Lúc này trên chiến hạm, một cung trang mỹ phụ chậm rãi bay ra, mặt mang nụ cười nói:
- Kẻ hèn này là Thiên Vũ Đại Lục, Thiên Nhất Các Các Chủ Tô Liên Y, có chuyện đến Đại Luân Đảo, xin đại nhân của Thiên Tiệm Nhai dàn xếp.
Người nọ gật đầu nói:
- Thu hồi Chiến Hạm, theo ta xuống phía dưới đăng ký.
Lý Vân Tiêu trực tiếp thuấn di ở trên đảo, mấy cái lóe người, liền xuất hiện ở trong cứ điểm của Bích Lạc tông.
Trước cửa có chút vắng vẻ, Thần Thức đảo qua cứ điểm, bên trong chỉ có hai ba mươi người, hơn nữa thực lực cao nhất là một gã tam tinh Vũ Hoàng.
- Đem các hạng doanh mục tháng này toàn bộ kết toán ra, ngày mai triệu tập mọi người họp.
Tên Vũ Hoàng kia phất phất tay nói:
- Đều tự mang đi thôi.
Trước người hắn đứng năm tên bộ dáng quản gia, đều cúi đầu khom lưng, trước sau rời đi, chỉ có một gã còn đứng ở đó không động.
Vũ Hoàng nói:
- Trương quản sự, còn có chuyện gì sao?
Trương quản sự nhìn tả hữu một cái, thấp giọng nói:
- Đại nhân, dù sao nơi đây bị Bích Lạc tông từ bỏ, cách thời hạn mướn còn hai năm thời gian, không bằng đem ở đây chuyển thuê...
Trong mắt Vũ Hoàng xẹt qua một tia sáng, ngưng thanh nói:
- Cho thuê lại đích xác có thể tránh lãng phí, chỉ là sự tình khẩn cấp, đi nơi nào tìm người đây? Hơn nữa nếu bị tông môn biết, mặc dù là ta cũng chịu không nổi.
Trương quản sự cười hắc hắc nói:
- Ta có chất tử chuyên ở Thiên Vũ Đại Lục cùng Đại Luân Đảo buôn bán, cái cứ điểm này có khả năng chuyển cho cháu ta mướn, dù sao Bích Lạc tông muốn triệt để ẩn nấp, cũng sẽ không biết. Mà chỗ Thiên Tiệm Nhai, đại nhân đưa chút ít tiền, như vậy cháu ta liền danh chính ngôn thuận. Về phần giá cả, cháu ta nguyện ra năm mươi ức trung phẩm Nguyên Thạch mướn thời gian còn lại.
Vũ Hoàng kia động tâm, nhưng vẫn như cũ cười lạnh nói:
- Năm mươi ức? Hừ, Trương quản sự, không nghĩ ngươi làm ăn như thế, án giá cả bình thường, chí ít cũng phải ba trăm ức mới được.
Trương quản sự cười nói:
- Nếu có ba trăm ức, cháu ta liền trực tiếp tìm Thiên Tiệm Nhai mướn rồi.
Vũ Hoàng hừ lạnh nói:
- Đó cũng không phải là năm mươi ức liền được, chí ít cũng hai trăm ức!
Trong lòng Trương quản sự thầm mắng không ngớt, lộ ra dáng vẻ đắn đo, lắc đầu liên tục nói:
- Aii, nếu như vậy, ai có thể thuê nổi a. Cháu ta nào có nhiều tiền như vậy. Mà thôi mà thôi.
Hắn xoay người liền muốn ly khai.
- A, chậm đã!
Vũ Hoàng vội vàng gọi hắn lại nói:
- Giá cả vẫn có thể thương nghị, ngươi cũng biết, hiện tại nơi đây là do một mình ta làm chủ.
Nội tâm Trương quản sự cười nhạt không ngớt, biết người trước mắt này ngày mai sẽ phải quay về Bích Lạc tông, nếu không thể ký tên chuyển mướn, một khối Nguyên Thạch cũng lấy không được, hiện tại từ trên trời rơi xuống đống tiền, sợ là từ lâu đã tâm hoa nộ phóng, vui không tự kiềm hãm được, chỉ là lòng tham không đáy, muốn gõ xuống chỗ tốt mà thôi.
