Cảnh Thất nói:
– Ngươi rất nhao nhao đấy.
Ngón tay của hắn không ngừng thay đổi ấn quyết, đánh ra vài biến hóa.
Đột nhiên Mục Ngọc Vinh cảm thấy không đúng, kêu thất thanh:
– Không tốt!
Thi ban trên người của hắn không ngừng mở rộng, nhanh chóng chiếm cứ một nửa thân hình.
– Thân thể… Thân thể của ta…
Hắn phát hiện thân thể của mình trở nên cứng ngắc, khó có thể sử dụng, không chỉ có như thế, nguyên lực trong người cũng bị Cảnh Thất áp chế xuống, nguyên lực đã cuồng bạo dữ dội đột nhiên bị suy yếu không ít.
– Sao, xảy ra chuyện gì…
Hắn gian nan nói, lúc này phát hiện mình muốn kêu to cũng rất gian nan.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
– Thi hóa!
Ánh mắt Cảnh Thất khẽ biến, đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt của Lý Vân Tiêu, đánh một chưởng xuống.
Lý Vân Tiêu đã sớm cảnh giác, trên cánh tay kim quang lập loè, đồng thời đánh ra một trảo, một đám hắc quang không ngừng quanh quẩn bên tay, hóa thành quyền phong đánh ra.
Hắn tự phụ cho dù là chạm tay vào chậm sa huyền cũng không bị tổn thương, bỏi vì hắn tu luyện bất diệt kim thân, huống chi có ma nguyên phòng hộ, thuộc tính vạn vật quá khó tổn thương tới hắn.
Phanh!
Hai người lăng không đối chưởng với nhau, cùng lúc đó cảnh tượng bên Mục Ngọc Vinh biến thành độc nhất vô nhị.
Mục Chinh hoảng sợ nói:
– Lý Vân Tiêu ngươi…
Hắn biết rõ đối phương lợi hại, nhưng mà không biết nên trốn thế nào.
Một đám hắc mang cùng bạch quang giao thoa tại vị trí quyền hai người giao tiếp với nhau, ăn mòn lẫn nhau, chẳng phân cao thấp.
– Cái gì?
Sắc mặt Cảnh Thất đại biến, đây là lần đầu tiên hắn biến sắc. Chậm sa huyền vũ của hắn dĩ vãng đều bách chiến bách thắng, căn bản không tồn tại thuộc tính chống lại.
– Đây là vật gì?
Hắn nhìn chằm chằm vào lực lượng ma nguyên.
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
– Bản thiếu gia không có nghĩa vụ phổ cập kiến thức cho ngươi, lui!
Hắn lớn tiếng quát to lên, lực đạo bạo tăng, thong dong đánh lui Cảnh Thất trở về phía sau.
Cảnh Thất mở to mắt ra nhìn cảnh này, không tin hắn có thể đánh lui Cảnh Thất, ngay cả đám người Mục gia cũng không tin.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bản thiếu gia bận rộn nhiều việc, không có rảnh lưu lại uống trà, ngày khác hữu duyên gặp lại.
Thân hình lập tức hóa lôi, muốn bỏ chạy.
Mục Chinh hét lớn:
– Vân thiếu mang bọn ta cùng đi, ta đưa ngươ đi thâm u thủy kính, nếu không ngươi nhất định không tìm được vị trí.
Lý Vân Tiêu khua tay nói:
– Tạm biệt, bản thiếu gia lại tin ngươi thì ta bị trúng tà rồi.
Lôi quang lóe lên, hắn vừa thoát đi trăm mét thì có bóng đen áp xuống.
Động vật biển kia đánh xuống một chưởng rộng nửa mẫu, trấn áp một phiến không gian, đánh tan lôi quang.
Lý Vân Tiêu cảm thấy thiên địa áp xuống thân thể của mình, hắn lập tức dừng lại.
Ánh mắt của con động vật biển này màu xám tro, hiển nhiên đã chết từ sớm, chỉ còn là thi khôi mà thôi.
