Dận Vũ chìm trong suy tư. Nếu thật sự rơi vào tử chiến, chỉ cần Lâm không ra tay, với thực lực phe gã chắc chắn có thể đập bẹp đối phương.
Nhưng lúc đó Lâm sẽ nuốt Thiên Phượng Chân Vĩ Linh vào, phục hồi một phần lực lượng, phe Dận Vũ thì không ai đánh lại. Hơn nữa muốn tiêu diệt đám người trước mắt sẽ phải trả cái giá đắt.
Dận Vũ đặt quyết tâm, kiên quyết nói:
– Được, theo như ngươi nói, ta cược!
Lâm sớm đoán được đáp án của Dận Vũ nên rất bình tĩnh sắp xếp:
– Tốt lắm, các ngươi ở bên ngoài động thiên chờ một tháng đi. Lý Vân Tiêu, các ngươi vào trong.
Nhóm người Lý Vân Tiêu biểu tình trầm trọng, không khí nặng nề, từng người đi vào động thiên sóng vàng.
Đại nhân . . .
Thấy đám người Lý Vân Tiêu rời đi Vi Thanh mới đi tới, vẻ mặt khó chịu như đang trách Dận Vũ không nên tự tiện quyết định.
Dận Vũ lạnh nhạt hỏi:
– Như thế nào, các ngươi đều trách ta?
Vi Thanh nói:
– Trách cứ thì không dám, nhưng đại nhân không nên tự quyết định. Chúng ta dù sao có quan hệ kết mình chứ không phải chủ và tớ, đối với chúng ta, với Phong Yếu Ly đại nhân thì không ổn.
Ai ngờ Phong Yếu Ly lại cười nói:
– Bổn quân không có ý kiến với quyết định của Dận Vũ.
Phong Yếu Ly ước gì Dận Vũ và Lý Vân Tiêu bại câu thương, sau đó thừa dịp chém giết Lý Vân Tiêu, cướp lấy tàn hồn Họa Đấu.
Vi Thanh nhíu mày, lòng thầm nổi cảnh giác. Không hiểu sao hai người này ăn ý rồi đi chung với nhau, thực lực đều mạnh kinh người, tùy tiện một người đứng ra thì phe Vi Thanh đủ chết tươi.
Vi Thanh vốn muốn lợi dụng Dận Vũ và Phong Yếu Ly kiềm chế lẫn nhau nhưng bây giờ quan hệ không rõ ràng.
Dận Vũ liếc Vi Thanh, lạnh nhạt nói:
– Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không cho các ngươi chịu thiệt. Trong tay Lâm không chỉ có Thiên Phượng Chân Vĩ Linh mà còn phượng linh khác. Ta chỉ cần được Chân Vĩ Linh, những thứ khác có thể cho các ngươi, hơn nữa chí bảo trong tay ta mặc cho các ngươi chọn ba món.
Mắt Vi Thanh hiện nét vui mừng, lòng lâng lâng trở lại.
Không nói những phượng linh kia, chỉ cần tính báu vật trên người Dận Vũ, mỗi món đều làm người thèm thuồng, xem ra Dận Vũ vì Thiên Phượng Chân Vĩ Linh mà bất chấp tất cả.
Dận Vũ tiếp tục bảo:
– Thiên phú và tư chất của ngươi đều cực kỳ ưu tú, hơn nữa chấp chưởng Thánh vực, tương lai chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác.
Vi Thanh nói:
– Hy vọng là vậy, các mặt khác làm phiền đại nhân giúp đỡ nhiều cho.
Dận Vũ khẽ ừ, không nói gì thêm, ngồi khoanh chân trong không trung, hai tay bắt ấn, trước người biến ra một kết giới ngăn cách ngoại giới ảnh hưởng, tĩnh tâm tiềm tu đứng lên.
Dận Vũ cần trong vòng một tháng điều chỉnh thân thể dến mức mạnh nhất,thậm chí vượt qua hiện tại.
