Lý Vân Tiêu nhẹ vuốt tóc Tiểu Hồng:
- Đừng sợ, miễn là Tiểu Hồng luôn giữ trái tim lương thiện thì không sợ người xấu.
Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, hốc mắt đô hồng hỏi:
- Thật không? Nhưng người xấu càng lúc càng lợi hại, Tiểu Hồng không thể nhốt hắn được nữa.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Mỗi lần bị hắn chiếm cứ thân thể Tiểu Hồng có biết hắn làm gì không?
Tiểu Hồng trả lời:
- Đôi khi biết, có khi không biết. Mới rồi Tiểu Hồng cảm giác hắn muốn giết Vân Tiêu ca ca nên liều mạng xông ra ngoài, bất chấp tất cả, thế nên mới nhốt người xấu lại được.
Lý Vân Tiêu gật đầu, vuốt trán Tiểu Hồng, cười nói:
- Đại ca ca đa tạ Tiểu Hồng .
Tiểu Hồng nói:
- Tiểu Hồng nhất định sẽ không để hắn giết đại ca ca, cùng lắm Tiểu Hồng đồng quy vu tận với hắn!
Lý Vân Tiêu nói:
- Tiểu Hồng yên tâm, hắn không giết đại ca ca được. Đại ca ca nhất định sẽ nghĩ cách bắt hắn ra khỏi thân thể Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng nín khóc mỉm cười, đứng dậy khỏi đám mây:
- Thật không? Vậy thì tốt quá!
Lý Vân Tiêu mỉm cười, cho Tiểu Hồng ánh mắt khích lệ.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cực kỳ trầm trọng. Lực lượng ma nguyên và nghê hồng thành dường như có mối liên kết rất mạnh, muốn cưỡng ép tách cả hai ra vấn đề không phải khó hay không mà là hoàn toàn không có manh mối.
Lý Vân Tiêu nắm tay Tiểu Hồng bước tới trước:
- Đi đi, cùng đại ca ca đi phá trận.
Tiểu Hồng đột nhiên rút tay lại, đứng yên tại chỗ, kiên quyết nói:
- Đại ca ca đi một mình đi, Tiểu Hồng muốn đi một mình!
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy?
Tiểu Hồng nói:
- Tiểu Hồng đã hứa với tông chủ đại nhân phải cố gắng thắng được thứ bậc. Nếu ở cùng đại ca ca thì Tiểu Hồng không thể giành phá mắt trận của đại ca ca, vậy thì Tiểu Hồng sẽ xếp hạng chót mất.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Tiểu Hồng có thể tìm đến mắt trận không?
Tiểu Hồng gật đầu, nói:
- Tiểu Hồng có cảm ứng được chút ít, chắc sẽ không khó.
Tiểu Hồng là linh thể hồng thạch, trong suốt không tỳ vết, lực cảm ứng với vạn vật trên ngươi sinh linh.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
- Được rồi, Tiểu Hồng nhớ phải cẩn thận.
Tiểu Hồng siết chặt nắm tay, cười nói:
- Yên tâm đi, Tiểu Hồng sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối không thua. Đại ca ca cũng cố lên, đừng để bị Tiểu Hồng vượt qua.
Lý Vân Tiêu cười cười xoa tóc Tiểu Hồng, nhìn nàng nhảy nhót chạy vào tầng mây, biến mất trước mặt mình.
Trên chiến hạm Địa Chi Bối Tích, màn nước xếp mười hai cái tên. Tên Ngạo Vô Tâm đột nhiên xuất hiện ký hiệu một khối lệnh bài đại biểu cho thành công phá vỡ một mắt trận.
Đầu đà mập cười như điên:
- Ha ha ha! Là Vô Tâm, ta biết ngay quán quân nhất định là Ngạo gia ta!
Đầu đà mập và đầu đà gầy hoa tay múa chân, không ngừng làm mặt quỷ với mọi người.
Hắc Thủy Xà hừ lạnh một tiếng:
- Hai ngươi yên lặng một chút được không? Mới phá có một mắt trận, còn tám mươi cái! Tám mươi cái, các ngươi hiểu không?
