Lý Vân Tiêu không quan tâm là ai xông cấm địa, điều hắn để ý là có ảnh hưởng đến Phi Nghê không? Hiện tại Phi Nghê đang thỏa thích nuốt chửng Thiên Phượng chân lực, nếu bị người đánh gãy thì rất tiếc nuối.
Lý Vân Tiêu suy đoán:
– Biết rõ nơi này là cấm địa của Lâm đại nhân còn dám tới, chẳng lẽ là nhãi ranh nào từ Thiên Vũ giới đến?
Giọng Lâm phát ra từ quả cầu ánh sáng vàng:
– Cũng khó nỏi. Vĩnh Sinh chi giới phong kín rất lâu, mọi người bình an vô sự. Hiện tại giới môn mở, mọi người chờ đợi ra ngoài, bắt đầu có ân báo ân, có thù báo thù.
Lâm lạnh nhạt nói:
– Nhưng hình như ta không đắc tội ai, bởi vì người ta đắc tội . . . Đã chết hết.
Lý Vân Tiêu và Linh Mục Địch liếc nhau, ngồi không yên, nhanh chân chạy ra ngoài điện.
Xán và Trác vẫn đứng trước cung điện, không có biểu tình gì, không mấy để bụng ngoài điện.
Lý Vân Tiêu tò mò hỏi:
– Hai vị không định đi ra ngoài dyạ cho kẻ xâm nhập một bài học sao?
Xem bộ dạng của Xán và Trác không phải loại người hiền lành gì.
Mặt Trác lóe tia dữ dằn nói:
– Còn có tổng cửa, nếu chút chuyện nhỏ này cũng cần chúng ta ra tay thì cần bọn họ làm cái gì?
– A . . .
Năm người thủ vệ quả nhiên bi kịch, địa vị thấp như vậy càng khiến người yêu tộc khinh thường.
– Chúng ta đi xem thử.
Vì ảnh hưởng đến Phi Nghê nhập định, đám người Lý Vân Tiêu lập tức đi ra ngoài động thiên.
Khúc Hồng Nhan nghiêm túc nói với Lạc Vân Thường:
– Ngươi cũng đi xem thử, để ta ở đây một mình là được.
Lạc Vân Thường lên tiếng:
– Biết.
Lạc Vân Thường chạy theo.
Ra khỏi động thiên, mọi người đạp trên sóng vàng nhìn bên ngoài đánh nhau túi bụi. Bốn người trông chừng đã bị thương nặng.
Lúc bọn họ đi ra vừa lúc bốn người mất sức chiến đấu bị đối phương bắt sống, trói thành bánh chưng, mặt mũi bầm dập.
– Là các ngươi!
Hai bên nhìn nhau, cùng hét lớn.
Người xâm nhập cấm địa chính là đám người Vi Thanh.
Không chỉ có thế lực Vi Thanh ở còn có Phong Yếu Ly, Dận Vũ.
Vốn Phong Yếu Ly một mình rời đi, Dận Vũ đuổi theo, nhưng không hiểu sao bây giờ chung đường, dường như đã giao kèo gì đó.
Phong Yếu Ly lạnh lùng quát, mắt nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm:
– Tiểu tử, là ngươi!
Trên người Lý Vân Tiêu còn có phần tàn hồn Họa Đấu mà Phong Yếu Ly cần.
Lý Vân Tiêu lộ biểu tình kỳ dị:
– Đây đúng là tổ hợp kỳ lạ . . .
Lý Vân Tiêu quét mắt qua Vi Thanh, Vi Vô Nhai, Nam Phong Tuyền, Diêu Kim Lương, La Thanh Vân, Dận Vũ, Phong Yếu Ly.
Khuôn mặt Lý Dật âm trầm, vặn vẹo. Mới rồi Lý Vân Tiêu liếc mắt qua nhiều người nhưng không biết hắn cố ý hay vô tình mà bỏ sót gã.
Vi Thanh trầm giọng hỏi:
– Lý Vân Tiêu, tại sao ngươi ở Phạn Yêu này?