Vi Thanh lặng lẽ lui ra, đặt cấm khu gần đó, lấy Âm Dương Nhị Khí bình ra, cẩn thận tham ngộ.
Vi Vô Nhai đã cho Vi Thanh biết lai lịch của thứ này, chỉ cần tham ngộ thấu triệt thì không chỉ nước chảy thành sông bước vào chưởng thiên cảnh mà tương lai còn có một cơ hội dòm ngó hư cực.
Dù sao Vi Thanh có một phụ thân là hư cực cảnh chỉ điểm, hơn nữa bản thân có thiên phú hơn xa Vi Vô Nhai, giờ lại nắm giữ thánh khí siêu mạnh, thành tựu tương lai không thể đo lường.
Trong phút chốc bên ngoài động thiên sóng vàng dù có mười mấy người rồi lại lặng im, mỗi người ngồi khoanh chân trên cao tu luyện, không phát ra thanh âm.
Bốn thủ vệ bị trói vẫn như cũ bị trói ném trong góc, vừa xấu hổ vừa tức giận rồi lại không thể làm gì.
Trong động thiên sóng vàng, Phi Nghê vẫn ngồi xếp bằng tu luyện. Khi Lý Vân Tiêu đi vào cảm giác rõ ràng lực lượng Thiên Phượng giảm bớt rất nhiều, hắn rất là giật mình.
Giọng Lâm truyền ra từ cung điện:
– Các ngươi vào đây hết đi.
Xán và Trác giật nảy mình. Mười vạn năm qua bọn họ chưa bao giờ bước vào cung điện này, có lẽ Lâm thật sự gặp đại nạn buông xuống. Xán và Trác rơi lệ như mưa, lau nước mắt đi vào trong.
Quả cầu ánh sáng trong đại điện dần kéo dài từ từ hiện ra hình người, khuôn mặt không thấy rõ nhưng Lý Vân Tiêu phân biệt được đúng là pho tượng Phạn Yêu thánh công.
Chỉ hình dáng đã hút hồn người, thế thì khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành đến mức nào?
Khúc Hồng Nhan lộ vẻ mặt quái dị, trực giác cho nàng biết hoàng của vạn yêu này đẹp không thua gì nàng.
Linh Mục Địch trầm giọng nói:
– Lâm đại nhân, trạng thái của người hiện tại tệ như vậy sao?
Khuôn mặt Lâm rực rỡ ánh sáng vàng, không thấy rõ được nhưng có thể phân biệt được nàng nhẹ gật đầu.
Lâm nói:
– Cũng gầ như vậy. Sau cuộc chiến năm đó ta vốn chỉ còn phân thân, có thể kéo dài đến bây giờ may nhờ những lực lượng Phượng Vũ không thì đã sớm xuống suối vàng.
Linh Mục Địch nói:
– Nếu vậy thì hy vọng đại nhân hãy tự mình luyện hóa Thiên Phượng Chân Vĩ Linh để kéo dài tuổi thọ mấy trăm năm đi.
– Ha ha.
Lâm cười khẽ:
– Ta nói thế để lừa Dận Vũ, dù thật sự luyện hóa Chân Vĩ Linh thì tăng thêm tuổi thọ không hơn hai mươi năm. Đây là thiên nhân ngũ suy, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thay đổi được, nó là một trong các pháp tắc tối cao của vũ trụ.
– Thiên nhân ngũ suy.
Lần đầu tiên Lý Vân Tiêu được nghe danh từ này, hắn hỏi:
– Cái gì là thiên nhân ngũ suy?
Lâm đáp:
– Vạn vật đều có sinh diệt, mặc dù bước chân vào giới vương cảnh cũng khó trốn khỏi đạo bị diệt. Bản thân Thiên Vũ giới cũng có sinh, có thịnh, có suy, có chết.
Lý Vân Tiêu cau mày hỏi:
– Chẳng phải nói thánh thể là có thể bất tử bất diệt?
