Lúc này Vi Thanh đám người cũng vào cung điện, giằng co với nhóm Khúc Hồng Nhan trước cửa điện.
Bốn người trông cửa đã phục hồi vết thương nhưng bị phong ấn lực lượng. Có vẻ Vi Thanh không định thả người đi.
Trác lạnh lùng trừng mắt, quát:
– Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, thả người!
Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Chủ nhân? Hiện tại chủ nhân của bốn người này là bổn tọa, ngươi bảo bổn tọa làm sao thả đây?
Trác ngạc nhiên. Vi Thanh nói thế thì Trác cũng nghẹn họng, không biết phản bác thế nào. Trác đứng ngây tại chỗ, quay sang ngó Xán cầu cứu.
Xán nói:
– Vốn là chó giữ cửa, sau trận chiến này không cần nữa. Có người muốn thì cứ để bọn họ mang đi đi.
Trong lời nói chất chứa vô vàn cảm thán và bi thương.
Trác nghe xong cũng bị nhiễm tâm tình, lặng im.
Đột nhiên bầu trời gợn sóng, bị đẩy nhẹ ra.
– Sao không khí nặng nề quá vậy? Sao thế?
Giọng Lý Vân Tiêu vui vẻ truyền ra:
– Mọi người đều là tinh anh của Thiên Vũ giới, đều là người có tư cách, làm chi đứng ở bên ngoài trừng mắt nhau? Không bằng cùng nhau vào điện ăn mấy cái bánh bao, uống ly trà, hạ hỏa đi. Ta thấy sắc mặt mọi người đều kém, hay là bị táo bón?
Vừa nghe thanh âm Phi Nghê mừng rỡ nhảy cẫng lên, hận không thể lao ngay tới:
– Phu quân!
Khúc Hồng Nhan, Lạc Vân Thường cũng lộ vẻ vui mừng nhưng trong mắt tràn đầy lo âu.
Dận Vũ ngước mắt lên nhìn, mắt bắn ra tia sáng lạnh, rít từng chữ qua kẽ răng:
– Lý Vân Tiêu!
Không gian chấn động càng ngày càng mạnh, đột nhiên nổ cái bùm, xung lực bay tứ tán.
Một luồng sáng ấm áp chiếu xuống, Lý Vân Tiêu hiện ra, khuôn mặt trong trẻo treo nụ cười đạp bước đi xuống.
– Chưởng thiên thần cảnh!
– Không . . . Không thể nào!
Mọi người xôn xao, ngơ ngác nhìn nhau. Lý Vân Tiêu thật sự trong ba mươi ngày trùng kích đến chưởng thiên thần cảnh!
Hai nhóm người trước cung điện tâm tình dậy sóng, hoàn toàn là hai cực đoan.
Đám người Vi Thanh, Diêu Kim Lương, Lý Dật, Dận Vũ mặt xám xịt, biểu tình cực kỳ khó xem, âm trầm như lọ nồi.
Bên Khúc Hồng Nhan thì hoan hô reo hò. Ba nữ nhân xông tới vây quanh bên Lý Vân Tiêu, ríu ra ríu rít.
Xán và Trác ngây người thì thào:
– Hắn thật sự trùng kích được . . .
Dận Vũ sắc mặt âm trầm nói:
– Chỉ là chưởng thiên cảnh, lâu la!
Dận Vũ lạnh lùng nói:
– Cuối cùng mừng hụt, nhưng ông trời đối xử với ngươi đã rất tốt, trước khi chết được thể nghiệm sung sướng chưởng thiên cảnh.
Trong giọng nói đầy mùi ghen ghét.
– Ha ha ha! Cái sự sung sướng này là để ta nghiệm nó trên người của ngươi sao?
Lý Vân Tiêu xì cười nói:
– Vậy nhớ để ta đánh đã tay vào.
Dận Vũ cuồng cười:
– Ha ha ha! Không biết trời cao đất rộng!
Dận Vũ khinh miệt nói:
– Mới có chưởng thiên cảnh mà vênh váo trước mặt ta, cho ngươi chết thoải mái đầm đìa mới đúng. Ngươi đã ngu ngốc như thế thì đừng trách bổn tọa xuống tay không nương tình!
