Diệp Nam Thiên nói:
– Truyền thừa của Chân Long và Thiên Phượng không giống nhau. Chân long thật sự là sinh ra từ thiên địa dựng dục, mỗi đời chân long chết đi sẽ có chân long mới xuất hiện. Thiên phượng dựa vào lực lượng huyết mạch truyền thừa. Khi thiên đạo cần, người có huyết mạch Thiên Phượng sẽ xuất hiện, trưởng thành Thiên Phượng thế hệ mới.
Diệp Nam Thiên nhìn Phi Nghê, đôi mắt nóng cháy.
Gò má Phi Nghê đỏ ửng ngại ngùng hỏi:
– Vậy tại sao mười vạn năm trưcó không xuất hiện người có huyết mạch Thiên Phượng?
Diệp Nam Thiên trầm ngâm một lúc, nói:
– Có xuất hiện, dấu hiệu rất mạnh. Huyết mạch Thiên Phượng là loại ẩn hình, cực kỳ hiếm thấy trong truyền thừa, dù xuất hiện cũng khó thể kích phát ra lực lượng. Người thừa kế huyết mạch ngày xưa có thiên phú vô cùng cao minh, hơn xa Phi Nghê nhà ngươi. Nhưng mà . . . Khi nàng chưa bước vào giới vương cảnh, trưởng thành làm Thiên Phượng thật sự thì đã . . . Chết.
Phi Nghê kinh kêu:
– A!?
Tay phải Phi Nghê che ngực kinh sợ hỏi:
– Nàng ta chết như thế nào?
Diệp Nam Thiên mỉm cười nói:
– Ta làm gì biết cặn kẽ như vậy? Những điều này là đảo chủ đại nhân nói cho ta biết. Chính đảo chủ đại nhân cũng không rành hết chuyện ngày xưa, dù sao thời đại đó quá rối loạn.
Lý Vân Tiêu chợt hỏi:
– Đông vực chi vương Diệp Kình Vũ cũng họ Diệp có liên quan gì với ngươi?
– Ha ha ha!
Diệp Nam Thiên cười to bảo:
– Là tổ tiên.
Trừ Chu Quân, Mạnh Trác ra những người khác đều sửng sốt sau đó phục hồi lại như thường, không có nhiều biểu tình.
– Hừ!
Lý Vân Tiêu khẽ hừ:
– Xem ra đảo Huyền Ly cũng lấy Diệp gia làm chính.
Diệp Nam Thiên cười cười.
Lý Vân Tiêu hỏi:
– Tại sao Lam Nham Chủ muốn bắt Diệp Phàm? Là vì cản tay Diệp gia các ngươi sao?
Diệp Nam Thiên gật đầu nói:
– Đây cũng là một trong những nguyên nhân, còn lý do nào khác thì thứ lỗi cho ta tạm thời không thể báo lại.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ừm! Ta cũng không có hứng thú biết những việc này. Nhưng Diệp Phàm là huynh đệ của ta, ngươi đã là tổ tiên của hắn thì phải bảo vệ an toàn cho hắn.
Diệp Nam Thiên nhướng mày kiếm khá là anh tư hiên ngang:
– Đây là tất nhiên.
Lý Vân Tiêu chắp tay cảm ơn nhưng như sắp ly biệt:
– Vậy thì ta không có lời gì để nói. Chuyện hôm nay ơn lớn không cảm ơn sao cho hết, ngày khác có cơ hội sẽ báo ơn này.
Diệp Nam Thiên kinh ngạc hỏi:
– Ngươi sắp đi?
Khóe mắt Lý Vân Tiêu nhướng cao nói:
– Như thế nào? Không đi chẳng lẽ ở lại ăn cơm?
Diệp Nam Thiên cười lớn làm động tác vuốt râu, nhưng cằm không có râu:
– Ha ha, đương nhiên. Vân Tiêu công tử đã đến Vĩnh Sinh chi giới, đảo Huyền Ly không dám nói là chủ nhân của giới này nhưng cũng nên làm chủ nhân hiêu đãi các vị.