– Ha ha ha! Bất tử bất diệt chỉ là cách nói khoa trương, so sánh với người bình thường là bất tử bất diệt. Dù cùng tuổi thọ với thiên địa cũng không thể bất tử bất diệt, vì bản thân thiên địa cũng có kiếp ngũ suy, nói gì đến bất diệt?
Lâm cười nhạt:
– Có điều thiên địa so với chúng ta thì gần như bất tử bất diệt.
Lý Vân Tiêu gật gù:
– Ta hiểu rồi, trên đời này không có thứ tuyệt đối, mọi thứ đều chỉ có thể là tương đối.
Lâm khen ngợi:
– Đúng, ngươi rất có ngộ tính.-
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta không rõ, tại sao Lâm đại nhân phái ta đối phó Dận Vũ kia mà không để Xán và Trác đại nhân đi? Nếu bọn họ ra tay thì nắm chắc lớn hơn ta.
Xán và Trác ưỡn ngực, khí thế phát ra, sát khí khiếp người.
Xán trầm giọng nói:
– Lâm đại nhân, Xán bảo đao chưa lão, vẫn như cũ có thể chiến trận!
Trác vội vàng nói:
– Trác cũng vậy!
Lâm cười nói:
– Hai ngươi đi theo ta nhiều năm, vất vả cho các ngươi. Ta để Lý Vân Tiêu đấu với Dận Vũ không đơn thuần vì thắng hắn mà muốn thăm dò cơ duyên khí vận của hai người.
Linh Mục Địch hiểu ra:
– Ta hiểu rồi! Đại nhân muốn tìm hiểu khí vạn của Lý Vân Tiêu mạnh cỡ nào, có thật sự xứng làm chủ Giới Thần Bi không. Nếu không được thì chẳng bằng tặng Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cho người khác.
Lâm gật đầu nói:
– Đúng vậy! Ta giữ Chân Vĩ Linh này đã mười vạn năm, trong thiên hạ chỉ có bốn người khiến ta trao nó đi.
Linh Mục Địch kinh ngạc hỏi:
– Bốn người? Không biết là ai?
Nhưng lúc đó Lâm sẽ nuốt Thiên Phượng Chân Vĩ Linh vào, phục hồi một phần lực lượng, phe Dận Vũ thì không ai đánh lại. Hơn nữa muốn tiêu diệt đám người trước mắt sẽ phải trả cái giá đắt.
Dận Vũ đặt quyết tâm, kiên quyết nói:
– Được, theo như ngươi nói, ta cược!
Lâm sớm đoán được đáp án của Dận Vũ nên rất bình tĩnh sắp xếp:
– Tốt lắm, các ngươi ở bên ngoài động thiên chờ một tháng đi. Lý Vân Tiêu, các ngươi vào trong.
Nhóm người Lý Vân Tiêu biểu tình trầm trọng, không khí nặng nề, từng người đi vào động thiên sóng vàng.
Đại nhân . . .
Thấy đám người Lý Vân Tiêu rời đi Vi Thanh mới đi tới, vẻ mặt khó chịu như đang trách Dận Vũ không nên tự tiện quyết định.
Dận Vũ lạnh nhạt hỏi:
– Như thế nào, các ngươi đều trách ta?
Vi Thanh nói:
– Trách cứ thì không dám, nhưng đại nhân không nên tự quyết định. Chúng ta dù sao có quan hệ kết mình chứ không phải chủ và tớ, đối với chúng ta, với Phong Yếu Ly đại nhân thì không ổn.
Ai ngờ Phong Yếu Ly lại cười nói:
– Bổn quân không có ý kiến với quyết định của Dận Vũ.
Phong Yếu Ly ước gì Dận Vũ và Lý Vân Tiêu bại câu thương, sau đó thừa dịp chém giết Lý Vân Tiêu, cướp lấy tàn hồn Họa Đấu.
