Chương 2500: Đầu heo này là ai? (1)
“Đ-A-N-G… G! ”
La Thiên trực tiếp duỗi ra hai ngón kẹp lấy kiếm kia, bấm tay có chút bắn ra, trường kiếm kia loong coong một tiếng đã bị đánh bay ra ngoài, Liên Trường cũng cảm nhận được áp khí đập vào mặt, nhịn không được phun ra một búng máu, lần nữa bị đánh bay.
– Công tử!
Đám người hậu Liên gia vội lao lên, đỡ lấy Liên Trường.
Bởi vì Đông Vực vốn ở trong phạm vi thế lực Liên gia, tăng thêm thực lực bản thân Liên Trường cũng không tầm thường, cho nên bên người cũng không có cao thủ, tất cả đều là một ít nô tài chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của hắn thôi.
Mặt mũi hắn tràn đầy giận dữ hét:
– Dám đả thương ta, báo ra danh hào của ngươi đi.
Đồng tử Tống Quang cũng hơi co lại, nói:
– Liên Trường công tử chính là cường giả Võ Đế, các hạ có thể dễ dàng thủ thắng như thế, tu vị ít nhất cũng là Võ Đế trung giai a, chắc cũng không phải hạng người vô danh. Đại trượng phu dám làm dám nhận, kính xin cho biết tên họ, đến lúc đó đừng nói Tống gia ta khi dễ hạng người vô danh.
La Thiên nói:
– Danh hào lão phu các ngươi không xứng biết rõ, nếu không phải xem ở phân thượng Hoằng Dương, vừa rồi ta đã giết tên này rồi.
Sắc mặt mọi người đại biến, Liên Trường cũng kinh sợ bất định, âm thanh hung dữ nói:
– Ha ha, đã biết rõ sự lợi hại của sư phụ ta, còn dám làm tổn thương ta! Hừ, ngươi cũng là Thuật Luyện Sư a, vừa rồi một chiêu không gian chuyển di kia bản thiếu gia cảm nhận được tinh thần lực chấn động rất mạnh, ngươi là mấy giai hả? Để ta đoán xem, thất giai? Bát giai?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trở nên kinh hãi, đặc biệt là người Tống gia, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, như nếu như đối phương là Đại Thuật Luyện Sư bát giai, vậy thì phiền toái.
Tống Quang không khỏi đưa ánh mắt về một người khác, một lão giả áo bào trắng đang an vị ở cách đó không xa, tóc bạc mặt hồng hào, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, một đôi mắt sáng ngời hữu thần.
Đúng là hội trưởng công hội Thuật Luyện Sư tại thành Vĩnh Tương, Nguyên Lương, hắn cũng là Thuật Luyện Sư bát giai, bất quá chỉ là sơ cấp mà thôi, nhưng ở thành Vĩnh Tương đã rất nổi danh rồi.
Hắn nghe Liên Trường nói như vậy, không khỏi quá sợ hãi, đánh giá La Thiên thêm vài lần, cảm thấy có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ nổi đã thấy ở đâu.
Nguyên Lương cảm nhận được ý hỏi trong mắt Tống Quang, trầm tư một lúc, xác thực không nhớ rõ vị đồng liêu này, hơn phân nửa là gặp qua lúc nghiên cứu và thảo luận gì đó thôi.
– Ha ha, ngươi cho rằng Thuật Luyện Sư bát giai thì rất giỏi sao?
Liên Trường cuồng tiếu nói:
– Ta thấy ngươi nhiều nhất chỉ là bát giai sơ cấp, ngươi có biết sư phụ ta tu vi hiện giờ là cảnh giới bực nào không?
Thân hình Nguyên Lương chấn động, cả kinh nói:
– Chẳng lẽ Hoằng Dương đại sư hắn…
Liên Trường lớn tiếng nói:
– Không sai! Trước đó không lâu Hóa Thần Hải đã truyền lại tin tức, Gia sư đã thuận lợi đột phá đến Đại Thuật Luyện Sư cửu giai rồi!
Mọi người đều giật mình, nếu thế hậu trường Liên Trường sẽ càng thêm cứng rắng không thể chọc, Đại Thuật Luyện Sư cửu giai chính là tồn tại hoành hành thiên hạ không người dám gây a!
Tống Quang cũng cả kinh, may mắn vừa rồi không quá mức bức bách Liên Trường.
La Thiên nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia không thoải mái, nói:
– Sư phụ của ngươi bước vào cửu giai, thì quan hệ gì tới ngươi? Không biết tự mình đóng cửa khổ tu, chỉ biết dựa vào tên tuổi sư phó bên ngoài gây chuyện sinh sự.
Liên Trường phẫn nộ quát:
– Ngươi là cái thá gì? Lại dám quản ta? !