Đầu đà mập hừ mạnh:
- Tám mươi cái thì sao? Vô Tâm phá được cái thứ nhất chứng minh thực lực của hắn mạnh nhất, dù là năng lực tìm mắt trận hay phá trận đều không ai sánh bằng!
Dù lời đầu đà mập nói hơi gượng ép nhưng có lý. Người tông phái khác nặng nề hít một hơi, không chớp mắt cái nào nhìn màn nước, hy vọng tên của đệ tử tông môn mình nhanh chóng có mấy dấu hiệu lệnh bài.
Ân Trì nói:
- Vừa rồi lực lượng kinh khủng truyền ra từ tầng mây chẳng lẽ là Ngạo Vô Tâm ra tay?
Đám người biến sắc mặt, nghĩ đến chấn động vừa rồi thì nỗi lòng cực kỳ không bình thường.
Nam Khâu Vũ nói:
- Khó xác định là ai ra tay nhưng có thể xuyên thấu đại trận tầng mây, kích động kết giới chiến hạm mà vẫn không giảm uy lực. Lực lượng người ra tay đã đến siêu phàm nhập thánh.
Vi Thi Thi kinh kêu:
- Chẳng lẽ Cảnh Thất lại giết người?
Tông môn các thí sinh khác lòng thít chặt. Nếu Cảnh Thất ra tay thì thuấn di phù cũng vô dụng.
Nam Khâu Vũ nhìn màn nước trên bầu trời:
- Chắc không phải, nếu có người bị giết thì hơn phân nửa lệnh bài sẽ vỡ. Một khi lệnh bài bị hủy thì tên sẽ biến thành màu xám.
Cái tên Hồ Ngọc Cung đang xám xịt.
Đầu đà gầy la lên:
- Đạo lý gì vậy? Chẳng lẽ không thể giết người mà không hủy lệnh bài? Nếu ta là Cảnh Thất sẽ lấy lệnh bài của đối phương, vậy là các ngươi không biết ta giết người.
Đầu đà mập cười to bảo:
- Ha ha ha! Xem chỉ số thông minh của ngươi đi, tại sao phải cướp lệnh bài? Mang thứ này theo bên người, lỡ khi phá trận ghi công lao vào tên đối phương thì làm sao?
- A, đúng rồi.
Đầu đà gầy hiểu ra:
- Mới đầu quên nhắc Vô Tâm, lỡ hắn làm như vậy thì biết làm sao?
Đầu đà mập cười khẩy nói:
- Ngươi nghĩ Vô Tâm ngốc giống ngươi sao?
Đầu đà gầy tức giận la lên:
- Cái tên chết tiệt, nói ta ngốc trước mặt nhiều người, không cho ta chút mặt mũi, ta giết ngươi!
Đầu đà gầy giơ nắm tay đánh qua, không chút nương tình. Hơn mười người sau lưng họ bị kình phong hất lăn lông lốc trên bầu trời.
Nam Khâu Vũ biến sắc mặt, sải bước tiến lên, thân hình hiện ra bên cạnh đầu đà gầy. Hai tay Nam Khâu Vũ chộp cánh tay đầu đà gầy, rắc một tiếng bẻ gãy. Quyền phong kia có đầu không có đuôi, tự động tán đi.
Đầu đà gầy ăn đau hét thảm thiết:
- A!!!
Đầu đà gầy toát mồ hôi ròng ròng, mở to mắt nhìn tay phải của mình đã chĩa ngược thành góc nhọn.
Đầu đà mập tức giận quát:
- Nam Khâu Vũ, ngươi dám đánh chúng ta!?
Tuy ngày thường hai tên điên đánh nhau tuyệt đối không nương tay, hận không thể trực tiếp giết đối phương, nhưng lúc gặp ngoại địch sẽ đoàn kết chặt chẽ.
Nam Khâu Vũ thản nhiên nói:
- Đây chỉ là trách phạt nhỏ, còn phá rối nữa sẽ bẻ cổ.