Vi Thanh nhíu mày, lòng thầm nổi cảnh giác. Không hiểu sao hai người này ăn ý rồi đi chung với nhau, thực lực đều mạnh kinh người, tùy tiện một người đứng ra thì phe Vi Thanh đủ chết tươi.
Vi Thanh vốn muốn lợi dụng Dận Vũ và Phong Yếu Ly kiềm chế lẫn nhau nhưng bây giờ quan hệ không rõ ràng.
Dận Vũ liếc Vi Thanh, lạnh nhạt nói:
– Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không cho các ngươi chịu thiệt. Trong tay Lâm không chỉ có Thiên Phượng Chân Vĩ Linh mà còn phượng linh khác. Ta chỉ cần được Chân Vĩ Linh, những thứ khác có thể cho các ngươi, hơn nữa chí bảo trong tay ta mặc cho các ngươi chọn ba món.
Mắt Vi Thanh hiện nét vui mừng, lòng lâng lâng trở lại.
Không nói những phượng linh kia, chỉ cần tính báu vật trên người Dận Vũ, mỗi món đều làm người thèm thuồng, xem ra Dận Vũ vì Thiên Phượng Chân Vĩ Linh mà bất chấp tất cả.
Dận Vũ tiếp tục bảo:
– Thiên phú và tư chất của ngươi đều cực kỳ ưu tú, hơn nữa chấp chưởng Thánh vực, tương lai chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác.
Vi Thanh nói:
– Hy vọng là vậy, các mặt khác làm phiền đại nhân giúp đỡ nhiều cho.
Dận Vũ khẽ ừ, không nói gì thêm, ngồi khoanh chân trong không trung, hai tay bắt ấn, trước người biến ra một kết giới ngăn cách ngoại giới ảnh hưởng, tĩnh tâm tiềm tu đứng lên.
Dận Vũ cần trong vòng một tháng điều chỉnh thân thể dến mức mạnh nhất,thậm chí vượt qua hiện tại.
Vi Thanh lặng lẽ lui ra, đặt cấm khu gần đó, lấy Âm Dương Nhị Khí bình ra, cẩn thận tham ngộ.
Vi Vô Nhai đã cho Vi Thanh biết lai lịch của thứ này, chỉ cần tham ngộ thấu triệt thì không chỉ nước chảy thành sông bước vào chưởng thiên cảnh mà tương lai còn có một cơ hội dòm ngó hư cực.
Dù sao Vi Thanh có một phụ thân là hư cực cảnh chỉ điểm, hơn nữa bản thân có thiên phú hơn xa Vi Vô Nhai, giờ lại nắm giữ thánh khí siêu mạnh, thành tựu tương lai không thể đo lường.
Trong phút chốc bên ngoài động thiên sóng vàng dù có mười mấy người rồi lại lặng im, mỗi người ngồi khoanh chân trên cao tu luyện, không phát ra thanh âm.
Bốn thủ vệ bị trói vẫn như cũ bị trói ném trong góc, vừa xấu hổ vừa tức giận rồi lại không thể làm gì.
Trong động thiên sóng vàng, Phi Nghê vẫn ngồi xếp bằng tu luyện. Khi Lý Vân Tiêu đi vào cảm giác rõ ràng lực lượng Thiên Phượng giảm bớt rất nhiều, hắn rất là giật mình.
Giọng Lâm truyền ra từ cung điện:
– Các ngươi vào đây hết đi.
Xán và Trác giật nảy mình. Mười vạn năm qua bọn họ chưa bao giờ bước vào cung điện này, có lẽ Lâm thật sự gặp đại nạn buông xuống. Xán và Trác rơi lệ như mưa, lau nước mắt đi vào trong.
Quả cầu ánh sáng trong đại điện dần kéo dài từ từ hiện ra hình người, khuôn mặt không thấy rõ nhưng Lý Vân Tiêu phân biệt được đúng là pho tượng Phạn Yêu thánh công.
Chỉ hình dáng đã hút hồn người, thế thì khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành đến mức nào?
