Xán tức giận quát:
– Đừng nói bậy bạ!
Dận Vũ lạnh lùng châm chọc nói:
– Hừ, có phải đại nạn buông xuống hay không sao có thể theo ta nói liền được? Lâm còn chưa mở miệng, con chó nhà ngươi gấp cái gì?
Giọng Lâm truyền ra:
– Ngươi nói rất đúng, có phải đại nạn buông xuống hay không sao có thể theo ý ngươi nói? Nhưng dù hiện tại ta như thế nào thì dư sức giết ngươi.
– Ha ha ha, giết ta?
Dận Vũ mỉa mai cười nhạo nói:
– Năm đó ngươi là cường giả giới vương cảnh còn không giết ta được, hiện tại thực lực trượt dài lại muốn nằm mơ giữa ban ngày? Nếu ta không đoán sai thì ngươi mà rời khỏi đây thì đại nạn sẽ đến sớm hơn, rất có thể sẽ chết ngay.
Lâm nói:
– Ngươi lại nói đúng, đúng là ta không thể rời khỏi đây.
Đám người Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch tinh thần rung lên.
Vẻ mặt Xán và Trác bi thương khẽ kêu:
– Lâm đại nhân . . .
Lâm ung dung nói:
– Từ vạn cổ đến nay ai có thể thoát khỏi cái chết? Mặc dù là giới vương thần cảnh cũng có ngũ suy, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hai người đừng bi thương làm gì.
Xán và Trác đồng thanh kêu lên:
– Vâng thưa đại nhân!
Nhưng hai yêu tộc vẫn khó nén vẻ đau buồn.
– Hừ!
Đề tài quá thương cảm nên Dận Vũ hơi khó chịu, hừ mũi nói:
– Nghĩ tình quen biết nhau, ta không làm khó ngươi, đưa Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cho ta thì ta sẽ đi ngay.
Lâm lạnh nhạt nói:
– Đưa ngươi? Ngươi xứng sao?
Giọng điệu tràn đầy hờ hững và khinh miệt.
Dận Vũ hung dữ uy hiếp:
– Hừ, ta không xứng thì ai xứng? Lâm, đây là đang tự chui đầu vào rọ! Người quen ngày xưa đã không còn nhiều, chẳng lẽ muốn ta tự tay chôn ngươi sao?!
Lâm từ tốn nói:
– Ngươi còn lảm nhảm nữa là ta tự mình ăn luôn cọng Chân Vĩ Linh này, chắc có thể kéo dài thêm mấy trăm năm tuổi thọ.
Dận Vũ hoàn toàn biến sắc mặt, không dám nói gì nữa.
Dận Vũ trầm ngâm nói:
– Lâm, mười vạn năm qua đi, ma kiếp buông xuống, Thiên Vũ Giới cần lực lượng của ta. Chỉ cần ta có thể phục hồi lại sức mạnh là sẽ chống lại ma kiếp được, mạng theo Thiên Vũ giới tránh thoát khiếp nạn khó khăn.
Lâm không nói không rằng, đột nhiên giọng điệu quái dị bảo:
– Ta chưa bao giờ thấy loại người này không biết xấu hổ như ngươi, nói như thể cuộc chiến phong ma ngày xưa ngươi ra sức dữ lắm. A đúng ròi, ta quên mất, ngươi có ra sức rất nhiều, giúp nhiều chuyện, trong đó có cái chết của Ly Chu.
Dận Vũ sắc mặt âm trầm tức giận quát:
– Câm miệng! Đừng đổ cái chết của Ly Chu vào người ta, nếu ngươi còn nhắc lại việc này thì đừng trách ta trở mặt ngay bây giờ!
– Ha ha, trở mặt?-
Lâm tức giận bật cười nói:
– Ngươi ở trước mặt ta còn có mặt gì để trở sao? Có thì lật cho ta xem.
– Chết tiệt! Thế thì ta sẽ giết hết đám người này rồi bắt ngươi để luyện hóa, dù không thể chiếm được Thiên Phượng Chân Vĩ Linh nguyên vẹn nhưng không chừng sẽ được Khổng Tước Thất Linh.