Hai người sợ hãi co rụt cổ, không dám la làng nưa.x
Mục Trang nói:
- Hai tên ngu tuy phá rối nhưng nói cũng có lý. Nếu chỉ phá trận thì không đến mức gây động tĩnh lớn như vậy, hơn phân nửa là có hai người đang đánh nhau. Lát nữa thấy dấu hiệu của ai không tăng lên thì hơn phân nửa người đó đã chết.
Tuyệt Thiên Hàn liếc Mục Trang, cười gian:
- Mục Trang huynh, sao trông không có vẻ gì lo lắng vậy?
Mục Trang nhướng mày, lấy làm lạ nhìn lại Tuyệt Thiên Hàn:
- Lo?
Tuyệt Thiên Hàn giải thích:
- Hướng lực lượng dao động rất giống hướng Lý Vân Tiêu nhà huynh bay đi, không chừng hơn phân nửa đã bị người giết.
Mục Trang cười to bảo:
- Thiên Hàn huynh nhắc làm ta bắt đầu thấy hơi lo. Lý Vân Tiêu có thể dễ dàng nghiền nát cả Hỗn Độn Ngọc Quan của Cảnh Thất, thực lực khá cao trong mười người này. Chắc mới rồi Lý Vân Tiêu ra tay giết người, nhưng không biết trong chín người thì hắn hận ai nhất?
Mục Chinh tiếp lời:
- Còn phải hỏi? Tất nhiên là người giả mạo hắn. Nếu có người giả mạo lão phu, dù phải bỏ vũ quyết không đánh cũng ưu tiên tìm giết kẻ đó trước.
- Có lý, có lý.
Mục Trang liên tục vỗ tay nói:
- Chinh trưởng lão nhớ xem kỹ bên dưới tên Lý Vân Tiêu giả có xuất hiện dấu hiệu không, nếu mãi không có thì chúng ta hãy chuẩn bị tinh thần xin lỗi Tuyệt Thiên đại nhân đi.
- Đừng sợ, miễn là Tiểu Hồng luôn giữ trái tim lương thiện thì không sợ người xấu.
Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, hốc mắt đô hồng hỏi:
- Thật không? Nhưng người xấu càng lúc càng lợi hại, Tiểu Hồng không thể nhốt hắn được nữa.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Mỗi lần bị hắn chiếm cứ thân thể Tiểu Hồng có biết hắn làm gì không?
Tiểu Hồng trả lời:
- Đôi khi biết, có khi không biết. Mới rồi Tiểu Hồng cảm giác hắn muốn giết Vân Tiêu ca ca nên liều mạng xông ra ngoài, bất chấp tất cả, thế nên mới nhốt người xấu lại được.
Lý Vân Tiêu gật đầu, vuốt trán Tiểu Hồng, cười nói:
- Đại ca ca đa tạ Tiểu Hồng .
Tiểu Hồng nói:
- Tiểu Hồng nhất định sẽ không để hắn giết đại ca ca, cùng lắm Tiểu Hồng đồng quy vu tận với hắn!
Lý Vân Tiêu nói:
- Tiểu Hồng yên tâm, hắn không giết đại ca ca được. Đại ca ca nhất định sẽ nghĩ cách bắt hắn ra khỏi thân thể Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng nín khóc mỉm cười, đứng dậy khỏi đám mây:
- Thật không? Vậy thì tốt quá!
Lý Vân Tiêu mỉm cười, cho Tiểu Hồng ánh mắt khích lệ.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cực kỳ trầm trọng. Lực lượng ma nguyên và nghê hồng thành dường như có mối liên kết rất mạnh, muốn cưỡng ép tách cả hai ra vấn đề không phải khó hay không mà là hoàn toàn không có manh mối.
Lý Vân Tiêu nắm tay Tiểu Hồng bước tới trước:
- Đi đi, cùng đại ca ca đi phá trận.