Lý Vân Tiêu biết Diệp Nam Thiên muốn mời nhóm bọn họ hắn lên đảo nhưng trong lòng hắn không muốn:
– Đảo Huyền Ly không làm gì được Lam Nham Chủ, nếu chúng ta đi, lỡ bị Lam Nham Chủ giết thì sao?
Diệp Nam Thiên nói:
– Vân Tiêu công tử cố ý tìm cớ từ chối sao? Thật ra đảo chủ đại nhân mời các vị cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ muốn gặp truyền nhân của Giới Thần Bi. Dù sao công tử là người có hy vọng trở thành Giới Thần thế hệ này. Giới Thần đại nhân đời trước là chiến hữu thân mật của đảo chủ, càng là cấp trên trực tiếp.
Lý Vân Tiêu cười giả lả:
– Ha ha ha, trở thành Giới Thần ít nhất phải bước vào giới vương cảnh, bản thiếu gia hiện mới chỉ là tu vi quy chân thần cảnh. Nếu đại nhân có nhiều thần đan thì có thể hỗ trợ ta một tay.
Diệp Nam Thiên nói:
– Đế Đan lâu do Nhất Phàm ngày xưa đúc ra, chắc Vân Tiêu công tử cũng thu hoạch được khá nhiều?
Lý Vân Tiêu đột nhiên biến sắc mặt giơ Kiếm Thương Trảm Hồng lên chỉ hướng Cố Thanh Thanh. Diệp Nam Thiên nhắc Lý Vân Tiêu nhớ Thiên Vận Tạo Hóa đan còn nằm trong tay Cố Thanh Thanh.
Mấy người khác biến sắc mặt, cũng phản ứng lại, bỗng chốc vây quanh Cố Thanh Thanh, giương cung bạt kiếm.
– Ai da, tiểu tử này không lương tâm!
Cố Thanh Thanh mắng:
– Vừa rồi nếu không phải ta cùng trận tuyến với ngươi thì sao buộc Lam Nham Chủ đi được? Hiện tại qua sông đoạn cầu, tá ma giết lừa!
Lý Vân Tiêu cười to bảo:
– Đại nhân nói đúng, nếu không phải chúng ta đồng lòng thì Lam Nham Chủ đã không bị buộc đi. Hiện tại đại nhân cũng đã ở trên giường xuân trướng ấm hưởng thụ phong lưu dưới thân Lam Nham Chủ rồi!
Gò má Cố Thanh Thanh đỏ rực đốt tới tận cần cổ, tức giận quát:
– Lý Vân Tiêu, đồ chết tiệt!
Một luồng sáng đỏ hóa thành chưởng ấn, Cố Thanh Thanh bay xuống đột nhiên vỗ vào Kiếm Thương Trảm Hồng đánh lui Lý Vân Tiêu xa mấy trăm trượng.
Khi mọi người che miệng cười thì Cố Thanh Thanh bỗng nhiên xoay người bay đi mất.
Khúc Hồng Nhan giật mình kêu lên:
– Nguy rồi, ngăn nàng lại!
Khúc Hồng Nhan chợt nhận ra mình đã thả lỏng cảnh giác. Nhưng Cố Thanh Thanh nâng lực lượng lên đến hư cực, thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị lắc người đột phá bao vây độn ra xa ngàn trượng.
Khi mọi người giật mình nhận ra thì Cố Thanh Thanh đã đi xa không còn bóng dáng.
Lý Vân Tiêu nét mặt sa sầm nói:
– Mụ phù thủy!
– Ha ha ha! Cố Thanh Thanh rất thông minh ranh mãnh, lần này đi mất thì khó mà đuổi theo.
Diệp Nam Thiên mỉm cười nói:
– Nhưng chỉ là một viên đan dược, Vân Tiêu công tử cần gì để bụng? Với cơ duyên và thiên vận của công tử thì thành tựu tương lai đương nhiên là trên Cố Thanh Thanh.
Lý Vân Tiêu khẽ hừ không lên tiếng. Thiên Vận Tạo Hóa đan liên quan đến phục hồi vết thương cho phu phụ Hải Hoàng, nhất định phải cướp về.
