Mặt Ba Cẩn xám xịt, mắt không chút ánh sáng, tràn ngập tuyệt vọng.
Lý Vân Tiêu phá vỡ cấm chế trữ vật hoàn kiểm tra một chút, hai viên thần đan nằm trong đó. Lý Vân Tiêu mừng rỡ cất thần đan.
Hiện tại chín viên thần đan trong cửu đan cung có hơn một nửa thuộc về Lý Vân Tiêu.
Trong lòng Ba Cẩn dâng lên chút hy vọng, van xin:
– Hiện tại thần đan đã thuộc về ngươi, tha mạng cho ta được không? Ta có thể thề với trời đời này tuyệt đối không trả thù!
Lý Vân Tiêu thấy Ba Cẩn đau khổ cầu xin thì động lòng trắc ẩn.
Thần đan đã vào tay, không cần giết chóc nữa. Huống chi đối phương nói có lý, trải qua mấy vạn năm phong ấn vậy mà uất ức bị giết thế này thì quá thảm.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lúc, phất tay nói:
– Để lại lời thề rồi ngươi hãy đi đi.
Ba Cẩn sửng sốt rồi mừng như điên, cảm kích thề với trời, chắp tay nói:
– Đa tạ Vân tiêu công tử khai ân, sau này còn gặp lại!
Ba Cẩn vốn chỉ là ham sống nên bản năng xin tha, không ngờ thật sự đổi lấy đường sống, lòng vô cùng cảm thán vui buồn. Ba Cẩn xoay người biến thành luồng sáng bay mất, rời xa Đế Đan cung.
Khúc Hồng Nhan mắt lóe tia sáng, chớp mắt to nói:
– Thế này không giống tính cách sát phạt dứt khoát của huynh.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn sợi xích bạc đầy trời đấu dây dưa với Cố Thanh Thanh, cảm thán khẽ thở dài:
– Người này đột nhiên xuất hiện làm ta cảm thấy thiên đạo mờ mịt, vạn vật như kiến. Nếu mục đích đã hoàn thành thì cần gì làm tuyệt?
Khúc Hồng Nhan hơi hiểu ra, nhìn theo hướng ánh mắt của Lý Vân Tiêu. Trong mây đỏ phát ra khí thế cường đại đúng là khiếp hồn người, tạo áp lực lớn.
Lý Vân Tiêu nhìn hướng Chu Quân, Mạnh Trác hỏi:
– Người đó là ai? Hay là đảo chủ của đảo Huyền Ly, vua Đông vực ngày xưa, Diệp Kình Vũ?
Nhưng Lý Vân Tiêu chợt cảm thấy không đúng, nếu là vua Đông vực thì Bắc Quyến Nam sẽ nhận ra ngay.
Chu Quân ngoái đầu liếc Lý Vân Tiêu một cái, mỉm cười nói:
– Trên đảo Huyền Ly trừ đảo chủ đại nhân ra còn có bốn vị vương giả quân lâm thiên hạ. Vị đại nhân ngồi trên vương tọa chính là Thạch Chi Vương Lam Nham Chủ.
Khúc Hồng Nhan kinh kêu:
– Lam Nham Chủ!
Khúc Hồng Nhan biết ngay lai lịch của người này, vẻ mặt giật mình.
Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi:
– Nổi tiếng lắm sao?
Về ghi chép sách sử thì Thần Tiêu cung có lượng điển tịch khổng lồ, nhắc tớia nhiều việc lớn và các nhân vật cường giả trong mười vạn năm qua. Về mặt này thì Lý Vân Tiêu thua xa Khúc Hồng Nhan.
Biểu tình Khúc Hồng Nhan nghiêm túc nói:
– Ngày xưa có một vương triều hoành bá đại lục, vương triều, thống trị tứ vực, phạm vi thế lực thậm chí kéo dài tới vùng biển, hoàn toàn xứng đáng trở thành bá chủ thiên hạ một thời.