Sắc mặt La Thiên trầm xuống, Liên Trường lập tức cảm thấy thấy cả người lạnh buốt, lập tức sợ tới mức bạo lui mấy trượng, lúc này mới xoay người nói:
– Nguyên Lương đại sư, nếu hắn thuộc công hội Thuật Luyện Sư, vậy thì tự nhiên phải tuân thủ theo quy định công hội.
Nguyên Lương trầm tư, người trước mắt hắn không biết thân phận, vốn không muốn đắc tội, nhưng Liên Trường chính là đồ đề Hoằng Dương, Hoằng Dương hiện giờ đã là Cửu Thiên Thuật Luyện Sư rồi, rơi vào đường cùng đành phải mở miệng nói:
– Vị đại sư này, ta chính là hội trưởng công hội Thuật Luyện Sư thành Vĩnh Tương, kính xin ngươi báo ra tính danh và đưa ra huy chương của ngươi.
La Thiên nói:
– Ta có quyền được làm theo ý mình, không đưa ra huy chương.
Nguyên Lương cau mày nói:
– Quả thật có thể, nhưng nếu vậy thì chỉ có thể xử lý ngươi như không phải thành viên công hội thôi.
La Thiên nói:
– Tùy ý.
Nguyên Lương bị thái độ không mặn không nhạt của hắn dẫn xuất lửa giận, lạnh lùng nói:
– Vậy ta cũng không khách khí nữa.
Hắn phất tay quát:
– Bắt lấy người này.
Phía sau hắn lập tức xuất hiện mấy tên võ giả, nguyên một đám sắc mặt lạnh như băng, khí tức trên người bạo phát ra, đều là cường giả Võ Đế.
Liên Trường nói:
– Thành chủ đại nhân, Vạn Hoa Bách Bảo Lộ chính là bị mấy người kia trộm đi, chỉ cần bắt lấy bọn họ liền có thể trả lại trong sạch cho ta!
Trong lòng Tống Quang trầm tư một chút, Kế Chính Đức đã sớm sợ cháng váng, nằm rạp trên mặt đất không ngừng run rẩy, nhưng bộ dáng bọn người La Thiên lại quá mức bình tĩnh, hắn dù sao cũng là đứng đầu một thành, cũng là người kiến thức rộng rãi, biết rõ trong đó tất nhiên có vấn đề, nói:
– Mấy người thật sự không muốn báo ra danh hào của mình sao? Vậy thì Tống mỗ chỉ có thể coi mấy vị là đạo tặc, sai người bắt lấy thôi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đạo tặc? Có chứng cớ gì không?
Liên Trường cả giận nói:
– Mùi thơm kia chính là chứng cớ!
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
– Mùi thơm? Rất thơm sao? Nói cho ngươi biết, đây là lão tử vừa mới phóng một cái rắm mà thôi.
– Ngươi… !
Liên Trường chán nản.
– Buồn nôn!
Ngay cả Huyền Hoa cũng cảm thấy buồn nôn, hung hăng trợn mắt nhìn Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt Tống Quang trầm xuống, quát:
– Bắt lấy mấy người kia
Người bốn phía lập tức nhao nhao bay xuống, tăng thêm mấy người công hội Thuật Luyện Sư nữa, thoáng cái bốn phía đều chật cứng người.
Cẩn Huyên lập tức tỉnh rượu thêm vài phần, một lòng nhấc lên, nàng mặc dù biết Lý Vân Tiêu lợi hại, nhưng không biết có thể đối phó được nhiều cao thủ vậy không.
Tống Quang nói với “Lý Vân Tiêu”:
– Vân Tiêu công tử, mấy tên mao tặc này tựa hồ có chút bổn sự, kính xin công tử lược trận.
“Lý Vân Tiêu” gật đầu nói:
– Yên tâm đi, có bổn công tử ở đây, cho dù hắn là Thuật Luyện Sư cửu giai cũng phải cúi đầu.
Tống Quang nghe hắn nói như vậy, lập tức yên lòng, đúng vậy a, mình có một con rể lợi hại như vậy, ngay cả thành Hồng Nguyệt cũng dám chém giết, quấy đến long trời lỡ đất, trực tiếp thay đổi thành chủ, thiên hạ này còn chuyện gì phải sợ nữa chứ.
Mười mấy tên võ giả kia lập tức vây quanh Lý Vân Tiêu, từng bước ép tới.
Người cầm đầu hai tay ôm đao, lạnh lùng nói:
– Là chính các ngươi bó tay, hay là đợi ta phải động thủ.
Huyền Hoa nói:
– Ai lên đây?
Ninh Khả Vi nói:
– Khả Vân, ngươi ra tay đi. Nơi này dù sao cũng là Đông Vực, chúng ta thân là chủ nhà, không thể để cho nhiều khách quý như vậy ra tay được.