Lý Vân Tiêu hỏi ngược lại:
– Vậy tại sao các ngươi đến đây?
Vi Thanh hừ mũi:
– Người khôn không nói tiếng lóng, chắc đều đến vì Thiên Phượng Chân Vĩ Linh đúng không? Các ngươi lấy được chưa?
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
– Chưa được, Phạn Yêu coi trọng . . . Của mình, không chịu nhường.
– A?
Dận Vũ sắc mặt âm trầm hỏi:
– Ngươi đã gặp Lâm?
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nhìn Dận Vũ:
– Ngô Đại Thành, bản thiếu gia luôn thấy lạ rốt cuộc ngươi là ai mà thậm chí biết cả Lâm đại nhân?
Dận Vũ âm trầm trừng Lý Vân Tiêu:
– Hừ! Lâm là hoàng của vạn yêu, biết nàng có gì lạ? Điều này nói lên kiến thức của ngươi nông cạn.
Lý Vân Tiêu lười biếng nói:
– À, rồi rồi, kiến thức của ta hẹn hẹp, lỗi của ta.
Dận Vũ bị bộ dạng của Lý Vân Tiêu họcc tức, giận dữ gằn hỏi:
– Con dã long kia đâu rồi?
Mắt Lý Vân Tiêu lạnh xuống:
– Việc này thì ta còn đang định tìm ngươi tính sổ, hôm nay đang rảnh, ta sẽ lột da ngươi trước nhìn xem ngươi rốt cuộc là ai?
Cơ mặt Dận Vũ co giật rồi phục hồi lại bình thường.
Dận Vũ hừ mũi:
– Ta giống như ngươi, cùng được thiên mệnh chọn trúng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy tại sao liên tục giả mạo ta đi khắp nơi lừa gạt, phá hoại danh tiếng của ta?
Dận Vũ mỉm cười nói:
– Ha ha ha, đây chỉ là nổi hứng một chốc, ai kêu ngươi mang ta ra khỏi Đông hải?
Lòng Lý Vân Tiêu rung lên:
– Đông hải!
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
– Ngươi là thủy long Vũ địa?
Đám người đều biến sắc mặt. Danh tiếng Thủy Long như sấm bên tai, là một trong chân long cửu tử.
Mọi người kinh sợ khinh thường nói:
– Không lẽ Thủy Long còn sống?
– Ha ha ha! Đúng là khó đoná thật.
Dận Vũ nheo mắt cười nói:
– Đoán trật cũng không sao, sớm muộn gì ngươi sẽ hiểu được. Mục đích chúng ta tới đây rất rõ ràng, là vì Thiên Phượng Chân Vĩ Linh, các ngươi thật sự đã gặp Lâm?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đương nhiên gặp rồi, chẳng lẽ ta đi lừa các vị? Nếu không có chút niềm tin này thật làm người ta đau lòng.
Dận Vũ nói:
– Dĩ nhiên ta tin ngươi, không biết bây giờ Lâm có khỏe không?
Lý Vân Tiêu đáp:
– Tàm tạm, khá tốt.
Dận Vũ bực bội nói nhảm vài câu toàn là vớ vẩn.
Vi Thanha hiểu biết Lý Vân Tiêu khá rõ, hừ mũi:
– Người này giỏi nhất là đấu miệng, có nói tiếp nữa cũng không có kết quả gì, chúng ta tự mình tìm đáp án đi.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
– Các ngươi đi đi, ngô không hứng thú với Thiên Phượng Chân Vĩ Linh, ngô càng có hứng thú với tiểu tử này hơn. Ngô lấy mạng của hắn chắc các ngươi không ý kiến gì?
Đám người Vi Thanh ngạc nhiên, không hiểu Phong Yếu Ly và Lý Vân Tiêu có xích mích gì nhưng đều lộ vẻ mặt mừng rỡ.
Vi Thanh cười xòa:
– Nếu ngươi có thể lấy mạng của hắn được thì không còn gì tốt hơn.
Chỉ có La Thanh Vân là sắc mặt âm trầm, hừ nói
– Mạng của người này phải do ta lấy, khi nào đến lượt ngươi?
