Cộng hưởng kéo dài nửa nén nhang mới yếu dần cho đến khi biến mất.
Trong động thiên, trên bầu trời vốn có ba Phượng Vũ lơ lửng giờ đều tối tăm như lửa bốc cháy để lại tro tàn, từng chút một vụt tắt.
Ánh sáng trong động thiên tối sầm, chìm vào hắc ám giống như bên ngoài.
Lòng Xán và Trác run lên, nơi bọn họ thủ hộ mười vạn năm e rằng về sau không còn tồn tại. Hốc mắt hai người ngấn lệ.
Phi Nghê từ trong ngủ say bị tiếng rồng ngâm bừng tỉnh, thân thể cũng bắt đầu xảy ra biến đổi kinh người. Từng vòng phượng văn nổi lên trên thân thể nàng, giữa trán có dấu Thiên Phượng hỏa vân chợt lóe lên rồi biến mất.
Giọng Lâm chất chứa mừng rỡ bất ngờ:
– Lực lượng này . . . Là chưởng thiên cảnh sao!?
Phi Nghê cũng rất vui mừng, gật mạnh đầu nói:
– Vốn còn đang tích lũy lực lượng nhưng bị tiếng rồng ngâm lôi kéo, huyết mạch đốt cháy ngay chuyển thành Thiên Phượng Chân Hỏa tinh thuần nhất, thoáng chốc tăng tu vi lên, đột phá xiềng xích gông cùm.
Lâm cảm thán rằng:
– Không ngờ là như thế . . . ý trời, đúng là ý trời!
Khúc Hồng Nhan, Lạc Vân Thường mừng rỡ chạy tới chúc mừng:
– Chúc mừng Phi Nghê muội tử!-
– Hừ! Ý trời gì, đó là cho các ngươi nhặt của rơi!
Dận Vũ xuất hiện bên cạnh Phi Nghê từ lúc nào, mặt đen như lọ nồi nhìn biến đổi của nàng. Nghe Phi Nghê nói câu kia thì Dận Vũư tức hộc máu.
Dận Vũ rống một tiếng là muốn nghênh đón khiêu chiến, cần dùng khí thế trấn đối phương trước. Chẳng ngờ khiến huyết mạch Thiên Phượng phản ứng, đối phương nhặt một món quà lớn.
May mắn Dận Vũ là cường giả kinh nghiệm dày dạn, rất nhanh chuyển đổi tâm tình.
Dận Vũ quát to:
– Lý Vân Tiêu đâu?
Lâm nói:
– Còn đang bế quan ở bên trong, có lẽ sắp ra rồi, đợi ta đi thúc giục hắn.
– Lâm trận mới mài gươm, có ích chi?
Phong Yếu Ly phất ống tay áo, long uy kích thích không khí rung động mãnh liệt, lực lượng cực kỳ hùng hồn lộ rõ niềm tin tất thắng và thực lực.
Khúc Hồng Nhan lộ biểu tình lo âu. Phi Nghê ngu ngơ không hiểu gì, Lạc Vân Thường nhanh chóng kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho nàng nghe.
Phi Nghê giật mình kêu lên:
– Cá cược đánh nhau? Chắc phu quân vì ta nên mới ứng chiến.
Mắt to ngấn lệ không kiềm được tràn ra.
Khúc Hồng Nhan cười gượng:
– Muội tử ngốc, ngươi chính là Thiên Phượng niết thể, Chân Vĩ Linh vốn là vật của ngươi. Phi Dương chỉ thuận theo thiên đạo.
Phi Nghê khóc nức nở nói:
– Muốn chiến phải để ta đánh chứ không nên là phu quân.
Khúc Hồng Nhan nạt:
– Đừng nói ngốc vậy. Ngươi vừa vào chưởng thiên cảnh, tuyệt đối không đánh lại Chân Long Dận Vũ, Phi Dương thì có phần thắng lớn hơn.
Phi Nghê không phải hạng người đơn giản, nàng hiểu đạo lý trong đó. Phi Nghê cố nén không để nước mắt rơi xuống, gật mạnh đầu.