Lý Vân Tiêu trả lời lại một cách mỉa mai, lắc ngón tay khinh thường nói:
– Không cần nương tình, để mạng lại là được.
Dận Vũ tức giận quát:
– Cuồng vọng! Ngu ngốc! Vậy thử xem đi!
Nói thêm câu nào nữa Dận Vũ sẽ bị đối phương chọc tức chết, sát khí sắc lạnh bắn ra từ thân thể hóa thành các gió lốc xoay tròn xới cát bay đá chạy.
Lý Vân Tiêu chẳng hề sợ hãi, hắn ngước mắt lên, bốn mắt giao nhau, hỏa hao bắn ra.
Người còn chưa động vũ quyết đã bắt đầu từ lời nói và ánh mắt, còn có quyết đấu giữa ý thức và khí thế.
Bùm!
Bùm!
Không khí như bức rèm che nổ đì đùng, hai kình khí bá đạo trùng kích chấn không gian dao động.
Hai người hành động để lại tàn ảnh, hai luồng sáng bay hướng chân trời. Gồm có hai màu xanh và vàng quấn quýt trên bầu trời rượt bắt nhau.
Ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, cung điện hoàn toàn tĩnh lặng.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong ánh sáng vàng Lý Vân Tiêu bị đánh lui mấy trăm trượng xa.
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng:
– Mạnh quá, đây chính là thân Chân Long sao?
Thân rồng hiện tại của Dận Vũ chưa phải thân rồng hoàn chỉnh nhưng đã cường đại không thua gì Lý Vân Tiêu.
Dận Vũ cuồng rống:
– Chỉ là tu vi chưởng thiên cảnh, thân thể dung thông cảnh mà muốn thắng bổn tọa, điều này sao có thể?
Dận Vũ tủy kích theo, vòi rồng như thiên thạch ma sát không khí đốt cháy, đốt vệt lửa to trong không trung, từng tầng không gian bị đánh nát.
Lý Vân Tiêu lật tay cầm kiếm giơ trước mặt:
– Từ vô số điều không thể tạo ra thứ có thể, đây là mới là chuyện người được thiên đạo lựa chọn nên làm!
Kiếm ý cường đại hóa phù bay lên.
Ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh kiếm chợt lóe lơ lửng quanh thân Lý Vân Tiêu, trên đầu hắn lại xuất hiện Vạn Kiếm Đồ trận, ngàn vạn kiếm ý cuồn cuộn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Dận Vũ một đám đánh vào trận đồ, nổ nát mấy trăm kiếm ý. Nhiều phù văn nổ tung hóa thành ngàn vạn huỳnh quang.
Lý Vân Tiêu bày ra thế giới kiếm bị đánh sụp một khối, cơ thể hắn và ngàn vạn kiếm ý cùng bị đánh lùi mấy chục trượng.
Dận Vũ cười nhạo:
– Ha ha ha! Đây là lực lượng của chủ nhân Giới Thần Bi sao? Tranh khí vạn thiên đạo với bổn tọa? Bổn tọa vốn do lực lượng thiên đạo biến thành, ngươi làm sao tranh?
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
– Lực lượng long quyền chỉ có thế là cùng lại khiến ngươi cuồng vọng như thế, có thể thấy được dù là thực lực hay kiến thức thì ngươi chỉ là tên hề!
Lý Vân Tiêu giơ kiếm lên, trước mặt hắn lóe sắc màu trắng đỏ.
Thoáng chốc thiên áp địa dũng, hàng vạn kiếm khí từ bốn phía tụ tập lại ngưng tụ trong một kiếm kia.
Thân hình Lý Vân Tiêu và kiếm dung hợp, tuy hai mà một.
Ngôi sao từ ức vạn năm qua rực rỡ huyễn lệ cùng với kiếm dâng lên mà từ bên ngoài bắn vào. Trên bầu trời mãi mãi tối tăm lần đầu tiên hiện ra muôn vàn ngôi sao.
– Kiếm Trảm Tinh Thần!
Lý Vân Tiêu lĩnh ngộ với kiếm đạo tất cả đều hòa tan vào một kiếm này, phá vỡ bầu trời, khí rót trường hòng!