Vũ Hoàng thấy hắn ngừng lại, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói:
- Năm mươi ức thật sự là quá ít, làm sao cũng thêm một chút a.
Trương quản sự cười nói:
- Ta về hỏi ý cháu ta đã.
- Ai, ngươi cũng biết, sáng ngày mai ta phải lên đường, cháu ngươi còn muốn mướn liền không thể nào.
Vũ Hoàng vội vàng ngăn lại hắn.
Trương quản sự nói:
- Giá tiền này...
Nội tâm hắn một trận đắc ý, đối phương là vũ si chỉ biết tu luyện, mua bán sao có thể là đối thủ của những thương nhân bọn hắn.
Vũ Hoàng tựa hồ cho mặt mũi, cắn răng nói:
- Năm mươi ức đích thật quá ít, Trương quản sự ngươi thêm một chút, tùy tiện thêm vào, ta thấy được mà nói liền thành giao!
Trương quản sự tới lui vài bước, trầm ngâm bất định nói:
- Lại thêm hai ức đi!
- Hảo, hai ức liền hai ức!
Vũ Hoàng một ngụm xác định, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, tâm hoa nộ phóng.
Trương quản sự vội vàng lấy ra một cái túi đựng đồ, lại lấy ra một phần công văn bằng Bạch Kim chế tạo, đặt ở trước bàn nói:
- Vậy đại nhân liền đóng dấu đi.
Vũ Hoàng sửng sốt một chút nói:
- Nguyên lai ngươi sớm đã chuẩn bị xong.
Trương quản sự cười nói:
- Đại nhân ngày mai sẽ rời khỏi, tự nhiên là phải nắm chặt.
Trong lòng Vũ Hoàng khó chịu, biết mình bị thua thiệt, nhưng nghĩ lại, đây cũng là bút tiền của phi nghĩa, vì vậy rất sảng khoái đóng dấu.
Công văn dâng lên một tầng huyết quang, sau đó ngưng tụ thành một phù hiệu, lóe lên liền biến mất, giao dịch rốt cuộc hoàn thành.
Trương quản sự mừng rỡ thu hồi công văn, cười nói:
- Thời điểm không còn sớm, đại nhân sớm nghỉ ngơi một chút, thuộc hạ xin cáo lui.
Vũ Hoàng kiểm lại Nguyên Thạch, cũng kích động không thôi, liên tục phất tay nói:
- Đi xuống đi, đi xuống đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi.
Đợi Trương quản sự rời đi, tên Vũ Hoàng này nhịn không được cười ha hả.
- Ha ha ha, hắc...
Tiếng cười đột nhiên dừng lại, chỉ thấy trong phòng chẳng biết lúc nào sinh ra một đạo thân ảnh, ngồi ngay ngắn ở trước mình, thần sắc lạnh nhạt uống trà thơm, phảng phất đối với hắn ngoảnh mặt làm ngơ.
Vũ Hoàng hoảng sợ, lập tức biết cao nhân tới, hơn nữa việc vừa rồi khẳng định rơi vào trong mắt người này, không khỏi có chút sợ, rung giọng nói:
- Ngươi ngươi là người phương nào?
Người trước mắt hết sức trẻ tuổi, trẻ tuổi đến để cho hắn nghĩ không phải là cao thủ.
- Ân Trì ở đâu?
Người nọ mở miệng nói một câu, thiếu chút nữa để cho hắn quỳ xuống.
Sau khi run run vài cái, mới đứng vững thân hình nói:
- Ngươi, ngài muốn tìm Tông Chủ đại nhân? Thực sự xin lỗi, kẻ hèn này chức vị thấp, sao có thể biết hành tích của Tông Chủ đại nhân.
