Dù bắt Mạnh Trác, Chu Quân chống lại Thạch Chi Vương Lam Nham Chủ thì bọn họ cũng không dám đối kháng Diệp gia của đảo Huyền Ly.
Tình hình trên đảo cũng rất vi diệu, có thể vào Vĩnh Sinh chi giới mấy ai chẳng phải là kỳ tài ngút trời, thiên chi kiêu tử? Ai đồng ý dưới tay người? Ai nguyện ý nghe người ta chỉ huy?
Đặc biệt là bá chủ tuyệt đại như Lam Nham Chủ, quen thói bề trên, ngạo thị tất cả từ lâu, dù ở đảo Huyền Ly cũng là tồn tại độc lập. Nhiều lúc Diệp Kình Vũ cũng bó tay với Lam Nham Chủ.
Nếu Lam Nham Chủ thật sự có lòng muốn đối phó Diệp Phàm thì sẽ là tính iệu cực kỳ nguy hiểm, có lẽ tỏ rõ biến cố lớn, náo động trên đảo Huyền Ly.
Khiến Chu Quân, Mạnh Trác buồn bực nhất là để họ đụng phải chuyện như vậy, sơ sẩy một cái liền thành vật hy sinh.
Dung Quang ở một bên chữa thương đã phục hồi rất nhiều, mở miệng khuyên nhủ:
– Hừ! Thạch Chi Vương đích thân ra tay, quyết bắt Diệp Phàm bằng được. Hai ngươi làm sao có thể dễ dàng rời đi? Lựa chọn tốt nhất là cùng chúng ta bắt Lý Vân Tiêu sau đó bắt Diệp Phàm, không thì chút nữa đại nhân trách tội đừng nói là ta không nhắc nhở hai vị.
Sắc mặt Chu Quân khó coi, cắn răng nói:
– Ta không nghe hiểu ý của các người, cũng chưa từng nghĩ tố cáo cái gì. Đơn giản là nhiệm vụ hoàn thành, hai chúng ta nên đi.
Khâu Minh lười nói nhiều:
– Không nghe hiểu thì thôi, chút nữa các ngươi hãy tự giải thích với Thạch Chi Vương đại nhân đi.
Hai tay Khâu Minh lấy ra hai hình tròn răng cửa, chân tách ra một trước một sau, bày thế.
Sát khí phát ra từ Khâu Minh như rồng như giao ập hướng Lý Vân Tiêu.
Thái Thúc Trình cũng lấy ra một thanh binh khí, ba mũi nhọn hai lưỡi dao, phát ra ánh sáng lạnh. Bốn phía hoa cỏ điêu linh, đất đá phủ lớp sương lạnh.
Có Khúc Hồng Nhan và Lý Vân Tiêu tựa vào nhau:
– Làm sao bây giờ?
– Người ta đã nói rõ ràng như vậy, chỉ đành tiễn ba người này và Lam Nham Chủ lên Tây Thiên!
Lý Vân Tiêu biết sự việc nghiêm trọng, hắn biết tuyệt đối không thể bỏ qua được, hắn nổi lên sát tâm.
Khúc Hồng Nhan nói:
– Tốt, thừa dịp Cố Thanh Thanh bám giữ Lam Nham Chủ thì chúng ta giết ba người này trước!
Tử Tiêu kiếm chỉ phía trước, sát khí ngút trời.
Đám người đảo Huyền Ly là cường giả trung hoành thiên hạ bao đời, bọn họ cũng vậy.
Khâu Minh cuồng cười:
– Ha ha ha! Giết ba chúng ta? Đã nhiều năm không nghe câu cười không nổi này.
Khâu Minh thấy kiếm quang màu tím chém tới, thân hình như tiên nữ một mình xông lên, nhát kiếm kinh thiên động địa.
Bùm!
Hai đấm ngăn trước mặt khóa lại Tử Tiêu kiếm, kiếm lực khủng bố đè ép Khâu Minh buộc lòng thụt lùi hai bước.
Khâu Minh thầm giật mình:
– Tại sao mạnh như thế?