Sắc mặt Dận Vũ rắn đanh, sát khí cường đại cùng với long uy phát ra dấy lên gió lạnh từng đợt vần vũ, khí lạnh lan tràn trong lòng mọi người.
Lâm la lên:
– Khoan đã!
– A? Ha ha ha, ngươi sợ!
Dận Vũ cười như điên:
– Với cá tính của ngươi chẳng lẽ tiếp theo là cầu xin sao? Ha ha ha, thật sự là khó tin nổi.
Lâm thở dài nói:
– Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn đánh cuộc với ngươi.
Dận Vũ nhướng đuôi mày hỏi:
– Đánh cuộc gì?-
Lâm nói:
– Ta dùng Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cược Chân Long chi nguyên của ngươi.
Mấy tiếng kinh kêu vang lên:
– Ui! Chân Long chi nguyên!
Cả đám biểu tình đầy kinh hoàng nhìn Dận Vũ. Chỉ có Phong Yếu Ly là con ngươi co rút rồi trở về bình thường ngày.
Vẻ mặt La Thanh Vân tràn đầy sợ hãi nghiến răng hỏi:
– Rốt cuộc ngươi là ai? Nào là Long Phù, giờ là Chân Long chi nguyên, chỉ Thượng Cổ Chân Long và cửu tử của Chân Long mới có được.
Khuôn mặt Dận Vũ vặn vẹo, phớt lờ La Thanh Vân, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói:
– Lâm chết tiệt, ngươi dám nhằm vào long nguyên của ta?
Lâm lạnh nhạt đáp trả:
– Thì chẳng phải ngươi cũng nhằm vào Chân Vĩ Linh sao?
Dận Vũ trầm giọng nói:
– Ta hiểu rồi, ngươi muốn tụ tập long nguyên, phượng linh để chính mình phá vỡ tướng ngũ suy, lại trở về tu vi bản thể.
Lâm không cãi lại:
– Tùy ngươi nghĩ sao.
Lâm lạnh nhạt nói:
– Ngươi có dám đánh cuộc hay không? Nếu ngươi thắng thì Chân Vĩ Linh nguyên vẹn đưa cho ngươi, kết hợp với Chân Long chi nguyên của ngươi sẽ phá vỡ được thiên nhân ngũ suy, có lẽ chuyện khiến ngươi lo lắng sẽ không xảy ra.
Cơ thể Dận Vũ run rẩy, long uy mất kiểm soát bộc phát ra. Mấy người bên cạnh Dận Vũ bị chấn lảo đảo thụt lùi, mặt mũi tràn đầy kinh hoàng.
Dường như Dận Vũ bị thuyết pục, cắn răng trầm giọng hỏi:
– Đánh cuộc thế nào?
Lâm nói:
– Rất đơn giản, ta để Lý Vân Tiêu đấu một trận với ngươi, thắng thua xác định kẻ thắng cuộc.
Dận Vũ kinh ngạc sau đó cười phá lên:
– Ha ha ha! Chỉ đơn giản vậy sao? Ngươi bị điên rồi sao?
Dận Vũ sợ Lâm đổi ý, vội nói:
– Ta đồng ý!
Dận Vũ đã thấy thuật khôi lỗi của Lý Vân Tiêu rồi, cũng nhận ra Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận nhưng bị cực hạn bởi thực lực của bản thân Lý Vân Tiêu, không thể phát triển được nhiều uy lực, Dận Vũ tự phụ có thể phá được.
Lý Vân Tiêu kinh sợ:
– Cái này . . .
Lý Vân Tiêu vội khuyên:
– Mong Lâm đại nhân suy nghĩ lại!
Lâm nói:
– Ta đã quyết định rồi, không suy nghĩ lại gì hết. Nhưng so tài không phải bây giờ mà là ba mươi ngày sau.
– Ba mươi ngày sau? Vì sao cần chờ một tháng?
Lý Vân Tiêu và Dận Vũ đều thắc mắc.