Người nọ chính là Lý Vân Tiêu, hắn gật đầu nói:
- Tông môn Bích Lạc tông ở đâu? Ngươi dẫn ta đi.
- Cái này...
Vũ Hoàng kia vội nói:
- Nhất định phải có truyền tống tọa độ mới có thể đi qua, nhưng mà tông môn ở mấy ngày trước đã thi triển Đại Thần Thông, đem tọa độ từ trong hải vực xóa đi, hiện tại không người có thể tìm, cùng tọa độ vốn có toàn bộ mất đi hiệu lực.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, trong mắt bắn ra hàn mang nói:
- Ý của ngươi là, hiện tại ai cũng tìm không được tông môn của Bích Lạc tông?
Vũ Hoàng bị ánh mắt của hắn đảo qua, linh hồn như rơi vào vực sâu không đáy, sợ đến tại chỗ phù phù quỳ xuống, khóc ròng nói:
- Ta không biết, ta không biết a, tiểu nhân vật như ta là tìm không được. Hơn nữa ta cũng không thể quay về tông môn, mấy ngày trước thượng cấp cho ta một khoản Nguyên Thạch, để cho ta đi Thiên Vũ Đại Lục lập một phân bộ.
Lý Vân Tiêu tự nhiên nhìn ra được hắn không nói dối, chân mày nhíu sâu hơn.
Xem ra Ân Trì là sợ hắn trở về báo thù, cho nên trước thời gian đem toàn bộ tông môn ẩn dấu đi, cái này cũng có chút khí phách.
Nếu Bích Lạc tông triệt để ẩn đi mà nói, Tiểu Hồng hơn phân nửa là không xong, muốn đợi Tiểu Hồng hiện thân, chẳng biết là năm nào tháng nào.
- Cảnh Thất thì sao?
- Cảnh Thất? A, Cảnh Thất đại nhân! Không biết, tiểu nhân cái gì cũng không biết, ô ô ô, đại nhân nghìn vạn lần không nên giết ta, ta là thật không biết, tha mạng, đại nhân tha mạng a! Tất cả Nguyên Thạch ta nguyện ý dâng hiến cho đại nhân!
- Kẻ hèn này là Thiên Vũ Đại Lục, Thiên Nhất Các Các Chủ Tô Liên Y, có chuyện đến Đại Luân Đảo, xin đại nhân của Thiên Tiệm Nhai dàn xếp.
Người nọ gật đầu nói:
- Thu hồi Chiến Hạm, theo ta xuống phía dưới đăng ký.
Lý Vân Tiêu trực tiếp thuấn di ở trên đảo, mấy cái lóe người, liền xuất hiện ở trong cứ điểm của Bích Lạc tông.
Trước cửa có chút vắng vẻ, Thần Thức đảo qua cứ điểm, bên trong chỉ có hai ba mươi người, hơn nữa thực lực cao nhất là một gã tam tinh Vũ Hoàng.
- Đem các hạng doanh mục tháng này toàn bộ kết toán ra, ngày mai triệu tập mọi người họp.
Tên Vũ Hoàng kia phất phất tay nói:
- Đều tự mang đi thôi.
Trước người hắn đứng năm tên bộ dáng quản gia, đều cúi đầu khom lưng, trước sau rời đi, chỉ có một gã còn đứng ở đó không động.
Vũ Hoàng nói:
- Trương quản sự, còn có chuyện gì sao?
Trương quản sự nhìn tả hữu một cái, thấp giọng nói:
- Đại nhân, dù sao nơi đây bị Bích Lạc tông từ bỏ, cách thời hạn mướn còn hai năm thời gian, không bằng đem ở đây chuyển thuê...
Trong mắt Vũ Hoàng xẹt qua một tia sáng, ngưng thanh nói:
- Cho thuê lại đích xác có thể tránh lãng phí, chỉ là sự tình khẩn cấp, đi nơi nào tìm người đây? Hơn nữa nếu bị tông môn biết, mặc dù là ta cũng chịu không nổi.