– Nếu Lý Vân Tiêu sợ thì trực tiếp nhận thua, còn có thể giữ mạng.
Dận Vũ xì cười nói:
– Trốn tránh thế này không phải là cách, tránh được hôm nay, nhưng có thể né qua ngày mai, trốn vĩnh viễn sao?
Phi Nghê hung dữ mắng:
– Ngươi đủ chưa? Cường giả thật sự cho đến bây giờ luôn lặng im ít lời, ngươi cứ nói oang oang rõ là che giấu lòng sợ hãi.
Dận Vũ nhìn Phi Nghê chằm chằm:
– Ha ha ha, ta sợ hãi?-
Dận Vũ cười nhạo nói:
– Thật sự là không biết trời cao đất rộng, huyết mạch Thiên Phượng ở trên người kẻ như ngươi đã xuống dốc rồi. Lần sau gặp truyền nhân Thiên Phượng không biết sẽ mất bao nhiêu nắm.
Phi Nghê giận dữ hét lên:
– Ngươi nói xuống dốc thì sẽ xuống sao? Ngươi nghĩ mình là ai? Chẳng phải là làoi bò sát bị quy tắc thiên đạo đánh rớt xuống phàm trần, còn nghĩ mình vẫn là Chân Long cao cao tại thượng sao? Phi, không biết xấu hổ! Nếu ta là ngươi thì đã đấm vào hư không thủng một lỗ rồi chui vào trong trốn, vì không có mặt mũi nào nhìn ngươi khác!
– Ngươi. . .!
Dận Vũ tức xanh mặt nhưng lập tức nhận ra ngay đây là đối phương cố ý gây ra, muốn quấy rối tinh thần của gã trước khi chiến đấu.
Dận Vũ tức giận hừ một tiếng, phớt lờ Phi Nghê. Dận Vũ lẳng lặng đứng yên, lạnh nhạt nhìn trong đại điện.
Phi Nghê thấy Dận Vũ tức giận thì rất mừng, tiếp tục chửi:
– Đầu của mẫu thân ngươi giống như bóng da, một cước đá đến chân trời. Chân trời, có một trái bóng, chính là đầu của mẫu thân ngươi. Hôm nay nhà ngươi có lũ lụt, mẫu thân ngươi biến thành con rùa đen nước, phụ thân ngươi biến thành . . .
Dận Vũ thật sự bị chọc giận, hét to một tiếng:
– Đã đủ rồi!
Long uy bộc phát ngưng tụ thành lực lượng thực chất bắn hướng Phi Nghê như thiên lôi ầm ầm.
Phi Nghê vừa mừng vừa sợ, cười tủm tỉm vội né tránh.
Hai tay Phi Nghê không ngừng bắt ấn biến ra một ấn ký uy lực cực lớn dọc theo long uy đánh qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ấn quyết chấn vỡ long uy, thế đi không giảm ập hướng Dận Vũ.
Đây là hiệu quả Phi Nghê mong muốn, nàng hy vọng Dận Vũ tức điên, chẳng những tâm tình dao động mạnh mà càng đánh nhau với nàng trước.
Bùm!
Đột nhiên một vệt sáng trắng ập đến đánh vào ấn ký, nhiệt độ cung điện bỗng chốc giảm xuống, vạn vật bị bao phủ trong lớp sương lạnh, đóng băng.
Phong Yếu Ly cầm Lãnh Kiếm Băng Sương chặn lại công kích thay Dận Vũ.
Khóe môi Phong Yếu Ly cong lên giễu cợt:
– Dận Vũ huynh căng thẳng qua rồi, không thì sao có thể bị nha đầu nói mấy câu kích thích cơn giận? Nên biết không phải gió động, buồm động mà là lòng người động.
Dận Vũ giật nảy mình, Phong Yếu Ly nói rất có lý.
Nếu không phải lòng Dận Vũ rối loạn thì sao bị Phi Nghê chọc giận? Bởi vì Thiên Phượng Chân Vĩ Linh quá quan trọng với Dận Vũ, không thể coi thường, nên tạo thành áp lực lớn cho gã.
