Trong đó có mười tám thi khôi cường đại đang đứng, nhưng không gian nơi này bị phong tỏa, một con muỗi cũng không thể ra được.
– Tông chủ đại nhân!
Điêu Vũ bay lên cao, bái kiến nói:
– Chuyện là như thế này…
Hắn dăm ba câu nói toàn bộ mọi chuyện một lần.
Sau khi Cảnh Thất một chưởng đánh lui Mục Ngọc Vinh, hắn chắp tay đứng, hoàn toàn không có biểu lộ gì.
Cho đến khi nghe Điêu Vũ nói xong, mới nói:
– Cữu Quang đâu rồi?
Long Nguyên Vũ bước lên phía trước, nói:
– Cảnh Thất đại nhân, Cữu Quang đại nhân bị tiểu tử này một kiếm chém thành hai đoạn, hài cốt không còn.
Mặc dù nói rõ Lý Vân Tiêu không phải hung thủ, nhưng Tham Cật Xà đã bị Lý Vân Tiêu một kiếm trảm chết, làm cho bọn họ mất đi căn cơ cả đời, khoản thù hân này còn lớn hơn cả giết tông chủ Vô Tình Tông rất nhiều.
Sắc mặt Mục Chinh nghiêm nghị, ôm quyền nói:
– Cảnh Thất đại nhân, hiện tại chuyện đã rõ ràng. Tất cả đều là Lý Vân Tiêu gây nên, không có quan hệ tới năm người chúng ta, mong rằng thả chúng ta rời đi, để tránh tổn thương đồng minh.
Cảnh Thất lười biếng vung tay lên, nói:
– Đều giết. Thi thể đừng đập nát, giữ lại luyện thi.
Sát khí lập tức ngưng tụ khắp bầu trời, người Mục gia và Lý Vân Tiêu đều bị thi khí bao phủ, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi và buồn nôn.
Mục Chinh hoảng hốt, vội vàng nói:
– Đại nhân, Thi Sát Tông và Mục gia đều là thành viên trọng yếu của thiên minh, há có thể tàn sát lẫn nhau!
Cảnh Thất nói:
– Yên tâm đi. Giết các ngươi luyên thành thi khôi, thực lực tuy có giảm xuống, nhưng thân thể bất tử, so sánh ra thì lợi hại hơn nhiều lắm. Kể từ đó thực lực tổng thể của thiên minh không giảm xuống đâu.
Mục Chinh: “…”
Trong lúc này Mục Ngọc Vinh hoảng sợ quát to một tiếng, nói:
– Độc, độc, đây là độc!
Chẳng biết lúc nào, thân thể của hắn biến thành màu xanh đen, hơn nữa trên làn da có thi ban xuất hiện.
– Chi! Chẳng lẽ truyền thuyết là thật!
Mục Chinh hoảng hốt, tròng mắt của hắn mang theo sợ hãi, hắn không kìm nén được lui ra phía sau.
– Truyền thuyết? Truyền thuyết gì!
Mục Ngọc Vinh khẩn trương, hắn lập tức xoay người qua.
– Đứng lại!
Mục Chinh hét lớn một tiếng, xòe bàn tay ra ý bảo hắn dừng lại, hoảng sợ nói:
– Độc trên người của ngươi sẽ lây, ngàn vạn đừng tới đây!
Mục Ngọc Vinh giật mình xuống, lập tức dừng thân, vội la lên:
– Chinh trưởng lão, mau nói độc này giải trừ như thế nào?
Trên người hắn màu xanh đen và thi ban xuất hiện càng ngày càng nhiều, có địa phương đã mọc lông dài, nhìn qua rất khủng bố.
Mục Văn Xương cau mày nói:
– Không chính là thi độc sao? Độc tính của thi độc không thể tổn thương ta được.
– Chậm sa huyền vũ.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở miệng nói ra:
– Thi độc này dùng chậm sa huyền vũ luyện chế mà thành.
