Diệp Nam Thiên phất tay nói:
– Ngươi hãy đi đi, đừng mơ mộng về Giới Thần Bi nữa. Tuy ngươi có thiên phú đệ nhất trong mười vạn năm qua nhưng không có cơ duyên đệ nhất trong mười vạn năm, người Giới Thần Bi chọn không phải ngươi.
– Ha ha ha, buồn cười!
Lam Nham Chủ khinh miệt xem thường nói:
– Ngươi nói không phải liền không sao? Ngươi nghĩ mình là lão thần côn Bách Luân Kết Y sao? Bản vương cho ngươi một câu, con người làm nên tất cả!
Lam Nham Chủ nói xong xoay người, phất tay áo bỏ đi không ngừng một giây.
Nói đến là đến, nói đi là đi, đến đi tự nhiên, tiêu sái bất kỵ.
Rất nhanh, Lam Nham Chủ biến mất trong hư không.
Mọi người hơi khó tin, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, không dám tin đã trốn thoát một kiếm.
Lý Vân Tiêu thở phào, vẻ mặt suy sụp.
Mọi người tràn đầy cảm giác thất bại, như gà trống đấu thua trận, chán nản buồn rầu.
Phi Nghê hít sâu, nói:
– Người này quá đáng sợ, Thiên Chi Vương đại nhân, hắn muốn bắt Diệp Phàm. Đảo Huyền Ly sẽ hết sức bao vây tiễu trừ hắn đúng không?
Phi Nghê nghe người đảo Huyền Ly thảo luận đã hiểu lúc này trong cơ thể Diệp Phàm là một trong tứ vương của đảo Huyền Ly, Diệp Nam Thiên được tiếng là Thiên Chi Vương, cũng là tổ tiên Diệp Phàm.
Danh tiếng Diệp Nam Thiên vang vọng đại lục, lưu truyền muôn đời, Phi Nghê cũng biết, vẻ mặt nàng tràn ngập sự tôn kính.
– Bao vây tiễu trừ? Ha ha.
“Diệp Nam Thiên” cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
– Lam Nham Chủ là cường giả thiên phú đệ nhất trong mười vạn năm nay, càn quét đại lục, thống ngự thiên hạ, khai sáng ra Lam vương triều. Ngày xưa tứ hải, yêu tộc cũng phải cúi đầu nghe lệnh của hắn. Hiện tại Lam Nham Chủ tu luyện đến pháp thân cảnh, lợi hại hơn cường giả tạo hóa cảnh bình thường gấp mấy lần, thực lực đứng đầu tứ vương của đảo Huyền Ly. Trong thiên hạ này ai có thể bao vây tiễu trừ hắn?
Mọi người rất ngạc nhiên, sau khi thực lực thông thiên thì đúng là có thể hoành hành vô kỵ, không ai dám hỏi han gì.
Phi Nghê ngơ ngẩn hỏi:
– Không . . . Không lẽ cứ để hắn tiếp tục hoành hành như vậy sao? Trên đời này chẳng phải còn tồn tại đỉnh như giới vương cảnh? Nếu đảo Huyền Ly đã thống ngự Vĩnh Sinh chi giới vậy thực lực của đảo chủ nên trên Lam Nham Chủ đúng không?
Diệp Nam Thiên lại cười khổ:
– Đừng nhắc đến chuyện này.
Lý Vân Tiêu nghe ra tình hình không ổn, dường như liên quan bí ẩn của đảo Huyền Ly nên Diệp Nam Thiên lảng tránh không nói nhiều.
Lý Vân Tiêu hỏi dồn:
– Mới rồi Lam Nham Chủ bảo là mười vạn năm trước khi phong ma có vị đại nhân giới vương cảnh không biết hiện nay ở đâu? Chủ tứ vực ngày xưa có cảnh giới tu vi thế nào?
Diệp Nam Thiên cười nói:
– Chuyện của bốn vị đại nhân thì ta không quá rõ ràng, vương tứ vực thì chắc toàn là cường giả tạo hóa cảnh.