Dận Vũ chắp tay nói:
– Đa tạ Yếu Ly huynh nhắc nhở.
Sắc mặt giận dữ không còn, Dận Vũ trở về bộ dạng hờ hững thản nhiên, mắt tĩnh lặng, như thể không có sự vật nào trên đời này lại nhiễm bụi lòng gã được nữa.
Phi Nghê tức giận mắng:
– Đồ quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ nhà ngươi, chuyện giữa ta và Chân Long mắc mớ gì tới ngươi mà xen miệng vào? Cút sang một bên đi!
Mắt Phong Yếu Ly lóe sát khí lạnh lùng nói:
– Bổn quân không đánh cuộc, nếu chọc giận ta liền giết ngươi ngay!
Lãnh Kiếm Băng Sương chỉ tới, khí lạnh ngút trời thẩm thấu xương cốt người, lạnh rét run.
Phi Nghê hiểu ngay thế cục dây dưa với Phong Yếu Ly chỉ tốn sức vô ích, thể là liếc một cái rồi im miệng.
Giọng Lâm vang lên:
– Lý Vân Tiêu nói hắn còn đang bế quan, bảo ngươi đợi chút nữa.
– Cái gì?
Dận Vũ lạnh lùng nói:
– Vậy là trễ hẹn? Đây là cá cược, nên trực tiếp phán hắn thua đi.
Lâm nói:
– Thời gian đánh cuộc là hôm nay, nhưng hôm nay chỉ mới vừa bắt đầu, còn thời gian mười hai canh giờ.
Dận Vũ câm nín, khịt mũi:
– Vậy ta sẽ chờ hắn mười hai canh giờ, nếu còn có co đầu rút cổ không chịu ra thì đó là hắn thua.
Dận Vũ nói xong khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Con ngươi Phi Nghê xoe tròn, tiếp tục chửi đổng.
Nhưng dường như Dận Vũ phong kín ngũ giác, lục thức, phớt lờ tiếng mắng của Phi Nghê. Chửi một lúc sau Phi Nghê thấy chán thế là thôi không mắng nữa.
Trong động thiên, trên bầu trời vốn có ba Phượng Vũ lơ lửng giờ đều tối tăm như lửa bốc cháy để lại tro tàn, từng chút một vụt tắt.
Ánh sáng trong động thiên tối sầm, chìm vào hắc ám giống như bên ngoài.
Lòng Xán và Trác run lên, nơi bọn họ thủ hộ mười vạn năm e rằng về sau không còn tồn tại. Hốc mắt hai người ngấn lệ.
Phi Nghê từ trong ngủ say bị tiếng rồng ngâm bừng tỉnh, thân thể cũng bắt đầu xảy ra biến đổi kinh người. Từng vòng phượng văn nổi lên trên thân thể nàng, giữa trán có dấu Thiên Phượng hỏa vân chợt lóe lên rồi biến mất.
Giọng Lâm chất chứa mừng rỡ bất ngờ:
– Lực lượng này . . . Là chưởng thiên cảnh sao!?
Phi Nghê cũng rất vui mừng, gật mạnh đầu nói:
– Vốn còn đang tích lũy lực lượng nhưng bị tiếng rồng ngâm lôi kéo, huyết mạch đốt cháy ngay chuyển thành Thiên Phượng Chân Hỏa tinh thuần nhất, thoáng chốc tăng tu vi lên, đột phá xiềng xích gông cùm.
Lâm cảm thán rằng:
– Không ngờ là như thế . . . ý trời, đúng là ý trời!
Khúc Hồng Nhan, Lạc Vân Thường mừng rỡ chạy tới chúc mừng:
– Chúc mừng Phi Nghê muội tử!-
– Hừ! Ý trời gì, đó là cho các ngươi nhặt của rơi!
Dận Vũ xuất hiện bên cạnh Phi Nghê từ lúc nào, mặt đen như lọ nồi nhìn biến đổi của nàng. Nghe Phi Nghê nói câu kia thì Dận Vũư tức hộc máu.