Tay phải La Thanh Vân cầm chiến thương quét qua chỉ hướng Phong Yếu Ly.
Mắt Phong Yếu Ly lạnh như lớp băng:
– Hưm, thương này không tệ, nhưng tùy tiện chỉ binh khí vào ngô sẽ phải trả giá bằng mạng sống!
Vi Thanh biến sắc mặt kêu lên:
– La Thanh Vân!
Vi Thanh chộp tay La Thanh Vân đè xuống, gắt giọng:
– Đừng làm bậy!
Khóe môi Phong Yếu Ly cong lên châm họcc, cười khẩy nói:
– Nếu ngươi không biết điều thì ngô giết ngươi trước.
Khí lạnh như sương, bốn người đều cảm nhận được, thụt lùi nửa bước, hết sức e dè với Phong Yếu Ly.
– Hừ!
La Thanh Vân lắc tay thu về Hoang Thần Minh Nguyệt thương:
– Ngươi không giết hắn được.
Phong Yếu Ly cười to bảo:
– Ha ha ha! Kẻ yếu thì chỉ biết nói dối để an ủi chính mình sao?
Phong Yếu Ly xoay người đi hướng Lý Vân Tiêu, mắt hấp háy tia sáng hưng phấn.
Vi Thanh nhìn Mạch ở phía xa, nhỏ giọng nói:
– Phụ thân, là yêu tộc kia!
Vi Vô Nhai gật đầu nói:
– Yêu tộc này thực lực không tầm thường, hãy giao cho ta đối phó. Các ngươi bắt giữ những người còn lại đi.
Vi Thanh lên tiếng:
– Vâng!
Vi Thanh cao giọng quát:
– Tất cả theo ta bắt mấy người kia lại, không cần biết sống chết!
Một đám người theo Vi Thanh dẫn dắt đi hướng động thiên trong sóng vàng.
Chu lão lúc trước bị Lý Vân Tiêu đánh bị thương nặng đã biến mất từ lâu, chắc thành mây khói rồi. Bốn người bị trói thì mất hết sức chiến đấu bị một cường giả trông chừng, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Lý Vân Tiêu suy đoán:
– Biết rõ nơi này là cấm địa của Lâm đại nhân còn dám tới, chẳng lẽ là nhãi ranh nào từ Thiên Vũ giới đến?
Giọng Lâm phát ra từ quả cầu ánh sáng vàng:
– Cũng khó nỏi. Vĩnh Sinh chi giới phong kín rất lâu, mọi người bình an vô sự. Hiện tại giới môn mở, mọi người chờ đợi ra ngoài, bắt đầu có ân báo ân, có thù báo thù.
Lâm lạnh nhạt nói:
– Nhưng hình như ta không đắc tội ai, bởi vì người ta đắc tội . . . Đã chết hết.
Lý Vân Tiêu và Linh Mục Địch liếc nhau, ngồi không yên, nhanh chân chạy ra ngoài điện.
Xán và Trác vẫn đứng trước cung điện, không có biểu tình gì, không mấy để bụng ngoài điện.
Lý Vân Tiêu tò mò hỏi:
– Hai vị không định đi ra ngoài dyạ cho kẻ xâm nhập một bài học sao?
Xem bộ dạng của Xán và Trác không phải loại người hiền lành gì.
Mặt Trác lóe tia dữ dằn nói:
– Còn có tổng cửa, nếu chút chuyện nhỏ này cũng cần chúng ta ra tay thì cần bọn họ làm cái gì?
– A . . .
Năm người thủ vệ quả nhiên bi kịch, địa vị thấp như vậy càng khiến người yêu tộc khinh thường.
– Chúng ta đi xem thử.
Vì ảnh hưởng đến Phi Nghê nhập định, đám người Lý Vân Tiêu lập tức đi ra ngoài động thiên.
Khúc Hồng Nhan nghiêm túc nói với Lạc Vân Thường:
– Ngươi cũng đi xem thử, để ta ở đây một mình là được.