Diệp Nam Thiên thấy Lý Vân Tiêu vẫn rầu rĩ thì nói:
– Nếu ngươi thật sự không bỏ được viên đan dược kia cũng đừng quá lo lắng, Cố Thanh Thanh cướp đi đan dược này vì tương lai dùng để trùng kích cảnh giới cao hơn, trong thời gian ngắn sẽ không sử dụng.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ cảm thấy có lý. Tương lai Cố Thanh Thanh sẽ đi đất phong ma gần thành Viêm Vũ, lúc đó hắn muốn tìm nàng cũng không khó khăn gì.
Diệp Nam Thiên lại đưa ra lời mời:
– Xin mời Vân Tiêu công tử cùng ta đi đảo Huyền Ly một chuyến.
Lý Vân Tiêu vẫn từ chối:
– Hiện giờ Vĩnh Sinh chi giới mở ra sẽ dần dung nhập vào Vân Tiêu công tử, sau này còn nhiều cơ hội đi đảo Huyền Ly. Vừa rồi trong trận chiến với Lam Nham Chủ làm tại hạ bị thương khá nặng, muốn về thành Viêm Vũ tĩnh tâm dưỡng thương, chờ vết thương lành rồi sẽ đi đảo Huyền Ly sau.
Diệp Nam Thiên hơi khó chịu nói:
– Có phải Vân Tiêu công tử có ý kiến gì với đảo Huyền Ly không? Bên ngoài có tin đồn không tốt thì rốt cuộc chỉ là tin vỉa hè. Tổ tiên là tướng dướia trướng của Giới Thần đại nhân, hơi hứng thú với người chấp chưởng Giới Thần Bi. Vân Tiêu công tử từ chối nhiều lần thật là không nể tình!
Lý Vân Tiêu chắp tay nói:
– Diệp Nam Thiên đại nhân nghĩ nhiều rồi. Đông vực chi vương là nhân vật lãnh tụ cuộc chiến phong ma ngày xưa, tại hạ cực kỳ khâm phục. Nhưng thật tình là thời gian có hạn, ta định đi lãnh địa Phạn Yêu một chuyến rồi về thành Viêm Vũ.
– Truyền thừa của Chân Long và Thiên Phượng không giống nhau. Chân long thật sự là sinh ra từ thiên địa dựng dục, mỗi đời chân long chết đi sẽ có chân long mới xuất hiện. Thiên phượng dựa vào lực lượng huyết mạch truyền thừa. Khi thiên đạo cần, người có huyết mạch Thiên Phượng sẽ xuất hiện, trưởng thành Thiên Phượng thế hệ mới.
Diệp Nam Thiên nhìn Phi Nghê, đôi mắt nóng cháy.
Gò má Phi Nghê đỏ ửng ngại ngùng hỏi:
– Vậy tại sao mười vạn năm trưcó không xuất hiện người có huyết mạch Thiên Phượng?
Diệp Nam Thiên trầm ngâm một lúc, nói:
– Có xuất hiện, dấu hiệu rất mạnh. Huyết mạch Thiên Phượng là loại ẩn hình, cực kỳ hiếm thấy trong truyền thừa, dù xuất hiện cũng khó thể kích phát ra lực lượng. Người thừa kế huyết mạch ngày xưa có thiên phú vô cùng cao minh, hơn xa Phi Nghê nhà ngươi. Nhưng mà . . . Khi nàng chưa bước vào giới vương cảnh, trưởng thành làm Thiên Phượng thật sự thì đã . . . Chết.
Phi Nghê kinh kêu:
– A!?
Tay phải Phi Nghê che ngực kinh sợ hỏi:
– Nàng ta chết như thế nào?
Diệp Nam Thiên mỉm cười nói:
– Ta làm gì biết cặn kẽ như vậy? Những điều này là đảo chủ đại nhân nói cho ta biết. Chính đảo chủ đại nhân cũng không rành hết chuyện ngày xưa, dù sao thời đại đó quá rối loạn.
Lý Vân Tiêu chợt hỏi:
– Đông vực chi vương Diệp Kình Vũ cũng họ Diệp có liên quan gì với ngươi?
– Ha ha ha!
Diệp Nam Thiên cười to bảo:
– Là tổ tiên.