Một chưởng này ẩn chứa lực lượng không gian cường đại, bất diệt kim thân của Lý Vân Tiêu cảm giác bị xé rách dưới một chưởng này.
Khởi!
Hắn hét lớn một tiếng, một đám thần hồn lượn quanh người, vô số nước biển bốc hơi trong khoảng khắc.
– Đại Phong Xa!
Thần hỏa và cương phong kết hợp với nhau hóa thành hỏa trụ khôn cùng..
Lý Vân Tiêu suy nghĩ rất đơn giản, cho dù là nước biển hai thi thể, tự nhiên sẽ bị thần hỏa khắc chế.
Ầm ầm!
Động vật biển đánh một chưởng vào hỏa trụ, quả nhiên hỏa diễm dọc theo cánh tay đốt thân hình của hắn.
Nhưng mà chưởng phong này mang theo lực lượng không gian rất mạnh, lập tức trấn áp hỏa xa xuống biển.
Ầm ầm!
Hỏa trụ sụp đổ, một chưởng này tiếp tục áp thẳng vào Lý Vân Tiêu.
Mặt biển bị phá vỡ, sóng lớn khôn cùng bị phá vỡ, động vật biển đang phát cuồng, nó không thể dập tắt hỏa diễm trên người của mình.
Trong nội tâm mọi người chấn động, xuyên thấu tầng tầng sóng biển nhìn qua mặt nước, trên bàn tay thô to kia có kim quang ẩn hiện.
– Cái gì? Một chưởng này không đánh chết hắn sao?
Người Thi Sát Tông lúc này bắt đầu kinh hãi không ít.
Sắc mặt Cảnh Thất cũng không dễ nhìn, nhìn chằm chằm vào cảnh này.
Giờ phút này Mục Ngọc Vinh đã sớm mất đi năng lực điều khiển chủ thể, hắn đang hoảng sợ và tuyệt vọng, hiện tại ngây dại ra, cả thân thể dần dần hóa thành thi sát.
– Không xong!
Dưới bàn tay có tiếng nói của Lý Vân Tiêu vang lên.
Chỉ thấy mặt biển rung động kịch liệt, vô số sóng biển lượn vòng, chỉ thấy hắn hóa thành ba đầu sáu tay, bàn tay áp xuống thật mạnh.
Từng đoàn từng đoàn kim sắc quang mang chớp động quanh người, không ngừng hợp thành kết giới, lúc này đẩy một chưởng của động vật biển ra.
Xoạt!
Thi khôi động vật biển bị trùng kích, thân thể của nó không ngừng lui ra phía sau, nước biển bắn tung tóe quanh người.
– Cái này, điều này sao có thể… Thân thể của hắn thành thánh sao? Không ngờ có thể ngăn cản một chưởng của ma hầu.
Các âm thanh kinh hô vang lên, bốn người Mục gia kinh hồn táng đảm.
sáu tay của Lý Vân Tiêu đánh bay một chưởng của ma hầu, sáu cánh tay chậm rãi đặt ngang, không ngừng bấm niệm pháp quyết.
Một hư ảnh màu đen to lớn hiển hiện ra sau lưng của hắn.
Chân Ma cự linh chậm rãi xuất hiện, chung quanh thân thể là tinh hoàn màu đen, lực lượng mạnh mẽ từ trong tràn ra ngoài, mơ hồ có binh khí chìm nổi.
Chân Ma cự linh giơ tay lên, cầm lấy tinh hoàn đen kịt.
Toàn thân Lý Vân Tiêu run lên, đột nhiên trong mắt có hào quang bắn ra. Nguyên lực trong người của hắn bị cự linh hấp thu cực nhanh, đã không cách nào khống chế.
– Con em ngươi, xảy ra chuyện gì!
Nội tâm của hắn kinh hãi, hắn không thể ngăn cản nguyên lực bị hấp thu, mắt thấy thân thể sắp bị hút thành người khô.
