thành Vĩnh Tương được nữa rồi.
– Ha ha, xuẩn tặc, xem các ngươi chết như thế nào!
Liên Trường hét lớn một tiếng, cả người như Đại Bằng lăng không, trực tiếp mở ra năm ngón tay bắt tới, trên mặt tràn đầy sát khí, quát:
– Dám trộm đồ của Liên Trường ta, giết cả nhà các ngươi.
“Ah! ! ”
Kế Chính Đức kêu thảm một tiếng, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lạnh run, cổ khí tức kia ép tới cơ hồ khiến hắn hít thở không thông, khóc tang nói:
– Đã xảy ra chuyện gì, chung quy là đã xảy ra chuyện gì, cái này phải làm sao cho phải đây?
Yến Tinh Hỏa thấy bộ dạng kia, nhịn không được phá lên cười, nói:
– Ha ha, Chính Đức đại nhân, không thể tưởng được lá gan ngươi lại lớn như thế, lại dám bỏ qua thành chủ, bỏ qua Vân Tiêu công tử, bỏ qua Liên Trường công tử! Tồn tại, chậc chậc, Tinh Nguyệt Trai dám khí phách như thế, không coi ai ra gì như thế sao?
Hắn bỏ đá xuống giếng, chụp lên các loại mũ, hy vọng có thể trực tiếp đè chết Kế Chính Đức, bản thân có thể đoạt được cơ nghiệp của Tinh Nguyệt Trai hiện giờ, cho dù Tinh Nguyệt Trai sau này lại phái người ra, cũng không cần e sợ.
Huyền Hoa cười ha ha nói:
– Chính chủ tìm tới, vậy phải làm sao bây giờ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Cái gì làm sao bây giờ? Ta lại không có cầm Vạn Hoa Bách Bảo Lộ của hắn, ngươi cầm sao?
– Chưa, chưa, đương nhiên chưa!
Huyền Hoa vội vàng khoát tay nói.
– Hừ, còn dám nói xạo! Đợi ta lột da các ngươi ra tìm là biết.
Liên Trường mở năm ngón tay ra thành trảo, trực tiếp chụp vào Lý Vân Tiêu.
Tuy rằng hắn cảm thấy trong những người này chính chủ hẳn là Kế Chính Đức, nhưng lại muốn bầm thây vạn đoạn Lý Vân Tiêu trước!
Đột nhiên thân ảnh La Thiên khẽ động, ngăn ở trướ mặt Lý Vân Tiêu nói:
– Để ta đến đi!
Hắn một tay thành chưởng, nhìn cũng không nhìn liền chụp xuống dưới.
Liên Trường dù sao cũng là đồ đệ của ái đồ hắn, trong nội tâm nổi lên lòng muốn bảo vệ, sợ Lý Vân Tiêu vừa ra tay sẽ trực tiếp giết chết đối phương.
Liên Trường ở trên không trung trong giây lát quá sợ hãi, hắn phát hiện nguyên lực toàn thân mình hoàn toàn như bị trói buộc, cơ hồ không cách nào vận chuyển được.
Không chỉ có thế, không gian bốn phía cũng theo đó bắt đầu thây đổi, thân thể của hắn bị hung hăng vất ra ngoài.
“Phanh” một tiếng nện vào trong viên.
– Cái gì? !
Mọi người đều cả kinh, ở đây không ít người là cao thủ, tự nhiên nhìn ra một chưởng kia của La Thiên lợi hại thế nào.
“XIU…. XIU… XIU…. XIU…! ”
Bốn phía các loại thân ảnh xoay nhanh, thoáng cái đã xuất hiện đại lượng võ giả lăng không, khí tức hội tụ trên bầu trời, toàn bộ đều tập trung lấy bọn người Kế Chính Đức.
Sắc mặt Tống Quang cũng ngưng trọng đứng lên khỏi ghế, cao giọng nói:
– Các hạ là người phương nào?
La Thiên suy nghĩ, nói:
– Người không quan hệ, nhưng có một số việc nhìn không được. Thành chủ đại nhân kính xin lau kĩ hai mắt, không nên bị một ít kẻ lừa đảo che mắt.
– Lừa đảo?