Phi Nghê nói:
– Ta hiểu, tương đương với tứ vương của đảo Huyền Ly hiện tại. Thiên Chi Vương đại nhân cũng xem như tạo hóa cảnh đúng không?
Diệp Nam Thiên lại cười khổ:
– Phi Nghê, nàng cố ý vẽ mặt ta phải không? Nên biết dưới vòm trời này tối đa chỉ có thể đột phá đến hư cực thần cảnh, hơn nữa không thể kéo dài quá lâu, thời gian duy trì trong Vĩnh Sinh chi giới chỉ lâu hơn một chút. Muốn trùng kích tạo hóa cảnh thì phải có quy tắc thập phương hoàn chỉnh.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
– Nếu ba vương khác đều là hư cực thần cảnh vậy làm sao chế hoành Lam Nham Chủ?
Diệp Nam Thiên nói:
– Lúc trước Lam Nham Chủ thân thể hư quang cảnh, tương đương với hư cực thần cảnh. Tuy Lam Nham Chủ mạnh hơn ba chúng ta nhưng không hơn quá nhiều, cộng thêm quy định trên đảo Huyền Ly, khi hành động chú ý hơn hiện tại nhiều, không thể càn rỡ. Tiếp theo là đảo chủ đại nhân cũng là tạo hóa cảnh, có thể cản trở Lam Nham Chủ. Nhưng lực lượng chế hoành suy yếu dần vì ưu thế thể thuật tu luyện giả thể hiện đầy đủ trong Vĩnh Sinh chi giới. Đầu tiên thể thuật tu luyện giả thân thể khó hủ, không cần giống chúng ta dùng phong ấn lưu trữ thân thể. Thứ hai là trong tình huống mất đi quy tắc thập phương thì tốc độ tu luyện thân thể hơn xa chúng ta. Mười vạn năm nay chỉ có một mình Lam Nham Chủ bước chân vào pháp thân tạo hóa cảnh.
Mọi người nghe mấy lời này ngơ ngác nhìn nhau, chính Chu Quân, Mạnh Trác cũng rất giật mình. Bình thường người trên đảo Huyền Ly ít khi nào tiếp xúc với nhau, đa số bế quan tu luyện, ít khi nào tìm hiểu chút bí tân.
Lý Vân Tiêu hỏi:
– Nếu quy tắc thập phương hiện, với sự tích lũy và thiên phú của đại nhân có thể trong thời gian ngắn xông vào tạo hóa cảnh không?
Mắt Diệp Nam Thiên bắn ra tia sáng cười gian, liếm môi nói:
– Chuyện này chưa ai thử qua, ai dám nói mình nắm chắc?
– Ta hiểu rồi.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Vậy đương thời hiện nay còn cường giả giới vương cảnh không?
Diệp Nam Thiên trầm ngâm giây lát, lắc đầu nói:
– Chắc không tồn tại, dù bốn vị đại nhân ngày xưa còn sống thì cũng rớt cảnh giới, ví dụ . . .
Diệp Nam Thiên liếc mắt sang Bắc Quyến Nam đầy ẩn ý.
Mọi người nhíu mày suy tư.
Mạch đột nhiên hoảng hốt, lạc giọng kêu lên:
– Người dndang nói đến Phạn Yêu!?
Mọi người giật mình hiểu ra ngay. Hướng đó là nơi lúc trước Cố Thanh Thanh nói có Phạn Yêu, cũng là một trong những nhân vật không thể trêu vào trong Vĩnh Sinh chi giới.
– Ừm ừm!
Vẻ mặt Diệp Nam Thiên kính trọng nói:
– Lâm đại nhân là một trong các thủ lĩnh cuộc chiến phong ma, nhưng chân thân sớm bị hủy, hiện tại cơ thể lưu trữ trong Vĩnh Sinh chi giới chỉ là một phân thân ngày xưa. Không ai biết tu vi của đại nhân như thế nào, nhưng chắc chắn không phải giới vương cảnh, ta phỏng đoán chắc là tạo hóa thần cảnh.
Mọi người lúc này mới biết tên của Phạn Yêu là: Lâm.
Chính Cố Thanh Thanh, Chu Quân cũng là lần đầu tiên biết.