Trương quản sự cười hắc hắc nói:
- Ta có chất tử chuyên ở Thiên Vũ Đại Lục cùng Đại Luân Đảo buôn bán, cái cứ điểm này có khả năng chuyển cho cháu ta mướn, dù sao Bích Lạc tông muốn triệt để ẩn nấp, cũng sẽ không biết. Mà chỗ Thiên Tiệm Nhai, đại nhân đưa chút ít tiền, như vậy cháu ta liền danh chính ngôn thuận. Về phần giá cả, cháu ta nguyện ra năm mươi ức trung phẩm Nguyên Thạch mướn thời gian còn lại.
Vũ Hoàng kia động tâm, nhưng vẫn như cũ cười lạnh nói:
- Năm mươi ức? Hừ, Trương quản sự, không nghĩ ngươi làm ăn như thế, án giá cả bình thường, chí ít cũng phải ba trăm ức mới được.
Trương quản sự cười nói:
- Nếu có ba trăm ức, cháu ta liền trực tiếp tìm Thiên Tiệm Nhai mướn rồi.
Vũ Hoàng hừ lạnh nói:
- Đó cũng không phải là năm mươi ức liền được, chí ít cũng hai trăm ức!
Trong lòng Trương quản sự thầm mắng không ngớt, lộ ra dáng vẻ đắn đo, lắc đầu liên tục nói:
- Aii, nếu như vậy, ai có thể thuê nổi a. Cháu ta nào có nhiều tiền như vậy. Mà thôi mà thôi.
Hắn xoay người liền muốn ly khai.
- A, chậm đã!
Vũ Hoàng vội vàng gọi hắn lại nói:
- Giá cả vẫn có thể thương nghị, ngươi cũng biết, hiện tại nơi đây là do một mình ta làm chủ.
Nội tâm Trương quản sự cười nhạt không ngớt, biết người trước mắt này ngày mai sẽ phải quay về Bích Lạc tông, nếu không thể ký tên chuyển mướn, một khối Nguyên Thạch cũng lấy không được, hiện tại từ trên trời rơi xuống đống tiền, sợ là từ lâu đã tâm hoa nộ phóng, vui không tự kiềm hãm được, chỉ là lòng tham không đáy, muốn gõ xuống chỗ tốt mà thôi.
Vũ Hoàng thấy hắn ngừng lại, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói:
- Năm mươi ức thật sự là quá ít, làm sao cũng thêm một chút a.
Trương quản sự cười nói:
- Ta về hỏi ý cháu ta đã.
- Ai, ngươi cũng biết, sáng ngày mai ta phải lên đường, cháu ngươi còn muốn mướn liền không thể nào.
Vũ Hoàng vội vàng ngăn lại hắn.
Trương quản sự nói:
- Giá tiền này...
Nội tâm hắn một trận đắc ý, đối phương là vũ si chỉ biết tu luyện, mua bán sao có thể là đối thủ của những thương nhân bọn hắn.
Vũ Hoàng tựa hồ cho mặt mũi, cắn răng nói:
- Năm mươi ức đích thật quá ít, Trương quản sự ngươi thêm một chút, tùy tiện thêm vào, ta thấy được mà nói liền thành giao!
Trương quản sự tới lui vài bước, trầm ngâm bất định nói:
- Lại thêm hai ức đi!
- Hảo, hai ức liền hai ức!
Vũ Hoàng một ngụm xác định, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, tâm hoa nộ phóng.
Trương quản sự vội vàng lấy ra một cái túi đựng đồ, lại lấy ra một phần công văn bằng Bạch Kim chế tạo, đặt ở trước bàn nói:
- Vậy đại nhân liền đóng dấu đi.
Vũ Hoàng sửng sốt một chút nói:
- Nguyên lai ngươi sớm đã chuẩn bị xong.
Trương quản sự cười nói:
- Đại nhân ngày mai sẽ rời khỏi, tự nhiên là phải nắm chặt.
Trong lòng Vũ Hoàng khó chịu, biết mình bị thua thiệt, nhưng nghĩ lại, đây cũng là bút tiền của phi nghĩa, vì vậy rất sảng khoái đóng dấu.