– Chậm sa huyền vũ?
Mục Văn Xương sững sờ một chút, trên mặt đầy nghi hoặc, thần thái không rõ.
Nhưng Mục Ngọc Vinh lúc này biến sắc, lập tức mặt xám như tro tàn.
Mục Chinh thở dài, nói:
– Ai, ngươi cũng hiểu rồi.
Mục Ngọc Vinh đã sắp khóc thét lên, kinh ngạc lẩm bẩm:
– Làm sao có thể, đại diệt tuyệt ngũ độc chính là vật trong truyền thuyết, trên đời này làm sao còn tồn tại..
– Cái gì? Đại tuyệt diệt ngũ độc!
Sắc mặt Mục Văn Xương lúc này run rẩy vài lần, cũng hoảng sợ khó mà kìm nén được.
Mục Chinh thở dài:
– Loại độc này mặc dù là cường giả Thần cảnh cũng phải chết. Tương truyền năm đó tổ tiên Thi Sát Tông đạt được loại độc này, đã mang nó luyện hóa vào trong cơ thể thần sát thi khôi Kiền Thích, qua nhiều năm như vậy không người nào nhìn thấy, không thể ngờ nó là thật, càng không thể ngờ là Cảnh Thất đại nhân lại nắm giữ loại độc này.
Cảnh Thất nói:
– Ngươi thân là người Mục gia, nghe qua đủ loại nghe đồn biết được việc này cũng không kỳ quái.
Hắn chỉ vào Lý Vân Tiêu nói:
– Ngược lại ngươi nhận ra thì ta cảm thấy rất ngạc nhiên đấy. Ngươi là người phương nào, làm sao nhận ra.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta chỉ là một tiểu lâu la mà thôi, nói ra ngươi có thể cho ta đi không?
Cảnh Thất nói:
– Tự nhiên không thể.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy ta nói ra làm cái gì?
Cảnh Thất nhướng mày, đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà chưa từng có người dám chống đối hắn, làm cho hắn lúc này không biết nên trả lời thế nào.
Điêu Vũ lạnh lùng nói:
– Trả lời có thể chết thống khoái, không trả lời thì chết thống khổ.
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
– Ngu xuẩn nói lời ngu xuẩn gì thế? Muốn chết sung sướng chỉ cần tự bạo đan điền kéo ngươi cùng quy thiên là được, cần gì phải nói xàm nhiều như thế?
Điêu Vũ đã giật mình, vội vàng lui ra sau, trốn sau lưng Cảnh Thất.
Lý Vân Tiêu nói những lời này là nhắc nhở đám người Mục Ngọc Vinh, ánh mắt của hắn trầm xuống, bắn ra thần thái kiên quyết.
– Dù sao có phải chết, bổn tọa cũng liều với các ngươi.
Mục Ngọc Vinh sinh ra lòng độc ác, lập tức dẫn động đan điền, chân nguyên trong người vận chuyển dữ dội, quanh người ngưng tụ không ít nguyên khí, nguyên khí bắt đầu cuồng bạo.
Hơn nữa độc chậm sa huyền vũ cũng theo đan điền vận chuyển khắp toàn thân, bắt đầu phát ra, lúc này trong vòng xoáy có thi khí lấm tấm, nếu nổ tung thì người chung quanh sẽ trúng độc.
Mục Chinh cũng cả kinh, nói:
– Ngọc Vinh, không được, độc trên người của ngươi…
Lý Vân Tiêu nói:
– Không sao, thi độc trên người của hắn hoạt động nhiều thì uy lực giảm đi. Nếu nói thi độc trên người thi khôi là khởi đầu, như vậy Cảnh Thất chính là nguồn phát độc thứ hai, uy lực kém xa chậm sa huyền vũ chân chính. Lại đến trên người Mục Ngọc Vinh chính là nguồn thứ ba, căn bản không tổn thương tới ta và ngươi.
