Bùm!
Một chưởng giáng xuống bị Lý Vân Tiêu đón đỡ, chấn chưởng lực nổ nát. Hai người bị trùng kích nhưng không ai chịu lùi một bước.
– Cái gì?!
– A!!!
Dung Quang phun ra ngụm máu, bay ra ngoài.
Nhưng Dung Quang dù gì là cường giả chưởng thiên cảnh, thoáng chốc lấy lại tinh thần, biết rằng mình quá khinh địch.
Dung Quang cân bằng ngay khi bay ngược về, chân đạp đất thụt lùi chục bước giảm bớt xung lực. Dung Quang độc ác trừng Lý Vân Tiêu.
Hai người khác giật nảy mình, khó tin.
Khâu Minh khiển trách:
– Dung Quang, ngươi đang làm trò gì? Diễn kịch sao?
Dung Quang xấu hổ tức tối, giận dỗi hừ mạnh:
– Tiểu tử này không đơn giản như bề ngoài, cộng thêm ta khinh địch.
– Hừ! Một chiêu bị người bóp ánt trong tay, một chiêu bị người đánh bay, có thể giải thích bằng hai chữ khinh địch sao?
Thái Thúc Trình lạnh lùng trào phúng:
– Ngươi có tu vi chưởng thiên cảnh, cao hơn đối phương một đại cảnh giới vậy mà hai chiêu đã xong, làm người ta cảm giác đối phương mới cao hơn ngươi một đại cảnh giới. Ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
– Các ngươi . . . Phụt!
Dung Quang bị hai người châm chọc quê quá lại tức hộc máu.
Dung Quang nghiến răng:
– Các ngươi có giỏi thì lên đi!
Chu Quân thấy bọn họ tự mâu thuẫn nội bộ, vội nói:
– Xin ba vị đại nhân đừng khắc khẩu. Lý Vân Tiêu có thân thể thành thánh, xác thịt bất tử bất diệt, thực lực không dưới chưởng thiên cảnh. Mới rồi hắn đại chiến Ba Cẩn thế nào chắc ba vị đại nhân cũng trông thấy?
Ba người giật nảy mình, mặt lạnh băng:
– Thân thể thành thánh!
Thái Thúc Trình nói:
– Thì ra là vậy, thân thể thành thánh đã đủ để cứng rắn đỡ chưởng thiên cảnh. Vừa rồi tiểu tử này chiến đấu với Ba Cẩn thì chỉ có kiếm thuật mạnh mẽ nhưng không ngờ còn có thân thể cực mạnh, quả nhiên là loại người hóc búa.
Khâu Minh giương mắt nhìn không trung, mạng nhện màu bạc bao phủ bầu trời. Cố Thanh Thanh còn đang hoạt bát nhảy nhót bên trong.
Khâu Minh nói:
– Thạch Chi Vương đại nhân bị sao vậy? Một Cố Thanh Thanh bình thường mà đánh mãi không xong.
Thái Thúc Trình biến sắc mặt, nạt:
– Đừng nói bậy bạ! Thân thể Thạch Chi Vương đại nhân bị phong ấn, chỉ có thể thi triển ra một phần nhỏ lực lượng mới cho Cố Thanh Thanh chút khoảng trống, nhưng dù vậy cũng không chống đỡ được bao lâu. Hiện tại điều chúng ta cần làm là trước khi đại nhân bắt được Cố Thanh Thanh thì xử Lý Vân Tiêu trước.
– Nói rất đúng!
Khâu Minh, Thái Thúc Trình đi vài bước vòn quanh, xuất hiện hai bên Lý Vân Tiêu. Từ thế tam giác hợp vây biến thành thế gọng kiềm trước sau.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
– Tại sao muốn bắt ta? Chỉ vì ta có Giới Thần Bi?
Thái Thúc Trình nói:
– Cho ngươi biết cũng không sao, trừ Giới Thần Bi ra, có phải Diệp Phàm ở bên cạnh ngươi không?
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt. Diệp Phàm chỉ là một tiểu bối nít ranh, tại sao kgây chú ý với những đại nhân vật này? Kết quả quá rõ ràng.
Chu Quân, Mạnh Trác giật mình liếc nhau.