Tiểu Hồng đột nhiên rút tay lại, đứng yên tại chỗ, kiên quyết nói:
- Đại ca ca đi một mình đi, Tiểu Hồng muốn đi một mình!
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy?
Tiểu Hồng nói:
- Tiểu Hồng đã hứa với tông chủ đại nhân phải cố gắng thắng được thứ bậc. Nếu ở cùng đại ca ca thì Tiểu Hồng không thể giành phá mắt trận của đại ca ca, vậy thì Tiểu Hồng sẽ xếp hạng chót mất.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Tiểu Hồng có thể tìm đến mắt trận không?
Tiểu Hồng gật đầu, nói:
- Tiểu Hồng có cảm ứng được chút ít, chắc sẽ không khó.
Tiểu Hồng là linh thể hồng thạch, trong suốt không tỳ vết, lực cảm ứng với vạn vật trên ngươi sinh linh.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
- Được rồi, Tiểu Hồng nhớ phải cẩn thận.
Tiểu Hồng siết chặt nắm tay, cười nói:
- Yên tâm đi, Tiểu Hồng sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối không thua. Đại ca ca cũng cố lên, đừng để bị Tiểu Hồng vượt qua.
Lý Vân Tiêu cười cười xoa tóc Tiểu Hồng, nhìn nàng nhảy nhót chạy vào tầng mây, biến mất trước mặt mình.
Trên chiến hạm Địa Chi Bối Tích, màn nước xếp mười hai cái tên. Tên Ngạo Vô Tâm đột nhiên xuất hiện ký hiệu một khối lệnh bài đại biểu cho thành công phá vỡ một mắt trận.
Đầu đà mập cười như điên:
- Ha ha ha! Là Vô Tâm, ta biết ngay quán quân nhất định là Ngạo gia ta!
Đầu đà mập và đầu đà gầy hoa tay múa chân, không ngừng làm mặt quỷ với mọi người.
Hắc Thủy Xà hừ lạnh một tiếng:
- Hai ngươi yên lặng một chút được không? Mới phá có một mắt trận, còn tám mươi cái! Tám mươi cái, các ngươi hiểu không?
Đầu đà mập hừ mạnh:
- Tám mươi cái thì sao? Vô Tâm phá được cái thứ nhất chứng minh thực lực của hắn mạnh nhất, dù là năng lực tìm mắt trận hay phá trận đều không ai sánh bằng!
Dù lời đầu đà mập nói hơi gượng ép nhưng có lý. Người tông phái khác nặng nề hít một hơi, không chớp mắt cái nào nhìn màn nước, hy vọng tên của đệ tử tông môn mình nhanh chóng có mấy dấu hiệu lệnh bài.
Ân Trì nói:
- Vừa rồi lực lượng kinh khủng truyền ra từ tầng mây chẳng lẽ là Ngạo Vô Tâm ra tay?
Đám người biến sắc mặt, nghĩ đến chấn động vừa rồi thì nỗi lòng cực kỳ không bình thường.
Nam Khâu Vũ nói:
- Khó xác định là ai ra tay nhưng có thể xuyên thấu đại trận tầng mây, kích động kết giới chiến hạm mà vẫn không giảm uy lực. Lực lượng người ra tay đã đến siêu phàm nhập thánh.
Vi Thi Thi kinh kêu:
- Chẳng lẽ Cảnh Thất lại giết người?
Tông môn các thí sinh khác lòng thít chặt. Nếu Cảnh Thất ra tay thì thuấn di phù cũng vô dụng.
Nam Khâu Vũ nhìn màn nước trên bầu trời:
- Chắc không phải, nếu có người bị giết thì hơn phân nửa lệnh bài sẽ vỡ. Một khi lệnh bài bị hủy thì tên sẽ biến thành màu xám.
Cái tên Hồ Ngọc Cung đang xám xịt.
Đầu đà gầy la lên:
- Đạo lý gì vậy? Chẳng lẽ không thể giết người mà không hủy lệnh bài? Nếu ta là Cảnh Thất sẽ lấy lệnh bài của đối phương, vậy là các ngươi không biết ta giết người.