Khúc Hồng Nhan lộ vẻ mặt quái dị, trực giác cho nàng biết hoàng của vạn yêu này đẹp không thua gì nàng.
Linh Mục Địch trầm giọng nói:
– Lâm đại nhân, trạng thái của người hiện tại tệ như vậy sao?
Khuôn mặt Lâm rực rỡ ánh sáng vàng, không thấy rõ được nhưng có thể phân biệt được nàng nhẹ gật đầu.
Lâm nói:
– Cũng gầ như vậy. Sau cuộc chiến năm đó ta vốn chỉ còn phân thân, có thể kéo dài đến bây giờ may nhờ những lực lượng Phượng Vũ không thì đã sớm xuống suối vàng.
Linh Mục Địch nói:
– Nếu vậy thì hy vọng đại nhân hãy tự mình luyện hóa Thiên Phượng Chân Vĩ Linh để kéo dài tuổi thọ mấy trăm năm đi.
– Ha ha.
Lâm cười khẽ:
– Ta nói thế để lừa Dận Vũ, dù thật sự luyện hóa Chân Vĩ Linh thì tăng thêm tuổi thọ không hơn hai mươi năm. Đây là thiên nhân ngũ suy, bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thay đổi được, nó là một trong các pháp tắc tối cao của vũ trụ.
– Thiên nhân ngũ suy.
Lần đầu tiên Lý Vân Tiêu được nghe danh từ này, hắn hỏi:
– Cái gì là thiên nhân ngũ suy?
Lâm đáp:
– Vạn vật đều có sinh diệt, mặc dù bước chân vào giới vương cảnh cũng khó trốn khỏi đạo bị diệt. Bản thân Thiên Vũ giới cũng có sinh, có thịnh, có suy, có chết.
Lý Vân Tiêu cau mày hỏi:
– Chẳng phải nói thánh thể là có thể bất tử bất diệt?
– Ha ha ha! Bất tử bất diệt chỉ là cách nói khoa trương, so sánh với người bình thường là bất tử bất diệt. Dù cùng tuổi thọ với thiên địa cũng không thể bất tử bất diệt, vì bản thân thiên địa cũng có kiếp ngũ suy, nói gì đến bất diệt?
Lâm cười nhạt:
– Có điều thiên địa so với chúng ta thì gần như bất tử bất diệt.
Lý Vân Tiêu gật gù:
– Ta hiểu rồi, trên đời này không có thứ tuyệt đối, mọi thứ đều chỉ có thể là tương đối.
Lâm khen ngợi:
– Đúng, ngươi rất có ngộ tính.-
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta không rõ, tại sao Lâm đại nhân phái ta đối phó Dận Vũ kia mà không để Xán và Trác đại nhân đi? Nếu bọn họ ra tay thì nắm chắc lớn hơn ta.
Xán và Trác ưỡn ngực, khí thế phát ra, sát khí khiếp người.
Xán trầm giọng nói:
– Lâm đại nhân, Xán bảo đao chưa lão, vẫn như cũ có thể chiến trận!
Trác vội vàng nói:
– Trác cũng vậy!
Lâm cười nói:
– Hai ngươi đi theo ta nhiều năm, vất vả cho các ngươi. Ta để Lý Vân Tiêu đấu với Dận Vũ không đơn thuần vì thắng hắn mà muốn thăm dò cơ duyên khí vận của hai người.
Linh Mục Địch hiểu ra:
– Ta hiểu rồi! Đại nhân muốn tìm hiểu khí vạn của Lý Vân Tiêu mạnh cỡ nào, có thật sự xứng làm chủ Giới Thần Bi không. Nếu không được thì chẳng bằng tặng Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cho người khác.
Lâm gật đầu nói:
– Đúng vậy! Ta giữ Chân Vĩ Linh này đã mười vạn năm, trong thiên hạ chỉ có bốn người khiến ta trao nó đi.
Linh Mục Địch kinh ngạc hỏi:
– Bốn người? Không biết là ai?
/3771
|