Trước cung điện. Phong Yếu Ly biến sắc mặt, giật mình nhìn nhát kiếm kia. Phong Yếu Ly hoảng sợ phát hiện Lãnh Kiếm Băng Sương trong cơ thể bị kiếm ý ảnh hưởng hơi khuếch tán ánh sáng lạnh.
Phong Yếu Ly sắc mặt âm trầm bực bội khẽ hừ, lực lượng trong người ùa vào đan điền ức chế Lãnh Kiếm Băng Sương xao động rục rịch, thế là bình thường trở lại.
Không chỉ mình Phong Yếu Ly, lĩnh ngộ kiếm đạo chí cường quấy nhiễu mỗi thanh bảo kiếm. Tử Tiêu kiếm của Khúc Hồng Nhan cũng tỏa ánh sáng chói lòa ứng cùng.
Dận Vũ rốt cuộc thay đổi sắc mặt, hai nắm đấm siết chặt đặt trước mặt, hét lớn một tiếng.
Chân Long hàng cửu thiên, long uy cực lớn bộc phát từ cơ thể Dận Vũ hóa thành long vực vô biên nghiền nát hư không.
Trong vực có ngàn vạn bóng rồng bay nhanh ganh đua phát sáng cùng trời trăng sao.
– Long Quyền, Vô Lượng Quang!
Trước cú đấm này toàn bộ long vực run rẩy, nơi bị long quang chiếu rọi trang nghiêm vĩ đại, hùng vĩ.
Hình dạng Dận Vũ đã biến thành nửa rồng, tài hoa tranh vanh, hai mắt băng giá. Dận Vũ bị nhát kiếm của Lý Vân Tiêu kinh sợ, không dám khinh thường.
Hai lực lượng giới vực va chạm nhau, nơi chúng đi qua hóa thành hắc ám vô tận. Trong phút chốc tất cả Thiên vực đen như mực.
Bốn người trông cửa đã phục hồi vết thương nhưng bị phong ấn lực lượng. Có vẻ Vi Thanh không định thả người đi.
Trác lạnh lùng trừng mắt, quát:
– Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, thả người!
Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Chủ nhân? Hiện tại chủ nhân của bốn người này là bổn tọa, ngươi bảo bổn tọa làm sao thả đây?
Trác ngạc nhiên. Vi Thanh nói thế thì Trác cũng nghẹn họng, không biết phản bác thế nào. Trác đứng ngây tại chỗ, quay sang ngó Xán cầu cứu.
Xán nói:
– Vốn là chó giữ cửa, sau trận chiến này không cần nữa. Có người muốn thì cứ để bọn họ mang đi đi.
Trong lời nói chất chứa vô vàn cảm thán và bi thương.
Trác nghe xong cũng bị nhiễm tâm tình, lặng im.
Đột nhiên bầu trời gợn sóng, bị đẩy nhẹ ra.
– Sao không khí nặng nề quá vậy? Sao thế?
Giọng Lý Vân Tiêu vui vẻ truyền ra:
– Mọi người đều là tinh anh của Thiên Vũ giới, đều là người có tư cách, làm chi đứng ở bên ngoài trừng mắt nhau? Không bằng cùng nhau vào điện ăn mấy cái bánh bao, uống ly trà, hạ hỏa đi. Ta thấy sắc mặt mọi người đều kém, hay là bị táo bón?
Vừa nghe thanh âm Phi Nghê mừng rỡ nhảy cẫng lên, hận không thể lao ngay tới:
– Phu quân!
Khúc Hồng Nhan, Lạc Vân Thường cũng lộ vẻ vui mừng nhưng trong mắt tràn đầy lo âu.
Dận Vũ ngước mắt lên nhìn, mắt bắn ra tia sáng lạnh, rít từng chữ qua kẽ răng:
– Lý Vân Tiêu!
Không gian chấn động càng ngày càng mạnh, đột nhiên nổ cái bùm, xung lực bay tứ tán.
Một luồng sáng ấm áp chiếu xuống, Lý Vân Tiêu hiện ra, khuôn mặt trong trẻo treo nụ cười đạp bước đi xuống.
– Chưởng thiên thần cảnh!
– Không . . . Không thể nào!
Mọi người xôn xao, ngơ ngác nhìn nhau. Lý Vân Tiêu thật sự trong ba mươi ngày trùng kích đến chưởng thiên thần cảnh!