Lý Vân Tiêu chợt nhớ ra, kêu lên:
– Nàng đang nói tới chủ Lam vương triều!?
Biểu tình Khúc Hồng Nhan phức tạp gật đầu nói:
– Đúng rồi, từ chủ đời thứ nhất của Lam vương triều chính là Lam Nham Chủ! Không ngờ hắn cũng vào Vĩnh Sinh chi giới, còn tham gia vào đảo Huyền Ly.
Chu Quân khen nức nở:
– Các hạ quả nhiên thông kim bác cổ, nhưng có lẽ các ngươi không biết rằng Lam Nham Chủ tiền bối cũng là cường giả tuyệt đại vào mười vạn năm trước, có công lớn trong cuộc chiến phong ma.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu trầm trọng hỏi:
– Các hạ vừa nói dưới tay Diệp Kình Vũ có bốn vị vương giả, ba người khác là ai?
Chu Quân nói:
– Cái này thì ngươi không cần biết, nếu hôm nào ngươi có duyên vào đảo Huyền Ly thì sẽ hiểu ngay.
Khúc Hồng Nhan lo lắng hỏi:
– Phi Dương, chúng ta có nên giúp Cố Thanh Thanh đại nhân không? Nếu nàng ta bị bắt thì Thiên Vận Tạo Hóa đan sẽ mất hết.
Giờ phút này xích sắt màu bạc phong thiên tỏa địa kết thành mạng nhện trên bầu trời, tựa như tù giam bao phủ bầu trời. Mọi người đều ở dưới cái lồng này.
Cố Thanh Thanh tựa như con chim trong lòng không ngừng đấu tranh với lực lượng xích bạc, nàng muốn phá không rời đi nhưng xích bạc như ba ngàn sợi tơ phiền não chém hàoi không đứt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cho nàng ăn đau khổ chút đi, hai người còn trong giai đoạn thăm dò nhau. Bà già này không dễ bị đánh bại như vậy.
Chu Quân ngạc nhiên, vẻ mặt kỳ lạ hỏi:
– Lúc này rồi mà Vân Tiêu công tử còn nghĩ đến Thiên Vận Tạo Hóa đan?
Lý Vân Tiêu càng khó hiểu hỏi lại:
– Thiên Vận Tạo Hóa đan vốn là con vịt trong miệng bản thiếu gia, nó đột nhiên bay đi tại sao không nghĩ được?
Chu Quân cười khẽ:
– Cách nghĩ của Vân Tiêu mở miệng nói: Đúng là quái dị, quả nhiên khác với người bình thường, hèn gì được đến Giới Thần Bi.
Ba vũ giả đang lơ lửng trên cao, lúc trước hợp sức phong áp Cố Thanh Thanh đột nhiên cúi đầu, dường như bọn họ nghe được ba chữ Giới Thần Bi. Ba vũ giả cùng nhìn Lý Vân Tiêu.
Ba người đáp xuống, cách xa chục trượng bao vây Lý Vân Tiêu vào giữa, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình:
– A? Ba vị định làm gì?
Ba người này đều là cường giả chưởng thiên cảnh, khí thế nư núi đè ép hắn từ nhiều hướng, rõ ràng là nhằm vào hắn.
Trong đó một lão nhân mặt đen để râu lớn tiếng hỏi:
– Giới Thần Bi nằm trong tay của ngươi?
Lý Vân Tiêu trả lời:
– Xem bộ dáng của các ngươi là muốn hỏi tai, vậy tại sao nói chuyện không lễ độ như vậy?
Lão nhân xụ mặt xuống nạt:
– Lão phu hỏi chuyện, không cần khách sáo với ngươi. Đừng tưởng rằng có bản lĩnh trong Thiên Vũ giới, lại được Giới Thần Bi thì ghê gớm. Trong Đế Đan lâu này ai không là cường giả quát tháo một thời đại? Cho nên đến đây rồi tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, tránh cho chịu khổ!