Dận Vũ rống một tiếng là muốn nghênh đón khiêu chiến, cần dùng khí thế trấn đối phương trước. Chẳng ngờ khiến huyết mạch Thiên Phượng phản ứng, đối phương nhặt một món quà lớn.
May mắn Dận Vũ là cường giả kinh nghiệm dày dạn, rất nhanh chuyển đổi tâm tình.
Dận Vũ quát to:
– Lý Vân Tiêu đâu?
Lâm nói:
– Còn đang bế quan ở bên trong, có lẽ sắp ra rồi, đợi ta đi thúc giục hắn.
– Lâm trận mới mài gươm, có ích chi?
Phong Yếu Ly phất ống tay áo, long uy kích thích không khí rung động mãnh liệt, lực lượng cực kỳ hùng hồn lộ rõ niềm tin tất thắng và thực lực.
Khúc Hồng Nhan lộ biểu tình lo âu. Phi Nghê ngu ngơ không hiểu gì, Lạc Vân Thường nhanh chóng kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho nàng nghe.
Phi Nghê giật mình kêu lên:
– Cá cược đánh nhau? Chắc phu quân vì ta nên mới ứng chiến.
Mắt to ngấn lệ không kiềm được tràn ra.
Khúc Hồng Nhan cười gượng:
– Muội tử ngốc, ngươi chính là Thiên Phượng niết thể, Chân Vĩ Linh vốn là vật của ngươi. Phi Dương chỉ thuận theo thiên đạo.
Phi Nghê khóc nức nở nói:
– Muốn chiến phải để ta đánh chứ không nên là phu quân.
Khúc Hồng Nhan nạt:
– Đừng nói ngốc vậy. Ngươi vừa vào chưởng thiên cảnh, tuyệt đối không đánh lại Chân Long Dận Vũ, Phi Dương thì có phần thắng lớn hơn.
Phi Nghê không phải hạng người đơn giản, nàng hiểu đạo lý trong đó. Phi Nghê cố nén không để nước mắt rơi xuống, gật mạnh đầu.
– Nếu Lý Vân Tiêu sợ thì trực tiếp nhận thua, còn có thể giữ mạng.
Dận Vũ xì cười nói:
– Trốn tránh thế này không phải là cách, tránh được hôm nay, nhưng có thể né qua ngày mai, trốn vĩnh viễn sao?
Phi Nghê hung dữ mắng:
– Ngươi đủ chưa? Cường giả thật sự cho đến bây giờ luôn lặng im ít lời, ngươi cứ nói oang oang rõ là che giấu lòng sợ hãi.
Dận Vũ nhìn Phi Nghê chằm chằm:
– Ha ha ha, ta sợ hãi?-
Dận Vũ cười nhạo nói:
– Thật sự là không biết trời cao đất rộng, huyết mạch Thiên Phượng ở trên người kẻ như ngươi đã xuống dốc rồi. Lần sau gặp truyền nhân Thiên Phượng không biết sẽ mất bao nhiêu nắm.
Phi Nghê giận dữ hét lên:
– Ngươi nói xuống dốc thì sẽ xuống sao? Ngươi nghĩ mình là ai? Chẳng phải là làoi bò sát bị quy tắc thiên đạo đánh rớt xuống phàm trần, còn nghĩ mình vẫn là Chân Long cao cao tại thượng sao? Phi, không biết xấu hổ! Nếu ta là ngươi thì đã đấm vào hư không thủng một lỗ rồi chui vào trong trốn, vì không có mặt mũi nào nhìn ngươi khác!
– Ngươi. . .!
Dận Vũ tức xanh mặt nhưng lập tức nhận ra ngay đây là đối phương cố ý gây ra, muốn quấy rối tinh thần của gã trước khi chiến đấu.
Dận Vũ tức giận hừ một tiếng, phớt lờ Phi Nghê. Dận Vũ lẳng lặng đứng yên, lạnh nhạt nhìn trong đại điện.