Mục Chinh lúc này thở ra một hơi, nói:
– Như vậy ta cũng yên tâm rồi.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu cảm thấy khó chịu, nhân tình của người Mục gia đạm bạc như thế sao? Hoàn toàn chỉ lo sinh tử của mình, không cân nhắc cảm thụ của người khác.
Nhưng với đám người Mục Chinh, Mục Nhất Thông lại cảm thấy nên như thế.
Ánh mắt Cảnh Thất nhìn về phía Lý Vân Tiêu, dường như đã khiến hắn xem trọng, nói:
– Ngươi rất hiểu về chậm sa huyền vũ thì phải!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Ha ha.
Cảnh Thất nói:
– Hai tiếng ‘ ha ha ’ này đúng là đả thương người.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đả thương người chỉ có thể nói ngươi quá tự cho là đúng.
Cảnh Thất giơ tay lên, chỉ vào Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu tự nhiên không sợ, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua hắn, bộ dáng kiệt ngạo bất tuân
Mục Ngọc Vinh tức giận:
– Đáng chết, dám bỏ qua bổn tọa! Cảnh Thất, theo ta xuống địa ngục đi.
Thân thể của hắn lóe lên, liền xuất hiện trước mặt Cảnh Thất, hắn dẫn động đan điền mở rộng ra.
Tất cả mọi người đều cả kinh xôn xao, vội vàng rút lui ra phía sau.
Đột nhiên tay của Cảnh Thất di chuyển, hai ngón bấm niệm pháp quyết điểm một cái, bạch quang chiếu sáng các nơi, điểm vào đan điền của Mục Ngọc Vinh!
Đột nhiên khí tức cuồng bạo bị áp chế.
– Cái gì? Ha ha, ngươi muốn đè ép ta tự bạo sao, thật tình không biết làm thế chỉ chết nhanh hơn sao? Uy lực nổ tung sẽ tăng gấp đôi đấy!
Mục Ngọc Vinh sau khi cả kinh liền cười như điên.
– Tông chủ đại nhân!
Điêu Vũ bay lên cao, bái kiến nói:
– Chuyện là như thế này…
Hắn dăm ba câu nói toàn bộ mọi chuyện một lần.
Sau khi Cảnh Thất một chưởng đánh lui Mục Ngọc Vinh, hắn chắp tay đứng, hoàn toàn không có biểu lộ gì.
Cho đến khi nghe Điêu Vũ nói xong, mới nói:
– Cữu Quang đâu rồi?
Long Nguyên Vũ bước lên phía trước, nói:
– Cảnh Thất đại nhân, Cữu Quang đại nhân bị tiểu tử này một kiếm chém thành hai đoạn, hài cốt không còn.
Mặc dù nói rõ Lý Vân Tiêu không phải hung thủ, nhưng Tham Cật Xà đã bị Lý Vân Tiêu một kiếm trảm chết, làm cho bọn họ mất đi căn cơ cả đời, khoản thù hân này còn lớn hơn cả giết tông chủ Vô Tình Tông rất nhiều.
Sắc mặt Mục Chinh nghiêm nghị, ôm quyền nói:
– Cảnh Thất đại nhân, hiện tại chuyện đã rõ ràng. Tất cả đều là Lý Vân Tiêu gây nên, không có quan hệ tới năm người chúng ta, mong rằng thả chúng ta rời đi, để tránh tổn thương đồng minh.
Cảnh Thất lười biếng vung tay lên, nói:
– Đều giết. Thi thể đừng đập nát, giữ lại luyện thi.
Sát khí lập tức ngưng tụ khắp bầu trời, người Mục gia và Lý Vân Tiêu đều bị thi khí bao phủ, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi và buồn nôn.
Mục Chinh hoảng hốt, vội vàng nói:
– Đại nhân, Thi Sát Tông và Mục gia đều là thành viên trọng yếu của thiên minh, há có thể tàn sát lẫn nhau!