“Đ-A-N-G… G! ”
La Thiên trực tiếp duỗi ra hai ngón kẹp lấy kiếm kia, bấm tay có chút bắn ra, trường kiếm kia loong coong một tiếng đã bị đánh bay ra ngoài, Liên Trường cũng cảm nhận được áp khí đập vào mặt, nhịn không được phun ra một búng máu, lần nữa bị đánh bay.
– Công tử!
Đám người hậu Liên gia vội lao lên, đỡ lấy Liên Trường.
Bởi vì Đông Vực vốn ở trong phạm vi thế lực Liên gia, tăng thêm thực lực bản thân Liên Trường cũng không tầm thường, cho nên bên người cũng không có cao thủ, tất cả đều là một ít nô tài chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của hắn thôi.
Mặt mũi hắn tràn đầy giận dữ hét:
– Dám đả thương ta, báo ra danh hào của ngươi đi.
Đồng tử Tống Quang cũng hơi co lại, nói:
– Liên Trường công tử chính là cường giả Võ Đế, các hạ có thể dễ dàng thủ thắng như thế, tu vị ít nhất cũng là Võ Đế trung giai a, chắc cũng không phải hạng người vô danh. Đại trượng phu dám làm dám nhận, kính xin cho biết tên họ, đến lúc đó đừng nói Tống gia ta khi dễ hạng người vô danh.
La Thiên nói:
– Danh hào lão phu các ngươi không xứng biết rõ, nếu không phải xem ở phân thượng Hoằng Dương, vừa rồi ta đã giết tên này rồi.
Sắc mặt mọi người đại biến, Liên Trường cũng kinh sợ bất định, âm thanh hung dữ nói:
– Ha ha, đã biết rõ sự lợi hại của sư phụ ta, còn dám làm tổn thương ta! Hừ, ngươi cũng là Thuật Luyện Sư a, vừa rồi một chiêu không gian chuyển di kia bản thiếu gia cảm nhận được tinh thần lực chấn động rất mạnh, ngươi là mấy giai hả? Để ta đoán xem, thất giai? Bát giai?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trở nên kinh hãi, đặc biệt là người Tống gia, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, như nếu như đối phương là Đại Thuật Luyện Sư bát giai, vậy thì phiền toái.
Tống Quang không khỏi đưa ánh mắt về một người khác, một lão giả áo bào trắng đang an vị ở cách đó không xa, tóc bạc mặt hồng hào, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, một đôi mắt sáng ngời hữu thần.
Đúng là hội trưởng công hội Thuật Luyện Sư tại thành Vĩnh Tương, Nguyên Lương, hắn cũng là Thuật Luyện Sư bát giai, bất quá chỉ là sơ cấp mà thôi, nhưng ở thành Vĩnh Tương đã rất nổi danh rồi.
Hắn nghe Liên Trường nói như vậy, không khỏi quá sợ hãi, đánh giá La Thiên thêm vài lần, cảm thấy có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ nổi đã thấy ở đâu.
Nguyên Lương cảm nhận được ý hỏi trong mắt Tống Quang, trầm tư một lúc, xác thực không nhớ rõ vị đồng liêu này, hơn phân nửa là gặp qua lúc nghiên cứu và thảo luận gì đó thôi.
– Ha ha, ngươi cho rằng Thuật Luyện Sư bát giai thì rất giỏi sao?
Liên Trường cuồng tiếu nói:
– Ta thấy ngươi nhiều nhất chỉ là bát giai sơ cấp, ngươi có biết sư phụ ta tu vi hiện giờ là cảnh giới bực nào không?
Thân hình Nguyên Lương chấn động, cả kinh nói:
– Chẳng lẽ Hoằng Dương đại sư hắn…
Liên Trường lớn tiếng nói:
– Không sai! Trước đó không lâu Hóa Thần Hải đã truyền lại tin tức, Gia sư đã thuận lợi đột phá đến Đại Thuật Luyện Sư cửu giai rồi!
Mọi người đều giật mình, nếu thế hậu trường Liên Trường sẽ càng thêm cứng rắng không thể chọc, Đại Thuật Luyện Sư cửu giai chính là tồn tại hoành hành thiên hạ không người dám gây a!
Tống Quang cũng cả kinh, may mắn vừa rồi không quá mức bức bách Liên Trường.
La Thiên nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia không thoải mái, nói:
– Sư phụ của ngươi bước vào cửu giai, thì quan hệ gì tới ngươi? Không biết tự mình đóng cửa khổ tu, chỉ biết dựa vào tên tuổi sư phó bên ngoài gây chuyện sinh sự.
Liên Trường phẫn nộ quát:
– Ngươi là cái thá gì? Lại dám quản ta? !