Phi Nghê thấy Dận Vũ tức giận thì rất mừng, tiếp tục chửi:
– Đầu của mẫu thân ngươi giống như bóng da, một cước đá đến chân trời. Chân trời, có một trái bóng, chính là đầu của mẫu thân ngươi. Hôm nay nhà ngươi có lũ lụt, mẫu thân ngươi biến thành con rùa đen nước, phụ thân ngươi biến thành . . .
Dận Vũ thật sự bị chọc giận, hét to một tiếng:
– Đã đủ rồi!
Long uy bộc phát ngưng tụ thành lực lượng thực chất bắn hướng Phi Nghê như thiên lôi ầm ầm.
Phi Nghê vừa mừng vừa sợ, cười tủm tỉm vội né tránh.
Hai tay Phi Nghê không ngừng bắt ấn biến ra một ấn ký uy lực cực lớn dọc theo long uy đánh qua.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ấn quyết chấn vỡ long uy, thế đi không giảm ập hướng Dận Vũ.
Đây là hiệu quả Phi Nghê mong muốn, nàng hy vọng Dận Vũ tức điên, chẳng những tâm tình dao động mạnh mà càng đánh nhau với nàng trước.
Bùm!
Đột nhiên một vệt sáng trắng ập đến đánh vào ấn ký, nhiệt độ cung điện bỗng chốc giảm xuống, vạn vật bị bao phủ trong lớp sương lạnh, đóng băng.
Phong Yếu Ly cầm Lãnh Kiếm Băng Sương chặn lại công kích thay Dận Vũ.
Khóe môi Phong Yếu Ly cong lên giễu cợt:
– Dận Vũ huynh căng thẳng qua rồi, không thì sao có thể bị nha đầu nói mấy câu kích thích cơn giận? Nên biết không phải gió động, buồm động mà là lòng người động.
Dận Vũ giật nảy mình, Phong Yếu Ly nói rất có lý.
Nếu không phải lòng Dận Vũ rối loạn thì sao bị Phi Nghê chọc giận? Bởi vì Thiên Phượng Chân Vĩ Linh quá quan trọng với Dận Vũ, không thể coi thường, nên tạo thành áp lực lớn cho gã.
Dận Vũ chắp tay nói:
– Đa tạ Yếu Ly huynh nhắc nhở.
Sắc mặt giận dữ không còn, Dận Vũ trở về bộ dạng hờ hững thản nhiên, mắt tĩnh lặng, như thể không có sự vật nào trên đời này lại nhiễm bụi lòng gã được nữa.
Phi Nghê tức giận mắng:
– Đồ quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ nhà ngươi, chuyện giữa ta và Chân Long mắc mớ gì tới ngươi mà xen miệng vào? Cút sang một bên đi!
Mắt Phong Yếu Ly lóe sát khí lạnh lùng nói:
– Bổn quân không đánh cuộc, nếu chọc giận ta liền giết ngươi ngay!
Lãnh Kiếm Băng Sương chỉ tới, khí lạnh ngút trời thẩm thấu xương cốt người, lạnh rét run.
Phi Nghê hiểu ngay thế cục dây dưa với Phong Yếu Ly chỉ tốn sức vô ích, thể là liếc một cái rồi im miệng.
Giọng Lâm vang lên:
– Lý Vân Tiêu nói hắn còn đang bế quan, bảo ngươi đợi chút nữa.
– Cái gì?
Dận Vũ lạnh lùng nói:
– Vậy là trễ hẹn? Đây là cá cược, nên trực tiếp phán hắn thua đi.
Lâm nói:
– Thời gian đánh cuộc là hôm nay, nhưng hôm nay chỉ mới vừa bắt đầu, còn thời gian mười hai canh giờ.
Dận Vũ câm nín, khịt mũi:
– Vậy ta sẽ chờ hắn mười hai canh giờ, nếu còn có co đầu rút cổ không chịu ra thì đó là hắn thua.
Dận Vũ nói xong khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Con ngươi Phi Nghê xoe tròn, tiếp tục chửi đổng.
Nhưng dường như Dận Vũ phong kín ngũ giác, lục thức, phớt lờ tiếng mắng của Phi Nghê. Chửi một lúc sau Phi Nghê thấy chán thế là thôi không mắng nữa.
/3771
|