Lạc Vân Thường lên tiếng:
– Biết.
Lạc Vân Thường chạy theo.
Ra khỏi động thiên, mọi người đạp trên sóng vàng nhìn bên ngoài đánh nhau túi bụi. Bốn người trông chừng đã bị thương nặng.
Lúc bọn họ đi ra vừa lúc bốn người mất sức chiến đấu bị đối phương bắt sống, trói thành bánh chưng, mặt mũi bầm dập.
– Là các ngươi!
Hai bên nhìn nhau, cùng hét lớn.
Người xâm nhập cấm địa chính là đám người Vi Thanh.
Không chỉ có thế lực Vi Thanh ở còn có Phong Yếu Ly, Dận Vũ.
Vốn Phong Yếu Ly một mình rời đi, Dận Vũ đuổi theo, nhưng không hiểu sao bây giờ chung đường, dường như đã giao kèo gì đó.
Phong Yếu Ly lạnh lùng quát, mắt nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm:
– Tiểu tử, là ngươi!
Trên người Lý Vân Tiêu còn có phần tàn hồn Họa Đấu mà Phong Yếu Ly cần.
Lý Vân Tiêu lộ biểu tình kỳ dị:
– Đây đúng là tổ hợp kỳ lạ . . .
Lý Vân Tiêu quét mắt qua Vi Thanh, Vi Vô Nhai, Nam Phong Tuyền, Diêu Kim Lương, La Thanh Vân, Dận Vũ, Phong Yếu Ly.
Khuôn mặt Lý Dật âm trầm, vặn vẹo. Mới rồi Lý Vân Tiêu liếc mắt qua nhiều người nhưng không biết hắn cố ý hay vô tình mà bỏ sót gã.
Vi Thanh trầm giọng hỏi:
– Lý Vân Tiêu, tại sao ngươi ở Phạn Yêu này?
Lý Vân Tiêu hỏi ngược lại:
– Vậy tại sao các ngươi đến đây?
Vi Thanh hừ mũi:
– Người khôn không nói tiếng lóng, chắc đều đến vì Thiên Phượng Chân Vĩ Linh đúng không? Các ngươi lấy được chưa?
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
– Chưa được, Phạn Yêu coi trọng . . . Của mình, không chịu nhường.
– A?
Dận Vũ sắc mặt âm trầm hỏi:
– Ngươi đã gặp Lâm?
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nhìn Dận Vũ:
– Ngô Đại Thành, bản thiếu gia luôn thấy lạ rốt cuộc ngươi là ai mà thậm chí biết cả Lâm đại nhân?
Dận Vũ âm trầm trừng Lý Vân Tiêu:
– Hừ! Lâm là hoàng của vạn yêu, biết nàng có gì lạ? Điều này nói lên kiến thức của ngươi nông cạn.
Lý Vân Tiêu lười biếng nói:
– À, rồi rồi, kiến thức của ta hẹn hẹp, lỗi của ta.
Dận Vũ bị bộ dạng của Lý Vân Tiêu họcc tức, giận dữ gằn hỏi:
– Con dã long kia đâu rồi?
Mắt Lý Vân Tiêu lạnh xuống:
– Việc này thì ta còn đang định tìm ngươi tính sổ, hôm nay đang rảnh, ta sẽ lột da ngươi trước nhìn xem ngươi rốt cuộc là ai?
Cơ mặt Dận Vũ co giật rồi phục hồi lại bình thường.
Dận Vũ hừ mũi:
– Ta giống như ngươi, cùng được thiên mệnh chọn trúng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy tại sao liên tục giả mạo ta đi khắp nơi lừa gạt, phá hoại danh tiếng của ta?
Dận Vũ mỉm cười nói:
– Ha ha ha, đây chỉ là nổi hứng một chốc, ai kêu ngươi mang ta ra khỏi Đông hải?
Lòng Lý Vân Tiêu rung lên:
– Đông hải!
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
– Ngươi là thủy long Vũ địa?
Đám người đều biến sắc mặt. Danh tiếng Thủy Long như sấm bên tai, là một trong chân long cửu tử.