Chu Quân kinh ngạc kêu lên:
– Các ngươi tìm hiểu Diệp Phàm là vì chuyện gì? Đây là mệnh lệnh của đảo chủ đại nhân hay Thạch Chi Vương đại nhân?
Thái Thúc Trình nhe răng cười nói:
– Hai ngươi không cần biết điều này, chỉ cần ra tay cùng chúng ta là được. Lần này đi ra một phen được bốn chuyện, giới thần bia, Diệp Phàm, Thiên Vận Tạo Hóa đan, Thiên Phượng niết thể, dường như còn mấy viên thập giai thần đan trong cửu đan cung, chậc chậc!
Thái Thúc Trình liếm môi đầy tham lam.
Bọn họ nhìn chằm chằm làm Phi Nghê lộ bản tính ra.
Chu Quân, Mạnh Trác ra vẻ khó xử.
Chu Quân nói:
– Người trong đảo đều biết thân phận của Diệp Phàm, nếu bắt giữ Diệp Phàm không phải lệnh của đảo chủ thì hai chúng ta khó thể nghe theo.
Khâu Minh tức giận quát:
– Dù là mệnh lệnh của Thạch Chi Vương đại nhân chẳng lẽ không thể điều khiển được hai ngươi sao?
Mạnh Trác nói:
– Nếu chuyện khác thì tất nhiên là được, nhưng bắt Diệp Phàm thì . . . Chậc chậc,không nói đến đảo chủ đại nhân, có biết Diệp Nam Thiên đại nhân, một trong tứ vương không?
Khâu Minh cười lạnh nói:
– Không cần biết Diệp Nam Thiên có biết hay không, hai ngươi có quyền chống đối mệnh lệnh từ Thạch Chi Vương đại nhân sao?
Mạnh Trác cảnh giác nói:
– Buồn cười, hai ta không phải thuộc hạ của Thạch Chi Vương, trừ đảo chủ đại nhân ra không ai điều khiển được chúng ta.
– Nói rất hay.
Thái Thúc Trình vỗ tay khen:
– Hai vị nói rất thú vị, dù không bàn đến quyền thế, thử hỏi hai vị có lực lượng cãi lại mệnh lệnh của Thạch Chi Vương đại nhân không?
Chu Quân nổi giận:
– Hay là các người muốn ra tay với chúng ta?
Ánh mắt Chu Quân nhìn ba người đã lạnh băng.
Mạnh Trác nhận ra tình hình không ổn, chắp tay nói:
– Đã nói nhiều cũng đủ rồi, hai chúng ta phụng lệnh đảo chủ đến canh giữ Thiên Vận Tạo Hóa đan nhưng nếu đan đã rơi vào tay Thạch Chi Vương đại nhân thì hai chúng ta cũng không cần ở lại nữa, cáo từ!
Không đợi ba người trả lời, Mạnh Trác, Chu Quân hóa thành độn quang bay đi.
Nhưng không trung lóe ánh sáng bạc, mấy xiềng xích lung lay. Chợt thấy hai người trở về chỗ cũ, vẻ mặt ngạc nhiên.
Thái Thúc Trình cười to bảo:
– Ha ha ha! Bị Thạch Chi Vương đại nhân phong tỏa thì sao hai ngươi có thể rời khỏi được?
Vẻ mặt Thái Thúc Trình châm chọc.
Chu Quân giật mình kêu lên:
– Đại nhân nói vậy là sao? Phong cả hai ta luôn?
Thái Thúc Trình lạnh lùng nói:
– Trước khi đại nhân quyết định hết thảy thì không ai được phép rời khỏi đây.
Cái này thì không chỉ Chu Quân và Mạnh Trác, chính đám người Lý Vân Tiêu cũng biến sắc mặt.
Nếu Cố Thanh Thanh bị bắt thì năm viên thần đan trên người Lý Vân Tiêu cũng khó thể may mắn thoát khỏi, hơn nữa nhìn bộ dạng đối phương vốn hướng về Giới Thần Bi, Diệp Phàm. Giờ mục tiêu của bọn họ là Thiên Phượng niết thể của Phi Nghê và thập giai thần đan.