Toàn thân của hắn run lên, một đạo kim quang lóe lên trong ngực, một sức mạnh to lớn bành trướng.
Pháp tắc chi liên chấn động không ngừng, hắn cảm thấy xương sườn như bị người ta rút ra, hắn vô cùng đau đớn, trên mặt có mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống.
Tất cả mọi người nhìn thấy kim quang trong ngực của hắn tỏa ra, nương theo đó là sức mạnh to lớn mênh mông, còn tưởng rằng là đại chiêu gì đó nên vô cùng cảnh giác.
Sau khi ma hầu đứng vững thân hình, trực tiếp giơ hai tay lên cao, lòng bàn tay hợp lại tạo thành trận pháp trên không trung.
Cả đại dương bao la trở nên quỷ dị, giống như có tiếng ca lượn lờ, kinh tâm động phách.
– Không tốt, đây là…
Sắc mặt Mục Chinh lập tức trắng bệch, mặt xám như tro, quát:
-Hải ma hầu thiên phú thần thông —— Hải Nhạc Chương!
Mục Nhất Thông cũng sợ hãi nói:
– Con khỉ này đã là thi khôi, làm sao có thể thi triển tiên thiên thần kỹ!
Trong mắt Mục Chinh mang theo theo hào quang âm u, nói:
– Thần kỹ! Thật sự là thập phương thần kỹ!
Cảnh Thất ngưng trọng nhưng vẫn vui mừng và hưng phấn, nói:
– Tuy thi khôi giữ được đa số lực lượng lúc còn sống, nhưng căn bản không nhớ rõ vũ kỹ lúc sống, chỉ có xác suất cực nhỏ mới có được. Nhất định là ý chí hải ma hầu bị chọc giận, lúc này mới gây ra thần kỹ —— Hải Nhạc Chương!
Biển cả cuồng bạo biến thành bình tĩnh, tiếng nhạc vui sướng vang lên giống như vô số tinh linh đang nhảy múa trên mặt biển.
– Ngươi rất nhao nhao đấy.
Ngón tay của hắn không ngừng thay đổi ấn quyết, đánh ra vài biến hóa.
Đột nhiên Mục Ngọc Vinh cảm thấy không đúng, kêu thất thanh:
– Không tốt!
Thi ban trên người của hắn không ngừng mở rộng, nhanh chóng chiếm cứ một nửa thân hình.
– Thân thể… Thân thể của ta…
Hắn phát hiện thân thể của mình trở nên cứng ngắc, khó có thể sử dụng, không chỉ có như thế, nguyên lực trong người cũng bị Cảnh Thất áp chế xuống, nguyên lực đã cuồng bạo dữ dội đột nhiên bị suy yếu không ít.
– Sao, xảy ra chuyện gì…
Hắn gian nan nói, lúc này phát hiện mình muốn kêu to cũng rất gian nan.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
– Thi hóa!
Ánh mắt Cảnh Thất khẽ biến, đột nhiên hắn xuất hiện trước mặt của Lý Vân Tiêu, đánh một chưởng xuống.
Lý Vân Tiêu đã sớm cảnh giác, trên cánh tay kim quang lập loè, đồng thời đánh ra một trảo, một đám hắc quang không ngừng quanh quẩn bên tay, hóa thành quyền phong đánh ra.
Hắn tự phụ cho dù là chạm tay vào chậm sa huyền cũng không bị tổn thương, bỏi vì hắn tu luyện bất diệt kim thân, huống chi có ma nguyên phòng hộ, thuộc tính vạn vật quá khó tổn thương tới hắn.
Phanh!
Hai người lăng không đối chưởng với nhau, cùng lúc đó cảnh tượng bên Mục Ngọc Vinh biến thành độc nhất vô nhị.
Mục Chinh hoảng sợ nói:
– Lý Vân Tiêu ngươi…
Hắn biết rõ đối phương lợi hại, nhưng mà không biết nên trốn thế nào.