Lý Vân Tiêu thì nhớ đến pho tượng kia, bóng người không thấy rõ khuôn mặt, có lẽ là tượng của Lâm.
Phi Nghê mở miệng nói:
– Nếu giới vương cảnh là đỉnh cao của giới này vậy những chân linh thời cổ, ví dụ Chân Long Thiên Phượng thì sao?
Diệp Nam Thiên nói:
– Chân Long Thiên Phượng đương nhiên là tồn tại giới vương cảnh, nhưng mà . . .
Diệp Nam Thiên lặng im như nhớ đến điều gì, chìm trong suy tư.
Phi Nghê chớp mắt hỏi:
– Nhưng sao?
Phi Nghê cực kỳ tò mò điều liên quan Thiên Phượng.
Diệp Nam Thiên ngẩng đầu lên:
– Nhưng dưới vòm trời này đã lâu không xuất hiện Chân Long Thiên Phượng.
Lý Vân Tiêu lòng máy động, hắn chợt nhớ điều gì, óc lóe tia sáng. Có thứ quan trọng vụt qua nhưng Lý Vân Tiêu không bắt được, hắn nhíu chặt hai hàng chân mày suy tư.
Phi Nghê hỏi tới:
– Tại sao?
Diệp Nam Thiên đáp:
– Chân Long Thiên Phượng là tụ tập tinh hoa thiên địa sinh ra, là thể hiện đạo thật sự của Thiên Vũ giới. Giống như Phạm Thiên Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi, là linh vật thay trời hành đạo. Khi Thiên Vũ giới rơi vào hỗn loạn hoặc nguy hiểm thì mới có Chân Long và Thiên Phượng sinh ra. Nhưng trong cuộc chiến phong ma ngày xưa không thấy Chân Long Thiên Phượng.
Lý Vân Tiêu chìm trong suy nghĩ sâu xa chợt hỏi:
– Tại sao vậy?
Có thứ rất then chốt nhưng Lý Vân Tiêu không bắt giữ được, làm hắn rất buồn rầu.
– Ngươi hãy đi đi, đừng mơ mộng về Giới Thần Bi nữa. Tuy ngươi có thiên phú đệ nhất trong mười vạn năm qua nhưng không có cơ duyên đệ nhất trong mười vạn năm, người Giới Thần Bi chọn không phải ngươi.
– Ha ha ha, buồn cười!
Lam Nham Chủ khinh miệt xem thường nói:
– Ngươi nói không phải liền không sao? Ngươi nghĩ mình là lão thần côn Bách Luân Kết Y sao? Bản vương cho ngươi một câu, con người làm nên tất cả!
Lam Nham Chủ nói xong xoay người, phất tay áo bỏ đi không ngừng một giây.
Nói đến là đến, nói đi là đi, đến đi tự nhiên, tiêu sái bất kỵ.
Rất nhanh, Lam Nham Chủ biến mất trong hư không.
Mọi người hơi khó tin, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, không dám tin đã trốn thoát một kiếm.
Lý Vân Tiêu thở phào, vẻ mặt suy sụp.
Mọi người tràn đầy cảm giác thất bại, như gà trống đấu thua trận, chán nản buồn rầu.
Phi Nghê hít sâu, nói:
– Người này quá đáng sợ, Thiên Chi Vương đại nhân, hắn muốn bắt Diệp Phàm. Đảo Huyền Ly sẽ hết sức bao vây tiễu trừ hắn đúng không?
Phi Nghê nghe người đảo Huyền Ly thảo luận đã hiểu lúc này trong cơ thể Diệp Phàm là một trong tứ vương của đảo Huyền Ly, Diệp Nam Thiên được tiếng là Thiên Chi Vương, cũng là tổ tiên Diệp Phàm.
Danh tiếng Diệp Nam Thiên vang vọng đại lục, lưu truyền muôn đời, Phi Nghê cũng biết, vẻ mặt nàng tràn ngập sự tôn kính.
– Bao vây tiễu trừ? Ha ha.