Cảnh Thất nói:
– Yên tâm đi. Giết các ngươi luyên thành thi khôi, thực lực tuy có giảm xuống, nhưng thân thể bất tử, so sánh ra thì lợi hại hơn nhiều lắm. Kể từ đó thực lực tổng thể của thiên minh không giảm xuống đâu.
Mục Chinh: “…”
Trong lúc này Mục Ngọc Vinh hoảng sợ quát to một tiếng, nói:
– Độc, độc, đây là độc!
Chẳng biết lúc nào, thân thể của hắn biến thành màu xanh đen, hơn nữa trên làn da có thi ban xuất hiện.
– Chi! Chẳng lẽ truyền thuyết là thật!
Mục Chinh hoảng hốt, tròng mắt của hắn mang theo sợ hãi, hắn không kìm nén được lui ra phía sau.
– Truyền thuyết? Truyền thuyết gì!
Mục Ngọc Vinh khẩn trương, hắn lập tức xoay người qua.
– Đứng lại!
Mục Chinh hét lớn một tiếng, xòe bàn tay ra ý bảo hắn dừng lại, hoảng sợ nói:
– Độc trên người của ngươi sẽ lây, ngàn vạn đừng tới đây!
Mục Ngọc Vinh giật mình xuống, lập tức dừng thân, vội la lên:
– Chinh trưởng lão, mau nói độc này giải trừ như thế nào?
Trên người hắn màu xanh đen và thi ban xuất hiện càng ngày càng nhiều, có địa phương đã mọc lông dài, nhìn qua rất khủng bố.
Mục Văn Xương cau mày nói:
– Không chính là thi độc sao? Độc tính của thi độc không thể tổn thương ta được.
– Chậm sa huyền vũ.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở miệng nói ra:
– Thi độc này dùng chậm sa huyền vũ luyện chế mà thành.
– Chậm sa huyền vũ?
Mục Văn Xương sững sờ một chút, trên mặt đầy nghi hoặc, thần thái không rõ.
Nhưng Mục Ngọc Vinh lúc này biến sắc, lập tức mặt xám như tro tàn.
Mục Chinh thở dài, nói:
– Ai, ngươi cũng hiểu rồi.
Mục Ngọc Vinh đã sắp khóc thét lên, kinh ngạc lẩm bẩm:
– Làm sao có thể, đại diệt tuyệt ngũ độc chính là vật trong truyền thuyết, trên đời này làm sao còn tồn tại..
– Cái gì? Đại tuyệt diệt ngũ độc!
Sắc mặt Mục Văn Xương lúc này run rẩy vài lần, cũng hoảng sợ khó mà kìm nén được.
Mục Chinh thở dài:
– Loại độc này mặc dù là cường giả Thần cảnh cũng phải chết. Tương truyền năm đó tổ tiên Thi Sát Tông đạt được loại độc này, đã mang nó luyện hóa vào trong cơ thể thần sát thi khôi Kiền Thích, qua nhiều năm như vậy không người nào nhìn thấy, không thể ngờ nó là thật, càng không thể ngờ là Cảnh Thất đại nhân lại nắm giữ loại độc này.
Cảnh Thất nói:
– Ngươi thân là người Mục gia, nghe qua đủ loại nghe đồn biết được việc này cũng không kỳ quái.
Hắn chỉ vào Lý Vân Tiêu nói:
– Ngược lại ngươi nhận ra thì ta cảm thấy rất ngạc nhiên đấy. Ngươi là người phương nào, làm sao nhận ra.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta chỉ là một tiểu lâu la mà thôi, nói ra ngươi có thể cho ta đi không?
Cảnh Thất nói:
– Tự nhiên không thể.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy ta nói ra làm cái gì?
Cảnh Thất nhướng mày, đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà chưa từng có người dám chống đối hắn, làm cho hắn lúc này không biết nên trả lời thế nào.