Lý Vân Tiêu nói:
– Xem ra hai vị đại nhân không nghe theo lệnh đã làm Lam Nham Chủ vô cùng bất mãn, khó tránh khỏi bị phạt. Huống chi hai vị biết hắn muốn đối phó Diệp Phàm thì làm sao thả hai vị đi mật báo được? Theo ta thấy rất có thể sẽ giết luôn hai vị đại nhân.
Chu Quân, Mạnh Trác hoàn toàn biến sắc mặt.
Chu Quân tức giận nạt:
– Lý Vân Tiêu, ngươi đừng đâm thọc chia rẽ!
Lý Vân Tiêu cười gian:
– Không nói đến có chia rẽ gì không, vấn đề là lời ta nói có lý hay không? Với chỉ số thông minh của hai vị chắc không khó phân biệt được?
Chu Quân, Mạnh Trác cũng có nghĩ đến điều này, hai người hết sức sợ hãi nhưng không dám chủ động trở mặt với Lam Nham Chủ.
Chu Quân lại quát:
– Đảo Huyền Ly trên dưới một lòng, các huynh đệ đều như tay chân, dù ngươi muốn chia rẽ cũng không có cửa!
Lý Vân Tiêu cười phá lên:
– Ha ha ha!
Lý Vân Tiêu châm chọc nói:
– Nếu trên dướia một lòng, đều là tay chân thì hai vị nên giúp đỡ bắt giữ Diệp Phàm. Tương lai nếu Diệp Nam Thiên biết chắc chắn sẽ khen ngợi hai vị!
Mặt Chu Quân xám xịt, biểu tình cực kỳ khó xem.
Kêu bọn họ bắt Diệp Phàm thì hai người không bao giờ dám. Bởi vì Diệp Phàm không chỉ là hậu nhân của Diệp Nam Thiên, càng là hậu nhân của Diệp Kình Vũ! Toàn Diệp Phàm có thế lực lớn nhất đảo Huyền Ly, vì các đời đều được tiên đại chỉ dẫn nên nhiều cường giả Diệp gia vào Vĩnh Sinh chi giới.
Một chưởng giáng xuống bị Lý Vân Tiêu đón đỡ, chấn chưởng lực nổ nát. Hai người bị trùng kích nhưng không ai chịu lùi một bước.
– Cái gì?!
– A!!!
Dung Quang phun ra ngụm máu, bay ra ngoài.
Nhưng Dung Quang dù gì là cường giả chưởng thiên cảnh, thoáng chốc lấy lại tinh thần, biết rằng mình quá khinh địch.
Dung Quang cân bằng ngay khi bay ngược về, chân đạp đất thụt lùi chục bước giảm bớt xung lực. Dung Quang độc ác trừng Lý Vân Tiêu.
Hai người khác giật nảy mình, khó tin.
Khâu Minh khiển trách:
– Dung Quang, ngươi đang làm trò gì? Diễn kịch sao?
Dung Quang xấu hổ tức tối, giận dỗi hừ mạnh:
– Tiểu tử này không đơn giản như bề ngoài, cộng thêm ta khinh địch.
– Hừ! Một chiêu bị người bóp ánt trong tay, một chiêu bị người đánh bay, có thể giải thích bằng hai chữ khinh địch sao?
Thái Thúc Trình lạnh lùng trào phúng:
– Ngươi có tu vi chưởng thiên cảnh, cao hơn đối phương một đại cảnh giới vậy mà hai chiêu đã xong, làm người ta cảm giác đối phương mới cao hơn ngươi một đại cảnh giới. Ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
– Các ngươi . . . Phụt!
Dung Quang bị hai người châm chọc quê quá lại tức hộc máu.
Dung Quang nghiến răng:
– Các ngươi có giỏi thì lên đi!
Chu Quân thấy bọn họ tự mâu thuẫn nội bộ, vội nói:
– Xin ba vị đại nhân đừng khắc khẩu. Lý Vân Tiêu có thân thể thành thánh, xác thịt bất tử bất diệt, thực lực không dưới chưởng thiên cảnh. Mới rồi hắn đại chiến Ba Cẩn thế nào chắc ba vị đại nhân cũng trông thấy?