“Diệp Nam Thiên” cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
– Lam Nham Chủ là cường giả thiên phú đệ nhất trong mười vạn năm nay, càn quét đại lục, thống ngự thiên hạ, khai sáng ra Lam vương triều. Ngày xưa tứ hải, yêu tộc cũng phải cúi đầu nghe lệnh của hắn. Hiện tại Lam Nham Chủ tu luyện đến pháp thân cảnh, lợi hại hơn cường giả tạo hóa cảnh bình thường gấp mấy lần, thực lực đứng đầu tứ vương của đảo Huyền Ly. Trong thiên hạ này ai có thể bao vây tiễu trừ hắn?
Mọi người rất ngạc nhiên, sau khi thực lực thông thiên thì đúng là có thể hoành hành vô kỵ, không ai dám hỏi han gì.
Phi Nghê ngơ ngẩn hỏi:
– Không . . . Không lẽ cứ để hắn tiếp tục hoành hành như vậy sao? Trên đời này chẳng phải còn tồn tại đỉnh như giới vương cảnh? Nếu đảo Huyền Ly đã thống ngự Vĩnh Sinh chi giới vậy thực lực của đảo chủ nên trên Lam Nham Chủ đúng không?
Diệp Nam Thiên lại cười khổ:
– Đừng nhắc đến chuyện này.
Lý Vân Tiêu nghe ra tình hình không ổn, dường như liên quan bí ẩn của đảo Huyền Ly nên Diệp Nam Thiên lảng tránh không nói nhiều.
Lý Vân Tiêu hỏi dồn:
– Mới rồi Lam Nham Chủ bảo là mười vạn năm trước khi phong ma có vị đại nhân giới vương cảnh không biết hiện nay ở đâu? Chủ tứ vực ngày xưa có cảnh giới tu vi thế nào?
Diệp Nam Thiên cười nói:
– Chuyện của bốn vị đại nhân thì ta không quá rõ ràng, vương tứ vực thì chắc toàn là cường giả tạo hóa cảnh.
Phi Nghê nói:
– Ta hiểu, tương đương với tứ vương của đảo Huyền Ly hiện tại. Thiên Chi Vương đại nhân cũng xem như tạo hóa cảnh đúng không?
Diệp Nam Thiên lại cười khổ:
– Phi Nghê, nàng cố ý vẽ mặt ta phải không? Nên biết dưới vòm trời này tối đa chỉ có thể đột phá đến hư cực thần cảnh, hơn nữa không thể kéo dài quá lâu, thời gian duy trì trong Vĩnh Sinh chi giới chỉ lâu hơn một chút. Muốn trùng kích tạo hóa cảnh thì phải có quy tắc thập phương hoàn chỉnh.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
– Nếu ba vương khác đều là hư cực thần cảnh vậy làm sao chế hoành Lam Nham Chủ?
Diệp Nam Thiên nói:
– Lúc trước Lam Nham Chủ thân thể hư quang cảnh, tương đương với hư cực thần cảnh. Tuy Lam Nham Chủ mạnh hơn ba chúng ta nhưng không hơn quá nhiều, cộng thêm quy định trên đảo Huyền Ly, khi hành động chú ý hơn hiện tại nhiều, không thể càn rỡ. Tiếp theo là đảo chủ đại nhân cũng là tạo hóa cảnh, có thể cản trở Lam Nham Chủ. Nhưng lực lượng chế hoành suy yếu dần vì ưu thế thể thuật tu luyện giả thể hiện đầy đủ trong Vĩnh Sinh chi giới. Đầu tiên thể thuật tu luyện giả thân thể khó hủ, không cần giống chúng ta dùng phong ấn lưu trữ thân thể. Thứ hai là trong tình huống mất đi quy tắc thập phương thì tốc độ tu luyện thân thể hơn xa chúng ta. Mười vạn năm nay chỉ có một mình Lam Nham Chủ bước chân vào pháp thân tạo hóa cảnh.
Mọi người nghe mấy lời này ngơ ngác nhìn nhau, chính Chu Quân, Mạnh Trác cũng rất giật mình. Bình thường người trên đảo Huyền Ly ít khi nào tiếp xúc với nhau, đa số bế quan tu luyện, ít khi nào tìm hiểu chút bí tân.