Công văn dâng lên một tầng huyết quang, sau đó ngưng tụ thành một phù hiệu, lóe lên liền biến mất, giao dịch rốt cuộc hoàn thành.
Trương quản sự mừng rỡ thu hồi công văn, cười nói:
- Thời điểm không còn sớm, đại nhân sớm nghỉ ngơi một chút, thuộc hạ xin cáo lui.
Vũ Hoàng kiểm lại Nguyên Thạch, cũng kích động không thôi, liên tục phất tay nói:
- Đi xuống đi, đi xuống đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi.
Đợi Trương quản sự rời đi, tên Vũ Hoàng này nhịn không được cười ha hả.
- Ha ha ha, hắc...
Tiếng cười đột nhiên dừng lại, chỉ thấy trong phòng chẳng biết lúc nào sinh ra một đạo thân ảnh, ngồi ngay ngắn ở trước mình, thần sắc lạnh nhạt uống trà thơm, phảng phất đối với hắn ngoảnh mặt làm ngơ.
Vũ Hoàng hoảng sợ, lập tức biết cao nhân tới, hơn nữa việc vừa rồi khẳng định rơi vào trong mắt người này, không khỏi có chút sợ, rung giọng nói:
- Ngươi ngươi là người phương nào?
Người trước mắt hết sức trẻ tuổi, trẻ tuổi đến để cho hắn nghĩ không phải là cao thủ.
- Ân Trì ở đâu?
Người nọ mở miệng nói một câu, thiếu chút nữa để cho hắn quỳ xuống.
Sau khi run run vài cái, mới đứng vững thân hình nói:
- Ngươi, ngài muốn tìm Tông Chủ đại nhân? Thực sự xin lỗi, kẻ hèn này chức vị thấp, sao có thể biết hành tích của Tông Chủ đại nhân.
Người nọ chính là Lý Vân Tiêu, hắn gật đầu nói:
- Tông môn Bích Lạc tông ở đâu? Ngươi dẫn ta đi.
- Cái này...
Vũ Hoàng kia vội nói:
- Nhất định phải có truyền tống tọa độ mới có thể đi qua, nhưng mà tông môn ở mấy ngày trước đã thi triển Đại Thần Thông, đem tọa độ từ trong hải vực xóa đi, hiện tại không người có thể tìm, cùng tọa độ vốn có toàn bộ mất đi hiệu lực.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, trong mắt bắn ra hàn mang nói:
- Ý của ngươi là, hiện tại ai cũng tìm không được tông môn của Bích Lạc tông?
Vũ Hoàng bị ánh mắt của hắn đảo qua, linh hồn như rơi vào vực sâu không đáy, sợ đến tại chỗ phù phù quỳ xuống, khóc ròng nói:
- Ta không biết, ta không biết a, tiểu nhân vật như ta là tìm không được. Hơn nữa ta cũng không thể quay về tông môn, mấy ngày trước thượng cấp cho ta một khoản Nguyên Thạch, để cho ta đi Thiên Vũ Đại Lục lập một phân bộ.
Lý Vân Tiêu tự nhiên nhìn ra được hắn không nói dối, chân mày nhíu sâu hơn.
Xem ra Ân Trì là sợ hắn trở về báo thù, cho nên trước thời gian đem toàn bộ tông môn ẩn dấu đi, cái này cũng có chút khí phách.
Nếu Bích Lạc tông triệt để ẩn đi mà nói, Tiểu Hồng hơn phân nửa là không xong, muốn đợi Tiểu Hồng hiện thân, chẳng biết là năm nào tháng nào.
- Cảnh Thất thì sao?
- Cảnh Thất? A, Cảnh Thất đại nhân! Không biết, tiểu nhân cái gì cũng không biết, ô ô ô, đại nhân nghìn vạn lần không nên giết ta, ta là thật không biết, tha mạng, đại nhân tha mạng a! Tất cả Nguyên Thạch ta nguyện ý dâng hiến cho đại nhân!
/3771
|