Chu Quân vội giới thiệu:
– Ba vị này là thuộc hạ đắc lực của Lam Nham Chủ đại nhân, Dung Quang, Khâu Minh, Thái Thúc Trình đại nhân.
Lý Vân Tiêu chắp tay hướng ba người:
– A, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Phi Nghê lên tiếng:
– Phu quân, thiếp ít đọc sách, ba vị đại nhân này có lai lịch lắm sao?
Lý Vân Tiêu sờ cằm, cười khổ nói:
– Thật ra đây là lần đầu tiên ta nghe danh hiệu của ba vị này. Nhưng vừa rồi huynh đài mặt đen này đã nói rồi, bọn họ cũng từng oai phong một cõi, dù gì cũng nên cho chút mặt mũi. Đừng vạch áo người ta ra, nàng tội gì chọc thủng?
Người mặt đen tức là Dung Quang tức giận quát:
– Càn rỡ!
Người Dung Quang phát ra ánh sáng trắng hóa thành cột sáng nhấp nháy, khí thế cường đại như chiến xa xung phong ập đến.
Phi Nghê cười khúc khích:
– Ha ha ha, thiếp xấu thật.
Lý Vân Tiêu cười khẽ, hai ngón tay khép lại như kiếm vạch trước mặt, một luồng kiếm quang nhẹ nhàng chém qua rạch phá khí thế kia.
Xoẹt!
Tựa như bóng da bị xì hơi rạch không khí thành hai nửa.
Lực lượng vạn quân ập đến đè xẹp khí thế của Dung Quang.
Dung Quang càng tức điên, không ngờ Lý Vân Tiêu dám ra tay trước mặt gã:
– Muốn chết!
Bóng người bay lên cao, vọt tới trước mặt Lý Vân Tiêu, hét to vỗ chưởng xuống, muốn tự tay cho Lý Vân Tiêu một bài họ.
Trong mắt Dung Quang thì Lý Vân Tiêu là cái loại nhãi ranh tung hoành trong Thiên Vũ giới nhưng không biết sự lợi hại của Thiên Vũ giới
Lý Vân Tiêu phá vỡ cấm chế trữ vật hoàn kiểm tra một chút, hai viên thần đan nằm trong đó. Lý Vân Tiêu mừng rỡ cất thần đan.
Hiện tại chín viên thần đan trong cửu đan cung có hơn một nửa thuộc về Lý Vân Tiêu.
Trong lòng Ba Cẩn dâng lên chút hy vọng, van xin:
– Hiện tại thần đan đã thuộc về ngươi, tha mạng cho ta được không? Ta có thể thề với trời đời này tuyệt đối không trả thù!
Lý Vân Tiêu thấy Ba Cẩn đau khổ cầu xin thì động lòng trắc ẩn.
Thần đan đã vào tay, không cần giết chóc nữa. Huống chi đối phương nói có lý, trải qua mấy vạn năm phong ấn vậy mà uất ức bị giết thế này thì quá thảm.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm một lúc, phất tay nói:
– Để lại lời thề rồi ngươi hãy đi đi.
Ba Cẩn sửng sốt rồi mừng như điên, cảm kích thề với trời, chắp tay nói:
– Đa tạ Vân tiêu công tử khai ân, sau này còn gặp lại!
Ba Cẩn vốn chỉ là ham sống nên bản năng xin tha, không ngờ thật sự đổi lấy đường sống, lòng vô cùng cảm thán vui buồn. Ba Cẩn xoay người biến thành luồng sáng bay mất, rời xa Đế Đan cung.
Khúc Hồng Nhan mắt lóe tia sáng, chớp mắt to nói:
– Thế này không giống tính cách sát phạt dứt khoát của huynh.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn sợi xích bạc đầy trời đấu dây dưa với Cố Thanh Thanh, cảm thán khẽ thở dài:
– Người này đột nhiên xuất hiện làm ta cảm thấy thiên đạo mờ mịt, vạn vật như kiến. Nếu mục đích đã hoàn thành thì cần gì làm tuyệt?