Một đám hắc mang cùng bạch quang giao thoa tại vị trí quyền hai người giao tiếp với nhau, ăn mòn lẫn nhau, chẳng phân cao thấp.
– Cái gì?
Sắc mặt Cảnh Thất đại biến, đây là lần đầu tiên hắn biến sắc. Chậm sa huyền vũ của hắn dĩ vãng đều bách chiến bách thắng, căn bản không tồn tại thuộc tính chống lại.
– Đây là vật gì?
Hắn nhìn chằm chằm vào lực lượng ma nguyên.
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
– Bản thiếu gia không có nghĩa vụ phổ cập kiến thức cho ngươi, lui!
Hắn lớn tiếng quát to lên, lực đạo bạo tăng, thong dong đánh lui Cảnh Thất trở về phía sau.
Cảnh Thất mở to mắt ra nhìn cảnh này, không tin hắn có thể đánh lui Cảnh Thất, ngay cả đám người Mục gia cũng không tin.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bản thiếu gia bận rộn nhiều việc, không có rảnh lưu lại uống trà, ngày khác hữu duyên gặp lại.
Thân hình lập tức hóa lôi, muốn bỏ chạy.
Mục Chinh hét lớn:
– Vân thiếu mang bọn ta cùng đi, ta đưa ngươ đi thâm u thủy kính, nếu không ngươi nhất định không tìm được vị trí.
Lý Vân Tiêu khua tay nói:
– Tạm biệt, bản thiếu gia lại tin ngươi thì ta bị trúng tà rồi.
Lôi quang lóe lên, hắn vừa thoát đi trăm mét thì có bóng đen áp xuống.
Động vật biển kia đánh xuống một chưởng rộng nửa mẫu, trấn áp một phiến không gian, đánh tan lôi quang.
Lý Vân Tiêu cảm thấy thiên địa áp xuống thân thể của mình, hắn lập tức dừng lại.
Ánh mắt của con động vật biển này màu xám tro, hiển nhiên đã chết từ sớm, chỉ còn là thi khôi mà thôi.
Một chưởng này ẩn chứa lực lượng không gian cường đại, bất diệt kim thân của Lý Vân Tiêu cảm giác bị xé rách dưới một chưởng này.
Khởi!
Hắn hét lớn một tiếng, một đám thần hồn lượn quanh người, vô số nước biển bốc hơi trong khoảng khắc.
– Đại Phong Xa!
Thần hỏa và cương phong kết hợp với nhau hóa thành hỏa trụ khôn cùng..
Lý Vân Tiêu suy nghĩ rất đơn giản, cho dù là nước biển hai thi thể, tự nhiên sẽ bị thần hỏa khắc chế.
Ầm ầm!
Động vật biển đánh một chưởng vào hỏa trụ, quả nhiên hỏa diễm dọc theo cánh tay đốt thân hình của hắn.
Nhưng mà chưởng phong này mang theo lực lượng không gian rất mạnh, lập tức trấn áp hỏa xa xuống biển.
Ầm ầm!
Hỏa trụ sụp đổ, một chưởng này tiếp tục áp thẳng vào Lý Vân Tiêu.
Mặt biển bị phá vỡ, sóng lớn khôn cùng bị phá vỡ, động vật biển đang phát cuồng, nó không thể dập tắt hỏa diễm trên người của mình.
Trong nội tâm mọi người chấn động, xuyên thấu tầng tầng sóng biển nhìn qua mặt nước, trên bàn tay thô to kia có kim quang ẩn hiện.
– Cái gì? Một chưởng này không đánh chết hắn sao?
Người Thi Sát Tông lúc này bắt đầu kinh hãi không ít.
Sắc mặt Cảnh Thất cũng không dễ nhìn, nhìn chằm chằm vào cảnh này.
Giờ phút này Mục Ngọc Vinh đã sớm mất đi năng lực điều khiển chủ thể, hắn đang hoảng sợ và tuyệt vọng, hiện tại ngây dại ra, cả thân thể dần dần hóa thành thi sát.