Ba người giật nảy mình, mặt lạnh băng:
– Thân thể thành thánh!
Thái Thúc Trình nói:
– Thì ra là vậy, thân thể thành thánh đã đủ để cứng rắn đỡ chưởng thiên cảnh. Vừa rồi tiểu tử này chiến đấu với Ba Cẩn thì chỉ có kiếm thuật mạnh mẽ nhưng không ngờ còn có thân thể cực mạnh, quả nhiên là loại người hóc búa.
Khâu Minh giương mắt nhìn không trung, mạng nhện màu bạc bao phủ bầu trời. Cố Thanh Thanh còn đang hoạt bát nhảy nhót bên trong.
Khâu Minh nói:
– Thạch Chi Vương đại nhân bị sao vậy? Một Cố Thanh Thanh bình thường mà đánh mãi không xong.
Thái Thúc Trình biến sắc mặt, nạt:
– Đừng nói bậy bạ! Thân thể Thạch Chi Vương đại nhân bị phong ấn, chỉ có thể thi triển ra một phần nhỏ lực lượng mới cho Cố Thanh Thanh chút khoảng trống, nhưng dù vậy cũng không chống đỡ được bao lâu. Hiện tại điều chúng ta cần làm là trước khi đại nhân bắt được Cố Thanh Thanh thì xử Lý Vân Tiêu trước.
– Nói rất đúng!
Khâu Minh, Thái Thúc Trình đi vài bước vòn quanh, xuất hiện hai bên Lý Vân Tiêu. Từ thế tam giác hợp vây biến thành thế gọng kiềm trước sau.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
– Tại sao muốn bắt ta? Chỉ vì ta có Giới Thần Bi?
Thái Thúc Trình nói:
– Cho ngươi biết cũng không sao, trừ Giới Thần Bi ra, có phải Diệp Phàm ở bên cạnh ngươi không?
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt. Diệp Phàm chỉ là một tiểu bối nít ranh, tại sao kgây chú ý với những đại nhân vật này? Kết quả quá rõ ràng.
Chu Quân, Mạnh Trác giật mình liếc nhau.
Chu Quân kinh ngạc kêu lên:
– Các ngươi tìm hiểu Diệp Phàm là vì chuyện gì? Đây là mệnh lệnh của đảo chủ đại nhân hay Thạch Chi Vương đại nhân?
Thái Thúc Trình nhe răng cười nói:
– Hai ngươi không cần biết điều này, chỉ cần ra tay cùng chúng ta là được. Lần này đi ra một phen được bốn chuyện, giới thần bia, Diệp Phàm, Thiên Vận Tạo Hóa đan, Thiên Phượng niết thể, dường như còn mấy viên thập giai thần đan trong cửu đan cung, chậc chậc!
Thái Thúc Trình liếm môi đầy tham lam.
Bọn họ nhìn chằm chằm làm Phi Nghê lộ bản tính ra.
Chu Quân, Mạnh Trác ra vẻ khó xử.
Chu Quân nói:
– Người trong đảo đều biết thân phận của Diệp Phàm, nếu bắt giữ Diệp Phàm không phải lệnh của đảo chủ thì hai chúng ta khó thể nghe theo.
Khâu Minh tức giận quát:
– Dù là mệnh lệnh của Thạch Chi Vương đại nhân chẳng lẽ không thể điều khiển được hai ngươi sao?
Mạnh Trác nói:
– Nếu chuyện khác thì tất nhiên là được, nhưng bắt Diệp Phàm thì . . . Chậc chậc,không nói đến đảo chủ đại nhân, có biết Diệp Nam Thiên đại nhân, một trong tứ vương không?
Khâu Minh cười lạnh nói:
– Không cần biết Diệp Nam Thiên có biết hay không, hai ngươi có quyền chống đối mệnh lệnh từ Thạch Chi Vương đại nhân sao?
Mạnh Trác cảnh giác nói:
– Buồn cười, hai ta không phải thuộc hạ của Thạch Chi Vương, trừ đảo chủ đại nhân ra không ai điều khiển được chúng ta.
– Nói rất hay.