Chợt thấy sát khí ngưng tụ trên Tử Tiêu kiếm diễn biến thành một mảnh kiếm trận, Khâu Minh kinh hoàng không kịp suy nghĩ, hai đấm bay múa biến ra mấy chục cái bóng lượn vòng quanh người đối kháng kiếm khí kia, chấn ra hỏa hoa.
Kiếm của Khâu Minh bị Khúc Hồng Nhan ức chế, mấy người đảo Huyền Ly hết hồn.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mạch tiên sinh, lúc này còn đối lập với ta không?
Mạch nói:
– Đương nhiên là chung treận tuyến với ngươi, nhưng ta sẽ không từ bỏ Thiên Vận Tạo Hóa đan.
Lý Vân Tiêu vừa lòng câu trả lời này:
– Ừm! Vậy hãy cùng nhau đối phó kẻ địch đi, thần đan thuộc về ai thì sau này bàn tiếp.
Lý Vân Tiêu chỉ vào Thái Thúc Trình:
– Giao người này cho ngươi.
Lý Vân Tiêu bất chấp Mạch có đồng ý hay không, hắn huơ kiếm chém Dung Quang.
Lý Vân Tiêu quát to:
– Phi Nghê, Vân Thường, các người hãy trợ giúp Hồng Nhan!
Có hai nữ nhân trợ giúp thì ba nữ nhân đủ sức giết Khâu Minh. Bắc Quyến Nam theo sau Lý Vân Tiêu, hai người cùng lao vào Dung Quang.
Mạch hừ lạnh, phất trường bào, huơ chiến thương đâm hướng Thái Thúc Trình.
Bên ngoài Đế Đan cung một mảnh đao quang kiếm ảnh, các loại thân pháp, tuyệt kỹ khác nhau. Chỉ có Chu Quân, Mạnh Trác đứng yên tại chỗ như đứng trên đống lửa, người bứt rứt.
Có giúp hay không?
Nếu giúp thì là ai?
Mạnh Trác, Chu Quân không gánh vác nổi bất cứ lựa chọn nào nên quyết định làm bộ như không thấy. Hai người ngồi khoanh chân giữa hư không, nhắm mắt lại tu luyện, mắt không thấy tâm không phiền.
Chiến trường vang tiếng các tiếng nổ, ba người Khâu Minh rất nhanh không chống đỡ nổi, nguyên lực giảm mạnh.
Ba nữ nhân công kích, tuy Khâu Minh bảo vệ được chỗ yếu lại liên tục bị thương, cứ tiếp tục thế này sẽ chết chắc.
Khâu Minh không nhịn được nữa hét to:
– Đại nhân cứu chúng ta với!
Thanh âm vọng lên trời.
Trong mây đỏ, thân hình ngồi trên vương tọa không có biểu tình gì, chỉ có mười ngón tay đặt trên tay vịn liên tục búng điều khiển muôn vàn sợi xích bạc.
Dường như mười ngón tay là phần thân thể duy nhất Lam Nham Chủ có thể cử động.
Cố Thanh Thanh đáp xuống, hai chân đứng thẳng đạp trên một sợi xích bạc.
Cố Thanh Thanh cười khẩy nói:
– Thạch Chi Vương Lam Nham Chủ, hình như thuộc hạ của ngươi sắp chết rồi, vẫn còn tâm tình dây dưa với ta sao?
Nhưng nhìn kỹ thì mặt Cố Thanh Thanh hồng hơn nhiều, trán và hai mép tóc ướt mồ hôi, hiển nhiên nàng cũng đã kiệt sức.
Lam Nham Chủ không đáp, vẫn búng ngón tay.
Rào rào!
Lại có một sợi xích xuyên qua không trung như con mãng xà to ập hướng Cố Thanh Thanh.
Bùm!
Hai sợi xích va chạm nhau bắn ra ánh sáng bạc, lại phát ra tiếng rào rào.
Cố Thanh Thanh sớm nhảy lên, thân hình không ngừng lượn voàng trên không trung như một đóa hoa nhỏ phiêu linh theo gió.
– Cái con người của ngươi chẳng lẽ chết rồi sao? Không biết nói một câu, tứ vương thì ghê gớm lắm sao? Ta từng gặp Diệp Nam Thiên, người ta thân thiện rất nhiều.