Khúc Hồng Nhan hơi hiểu ra, nhìn theo hướng ánh mắt của Lý Vân Tiêu. Trong mây đỏ phát ra khí thế cường đại đúng là khiếp hồn người, tạo áp lực lớn.
Lý Vân Tiêu nhìn hướng Chu Quân, Mạnh Trác hỏi:
– Người đó là ai? Hay là đảo chủ của đảo Huyền Ly, vua Đông vực ngày xưa, Diệp Kình Vũ?
Nhưng Lý Vân Tiêu chợt cảm thấy không đúng, nếu là vua Đông vực thì Bắc Quyến Nam sẽ nhận ra ngay.
Chu Quân ngoái đầu liếc Lý Vân Tiêu một cái, mỉm cười nói:
– Trên đảo Huyền Ly trừ đảo chủ đại nhân ra còn có bốn vị vương giả quân lâm thiên hạ. Vị đại nhân ngồi trên vương tọa chính là Thạch Chi Vương Lam Nham Chủ.
Khúc Hồng Nhan kinh kêu:
– Lam Nham Chủ!
Khúc Hồng Nhan biết ngay lai lịch của người này, vẻ mặt giật mình.
Lý Vân Tiêu nhíu mày hỏi:
– Nổi tiếng lắm sao?
Về ghi chép sách sử thì Thần Tiêu cung có lượng điển tịch khổng lồ, nhắc tớia nhiều việc lớn và các nhân vật cường giả trong mười vạn năm qua. Về mặt này thì Lý Vân Tiêu thua xa Khúc Hồng Nhan.
Biểu tình Khúc Hồng Nhan nghiêm túc nói:
– Ngày xưa có một vương triều hoành bá đại lục, vương triều, thống trị tứ vực, phạm vi thế lực thậm chí kéo dài tới vùng biển, hoàn toàn xứng đáng trở thành bá chủ thiên hạ một thời.
Lý Vân Tiêu chợt nhớ ra, kêu lên:
– Nàng đang nói tới chủ Lam vương triều!?
Biểu tình Khúc Hồng Nhan phức tạp gật đầu nói:
– Đúng rồi, từ chủ đời thứ nhất của Lam vương triều chính là Lam Nham Chủ! Không ngờ hắn cũng vào Vĩnh Sinh chi giới, còn tham gia vào đảo Huyền Ly.
Chu Quân khen nức nở:
– Các hạ quả nhiên thông kim bác cổ, nhưng có lẽ các ngươi không biết rằng Lam Nham Chủ tiền bối cũng là cường giả tuyệt đại vào mười vạn năm trước, có công lớn trong cuộc chiến phong ma.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu trầm trọng hỏi:
– Các hạ vừa nói dưới tay Diệp Kình Vũ có bốn vị vương giả, ba người khác là ai?
Chu Quân nói:
– Cái này thì ngươi không cần biết, nếu hôm nào ngươi có duyên vào đảo Huyền Ly thì sẽ hiểu ngay.
Khúc Hồng Nhan lo lắng hỏi:
– Phi Dương, chúng ta có nên giúp Cố Thanh Thanh đại nhân không? Nếu nàng ta bị bắt thì Thiên Vận Tạo Hóa đan sẽ mất hết.
Giờ phút này xích sắt màu bạc phong thiên tỏa địa kết thành mạng nhện trên bầu trời, tựa như tù giam bao phủ bầu trời. Mọi người đều ở dưới cái lồng này.
Cố Thanh Thanh tựa như con chim trong lòng không ngừng đấu tranh với lực lượng xích bạc, nàng muốn phá không rời đi nhưng xích bạc như ba ngàn sợi tơ phiền não chém hàoi không đứt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cho nàng ăn đau khổ chút đi, hai người còn trong giai đoạn thăm dò nhau. Bà già này không dễ bị đánh bại như vậy.
Chu Quân ngạc nhiên, vẻ mặt kỳ lạ hỏi:
– Lúc này rồi mà Vân Tiêu công tử còn nghĩ đến Thiên Vận Tạo Hóa đan?