Sắc mặt Tống Quang trầm xuống, khẽ nói:
– Ngươi là chỉ ai?
Đồng tử “Lý Vân Tiêu” đột nhiên co lại, vỗ án, tức giận hừ nói:
– Các hạ khẩu khí thật lớn, ngươi nói là Liên Trường công tử là lừa đảo, hay là chỉ bổn công tử lừa đảo hả?!
La Thiên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:
– Trong lòng ngươi tự rõ ràng.
“Lý Vân Tiêu” giận dữ, quát:
– Gan chó thật lớn!
Hắn lạnh giọng nói:
– Đã có đảm lượng ngấm ngầm hại bổn công tử, vậy có đảm lượng báo danh tính ra không?
La Thiên nói:
– Danh hào lão phu tuy rằng không vang, nhưng cũng không muốn báo cho đám vớ vẩn các ngươi nghe, nếu không cũng tự cảm thấy thẹn mất.
Yến Tinh Hỏa vội hỏi:
– Vân Tiêu công tử, những ngững người này là Tinh Nguyệt Trai đấy.
– Ah? Tinh Nguyệt Trai?
“Lý Vân Tiêu” lạnh lùng nói:
– Ta trước khi đi thành Hồng Nguyệt đoạt Nhược Băng, đã gặp mặt đại chưởng quỹ Tinh Nguyệt Trai các ngươi một lần, hắn còn ủy thác ta chiếu cố buôn bán của các ngươi nhiều hơn, hừ hừ, xem ra chuyện hôm nay phải cần đại chưởng quỹ các ngươi đi ra mới có thể giải quyết rồi!
Tống Quang cũng lạnh lùng nói:
– Các hạ hẳn là cao thủ Tinh Nguyệt Trai phái tới đúng không? Tinh Nguyệt Trai ở thành Vĩnh Tương tuy rằng buôn bán ế ẩm, thế lực nhỏ nhất, nhưng Tống mỗ cũng không xem thường quý phái, cũng nhiều phương tương trợ, quý phái hôm nay đây là muốn báo đáp sao?
– Đáng chết! Dám đánh ta!
Liên Trường ở xa xa thoáng cái phóng lên trời, cả người lầy lội bay tới, trong tay lóe lên hàn quang cầm kiếm nơi tay, bay thẳng đâm tới La Thiên.
Gương mặt Liên Trường cũng phát xanh rồi, sát khí trên người trùng thiên, hai chuyện hợp cùng một chỗ, cả người hắn đều muốn phát nổ rồi.
Lý Vân Tiêu trong mắt hắn đã bị phán quyết tử hình, hắn lạnh giọng nhe răng cười nói:
– Tốt, ta tựu vặn vặn đầu tên nhà quê này xuống làm bóng đá, xem ngươi có còn cười được nữa không!
Cẩn Huyên giận dữ, nhưng nghĩ đế thực lực n Lý Vân Tiêu, cũng không lo lắng gì cả, lạnh lùng nhìn hắn, bộ dạng tùy ngươi tìm chết.
Liên Trường bị ánh mắt khinh miệt và mỉa mai của nàng chọc giận lên, “Ầm ầm” một tiếng liền tản ra khí tức trên người mình, chấn khiến không khí bốn phía vang lên, một cổ sát ý vô cùng dày đặc tản ra.
Tống Quang và “Lý Vân Tiêu” cũng nhíu mày lạ, đặc biệt là “Lý Vân Tiêu”, sau khi thấy bộ dạng Lý Vân Tiêu, nội tâm “Lộp bộp” thoáng một phát, tựa hồ cực kỳ giống thân ảnh tại thành Hồng Nguyệt năm đó.
Bất quá tên này thì sao? Bộ dáng nhà quê như thế, khiến nội tâm của hắn cũng giảm đi bớt nghi kị.
Năm đó lúc thấy Lý Vân Tiêu chính là lúc luận võ chọn rễ của Khương Nhược Băng, đã cách nhiều năm Lý Vân Tiêu cũng có biến hóa cực lớn, đặc biệt tu luyện thể thuật, khí chất và thần thái đã hoàn toàn khác trước, tăng thêm giờ lại ăn mặc như thế, khiến “Lý Vân Tiêu” cảm thấy như thế nào cũng không thể nào là hắn được.