Sắc mặt La Thiên trầm xuống, Liên Trường lập tức cảm thấy thấy cả người lạnh buốt, lập tức sợ tới mức bạo lui mấy trượng, lúc này mới xoay người nói:
– Nguyên Lương đại sư, nếu hắn thuộc công hội Thuật Luyện Sư, vậy thì tự nhiên phải tuân thủ theo quy định công hội.
Nguyên Lương trầm tư, người trước mắt hắn không biết thân phận, vốn không muốn đắc tội, nhưng Liên Trường chính là đồ đề Hoằng Dương, Hoằng Dương hiện giờ đã là Cửu Thiên Thuật Luyện Sư rồi, rơi vào đường cùng đành phải mở miệng nói:
– Vị đại sư này, ta chính là hội trưởng công hội Thuật Luyện Sư thành Vĩnh Tương, kính xin ngươi báo ra tính danh và đưa ra huy chương của ngươi.
La Thiên nói:
– Ta có quyền được làm theo ý mình, không đưa ra huy chương.
Nguyên Lương cau mày nói:
– Quả thật có thể, nhưng nếu vậy thì chỉ có thể xử lý ngươi như không phải thành viên công hội thôi.
La Thiên nói:
– Tùy ý.
Nguyên Lương bị thái độ không mặn không nhạt của hắn dẫn xuất lửa giận, lạnh lùng nói:
– Vậy ta cũng không khách khí nữa.
Hắn phất tay quát:
– Bắt lấy người này.
Phía sau hắn lập tức xuất hiện mấy tên võ giả, nguyên một đám sắc mặt lạnh như băng, khí tức trên người bạo phát ra, đều là cường giả Võ Đế.
Liên Trường nói:
– Thành chủ đại nhân, Vạn Hoa Bách Bảo Lộ chính là bị mấy người kia trộm đi, chỉ cần bắt lấy bọn họ liền có thể trả lại trong sạch cho ta!
Trong lòng Tống Quang trầm tư một chút, Kế Chính Đức đã sớm sợ cháng váng, nằm rạp trên mặt đất không ngừng run rẩy, nhưng bộ dáng bọn người La Thiên lại quá mức bình tĩnh, hắn dù sao cũng là đứng đầu một thành, cũng là người kiến thức rộng rãi, biết rõ trong đó tất nhiên có vấn đề, nói:
– Mấy người thật sự không muốn báo ra danh hào của mình sao? Vậy thì Tống mỗ chỉ có thể coi mấy vị là đạo tặc, sai người bắt lấy thôi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đạo tặc? Có chứng cớ gì không?
Liên Trường cả giận nói:
– Mùi thơm kia chính là chứng cớ!
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
– Mùi thơm? Rất thơm sao? Nói cho ngươi biết, đây là lão tử vừa mới phóng một cái rắm mà thôi.
– Ngươi… !
Liên Trường chán nản.
– Buồn nôn!
Ngay cả Huyền Hoa cũng cảm thấy buồn nôn, hung hăng trợn mắt nhìn Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt Tống Quang trầm xuống, quát:
– Bắt lấy mấy người kia
Người bốn phía lập tức nhao nhao bay xuống, tăng thêm mấy người công hội Thuật Luyện Sư nữa, thoáng cái bốn phía đều chật cứng người.
Cẩn Huyên lập tức tỉnh rượu thêm vài phần, một lòng nhấc lên, nàng mặc dù biết Lý Vân Tiêu lợi hại, nhưng không biết có thể đối phó được nhiều cao thủ vậy không.
Tống Quang nói với “Lý Vân Tiêu”:
– Vân Tiêu công tử, mấy tên mao tặc này tựa hồ có chút bổn sự, kính xin công tử lược trận.
“Lý Vân Tiêu” gật đầu nói:
– Yên tâm đi, có bổn công tử ở đây, cho dù hắn là Thuật Luyện Sư cửu giai cũng phải cúi đầu.
Tống Quang nghe hắn nói như vậy, lập tức yên lòng, đúng vậy a, mình có một con rể lợi hại như vậy, ngay cả thành Hồng Nguyệt cũng dám chém giết, quấy đến long trời lỡ đất, trực tiếp thay đổi thành chủ, thiên hạ này còn chuyện gì phải sợ nữa chứ.
Mười mấy tên võ giả kia lập tức vây quanh Lý Vân Tiêu, từng bước ép tới.
Người cầm đầu hai tay ôm đao, lạnh lùng nói:
– Là chính các ngươi bó tay, hay là đợi ta phải động thủ.
Huyền Hoa nói:
– Ai lên đây?
Ninh Khả Vi nói:
– Khả Vân, ngươi ra tay đi. Nơi này dù sao cũng là Đông Vực, chúng ta thân là chủ nhà, không thể để cho nhiều khách quý như vậy ra tay được.
/3771
|