Lý Vân Tiêu hỏi:
– Nếu quy tắc thập phương hiện, với sự tích lũy và thiên phú của đại nhân có thể trong thời gian ngắn xông vào tạo hóa cảnh không?
Mắt Diệp Nam Thiên bắn ra tia sáng cười gian, liếm môi nói:
– Chuyện này chưa ai thử qua, ai dám nói mình nắm chắc?
– Ta hiểu rồi.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Vậy đương thời hiện nay còn cường giả giới vương cảnh không?
Diệp Nam Thiên trầm ngâm giây lát, lắc đầu nói:
– Chắc không tồn tại, dù bốn vị đại nhân ngày xưa còn sống thì cũng rớt cảnh giới, ví dụ . . .
Diệp Nam Thiên liếc mắt sang Bắc Quyến Nam đầy ẩn ý.
Mọi người nhíu mày suy tư.
Mạch đột nhiên hoảng hốt, lạc giọng kêu lên:
– Người dndang nói đến Phạn Yêu!?
Mọi người giật mình hiểu ra ngay. Hướng đó là nơi lúc trước Cố Thanh Thanh nói có Phạn Yêu, cũng là một trong những nhân vật không thể trêu vào trong Vĩnh Sinh chi giới.
– Ừm ừm!
Vẻ mặt Diệp Nam Thiên kính trọng nói:
– Lâm đại nhân là một trong các thủ lĩnh cuộc chiến phong ma, nhưng chân thân sớm bị hủy, hiện tại cơ thể lưu trữ trong Vĩnh Sinh chi giới chỉ là một phân thân ngày xưa. Không ai biết tu vi của đại nhân như thế nào, nhưng chắc chắn không phải giới vương cảnh, ta phỏng đoán chắc là tạo hóa thần cảnh.
Mọi người lúc này mới biết tên của Phạn Yêu là: Lâm.
Chính Cố Thanh Thanh, Chu Quân cũng là lần đầu tiên biết.
Lý Vân Tiêu thì nhớ đến pho tượng kia, bóng người không thấy rõ khuôn mặt, có lẽ là tượng của Lâm.
Phi Nghê mở miệng nói:
– Nếu giới vương cảnh là đỉnh cao của giới này vậy những chân linh thời cổ, ví dụ Chân Long Thiên Phượng thì sao?
Diệp Nam Thiên nói:
– Chân Long Thiên Phượng đương nhiên là tồn tại giới vương cảnh, nhưng mà . . .
Diệp Nam Thiên lặng im như nhớ đến điều gì, chìm trong suy tư.
Phi Nghê chớp mắt hỏi:
– Nhưng sao?
Phi Nghê cực kỳ tò mò điều liên quan Thiên Phượng.
Diệp Nam Thiên ngẩng đầu lên:
– Nhưng dưới vòm trời này đã lâu không xuất hiện Chân Long Thiên Phượng.
Lý Vân Tiêu lòng máy động, hắn chợt nhớ điều gì, óc lóe tia sáng. Có thứ quan trọng vụt qua nhưng Lý Vân Tiêu không bắt được, hắn nhíu chặt hai hàng chân mày suy tư.
Phi Nghê hỏi tới:
– Tại sao?
Diệp Nam Thiên đáp:
– Chân Long Thiên Phượng là tụ tập tinh hoa thiên địa sinh ra, là thể hiện đạo thật sự của Thiên Vũ giới. Giống như Phạm Thiên Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi, là linh vật thay trời hành đạo. Khi Thiên Vũ giới rơi vào hỗn loạn hoặc nguy hiểm thì mới có Chân Long và Thiên Phượng sinh ra. Nhưng trong cuộc chiến phong ma ngày xưa không thấy Chân Long Thiên Phượng.
Lý Vân Tiêu chìm trong suy nghĩ sâu xa chợt hỏi:
– Tại sao vậy?
Có thứ rất then chốt nhưng Lý Vân Tiêu không bắt giữ được, làm hắn rất buồn rầu.
/3771
|