Thái Thúc Trình vỗ tay khen:
– Hai vị nói rất thú vị, dù không bàn đến quyền thế, thử hỏi hai vị có lực lượng cãi lại mệnh lệnh của Thạch Chi Vương đại nhân không?
Chu Quân nổi giận:
– Hay là các người muốn ra tay với chúng ta?
Ánh mắt Chu Quân nhìn ba người đã lạnh băng.
Mạnh Trác nhận ra tình hình không ổn, chắp tay nói:
– Đã nói nhiều cũng đủ rồi, hai chúng ta phụng lệnh đảo chủ đến canh giữ Thiên Vận Tạo Hóa đan nhưng nếu đan đã rơi vào tay Thạch Chi Vương đại nhân thì hai chúng ta cũng không cần ở lại nữa, cáo từ!
Không đợi ba người trả lời, Mạnh Trác, Chu Quân hóa thành độn quang bay đi.
Nhưng không trung lóe ánh sáng bạc, mấy xiềng xích lung lay. Chợt thấy hai người trở về chỗ cũ, vẻ mặt ngạc nhiên.
Thái Thúc Trình cười to bảo:
– Ha ha ha! Bị Thạch Chi Vương đại nhân phong tỏa thì sao hai ngươi có thể rời khỏi được?
Vẻ mặt Thái Thúc Trình châm chọc.
Chu Quân giật mình kêu lên:
– Đại nhân nói vậy là sao? Phong cả hai ta luôn?
Thái Thúc Trình lạnh lùng nói:
– Trước khi đại nhân quyết định hết thảy thì không ai được phép rời khỏi đây.
Cái này thì không chỉ Chu Quân và Mạnh Trác, chính đám người Lý Vân Tiêu cũng biến sắc mặt.
Nếu Cố Thanh Thanh bị bắt thì năm viên thần đan trên người Lý Vân Tiêu cũng khó thể may mắn thoát khỏi, hơn nữa nhìn bộ dạng đối phương vốn hướng về Giới Thần Bi, Diệp Phàm. Giờ mục tiêu của bọn họ là Thiên Phượng niết thể của Phi Nghê và thập giai thần đan.
Lý Vân Tiêu nói:
– Xem ra hai vị đại nhân không nghe theo lệnh đã làm Lam Nham Chủ vô cùng bất mãn, khó tránh khỏi bị phạt. Huống chi hai vị biết hắn muốn đối phó Diệp Phàm thì làm sao thả hai vị đi mật báo được? Theo ta thấy rất có thể sẽ giết luôn hai vị đại nhân.
Chu Quân, Mạnh Trác hoàn toàn biến sắc mặt.
Chu Quân tức giận nạt:
– Lý Vân Tiêu, ngươi đừng đâm thọc chia rẽ!
Lý Vân Tiêu cười gian:
– Không nói đến có chia rẽ gì không, vấn đề là lời ta nói có lý hay không? Với chỉ số thông minh của hai vị chắc không khó phân biệt được?
Chu Quân, Mạnh Trác cũng có nghĩ đến điều này, hai người hết sức sợ hãi nhưng không dám chủ động trở mặt với Lam Nham Chủ.
Chu Quân lại quát:
– Đảo Huyền Ly trên dưới một lòng, các huynh đệ đều như tay chân, dù ngươi muốn chia rẽ cũng không có cửa!
Lý Vân Tiêu cười phá lên:
– Ha ha ha!
Lý Vân Tiêu châm chọc nói:
– Nếu trên dướia một lòng, đều là tay chân thì hai vị nên giúp đỡ bắt giữ Diệp Phàm. Tương lai nếu Diệp Nam Thiên biết chắc chắn sẽ khen ngợi hai vị!
Mặt Chu Quân xám xịt, biểu tình cực kỳ khó xem.
Kêu bọn họ bắt Diệp Phàm thì hai người không bao giờ dám. Bởi vì Diệp Phàm không chỉ là hậu nhân của Diệp Nam Thiên, càng là hậu nhân của Diệp Kình Vũ! Toàn Diệp Phàm có thế lực lớn nhất đảo Huyền Ly, vì các đời đều được tiên đại chỉ dẫn nên nhiều cường giả Diệp gia vào Vĩnh Sinh chi giới.
/3771
|