Lâm nói:
– Ta thấy tu vi của ngươi kẹt ở đỉnh quy chân cảnh, ước chừng trong ba mươi ngày có thể đột phá, đến lúc đó phần thắng càng lớn.
Dận Vũ câm nín, trách mắng:
– Muốn so tài thì làm ngay bây giờ, kéo dài như vậy là kế hoãn binh của ngươi sao?
Nếu để Lý Vân Tiêu xông vào chưởng thiên cảnh cộng thêm uy lực Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận thì Dận Vũ sẽ gặp nguy hiểm. Tuy Dận Vũ không cho rằng Lý Vân Tiêu sẽ hoàn thành trong ba mươi ngày.
Có người kẹt ở đỉnh quy chân cảnh mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm cũng không hiếm thấy, càng không dám nói trong thời gian hạn định sẽ vượt qua được.
Lòng Diêu Kim Lương thít chặt, đôi mắt rực cháy ngọn lửa ghen tỵ.
Lâm cười hỏi:
– Dận Vũ, ngươi sợ sao?
Dận Vũ nói:
– Không phải sợ gì nhưng không muốn tự dưng kéo dài ra, sợ xảy ra biến cố gì.
Lâm nói:
– Không có biến cố gì, cục sớm đã định trước, ngươi muốn thay đổi cũng không được.
Dận Vũ cười lạnh nói:
– Hừ, đừng nói đạo lý huyền diệu gì trước mặt ta, điều này sẽ không cứu vãn được hôm nay ngươi bị vây khốn!
Lâm nói:
– Vậy có so tài không? Nếu không đánh cuộc thì cứ làm theo lời lúc trước ngươi nói, giêt chúng ta không còn manh giáp sau đó luyện hóa ta, nhìn xem có thể luyện ra Chân Vĩ Linh bị ta nuốt vào không.
Yêu Trác không kiềm được mở miệng nói:
– Lâm đại nhân không cần đánh cuộc với hắn, năng lực như chúng ta đủ để giết sạch bọn họ.
– Đừng nói bậy bạ!
Dận Vũ lạnh lùng châm chọc nói:
– Hừ, có phải đại nạn buông xuống hay không sao có thể theo ta nói liền được? Lâm còn chưa mở miệng, con chó nhà ngươi gấp cái gì?
Giọng Lâm truyền ra:
– Ngươi nói rất đúng, có phải đại nạn buông xuống hay không sao có thể theo ý ngươi nói? Nhưng dù hiện tại ta như thế nào thì dư sức giết ngươi.
– Ha ha ha, giết ta?
Dận Vũ mỉa mai cười nhạo nói:
– Năm đó ngươi là cường giả giới vương cảnh còn không giết ta được, hiện tại thực lực trượt dài lại muốn nằm mơ giữa ban ngày? Nếu ta không đoán sai thì ngươi mà rời khỏi đây thì đại nạn sẽ đến sớm hơn, rất có thể sẽ chết ngay.
Lâm nói:
– Ngươi lại nói đúng, đúng là ta không thể rời khỏi đây.
Đám người Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch tinh thần rung lên.
Vẻ mặt Xán và Trác bi thương khẽ kêu:
– Lâm đại nhân . . .
Lâm ung dung nói:
– Từ vạn cổ đến nay ai có thể thoát khỏi cái chết? Mặc dù là giới vương thần cảnh cũng có ngũ suy, chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hai người đừng bi thương làm gì.
Xán và Trác đồng thanh kêu lên:
– Vâng thưa đại nhân!
Nhưng hai yêu tộc vẫn khó nén vẻ đau buồn.
– Hừ!
Đề tài quá thương cảm nên Dận Vũ hơi khó chịu, hừ mũi nói:
– Nghĩ tình quen biết nhau, ta không làm khó ngươi, đưa Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cho ta thì ta sẽ đi ngay.
Lâm lạnh nhạt nói:
– Đưa ngươi? Ngươi xứng sao?
Giọng điệu tràn đầy hờ hững và khinh miệt.