Rốt cuộc Lam Nham Chủ mở miệng nói:
– Ba phế vật đó nếu không giải quyết được người bên dưới thì cần làm chi?
Giọng Lam Nham Chủ không chút che giấu từ trên trời rơi xuống tai mọi người.
Ba người Khâu Minh giật nảy mình, mặt không còn chút máu.
Lý Vân Tiêu cuồng cười, tay cầm kiếm tấn công mãnh liệt hơn:
– Ha ha ha! Chủ tử của các ngươi đã lên tiếng rồi, giữ phế ật lại có ích gì? Có thể yên tâm giết!
Người Dung Quang đã có mười vết máu, còn bị tước miếng thịt lớn, cực kỳ thê thảm. Dung Quang vốn trông chờ vào Lam Nham Chủ ra tay giờ nghe câu đó thì trái tim rớt xuống đáy cốc, mất hết sĩ khí.
Bị Lý Vân Tiêu và Bắc Quyến Nam ép gắt gao, Lam Nham Chủ lại ăn thêm mười vết thương khác, trông ghê người.
Chu Quân, Mạnh Trác tỉnh lại từ nhập định, hai người liếc nhau, rất là giật mình.
Hai người sớm nghe nói Thạch Chi Vương máu lạnh vô tình, giờ chứng kiến quả nhiên không giả, hờ hững với sống chết thuộc hạ của mình.
Khiến Chu Quân, Mạnh Trác càng lo lắng hơn là bọn họ khoanh tay đứng nhìn có khi nào khiến Thạch Chi Vương động sát tâm không?
Cố Thanh Thanh ở giữa hư không càng nóng nảy hơn, bị Lam Nham Chủ bám chặt không thể thoát đi. Nếu chờ Lý Vân Tiêu giết hết ba người Dung Quang thì Cố Thanh Thanh sẽ không giữ được Thiên Vận Tạo Hóa đan.
Nhưng thế cục hiện tại là Cố Thanh Thanh tiến không được, lùi không xong, trừ phi giao Thiên Vận Tạo Hóa đan cho Lý Vân Tiêu, dẫn hạo thủy đi.
Tình hình trên đảo cũng rất vi diệu, có thể vào Vĩnh Sinh chi giới mấy ai chẳng phải là kỳ tài ngút trời, thiên chi kiêu tử? Ai đồng ý dưới tay người? Ai nguyện ý nghe người ta chỉ huy?
Đặc biệt là bá chủ tuyệt đại như Lam Nham Chủ, quen thói bề trên, ngạo thị tất cả từ lâu, dù ở đảo Huyền Ly cũng là tồn tại độc lập. Nhiều lúc Diệp Kình Vũ cũng bó tay với Lam Nham Chủ.
Nếu Lam Nham Chủ thật sự có lòng muốn đối phó Diệp Phàm thì sẽ là tính iệu cực kỳ nguy hiểm, có lẽ tỏ rõ biến cố lớn, náo động trên đảo Huyền Ly.
Khiến Chu Quân, Mạnh Trác buồn bực nhất là để họ đụng phải chuyện như vậy, sơ sẩy một cái liền thành vật hy sinh.
Dung Quang ở một bên chữa thương đã phục hồi rất nhiều, mở miệng khuyên nhủ:
– Hừ! Thạch Chi Vương đích thân ra tay, quyết bắt Diệp Phàm bằng được. Hai ngươi làm sao có thể dễ dàng rời đi? Lựa chọn tốt nhất là cùng chúng ta bắt Lý Vân Tiêu sau đó bắt Diệp Phàm, không thì chút nữa đại nhân trách tội đừng nói là ta không nhắc nhở hai vị.
Sắc mặt Chu Quân khó coi, cắn răng nói:
– Ta không nghe hiểu ý của các người, cũng chưa từng nghĩ tố cáo cái gì. Đơn giản là nhiệm vụ hoàn thành, hai chúng ta nên đi.
Khâu Minh lười nói nhiều:
– Không nghe hiểu thì thôi, chút nữa các ngươi hãy tự giải thích với Thạch Chi Vương đại nhân đi.