– Ngửi ngửi, thơm quá ah.
Yến Tinh Hỏa đột nhiên nhíu nhíu mũi, kinh ngạc nhìn qua chỗ Chính Đức, nói:
– Chính Đức đại nhân, ngươi sao lại thơm như vậy?
Toàn thân Liên Trường run lên, hít sâu một hơi, lập tức sắc mặt đại biến, vừa sợ vừa giận, hơn nữa là đại hỉ, quát:
– Vạn Hoa Bách Bảo Lộ! Thì ra tặc trộm bảo là cá ngươi!
– Cái gì? !
Đám người đứng ngoài xem tất cả đều là kinh hãi, khó có thể tin đưa mắt nhìn sang.
Tống Quang cả kinh nói:
– Liên Trường công tử xác định? Cái này cũng không thể vũ hãm lung tung được đâu.
Dù sa Chính Đức thực lực có hạn, hơn nữa vị trí cực xa, như thế nào cũng không có khả năng trộm lấy Vạn Hoa Bách Bảo Lộ được.
Liên Trường lạnh giọng nói:
– Vạn hoa dùng để chế Vạn Hoa Bách Bảo Lộ đều là trân phẩm, một giọt cũng là vạn kim khó cầu, mùi thơm độc nhất vô nhị, trong thiên hạ tuyệt không khả năng phỏng chế được.
Mọi người cũng đều khẽ ngửi lấy, đều lộ ra vẻ mặt.
Yến Tinh Hỏa cả kinh nói:
– Quả nhiên không khác gì hương khí lúc trước, không thể tưởng được là do người Tinh Nguyệt Trai trộm lấy.
Trong mắt của hắn toát ra hàn quang ra, nhưng nhiều hơn là đại hỉ, Tinh Nguyệt Trai đắc tội Liên gia, ít nhất không thể lăn lộn ở thành Vĩnh Tương được nữa rồi.
– Ha ha, xuẩn tặc, xem các ngươi chết như thế nào!
Liên Trường hét lớn một tiếng, cả người như Đại Bằng lăng không, trực tiếp mở ra năm ngón tay bắt tới, trên mặt tràn đầy sát khí, quát:
– Dám trộm đồ của Liên Trường ta, giết cả nhà các ngươi.
“Ah! ! ”
Kế Chính Đức kêu thảm một tiếng, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lạnh run, cổ khí tức kia ép tới cơ hồ khiến hắn hít thở không thông, khóc tang nói:
– Đã xảy ra chuyện gì, chung quy là đã xảy ra chuyện gì, cái này phải làm sao cho phải đây?
Yến Tinh Hỏa thấy bộ dạng kia, nhịn không được phá lên cười, nói:
– Ha ha, Chính Đức đại nhân, không thể tưởng được lá gan ngươi lại lớn như thế, lại dám bỏ qua thành chủ, bỏ qua Vân Tiêu công tử, bỏ qua Liên Trường công tử! Tồn tại, chậc chậc, Tinh Nguyệt Trai dám khí phách như thế, không coi ai ra gì như thế sao?
Hắn bỏ đá xuống giếng, chụp lên các loại mũ, hy vọng có thể trực tiếp đè chết Kế Chính Đức, bản thân có thể đoạt được cơ nghiệp của Tinh Nguyệt Trai hiện giờ, cho dù Tinh Nguyệt Trai sau này lại phái người ra, cũng không cần e sợ.
Huyền Hoa cười ha ha nói:
– Chính chủ tìm tới, vậy phải làm sao bây giờ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Cái gì làm sao bây giờ? Ta lại không có cầm Vạn Hoa Bách Bảo Lộ của hắn, ngươi cầm sao?
– Chưa, chưa, đương nhiên chưa!
Huyền Hoa vội vàng khoát tay nói.
– Hừ, còn dám nói xạo! Đợi ta lột da các ngươi ra tìm là biết.
Liên Trường mở năm ngón tay ra thành trảo, trực tiếp chụp vào Lý Vân Tiêu.
Tuy rằng hắn cảm thấy trong những người này chính chủ hẳn là Kế Chính Đức, nhưng lại muốn bầm thây vạn đoạn Lý Vân Tiêu trước!