Dận Vũ hung dữ uy hiếp:
– Hừ, ta không xứng thì ai xứng? Lâm, đây là đang tự chui đầu vào rọ! Người quen ngày xưa đã không còn nhiều, chẳng lẽ muốn ta tự tay chôn ngươi sao?!
Lâm từ tốn nói:
– Ngươi còn lảm nhảm nữa là ta tự mình ăn luôn cọng Chân Vĩ Linh này, chắc có thể kéo dài thêm mấy trăm năm tuổi thọ.
Dận Vũ hoàn toàn biến sắc mặt, không dám nói gì nữa.
Dận Vũ trầm ngâm nói:
– Lâm, mười vạn năm qua đi, ma kiếp buông xuống, Thiên Vũ Giới cần lực lượng của ta. Chỉ cần ta có thể phục hồi lại sức mạnh là sẽ chống lại ma kiếp được, mạng theo Thiên Vũ giới tránh thoát khiếp nạn khó khăn.
Lâm không nói không rằng, đột nhiên giọng điệu quái dị bảo:
– Ta chưa bao giờ thấy loại người này không biết xấu hổ như ngươi, nói như thể cuộc chiến phong ma ngày xưa ngươi ra sức dữ lắm. A đúng ròi, ta quên mất, ngươi có ra sức rất nhiều, giúp nhiều chuyện, trong đó có cái chết của Ly Chu.
Dận Vũ sắc mặt âm trầm tức giận quát:
– Câm miệng! Đừng đổ cái chết của Ly Chu vào người ta, nếu ngươi còn nhắc lại việc này thì đừng trách ta trở mặt ngay bây giờ!
– Ha ha, trở mặt?-
Lâm tức giận bật cười nói:
– Ngươi ở trước mặt ta còn có mặt gì để trở sao? Có thì lật cho ta xem.
– Chết tiệt! Thế thì ta sẽ giết hết đám người này rồi bắt ngươi để luyện hóa, dù không thể chiếm được Thiên Phượng Chân Vĩ Linh nguyên vẹn nhưng không chừng sẽ được Khổng Tước Thất Linh.
Sắc mặt Dận Vũ rắn đanh, sát khí cường đại cùng với long uy phát ra dấy lên gió lạnh từng đợt vần vũ, khí lạnh lan tràn trong lòng mọi người.
Lâm la lên:
– Khoan đã!
– A? Ha ha ha, ngươi sợ!
Dận Vũ cười như điên:
– Với cá tính của ngươi chẳng lẽ tiếp theo là cầu xin sao? Ha ha ha, thật sự là khó tin nổi.
Lâm thở dài nói:
– Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn đánh cuộc với ngươi.
Dận Vũ nhướng đuôi mày hỏi:
– Đánh cuộc gì?-
Lâm nói:
– Ta dùng Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cược Chân Long chi nguyên của ngươi.
Mấy tiếng kinh kêu vang lên:
– Ui! Chân Long chi nguyên!
Cả đám biểu tình đầy kinh hoàng nhìn Dận Vũ. Chỉ có Phong Yếu Ly là con ngươi co rút rồi trở về bình thường ngày.
Vẻ mặt La Thanh Vân tràn đầy sợ hãi nghiến răng hỏi:
– Rốt cuộc ngươi là ai? Nào là Long Phù, giờ là Chân Long chi nguyên, chỉ Thượng Cổ Chân Long và cửu tử của Chân Long mới có được.
Khuôn mặt Dận Vũ vặn vẹo, phớt lờ La Thanh Vân, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói:
– Lâm chết tiệt, ngươi dám nhằm vào long nguyên của ta?
Lâm lạnh nhạt đáp trả:
– Thì chẳng phải ngươi cũng nhằm vào Chân Vĩ Linh sao?
Dận Vũ trầm giọng nói:
– Ta hiểu rồi, ngươi muốn tụ tập long nguyên, phượng linh để chính mình phá vỡ tướng ngũ suy, lại trở về tu vi bản thể.
Lâm không cãi lại:
– Tùy ngươi nghĩ sao.
