Lý Vân Tiêu cảnh giác nói:
– Mọi người cẩn thận, đám người này không đơn giản.
Lý Vân Tiêu xông lên trước nhất, vọt ra xa mấy trăm trượng, sợ chiến đấu lan đến cung điện ảnh hưởng Phi Nghê tu luyện.
Lý Vân Tiêu đứng lại, Giới Thần Bi nhấp nháy ánh sáng triệu ra ba người Bố Tử, Tuần Thiên Đấu Ngưu. Ba người dù gì là cường giả đỉnh cửu tinh, có thể ứng đối đám thuộc hạ Vi Thanh mang đến.
Ba người nhìn tình hình trước mắt thì méo mặt nhưng hết cách, đành cứng da đầu xông lên.
Tuần Thiên Đấu Ngưu bước ra mấy bước, súc địa thành thốn đến bên cạnh Linh Mục Địch.
Linh Mục Địch vỗ đôi sừng trâu nói:
– Lối vào này để ta thủ.
Mặt Vi Thanh lạnh băng:
– Muốn thủ lối vào? Hơi bị khó!
Vi Thanh xuất hiện bên trên Tuần Thiên Đấu Ngưu, hai tay múa biến ra các đại thủ ấn màu xanh vỗ xuống.
Tuần Thiên Đấu Ngưu kêu ùm bò, đôi mắt đỏ ngầu, thân hình to lớn rung lên, cặp sừng đâm qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một cột sáng bắn lên nổ nát đại thủ ấn của Vi Thanh, thân trâu xuất hiện trên bầu trời gầm rống nhào qua.
Vi Thanh biến bắt ấn thành chưởng vỗ xuống:
– Thần khôi chết tiệt!
Bùm!
Chưởng đập trúng trán Tuần Thiên Đấu Ngưu, ánh sáng xanh bừng lên chặn lại lực lượng trùng kích từ Tuần Thiên Đấu Ngưu.
Tay trái Vi Thanh lăng không bắt ấn điểm đằng trước, đầu ngón tay bắn ra ánh sáng màu trắng như dải lụa phấp phới tói Tuần Thiên Đấu Ngưu lại.
Mắt Linh Mục Địch lóe tia tàn nhẫn, vung tay. Một bóng roi xẹt qua không trung quất vào người Vi Thanh.
Cơ thể Vi Thanh nổ tung thành vô số mảnh nhỏ nhưng chỉ là tàn ảnh.
Chân thân hiện ra trên bầu trời đáp xuống, đạp lưng Tuần Thiên Đấu Ngưu, lạnh lùng nhìn Linh Mục Địch.
Tuần Thiên Đấu Ngưu vùng vẫy kịch liệt nhưng không cách nào thoát khỏi vầng sáng trắng đó.
Dận Vũ cũng xuất hiện bên trên làn sóng vàng đi vào động thiên:
– Ha ha ha! Nếu ta không nhớ lầm thì ngươi chính là Bắc vực chi vương Linh Mục Địch, tại sao để mình cật vật đến nông nỗi này?
Linh Mục Địch cầm Nghịch Hồn Tiên chặn lại trước mặt Dận Vũ, lạnh lùng nói:
– Ngươi là ai?
Dận Vũ xì cười:
– Ha ha ha! Ta là ai? Nhãi nhép như ngươi không xứng biết ta!
Dận Vũ xem Linh Mục Địch như không khí, vẫn cứ sải bước tiến tới trước.
Bắc Quyến Nam cầm kiếm xông lên chặn đường Dận Vũ, mặt không biểu tình nói:
– Đại nhân, giao người này cho ta đi.
Dận Vũ cười khinh thường nói:
– Giao cho ngươi? Ngươi chịu được sao?
Dận Vũ giơ tay lên đánh ra.
Trên bầu trời hiện ra một móng vuốt rồng trong khoảnh khắc chụp xuống.
Bắc Quyến Nam không dám khinh thường, vạn kiếm quyết:
– Vạn Thế Ngự Kiếm!
Một kiếm quyết to lớn bay thẳng lên trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiếm hình chém vào vuốt rồng nhưng không đánh lại, tầng tầng tan vỡ bị ức chế xuống.
Bắc Quyến Nam thấy tình hình không ổn liền thu kiếm về chạy trốn.