Hai tay Khâu Minh lấy ra hai hình tròn răng cửa, chân tách ra một trước một sau, bày thế.
Sát khí phát ra từ Khâu Minh như rồng như giao ập hướng Lý Vân Tiêu.
Thái Thúc Trình cũng lấy ra một thanh binh khí, ba mũi nhọn hai lưỡi dao, phát ra ánh sáng lạnh. Bốn phía hoa cỏ điêu linh, đất đá phủ lớp sương lạnh.
Có Khúc Hồng Nhan và Lý Vân Tiêu tựa vào nhau:
– Làm sao bây giờ?
– Người ta đã nói rõ ràng như vậy, chỉ đành tiễn ba người này và Lam Nham Chủ lên Tây Thiên!
Lý Vân Tiêu biết sự việc nghiêm trọng, hắn biết tuyệt đối không thể bỏ qua được, hắn nổi lên sát tâm.
Khúc Hồng Nhan nói:
– Tốt, thừa dịp Cố Thanh Thanh bám giữ Lam Nham Chủ thì chúng ta giết ba người này trước!
Tử Tiêu kiếm chỉ phía trước, sát khí ngút trời.
Đám người đảo Huyền Ly là cường giả trung hoành thiên hạ bao đời, bọn họ cũng vậy.
Khâu Minh cuồng cười:
– Ha ha ha! Giết ba chúng ta? Đã nhiều năm không nghe câu cười không nổi này.
Khâu Minh thấy kiếm quang màu tím chém tới, thân hình như tiên nữ một mình xông lên, nhát kiếm kinh thiên động địa.
Bùm!
Hai đấm ngăn trước mặt khóa lại Tử Tiêu kiếm, kiếm lực khủng bố đè ép Khâu Minh buộc lòng thụt lùi hai bước.
Khâu Minh thầm giật mình:
– Tại sao mạnh như thế?
Chợt thấy sát khí ngưng tụ trên Tử Tiêu kiếm diễn biến thành một mảnh kiếm trận, Khâu Minh kinh hoàng không kịp suy nghĩ, hai đấm bay múa biến ra mấy chục cái bóng lượn vòng quanh người đối kháng kiếm khí kia, chấn ra hỏa hoa.
Kiếm của Khâu Minh bị Khúc Hồng Nhan ức chế, mấy người đảo Huyền Ly hết hồn.
Lý Vân Tiêu nói:
– Mạch tiên sinh, lúc này còn đối lập với ta không?
Mạch nói:
– Đương nhiên là chung treận tuyến với ngươi, nhưng ta sẽ không từ bỏ Thiên Vận Tạo Hóa đan.
Lý Vân Tiêu vừa lòng câu trả lời này:
– Ừm! Vậy hãy cùng nhau đối phó kẻ địch đi, thần đan thuộc về ai thì sau này bàn tiếp.
Lý Vân Tiêu chỉ vào Thái Thúc Trình:
– Giao người này cho ngươi.
Lý Vân Tiêu bất chấp Mạch có đồng ý hay không, hắn huơ kiếm chém Dung Quang.
Lý Vân Tiêu quát to:
– Phi Nghê, Vân Thường, các người hãy trợ giúp Hồng Nhan!
Có hai nữ nhân trợ giúp thì ba nữ nhân đủ sức giết Khâu Minh. Bắc Quyến Nam theo sau Lý Vân Tiêu, hai người cùng lao vào Dung Quang.
Mạch hừ lạnh, phất trường bào, huơ chiến thương đâm hướng Thái Thúc Trình.
Bên ngoài Đế Đan cung một mảnh đao quang kiếm ảnh, các loại thân pháp, tuyệt kỹ khác nhau. Chỉ có Chu Quân, Mạnh Trác đứng yên tại chỗ như đứng trên đống lửa, người bứt rứt.
Có giúp hay không?
Nếu giúp thì là ai?
Mạnh Trác, Chu Quân không gánh vác nổi bất cứ lựa chọn nào nên quyết định làm bộ như không thấy. Hai người ngồi khoanh chân giữa hư không, nhắm mắt lại tu luyện, mắt không thấy tâm không phiền.