Trừ Chu Quân, Mạnh Trác ra những người khác đều sửng sốt sau đó phục hồi lại như thường, không có nhiều biểu tình.
– Hừ!
Lý Vân Tiêu khẽ hừ:
– Xem ra đảo Huyền Ly cũng lấy Diệp gia làm chính.
Diệp Nam Thiên cười cười.
Lý Vân Tiêu hỏi:
– Tại sao Lam Nham Chủ muốn bắt Diệp Phàm? Là vì cản tay Diệp gia các ngươi sao?
Diệp Nam Thiên gật đầu nói:
– Đây cũng là một trong những nguyên nhân, còn lý do nào khác thì thứ lỗi cho ta tạm thời không thể báo lại.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ừm! Ta cũng không có hứng thú biết những việc này. Nhưng Diệp Phàm là huynh đệ của ta, ngươi đã là tổ tiên của hắn thì phải bảo vệ an toàn cho hắn.
Diệp Nam Thiên nhướng mày kiếm khá là anh tư hiên ngang:
– Đây là tất nhiên.
Lý Vân Tiêu chắp tay cảm ơn nhưng như sắp ly biệt:
– Vậy thì ta không có lời gì để nói. Chuyện hôm nay ơn lớn không cảm ơn sao cho hết, ngày khác có cơ hội sẽ báo ơn này.
Diệp Nam Thiên kinh ngạc hỏi:
– Ngươi sắp đi?
Khóe mắt Lý Vân Tiêu nhướng cao nói:
– Như thế nào? Không đi chẳng lẽ ở lại ăn cơm?
Diệp Nam Thiên cười lớn làm động tác vuốt râu, nhưng cằm không có râu:
– Ha ha, đương nhiên. Vân Tiêu công tử đã đến Vĩnh Sinh chi giới, đảo Huyền Ly không dám nói là chủ nhân của giới này nhưng cũng nên làm chủ nhân hiêu đãi các vị.
Lý Vân Tiêu biết Diệp Nam Thiên muốn mời nhóm bọn họ hắn lên đảo nhưng trong lòng hắn không muốn:
– Đảo Huyền Ly không làm gì được Lam Nham Chủ, nếu chúng ta đi, lỡ bị Lam Nham Chủ giết thì sao?
Diệp Nam Thiên nói:
– Vân Tiêu công tử cố ý tìm cớ từ chối sao? Thật ra đảo chủ đại nhân mời các vị cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ muốn gặp truyền nhân của Giới Thần Bi. Dù sao công tử là người có hy vọng trở thành Giới Thần thế hệ này. Giới Thần đại nhân đời trước là chiến hữu thân mật của đảo chủ, càng là cấp trên trực tiếp.
Lý Vân Tiêu cười giả lả:
– Ha ha ha, trở thành Giới Thần ít nhất phải bước vào giới vương cảnh, bản thiếu gia hiện mới chỉ là tu vi quy chân thần cảnh. Nếu đại nhân có nhiều thần đan thì có thể hỗ trợ ta một tay.
Diệp Nam Thiên nói:
– Đế Đan lâu do Nhất Phàm ngày xưa đúc ra, chắc Vân Tiêu công tử cũng thu hoạch được khá nhiều?
Lý Vân Tiêu đột nhiên biến sắc mặt giơ Kiếm Thương Trảm Hồng lên chỉ hướng Cố Thanh Thanh. Diệp Nam Thiên nhắc Lý Vân Tiêu nhớ Thiên Vận Tạo Hóa đan còn nằm trong tay Cố Thanh Thanh.
Mấy người khác biến sắc mặt, cũng phản ứng lại, bỗng chốc vây quanh Cố Thanh Thanh, giương cung bạt kiếm.
– Ai da, tiểu tử này không lương tâm!
Cố Thanh Thanh mắng:
– Vừa rồi nếu không phải ta cùng trận tuyến với ngươi thì sao buộc Lam Nham Chủ đi được? Hiện tại qua sông đoạn cầu, tá ma giết lừa!