Bùm!
Nơi Bắc Quyến Nam đứng bị vuốt rồng vỗ túng bùng nổ một đoàn vòng xoáy năng lượng đánh nát dao động màu vàng.
Dận Vũ xì cười nói:
– Ha ha ha! Không dỡ nổi một chiêu, mất mặt.
Chợt bốn phía kiếm ảnhn hư mưa liên miên không dứt kèm theo ánh sáng xanh chớp lóe, cực kỳ yêu dị.
Dận Vũ nhíu mày nói:
– Thất Huyễn Lục Yểm? Là đại diệt tuyệt ngũ độc!
Dận Vũ không sợ độc này nhưng ít nhiều gì có điều kiêng dè. Nếu bị nhiễm độc thì khá rắc rối.
Cách mấy trăm trượng Lý Vân Tiêu cũng rơi vào khổ chiến, bị Lãnh Kiếm Băng Sương của Phong Yếu Ly buộc liên tục thụt lùi.
Thanh kiếm vốn vô cùng quen thuộc lúc này hoàn toàn xa lạ, từng tia khí lạnh bắn ra rét tận xương.
Lãnh Kiếm Băng Sương ở trong tay Phong Yếu Ly càng sắc bén hơn, không gì cản nổi.
– Lần này xem ngươi trốn như thế nào? Giao tàn hồn Họa Đấu ra đây, miễn cho khỏi chết!
Phong Yếu Ly từng bước áp sát nhưng tạm thời không ức chế được Lý Vân Tiêu. Hai người chưa dốc hết sức, chỉ thăm dò cho nóng người.
Lòng Lý Vân Tiêu dao động, ngày xưa gặp nhau ở Tuyết chi quốc, Phong Yếu Ly trực tiếp dung nhập nguyên nước vào Lãnh Kiếm Băng Sương trợ nó thành thánh khí, bản thể hóa thành chân thân Họa Đấu. Chiêu cuối cùng Phong Yếu Ly thi triển Thái Sơ chân quyết ức chế Băng Sát Tâm Diễm của hắn.
Dù là tu vi, huyền khí, thân thể, thần thông thì Phong Yếu Ly cực kỳ lợi hại, dù là cường giả hư cực cảnh cũng không ức chế gã được. Chỉ tồn tại như Lam Nham Chủ mới nắm chắc chiến thắng.
Nhưng bảo Lý Vân Tiêu giao tàn hồn ra để Phong Yếu Ly hoàn toàn luyện hóa chân thân Họa Đấu thì tương lai càng khó đánh lại hơn.
Cho nên ngay từ đầu Lý Vân Tiêu đã không định giành chiến thắng mà chỉ mong câu giờ. Lý Vân Tiêu không tin Lâm sẽ mặc cho người ngoài giương oai trước cửa nhà, chỉ cần Lâm chịu ra tay thì với tu vi tạo hóa cảnh đám người kia chắc chắn có đến mà không về.
Phong Yếu Ly từ tốn nói:
– Ngươi tiến bộ hơn trước rất nhiều, nhưng muốn trốn ra khỏi tay ngô là chuyện tuyệt đối không thể nào. Hãy nhanh chóng tỉnh ngộ đi, có thể giữ được một mạng.
Phong Yếu Ly huơ kiếm thế đại khai đại hợp, rất có phong độ tông sư khí thế Phong Yếu Ly trầm ổn không chút hoang mang, chỉ cầu ổn.
Lý Vân Tiêu liên tục né tránh, lòng càng cảnh giác hơn:
– Tàn hồn Họa Đấu không phải của ngươi, ngươi có thể cướp đi thân hình thì sao ta không được cướp chút tyàn hồn?
Uy lực kiếm thế đang tăng lớn, từ từ đánh thật.
Phong Yếu Ly tức giận bật cười nói:
– Ha ha ha, dĩ nhiên có thể cướp nhưng phải xem thực lực mạnh yếu thế nào.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
– Nếu vậy thì hãy xem thực lực mạnh yếu đi.
Bộ dạng của Lý Vân Tiêu họcc giận Phong Yếu Ly, tức giận quát:
– Muốn chết thì đừng trách ngô!