Lý Vân Tiêu càng khó hiểu hỏi lại:
– Thiên Vận Tạo Hóa đan vốn là con vịt trong miệng bản thiếu gia, nó đột nhiên bay đi tại sao không nghĩ được?
Chu Quân cười khẽ:
– Cách nghĩ của Vân Tiêu mở miệng nói: Đúng là quái dị, quả nhiên khác với người bình thường, hèn gì được đến Giới Thần Bi.
Ba vũ giả đang lơ lửng trên cao, lúc trước hợp sức phong áp Cố Thanh Thanh đột nhiên cúi đầu, dường như bọn họ nghe được ba chữ Giới Thần Bi. Ba vũ giả cùng nhìn Lý Vân Tiêu.
Ba người đáp xuống, cách xa chục trượng bao vây Lý Vân Tiêu vào giữa, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình:
– A? Ba vị định làm gì?
Ba người này đều là cường giả chưởng thiên cảnh, khí thế nư núi đè ép hắn từ nhiều hướng, rõ ràng là nhằm vào hắn.
Trong đó một lão nhân mặt đen để râu lớn tiếng hỏi:
– Giới Thần Bi nằm trong tay của ngươi?
Lý Vân Tiêu trả lời:
– Xem bộ dáng của các ngươi là muốn hỏi tai, vậy tại sao nói chuyện không lễ độ như vậy?
Lão nhân xụ mặt xuống nạt:
– Lão phu hỏi chuyện, không cần khách sáo với ngươi. Đừng tưởng rằng có bản lĩnh trong Thiên Vũ giới, lại được Giới Thần Bi thì ghê gớm. Trong Đế Đan lâu này ai không là cường giả quát tháo một thời đại? Cho nên đến đây rồi tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, tránh cho chịu khổ!
Chu Quân vội giới thiệu:
– Ba vị này là thuộc hạ đắc lực của Lam Nham Chủ đại nhân, Dung Quang, Khâu Minh, Thái Thúc Trình đại nhân.
Lý Vân Tiêu chắp tay hướng ba người:
– A, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Phi Nghê lên tiếng:
– Phu quân, thiếp ít đọc sách, ba vị đại nhân này có lai lịch lắm sao?
Lý Vân Tiêu sờ cằm, cười khổ nói:
– Thật ra đây là lần đầu tiên ta nghe danh hiệu của ba vị này. Nhưng vừa rồi huynh đài mặt đen này đã nói rồi, bọn họ cũng từng oai phong một cõi, dù gì cũng nên cho chút mặt mũi. Đừng vạch áo người ta ra, nàng tội gì chọc thủng?
Người mặt đen tức là Dung Quang tức giận quát:
– Càn rỡ!
Người Dung Quang phát ra ánh sáng trắng hóa thành cột sáng nhấp nháy, khí thế cường đại như chiến xa xung phong ập đến.
Phi Nghê cười khúc khích:
– Ha ha ha, thiếp xấu thật.
Lý Vân Tiêu cười khẽ, hai ngón tay khép lại như kiếm vạch trước mặt, một luồng kiếm quang nhẹ nhàng chém qua rạch phá khí thế kia.
Xoẹt!
Tựa như bóng da bị xì hơi rạch không khí thành hai nửa.
Lực lượng vạn quân ập đến đè xẹp khí thế của Dung Quang.
Dung Quang càng tức điên, không ngờ Lý Vân Tiêu dám ra tay trước mặt gã:
– Muốn chết!
Bóng người bay lên cao, vọt tới trước mặt Lý Vân Tiêu, hét to vỗ chưởng xuống, muốn tự tay cho Lý Vân Tiêu một bài họ.
Trong mắt Dung Quang thì Lý Vân Tiêu là cái loại nhãi ranh tung hoành trong Thiên Vũ giới nhưng không biết sự lợi hại của Thiên Vũ giới
/3771
|