Điêu Vũ lạnh lùng nói:
– Trả lời có thể chết thống khoái, không trả lời thì chết thống khổ.
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
– Ngu xuẩn nói lời ngu xuẩn gì thế? Muốn chết sung sướng chỉ cần tự bạo đan điền kéo ngươi cùng quy thiên là được, cần gì phải nói xàm nhiều như thế?
Điêu Vũ đã giật mình, vội vàng lui ra sau, trốn sau lưng Cảnh Thất.
Lý Vân Tiêu nói những lời này là nhắc nhở đám người Mục Ngọc Vinh, ánh mắt của hắn trầm xuống, bắn ra thần thái kiên quyết.
– Dù sao có phải chết, bổn tọa cũng liều với các ngươi.
Mục Ngọc Vinh sinh ra lòng độc ác, lập tức dẫn động đan điền, chân nguyên trong người vận chuyển dữ dội, quanh người ngưng tụ không ít nguyên khí, nguyên khí bắt đầu cuồng bạo.
Hơn nữa độc chậm sa huyền vũ cũng theo đan điền vận chuyển khắp toàn thân, bắt đầu phát ra, lúc này trong vòng xoáy có thi khí lấm tấm, nếu nổ tung thì người chung quanh sẽ trúng độc.
Mục Chinh cũng cả kinh, nói:
– Ngọc Vinh, không được, độc trên người của ngươi…
Lý Vân Tiêu nói:
– Không sao, thi độc trên người của hắn hoạt động nhiều thì uy lực giảm đi. Nếu nói thi độc trên người thi khôi là khởi đầu, như vậy Cảnh Thất chính là nguồn phát độc thứ hai, uy lực kém xa chậm sa huyền vũ chân chính. Lại đến trên người Mục Ngọc Vinh chính là nguồn thứ ba, căn bản không tổn thương tới ta và ngươi.
Mục Chinh lúc này thở ra một hơi, nói:
– Như vậy ta cũng yên tâm rồi.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu cảm thấy khó chịu, nhân tình của người Mục gia đạm bạc như thế sao? Hoàn toàn chỉ lo sinh tử của mình, không cân nhắc cảm thụ của người khác.
Nhưng với đám người Mục Chinh, Mục Nhất Thông lại cảm thấy nên như thế.
Ánh mắt Cảnh Thất nhìn về phía Lý Vân Tiêu, dường như đã khiến hắn xem trọng, nói:
– Ngươi rất hiểu về chậm sa huyền vũ thì phải!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Ha ha.
Cảnh Thất nói:
– Hai tiếng ‘ ha ha ’ này đúng là đả thương người.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đả thương người chỉ có thể nói ngươi quá tự cho là đúng.
Cảnh Thất giơ tay lên, chỉ vào Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu tự nhiên không sợ, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua hắn, bộ dáng kiệt ngạo bất tuân
Mục Ngọc Vinh tức giận:
– Đáng chết, dám bỏ qua bổn tọa! Cảnh Thất, theo ta xuống địa ngục đi.
Thân thể của hắn lóe lên, liền xuất hiện trước mặt Cảnh Thất, hắn dẫn động đan điền mở rộng ra.
Tất cả mọi người đều cả kinh xôn xao, vội vàng rút lui ra phía sau.
Đột nhiên tay của Cảnh Thất di chuyển, hai ngón bấm niệm pháp quyết điểm một cái, bạch quang chiếu sáng các nơi, điểm vào đan điền của Mục Ngọc Vinh!
Đột nhiên khí tức cuồng bạo bị áp chế.
– Cái gì? Ha ha, ngươi muốn đè ép ta tự bạo sao, thật tình không biết làm thế chỉ chết nhanh hơn sao? Uy lực nổ tung sẽ tăng gấp đôi đấy!
Mục Ngọc Vinh sau khi cả kinh liền cười như điên.
/3771
|