Lãnh Kiếm Băng Sương toát ra làn khói lạnh trong khoảnh khắc bao phủ phạm vi trăm trợng. Bất giác Lý Vân Tiêu bị khói trắng bao phủ vào trong, cảm thấy khí lạnh khiếp người.
Trong làn khói trắng mênh mông, muôn vàn cảnh tượng hiện ra rõ ràng, có phòng ốc, đường đi . . . Là một tòa thành trì, đúng là Tuyết chi quốc!
Lý Vân Tiêu thầm hoảng sợ, hắn biêtý đã bị lực lượng của Lãnh Kiếm Băng Sương vây khốn, nếu không đi ra ngoài sẽ gặp rắc rối to.
Cơ thể Lý Vân Tiêu bỗng trướng to ra biến thành thân xác lôi tình lớn gấp chục lần, tựa như cự linh.
Một tay Lý Vân Tiêu bấm lôi quyết, hai ngón tay hóa thành màu tím, không ngừng ngưng tụ lực lượng.
Tay kia giơ cao cầm thiên chuy, Ma Kha cổ tự lăn lộn trên chùy.
Giọng Phong Yếu Ly vang lên:
– Ngũ Hành Lôi Thể, mặc dù không tệ nhưng trước mặt ngô cũng phải quỳ phục!
Bóng người chợt lóe cầm kiếm đâm xuống.
Nguyên Tuyết chi quốc lung lay như thành cái bóng của nhát kiếm kia, khuynh quốc đến.
Lòng Lý Vân Tiêu thầm hoảng loan. Lãnh Kiếm Băng Sương vốn do Phong Yếu Ly luyện hóa, hầu như hoàn toàn khống chế thánh khí này. Lực lượng kinh khủng khiến người sợ hãi, dù thân hóa lưu ly cũng khó chống lại khí lạnh vào người.
Lý Vân Tiêu hét to một tiếng:
– Ngưng Lôi Chỉ!
Hai ngón tay điểm tới rạch phá kiếm khí chạm vào một điểm trên mũi mũi Lãnh Kiếm Băng Sương phát ra tiếng nổ.
Sấm sét màu tím không ngừng phóng to trên đầu ngón tay Lý Vân Tiêu đan xen với kiếm quang.
– Mọi người cẩn thận, đám người này không đơn giản.
Lý Vân Tiêu xông lên trước nhất, vọt ra xa mấy trăm trượng, sợ chiến đấu lan đến cung điện ảnh hưởng Phi Nghê tu luyện.
Lý Vân Tiêu đứng lại, Giới Thần Bi nhấp nháy ánh sáng triệu ra ba người Bố Tử, Tuần Thiên Đấu Ngưu. Ba người dù gì là cường giả đỉnh cửu tinh, có thể ứng đối đám thuộc hạ Vi Thanh mang đến.
Ba người nhìn tình hình trước mắt thì méo mặt nhưng hết cách, đành cứng da đầu xông lên.
Tuần Thiên Đấu Ngưu bước ra mấy bước, súc địa thành thốn đến bên cạnh Linh Mục Địch.
Linh Mục Địch vỗ đôi sừng trâu nói:
– Lối vào này để ta thủ.
Mặt Vi Thanh lạnh băng:
– Muốn thủ lối vào? Hơi bị khó!
Vi Thanh xuất hiện bên trên Tuần Thiên Đấu Ngưu, hai tay múa biến ra các đại thủ ấn màu xanh vỗ xuống.
Tuần Thiên Đấu Ngưu kêu ùm bò, đôi mắt đỏ ngầu, thân hình to lớn rung lên, cặp sừng đâm qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một cột sáng bắn lên nổ nát đại thủ ấn của Vi Thanh, thân trâu xuất hiện trên bầu trời gầm rống nhào qua.
Vi Thanh biến bắt ấn thành chưởng vỗ xuống:
– Thần khôi chết tiệt!
Bùm!
Chưởng đập trúng trán Tuần Thiên Đấu Ngưu, ánh sáng xanh bừng lên chặn lại lực lượng trùng kích từ Tuần Thiên Đấu Ngưu.
Tay trái Vi Thanh lăng không bắt ấn điểm đằng trước, đầu ngón tay bắn ra ánh sáng màu trắng như dải lụa phấp phới tói Tuần Thiên Đấu Ngưu lại.