Lâm lạnh nhạt nói:
– Ngươi có dám đánh cuộc hay không? Nếu ngươi thắng thì Chân Vĩ Linh nguyên vẹn đưa cho ngươi, kết hợp với Chân Long chi nguyên của ngươi sẽ phá vỡ được thiên nhân ngũ suy, có lẽ chuyện khiến ngươi lo lắng sẽ không xảy ra.
Cơ thể Dận Vũ run rẩy, long uy mất kiểm soát bộc phát ra. Mấy người bên cạnh Dận Vũ bị chấn lảo đảo thụt lùi, mặt mũi tràn đầy kinh hoàng.
Dường như Dận Vũ bị thuyết pục, cắn răng trầm giọng hỏi:
– Đánh cuộc thế nào?
Lâm nói:
– Rất đơn giản, ta để Lý Vân Tiêu đấu một trận với ngươi, thắng thua xác định kẻ thắng cuộc.
Dận Vũ kinh ngạc sau đó cười phá lên:
– Ha ha ha! Chỉ đơn giản vậy sao? Ngươi bị điên rồi sao?
Dận Vũ sợ Lâm đổi ý, vội nói:
– Ta đồng ý!
Dận Vũ đã thấy thuật khôi lỗi của Lý Vân Tiêu rồi, cũng nhận ra Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận nhưng bị cực hạn bởi thực lực của bản thân Lý Vân Tiêu, không thể phát triển được nhiều uy lực, Dận Vũ tự phụ có thể phá được.
Lý Vân Tiêu kinh sợ:
– Cái này . . .
Lý Vân Tiêu vội khuyên:
– Mong Lâm đại nhân suy nghĩ lại!
Lâm nói:
– Ta đã quyết định rồi, không suy nghĩ lại gì hết. Nhưng so tài không phải bây giờ mà là ba mươi ngày sau.
– Ba mươi ngày sau? Vì sao cần chờ một tháng?
Lý Vân Tiêu và Dận Vũ đều thắc mắc.
Lâm nói:
– Ta thấy tu vi của ngươi kẹt ở đỉnh quy chân cảnh, ước chừng trong ba mươi ngày có thể đột phá, đến lúc đó phần thắng càng lớn.
Dận Vũ câm nín, trách mắng:
– Muốn so tài thì làm ngay bây giờ, kéo dài như vậy là kế hoãn binh của ngươi sao?
Nếu để Lý Vân Tiêu xông vào chưởng thiên cảnh cộng thêm uy lực Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận thì Dận Vũ sẽ gặp nguy hiểm. Tuy Dận Vũ không cho rằng Lý Vân Tiêu sẽ hoàn thành trong ba mươi ngày.
Có người kẹt ở đỉnh quy chân cảnh mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm cũng không hiếm thấy, càng không dám nói trong thời gian hạn định sẽ vượt qua được.
Lòng Diêu Kim Lương thít chặt, đôi mắt rực cháy ngọn lửa ghen tỵ.
Lâm cười hỏi:
– Dận Vũ, ngươi sợ sao?
Dận Vũ nói:
– Không phải sợ gì nhưng không muốn tự dưng kéo dài ra, sợ xảy ra biến cố gì.
Lâm nói:
– Không có biến cố gì, cục sớm đã định trước, ngươi muốn thay đổi cũng không được.
Dận Vũ cười lạnh nói:
– Hừ, đừng nói đạo lý huyền diệu gì trước mặt ta, điều này sẽ không cứu vãn được hôm nay ngươi bị vây khốn!
Lâm nói:
– Vậy có so tài không? Nếu không đánh cuộc thì cứ làm theo lời lúc trước ngươi nói, giêt chúng ta không còn manh giáp sau đó luyện hóa ta, nhìn xem có thể luyện ra Chân Vĩ Linh bị ta nuốt vào không.
Yêu Trác không kiềm được mở miệng nói:
– Lâm đại nhân không cần đánh cuộc với hắn, năng lực như chúng ta đủ để giết sạch bọn họ.
/3771
|