Mọi người kinh sợ khinh thường nói:
– Không lẽ Thủy Long còn sống?
– Ha ha ha! Đúng là khó đoná thật.
Dận Vũ nheo mắt cười nói:
– Đoán trật cũng không sao, sớm muộn gì ngươi sẽ hiểu được. Mục đích chúng ta tới đây rất rõ ràng, là vì Thiên Phượng Chân Vĩ Linh, các ngươi thật sự đã gặp Lâm?
Lý Vân Tiêu nói:
– Đương nhiên gặp rồi, chẳng lẽ ta đi lừa các vị? Nếu không có chút niềm tin này thật làm người ta đau lòng.
Dận Vũ nói:
– Dĩ nhiên ta tin ngươi, không biết bây giờ Lâm có khỏe không?
Lý Vân Tiêu đáp:
– Tàm tạm, khá tốt.
Dận Vũ bực bội nói nhảm vài câu toàn là vớ vẩn.
Vi Thanha hiểu biết Lý Vân Tiêu khá rõ, hừ mũi:
– Người này giỏi nhất là đấu miệng, có nói tiếp nữa cũng không có kết quả gì, chúng ta tự mình tìm đáp án đi.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
– Các ngươi đi đi, ngô không hứng thú với Thiên Phượng Chân Vĩ Linh, ngô càng có hứng thú với tiểu tử này hơn. Ngô lấy mạng của hắn chắc các ngươi không ý kiến gì?
Đám người Vi Thanh ngạc nhiên, không hiểu Phong Yếu Ly và Lý Vân Tiêu có xích mích gì nhưng đều lộ vẻ mặt mừng rỡ.
Vi Thanh cười xòa:
– Nếu ngươi có thể lấy mạng của hắn được thì không còn gì tốt hơn.
Chỉ có La Thanh Vân là sắc mặt âm trầm, hừ nói
– Mạng của người này phải do ta lấy, khi nào đến lượt ngươi?
Tay phải La Thanh Vân cầm chiến thương quét qua chỉ hướng Phong Yếu Ly.
Mắt Phong Yếu Ly lạnh như lớp băng:
– Hưm, thương này không tệ, nhưng tùy tiện chỉ binh khí vào ngô sẽ phải trả giá bằng mạng sống!
Vi Thanh biến sắc mặt kêu lên:
– La Thanh Vân!
Vi Thanh chộp tay La Thanh Vân đè xuống, gắt giọng:
– Đừng làm bậy!
Khóe môi Phong Yếu Ly cong lên châm họcc, cười khẩy nói:
– Nếu ngươi không biết điều thì ngô giết ngươi trước.
Khí lạnh như sương, bốn người đều cảm nhận được, thụt lùi nửa bước, hết sức e dè với Phong Yếu Ly.
– Hừ!
La Thanh Vân lắc tay thu về Hoang Thần Minh Nguyệt thương:
– Ngươi không giết hắn được.
Phong Yếu Ly cười to bảo:
– Ha ha ha! Kẻ yếu thì chỉ biết nói dối để an ủi chính mình sao?
Phong Yếu Ly xoay người đi hướng Lý Vân Tiêu, mắt hấp háy tia sáng hưng phấn.
Vi Thanh nhìn Mạch ở phía xa, nhỏ giọng nói:
– Phụ thân, là yêu tộc kia!
Vi Vô Nhai gật đầu nói:
– Yêu tộc này thực lực không tầm thường, hãy giao cho ta đối phó. Các ngươi bắt giữ những người còn lại đi.
Vi Thanh lên tiếng:
– Vâng!
Vi Thanh cao giọng quát:
– Tất cả theo ta bắt mấy người kia lại, không cần biết sống chết!
Một đám người theo Vi Thanh dẫn dắt đi hướng động thiên trong sóng vàng.
Chu lão lúc trước bị Lý Vân Tiêu đánh bị thương nặng đã biến mất từ lâu, chắc thành mây khói rồi. Bốn người bị trói thì mất hết sức chiến đấu bị một cường giả trông chừng, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
/3771
|