Chiến trường vang tiếng các tiếng nổ, ba người Khâu Minh rất nhanh không chống đỡ nổi, nguyên lực giảm mạnh.
Ba nữ nhân công kích, tuy Khâu Minh bảo vệ được chỗ yếu lại liên tục bị thương, cứ tiếp tục thế này sẽ chết chắc.
Khâu Minh không nhịn được nữa hét to:
– Đại nhân cứu chúng ta với!
Thanh âm vọng lên trời.
Trong mây đỏ, thân hình ngồi trên vương tọa không có biểu tình gì, chỉ có mười ngón tay đặt trên tay vịn liên tục búng điều khiển muôn vàn sợi xích bạc.
Dường như mười ngón tay là phần thân thể duy nhất Lam Nham Chủ có thể cử động.
Cố Thanh Thanh đáp xuống, hai chân đứng thẳng đạp trên một sợi xích bạc.
Cố Thanh Thanh cười khẩy nói:
– Thạch Chi Vương Lam Nham Chủ, hình như thuộc hạ của ngươi sắp chết rồi, vẫn còn tâm tình dây dưa với ta sao?
Nhưng nhìn kỹ thì mặt Cố Thanh Thanh hồng hơn nhiều, trán và hai mép tóc ướt mồ hôi, hiển nhiên nàng cũng đã kiệt sức.
Lam Nham Chủ không đáp, vẫn búng ngón tay.
Rào rào!
Lại có một sợi xích xuyên qua không trung như con mãng xà to ập hướng Cố Thanh Thanh.
Bùm!
Hai sợi xích va chạm nhau bắn ra ánh sáng bạc, lại phát ra tiếng rào rào.
Cố Thanh Thanh sớm nhảy lên, thân hình không ngừng lượn voàng trên không trung như một đóa hoa nhỏ phiêu linh theo gió.
– Cái con người của ngươi chẳng lẽ chết rồi sao? Không biết nói một câu, tứ vương thì ghê gớm lắm sao? Ta từng gặp Diệp Nam Thiên, người ta thân thiện rất nhiều.
Rốt cuộc Lam Nham Chủ mở miệng nói:
– Ba phế vật đó nếu không giải quyết được người bên dưới thì cần làm chi?
Giọng Lam Nham Chủ không chút che giấu từ trên trời rơi xuống tai mọi người.
Ba người Khâu Minh giật nảy mình, mặt không còn chút máu.
Lý Vân Tiêu cuồng cười, tay cầm kiếm tấn công mãnh liệt hơn:
– Ha ha ha! Chủ tử của các ngươi đã lên tiếng rồi, giữ phế ật lại có ích gì? Có thể yên tâm giết!
Người Dung Quang đã có mười vết máu, còn bị tước miếng thịt lớn, cực kỳ thê thảm. Dung Quang vốn trông chờ vào Lam Nham Chủ ra tay giờ nghe câu đó thì trái tim rớt xuống đáy cốc, mất hết sĩ khí.
Bị Lý Vân Tiêu và Bắc Quyến Nam ép gắt gao, Lam Nham Chủ lại ăn thêm mười vết thương khác, trông ghê người.
Chu Quân, Mạnh Trác tỉnh lại từ nhập định, hai người liếc nhau, rất là giật mình.
Hai người sớm nghe nói Thạch Chi Vương máu lạnh vô tình, giờ chứng kiến quả nhiên không giả, hờ hững với sống chết thuộc hạ của mình.
Khiến Chu Quân, Mạnh Trác càng lo lắng hơn là bọn họ khoanh tay đứng nhìn có khi nào khiến Thạch Chi Vương động sát tâm không?
Cố Thanh Thanh ở giữa hư không càng nóng nảy hơn, bị Lam Nham Chủ bám chặt không thể thoát đi. Nếu chờ Lý Vân Tiêu giết hết ba người Dung Quang thì Cố Thanh Thanh sẽ không giữ được Thiên Vận Tạo Hóa đan.
Nhưng thế cục hiện tại là Cố Thanh Thanh tiến không được, lùi không xong, trừ phi giao Thiên Vận Tạo Hóa đan cho Lý Vân Tiêu, dẫn hạo thủy đi.
/3771
|