Đầu đà mập cười to bảo:
- Ha ha ha! Xem chỉ số thông minh của ngươi đi, tại sao phải cướp lệnh bài? Mang thứ này theo bên người, lỡ khi phá trận ghi công lao vào tên đối phương thì làm sao?
- A, đúng rồi.
Đầu đà gầy hiểu ra:
- Mới đầu quên nhắc Vô Tâm, lỡ hắn làm như vậy thì biết làm sao?
Đầu đà mập cười khẩy nói:
- Ngươi nghĩ Vô Tâm ngốc giống ngươi sao?
Đầu đà gầy tức giận la lên:
- Cái tên chết tiệt, nói ta ngốc trước mặt nhiều người, không cho ta chút mặt mũi, ta giết ngươi!
Đầu đà gầy giơ nắm tay đánh qua, không chút nương tình. Hơn mười người sau lưng họ bị kình phong hất lăn lông lốc trên bầu trời.
Nam Khâu Vũ biến sắc mặt, sải bước tiến lên, thân hình hiện ra bên cạnh đầu đà gầy. Hai tay Nam Khâu Vũ chộp cánh tay đầu đà gầy, rắc một tiếng bẻ gãy. Quyền phong kia có đầu không có đuôi, tự động tán đi.
Đầu đà gầy ăn đau hét thảm thiết:
- A!!!
Đầu đà gầy toát mồ hôi ròng ròng, mở to mắt nhìn tay phải của mình đã chĩa ngược thành góc nhọn.
Đầu đà mập tức giận quát:
- Nam Khâu Vũ, ngươi dám đánh chúng ta!?
Tuy ngày thường hai tên điên đánh nhau tuyệt đối không nương tay, hận không thể trực tiếp giết đối phương, nhưng lúc gặp ngoại địch sẽ đoàn kết chặt chẽ.
Nam Khâu Vũ thản nhiên nói:
- Đây chỉ là trách phạt nhỏ, còn phá rối nữa sẽ bẻ cổ.
Hai người sợ hãi co rụt cổ, không dám la làng nưa.x
Mục Trang nói:
- Hai tên ngu tuy phá rối nhưng nói cũng có lý. Nếu chỉ phá trận thì không đến mức gây động tĩnh lớn như vậy, hơn phân nửa là có hai người đang đánh nhau. Lát nữa thấy dấu hiệu của ai không tăng lên thì hơn phân nửa người đó đã chết.
Tuyệt Thiên Hàn liếc Mục Trang, cười gian:
- Mục Trang huynh, sao trông không có vẻ gì lo lắng vậy?
Mục Trang nhướng mày, lấy làm lạ nhìn lại Tuyệt Thiên Hàn:
- Lo?
Tuyệt Thiên Hàn giải thích:
- Hướng lực lượng dao động rất giống hướng Lý Vân Tiêu nhà huynh bay đi, không chừng hơn phân nửa đã bị người giết.
Mục Trang cười to bảo:
- Thiên Hàn huynh nhắc làm ta bắt đầu thấy hơi lo. Lý Vân Tiêu có thể dễ dàng nghiền nát cả Hỗn Độn Ngọc Quan của Cảnh Thất, thực lực khá cao trong mười người này. Chắc mới rồi Lý Vân Tiêu ra tay giết người, nhưng không biết trong chín người thì hắn hận ai nhất?
Mục Chinh tiếp lời:
- Còn phải hỏi? Tất nhiên là người giả mạo hắn. Nếu có người giả mạo lão phu, dù phải bỏ vũ quyết không đánh cũng ưu tiên tìm giết kẻ đó trước.
- Có lý, có lý.
Mục Trang liên tục vỗ tay nói:
- Chinh trưởng lão nhớ xem kỹ bên dưới tên Lý Vân Tiêu giả có xuất hiện dấu hiệu không, nếu mãi không có thì chúng ta hãy chuẩn bị tinh thần xin lỗi Tuyệt Thiên đại nhân đi.
/3771
|