– Không xong!
Dưới bàn tay có tiếng nói của Lý Vân Tiêu vang lên.
Chỉ thấy mặt biển rung động kịch liệt, vô số sóng biển lượn vòng, chỉ thấy hắn hóa thành ba đầu sáu tay, bàn tay áp xuống thật mạnh.
Từng đoàn từng đoàn kim sắc quang mang chớp động quanh người, không ngừng hợp thành kết giới, lúc này đẩy một chưởng của động vật biển ra.
Xoạt!
Thi khôi động vật biển bị trùng kích, thân thể của nó không ngừng lui ra phía sau, nước biển bắn tung tóe quanh người.
– Cái này, điều này sao có thể… Thân thể của hắn thành thánh sao? Không ngờ có thể ngăn cản một chưởng của ma hầu.
Các âm thanh kinh hô vang lên, bốn người Mục gia kinh hồn táng đảm.
sáu tay của Lý Vân Tiêu đánh bay một chưởng của ma hầu, sáu cánh tay chậm rãi đặt ngang, không ngừng bấm niệm pháp quyết.
Một hư ảnh màu đen to lớn hiển hiện ra sau lưng của hắn.
Chân Ma cự linh chậm rãi xuất hiện, chung quanh thân thể là tinh hoàn màu đen, lực lượng mạnh mẽ từ trong tràn ra ngoài, mơ hồ có binh khí chìm nổi.
Chân Ma cự linh giơ tay lên, cầm lấy tinh hoàn đen kịt.
Toàn thân Lý Vân Tiêu run lên, đột nhiên trong mắt có hào quang bắn ra. Nguyên lực trong người của hắn bị cự linh hấp thu cực nhanh, đã không cách nào khống chế.
– Con em ngươi, xảy ra chuyện gì!
Nội tâm của hắn kinh hãi, hắn không thể ngăn cản nguyên lực bị hấp thu, mắt thấy thân thể sắp bị hút thành người khô.
Toàn thân của hắn run lên, một đạo kim quang lóe lên trong ngực, một sức mạnh to lớn bành trướng.
Pháp tắc chi liên chấn động không ngừng, hắn cảm thấy xương sườn như bị người ta rút ra, hắn vô cùng đau đớn, trên mặt có mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống.
Tất cả mọi người nhìn thấy kim quang trong ngực của hắn tỏa ra, nương theo đó là sức mạnh to lớn mênh mông, còn tưởng rằng là đại chiêu gì đó nên vô cùng cảnh giác.
Sau khi ma hầu đứng vững thân hình, trực tiếp giơ hai tay lên cao, lòng bàn tay hợp lại tạo thành trận pháp trên không trung.
Cả đại dương bao la trở nên quỷ dị, giống như có tiếng ca lượn lờ, kinh tâm động phách.
– Không tốt, đây là…
Sắc mặt Mục Chinh lập tức trắng bệch, mặt xám như tro, quát:
-Hải ma hầu thiên phú thần thông —— Hải Nhạc Chương!
Mục Nhất Thông cũng sợ hãi nói:
– Con khỉ này đã là thi khôi, làm sao có thể thi triển tiên thiên thần kỹ!
Trong mắt Mục Chinh mang theo theo hào quang âm u, nói:
– Thần kỹ! Thật sự là thập phương thần kỹ!
Cảnh Thất ngưng trọng nhưng vẫn vui mừng và hưng phấn, nói:
– Tuy thi khôi giữ được đa số lực lượng lúc còn sống, nhưng căn bản không nhớ rõ vũ kỹ lúc sống, chỉ có xác suất cực nhỏ mới có được. Nhất định là ý chí hải ma hầu bị chọc giận, lúc này mới gây ra thần kỹ —— Hải Nhạc Chương!
Biển cả cuồng bạo biến thành bình tĩnh, tiếng nhạc vui sướng vang lên giống như vô số tinh linh đang nhảy múa trên mặt biển.
/3771
|