Mắt Linh Mục Địch lóe tia tàn nhẫn, vung tay. Một bóng roi xẹt qua không trung quất vào người Vi Thanh.
Cơ thể Vi Thanh nổ tung thành vô số mảnh nhỏ nhưng chỉ là tàn ảnh.
Chân thân hiện ra trên bầu trời đáp xuống, đạp lưng Tuần Thiên Đấu Ngưu, lạnh lùng nhìn Linh Mục Địch.
Tuần Thiên Đấu Ngưu vùng vẫy kịch liệt nhưng không cách nào thoát khỏi vầng sáng trắng đó.
Dận Vũ cũng xuất hiện bên trên làn sóng vàng đi vào động thiên:
– Ha ha ha! Nếu ta không nhớ lầm thì ngươi chính là Bắc vực chi vương Linh Mục Địch, tại sao để mình cật vật đến nông nỗi này?
Linh Mục Địch cầm Nghịch Hồn Tiên chặn lại trước mặt Dận Vũ, lạnh lùng nói:
– Ngươi là ai?
Dận Vũ xì cười:
– Ha ha ha! Ta là ai? Nhãi nhép như ngươi không xứng biết ta!
Dận Vũ xem Linh Mục Địch như không khí, vẫn cứ sải bước tiến tới trước.
Bắc Quyến Nam cầm kiếm xông lên chặn đường Dận Vũ, mặt không biểu tình nói:
– Đại nhân, giao người này cho ta đi.
Dận Vũ cười khinh thường nói:
– Giao cho ngươi? Ngươi chịu được sao?
Dận Vũ giơ tay lên đánh ra.
Trên bầu trời hiện ra một móng vuốt rồng trong khoảnh khắc chụp xuống.
Bắc Quyến Nam không dám khinh thường, vạn kiếm quyết:
– Vạn Thế Ngự Kiếm!
Một kiếm quyết to lớn bay thẳng lên trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Kiếm hình chém vào vuốt rồng nhưng không đánh lại, tầng tầng tan vỡ bị ức chế xuống.
Bắc Quyến Nam thấy tình hình không ổn liền thu kiếm về chạy trốn.
Bùm!
Nơi Bắc Quyến Nam đứng bị vuốt rồng vỗ túng bùng nổ một đoàn vòng xoáy năng lượng đánh nát dao động màu vàng.
Dận Vũ xì cười nói:
– Ha ha ha! Không dỡ nổi một chiêu, mất mặt.
Chợt bốn phía kiếm ảnhn hư mưa liên miên không dứt kèm theo ánh sáng xanh chớp lóe, cực kỳ yêu dị.
Dận Vũ nhíu mày nói:
– Thất Huyễn Lục Yểm? Là đại diệt tuyệt ngũ độc!
Dận Vũ không sợ độc này nhưng ít nhiều gì có điều kiêng dè. Nếu bị nhiễm độc thì khá rắc rối.
Cách mấy trăm trượng Lý Vân Tiêu cũng rơi vào khổ chiến, bị Lãnh Kiếm Băng Sương của Phong Yếu Ly buộc liên tục thụt lùi.
Thanh kiếm vốn vô cùng quen thuộc lúc này hoàn toàn xa lạ, từng tia khí lạnh bắn ra rét tận xương.
Lãnh Kiếm Băng Sương ở trong tay Phong Yếu Ly càng sắc bén hơn, không gì cản nổi.
– Lần này xem ngươi trốn như thế nào? Giao tàn hồn Họa Đấu ra đây, miễn cho khỏi chết!
Phong Yếu Ly từng bước áp sát nhưng tạm thời không ức chế được Lý Vân Tiêu. Hai người chưa dốc hết sức, chỉ thăm dò cho nóng người.
Lòng Lý Vân Tiêu dao động, ngày xưa gặp nhau ở Tuyết chi quốc, Phong Yếu Ly trực tiếp dung nhập nguyên nước vào Lãnh Kiếm Băng Sương trợ nó thành thánh khí, bản thể hóa thành chân thân Họa Đấu. Chiêu cuối cùng Phong Yếu Ly thi triển Thái Sơ chân quyết ức chế Băng Sát Tâm Diễm của hắn.