Lý Vân Tiêu cười to bảo:
– Đại nhân nói đúng, nếu không phải chúng ta đồng lòng thì Lam Nham Chủ đã không bị buộc đi. Hiện tại đại nhân cũng đã ở trên giường xuân trướng ấm hưởng thụ phong lưu dưới thân Lam Nham Chủ rồi!
Gò má Cố Thanh Thanh đỏ rực đốt tới tận cần cổ, tức giận quát:
– Lý Vân Tiêu, đồ chết tiệt!
Một luồng sáng đỏ hóa thành chưởng ấn, Cố Thanh Thanh bay xuống đột nhiên vỗ vào Kiếm Thương Trảm Hồng đánh lui Lý Vân Tiêu xa mấy trăm trượng.
Khi mọi người che miệng cười thì Cố Thanh Thanh bỗng nhiên xoay người bay đi mất.
Khúc Hồng Nhan giật mình kêu lên:
– Nguy rồi, ngăn nàng lại!
Khúc Hồng Nhan chợt nhận ra mình đã thả lỏng cảnh giác. Nhưng Cố Thanh Thanh nâng lực lượng lên đến hư cực, thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị lắc người đột phá bao vây độn ra xa ngàn trượng.
Khi mọi người giật mình nhận ra thì Cố Thanh Thanh đã đi xa không còn bóng dáng.
Lý Vân Tiêu nét mặt sa sầm nói:
– Mụ phù thủy!
– Ha ha ha! Cố Thanh Thanh rất thông minh ranh mãnh, lần này đi mất thì khó mà đuổi theo.
Diệp Nam Thiên mỉm cười nói:
– Nhưng chỉ là một viên đan dược, Vân Tiêu công tử cần gì để bụng? Với cơ duyên và thiên vận của công tử thì thành tựu tương lai đương nhiên là trên Cố Thanh Thanh.
Lý Vân Tiêu khẽ hừ không lên tiếng. Thiên Vận Tạo Hóa đan liên quan đến phục hồi vết thương cho phu phụ Hải Hoàng, nhất định phải cướp về.
Diệp Nam Thiên thấy Lý Vân Tiêu vẫn rầu rĩ thì nói:
– Nếu ngươi thật sự không bỏ được viên đan dược kia cũng đừng quá lo lắng, Cố Thanh Thanh cướp đi đan dược này vì tương lai dùng để trùng kích cảnh giới cao hơn, trong thời gian ngắn sẽ không sử dụng.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ cảm thấy có lý. Tương lai Cố Thanh Thanh sẽ đi đất phong ma gần thành Viêm Vũ, lúc đó hắn muốn tìm nàng cũng không khó khăn gì.
Diệp Nam Thiên lại đưa ra lời mời:
– Xin mời Vân Tiêu công tử cùng ta đi đảo Huyền Ly một chuyến.
Lý Vân Tiêu vẫn từ chối:
– Hiện giờ Vĩnh Sinh chi giới mở ra sẽ dần dung nhập vào Vân Tiêu công tử, sau này còn nhiều cơ hội đi đảo Huyền Ly. Vừa rồi trong trận chiến với Lam Nham Chủ làm tại hạ bị thương khá nặng, muốn về thành Viêm Vũ tĩnh tâm dưỡng thương, chờ vết thương lành rồi sẽ đi đảo Huyền Ly sau.
Diệp Nam Thiên hơi khó chịu nói:
– Có phải Vân Tiêu công tử có ý kiến gì với đảo Huyền Ly không? Bên ngoài có tin đồn không tốt thì rốt cuộc chỉ là tin vỉa hè. Tổ tiên là tướng dướia trướng của Giới Thần đại nhân, hơi hứng thú với người chấp chưởng Giới Thần Bi. Vân Tiêu công tử từ chối nhiều lần thật là không nể tình!
Lý Vân Tiêu chắp tay nói:
– Diệp Nam Thiên đại nhân nghĩ nhiều rồi. Đông vực chi vương là nhân vật lãnh tụ cuộc chiến phong ma ngày xưa, tại hạ cực kỳ khâm phục. Nhưng thật tình là thời gian có hạn, ta định đi lãnh địa Phạn Yêu một chuyến rồi về thành Viêm Vũ.
/3771
|