Đột nhiên thân ảnh La Thiên khẽ động, ngăn ở trướ mặt Lý Vân Tiêu nói:
– Để ta đến đi!
Hắn một tay thành chưởng, nhìn cũng không nhìn liền chụp xuống dưới.
Liên Trường dù sao cũng là đồ đệ của ái đồ hắn, trong nội tâm nổi lên lòng muốn bảo vệ, sợ Lý Vân Tiêu vừa ra tay sẽ trực tiếp giết chết đối phương.
Liên Trường ở trên không trung trong giây lát quá sợ hãi, hắn phát hiện nguyên lực toàn thân mình hoàn toàn như bị trói buộc, cơ hồ không cách nào vận chuyển được.
Không chỉ có thế, không gian bốn phía cũng theo đó bắt đầu thây đổi, thân thể của hắn bị hung hăng vất ra ngoài.
“Phanh” một tiếng nện vào trong viên.
– Cái gì? !
Mọi người đều cả kinh, ở đây không ít người là cao thủ, tự nhiên nhìn ra một chưởng kia của La Thiên lợi hại thế nào.
“XIU…. XIU… XIU…. XIU…! ”
Bốn phía các loại thân ảnh xoay nhanh, thoáng cái đã xuất hiện đại lượng võ giả lăng không, khí tức hội tụ trên bầu trời, toàn bộ đều tập trung lấy bọn người Kế Chính Đức.
Sắc mặt Tống Quang cũng ngưng trọng đứng lên khỏi ghế, cao giọng nói:
– Các hạ là người phương nào?
La Thiên suy nghĩ, nói:
– Người không quan hệ, nhưng có một số việc nhìn không được. Thành chủ đại nhân kính xin lau kĩ hai mắt, không nên bị một ít kẻ lừa đảo che mắt.
– Lừa đảo?
Sắc mặt Tống Quang trầm xuống, khẽ nói:
– Ngươi là chỉ ai?
Đồng tử “Lý Vân Tiêu” đột nhiên co lại, vỗ án, tức giận hừ nói:
– Các hạ khẩu khí thật lớn, ngươi nói là Liên Trường công tử là lừa đảo, hay là chỉ bổn công tử lừa đảo hả?!
La Thiên nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:
– Trong lòng ngươi tự rõ ràng.
“Lý Vân Tiêu” giận dữ, quát:
– Gan chó thật lớn!
Hắn lạnh giọng nói:
– Đã có đảm lượng ngấm ngầm hại bổn công tử, vậy có đảm lượng báo danh tính ra không?
La Thiên nói:
– Danh hào lão phu tuy rằng không vang, nhưng cũng không muốn báo cho đám vớ vẩn các ngươi nghe, nếu không cũng tự cảm thấy thẹn mất.
Yến Tinh Hỏa vội hỏi:
– Vân Tiêu công tử, những ngững người này là Tinh Nguyệt Trai đấy.
– Ah? Tinh Nguyệt Trai?
“Lý Vân Tiêu” lạnh lùng nói:
– Ta trước khi đi thành Hồng Nguyệt đoạt Nhược Băng, đã gặp mặt đại chưởng quỹ Tinh Nguyệt Trai các ngươi một lần, hắn còn ủy thác ta chiếu cố buôn bán của các ngươi nhiều hơn, hừ hừ, xem ra chuyện hôm nay phải cần đại chưởng quỹ các ngươi đi ra mới có thể giải quyết rồi!
Tống Quang cũng lạnh lùng nói:
– Các hạ hẳn là cao thủ Tinh Nguyệt Trai phái tới đúng không? Tinh Nguyệt Trai ở thành Vĩnh Tương tuy rằng buôn bán ế ẩm, thế lực nhỏ nhất, nhưng Tống mỗ cũng không xem thường quý phái, cũng nhiều phương tương trợ, quý phái hôm nay đây là muốn báo đáp sao?
– Đáng chết! Dám đánh ta!
Liên Trường ở xa xa thoáng cái phóng lên trời, cả người lầy lội bay tới, trong tay lóe lên hàn quang cầm kiếm nơi tay, bay thẳng đâm tới La Thiên.
/3771
|