Dù là tu vi, huyền khí, thân thể, thần thông thì Phong Yếu Ly cực kỳ lợi hại, dù là cường giả hư cực cảnh cũng không ức chế gã được. Chỉ tồn tại như Lam Nham Chủ mới nắm chắc chiến thắng.
Nhưng bảo Lý Vân Tiêu giao tàn hồn ra để Phong Yếu Ly hoàn toàn luyện hóa chân thân Họa Đấu thì tương lai càng khó đánh lại hơn.
Cho nên ngay từ đầu Lý Vân Tiêu đã không định giành chiến thắng mà chỉ mong câu giờ. Lý Vân Tiêu không tin Lâm sẽ mặc cho người ngoài giương oai trước cửa nhà, chỉ cần Lâm chịu ra tay thì với tu vi tạo hóa cảnh đám người kia chắc chắn có đến mà không về.
Phong Yếu Ly từ tốn nói:
– Ngươi tiến bộ hơn trước rất nhiều, nhưng muốn trốn ra khỏi tay ngô là chuyện tuyệt đối không thể nào. Hãy nhanh chóng tỉnh ngộ đi, có thể giữ được một mạng.
Phong Yếu Ly huơ kiếm thế đại khai đại hợp, rất có phong độ tông sư khí thế Phong Yếu Ly trầm ổn không chút hoang mang, chỉ cầu ổn.
Lý Vân Tiêu liên tục né tránh, lòng càng cảnh giác hơn:
– Tàn hồn Họa Đấu không phải của ngươi, ngươi có thể cướp đi thân hình thì sao ta không được cướp chút tyàn hồn?
Uy lực kiếm thế đang tăng lớn, từ từ đánh thật.
Phong Yếu Ly tức giận bật cười nói:
– Ha ha ha, dĩ nhiên có thể cướp nhưng phải xem thực lực mạnh yếu thế nào.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
– Nếu vậy thì hãy xem thực lực mạnh yếu đi.
Bộ dạng của Lý Vân Tiêu họcc giận Phong Yếu Ly, tức giận quát:
– Muốn chết thì đừng trách ngô!
Lãnh Kiếm Băng Sương toát ra làn khói lạnh trong khoảnh khắc bao phủ phạm vi trăm trợng. Bất giác Lý Vân Tiêu bị khói trắng bao phủ vào trong, cảm thấy khí lạnh khiếp người.
Trong làn khói trắng mênh mông, muôn vàn cảnh tượng hiện ra rõ ràng, có phòng ốc, đường đi . . . Là một tòa thành trì, đúng là Tuyết chi quốc!
Lý Vân Tiêu thầm hoảng sợ, hắn biêtý đã bị lực lượng của Lãnh Kiếm Băng Sương vây khốn, nếu không đi ra ngoài sẽ gặp rắc rối to.
Cơ thể Lý Vân Tiêu bỗng trướng to ra biến thành thân xác lôi tình lớn gấp chục lần, tựa như cự linh.
Một tay Lý Vân Tiêu bấm lôi quyết, hai ngón tay hóa thành màu tím, không ngừng ngưng tụ lực lượng.
Tay kia giơ cao cầm thiên chuy, Ma Kha cổ tự lăn lộn trên chùy.
Giọng Phong Yếu Ly vang lên:
– Ngũ Hành Lôi Thể, mặc dù không tệ nhưng trước mặt ngô cũng phải quỳ phục!
Bóng người chợt lóe cầm kiếm đâm xuống.
Nguyên Tuyết chi quốc lung lay như thành cái bóng của nhát kiếm kia, khuynh quốc đến.
Lòng Lý Vân Tiêu thầm hoảng loan. Lãnh Kiếm Băng Sương vốn do Phong Yếu Ly luyện hóa, hầu như hoàn toàn khống chế thánh khí này. Lực lượng kinh khủng khiến người sợ hãi, dù thân hóa lưu ly cũng khó chống lại khí lạnh vào người.
Lý Vân Tiêu hét to một tiếng:
– Ngưng Lôi Chỉ!
Hai ngón tay điểm tới rạch phá kiếm khí chạm vào một điểm trên mũi mũi Lãnh Kiếm Băng Sương phát ra tiếng nổ.
Sấm sét màu tím không ngừng phóng to trên đầu ngón tay Lý Vân Tiêu đan xen với kiếm quang.
/3771
|