Hai nhóm người trước cung điện tâm tình dậy sóng, hoàn toàn là hai cực đoan.
Đám người Vi Thanh, Diêu Kim Lương, Lý Dật, Dận Vũ mặt xám xịt, biểu tình cực kỳ khó xem, âm trầm như lọ nồi.
Bên Khúc Hồng Nhan thì hoan hô reo hò. Ba nữ nhân xông tới vây quanh bên Lý Vân Tiêu, ríu ra ríu rít.
Xán và Trác ngây người thì thào:
– Hắn thật sự trùng kích được . . .
Dận Vũ sắc mặt âm trầm nói:
– Chỉ là chưởng thiên cảnh, lâu la!
Dận Vũ lạnh lùng nói:
– Cuối cùng mừng hụt, nhưng ông trời đối xử với ngươi đã rất tốt, trước khi chết được thể nghiệm sung sướng chưởng thiên cảnh.
Trong giọng nói đầy mùi ghen ghét.
– Ha ha ha! Cái sự sung sướng này là để ta nghiệm nó trên người của ngươi sao?
Lý Vân Tiêu xì cười nói:
– Vậy nhớ để ta đánh đã tay vào.
Dận Vũ cuồng cười:
– Ha ha ha! Không biết trời cao đất rộng!
Dận Vũ khinh miệt nói:
– Mới có chưởng thiên cảnh mà vênh váo trước mặt ta, cho ngươi chết thoải mái đầm đìa mới đúng. Ngươi đã ngu ngốc như thế thì đừng trách bổn tọa xuống tay không nương tình!
Lý Vân Tiêu trả lời lại một cách mỉa mai, lắc ngón tay khinh thường nói:
– Không cần nương tình, để mạng lại là được.
Dận Vũ tức giận quát:
– Cuồng vọng! Ngu ngốc! Vậy thử xem đi!
Nói thêm câu nào nữa Dận Vũ sẽ bị đối phương chọc tức chết, sát khí sắc lạnh bắn ra từ thân thể hóa thành các gió lốc xoay tròn xới cát bay đá chạy.
Lý Vân Tiêu chẳng hề sợ hãi, hắn ngước mắt lên, bốn mắt giao nhau, hỏa hao bắn ra.
Người còn chưa động vũ quyết đã bắt đầu từ lời nói và ánh mắt, còn có quyết đấu giữa ý thức và khí thế.
Bùm!
Bùm!
Không khí như bức rèm che nổ đì đùng, hai kình khí bá đạo trùng kích chấn không gian dao động.
Hai người hành động để lại tàn ảnh, hai luồng sáng bay hướng chân trời. Gồm có hai màu xanh và vàng quấn quýt trên bầu trời rượt bắt nhau.
Ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, cung điện hoàn toàn tĩnh lặng.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong ánh sáng vàng Lý Vân Tiêu bị đánh lui mấy trăm trượng xa.
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng:
– Mạnh quá, đây chính là thân Chân Long sao?
Thân rồng hiện tại của Dận Vũ chưa phải thân rồng hoàn chỉnh nhưng đã cường đại không thua gì Lý Vân Tiêu.
Dận Vũ cuồng rống:
– Chỉ là tu vi chưởng thiên cảnh, thân thể dung thông cảnh mà muốn thắng bổn tọa, điều này sao có thể?
Dận Vũ tủy kích theo, vòi rồng như thiên thạch ma sát không khí đốt cháy, đốt vệt lửa to trong không trung, từng tầng không gian bị đánh nát.
Lý Vân Tiêu lật tay cầm kiếm giơ trước mặt:
– Từ vô số điều không thể tạo ra thứ có thể, đây là mới là chuyện người được thiên đạo lựa chọn nên làm!
Kiếm ý cường đại hóa phù bay lên.
Ba mươi sáu thanh Bắc Thiên Hàn Tinh kiếm chợt lóe lơ lửng quanh thân Lý Vân Tiêu, trên đầu hắn lại xuất hiện Vạn Kiếm Đồ trận, ngàn vạn kiếm ý cuồn cuộn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Dận Vũ một đám đánh vào trận đồ, nổ nát mấy trăm kiếm ý. Nhiều phù văn nổ tung hóa thành ngàn vạn huỳnh quang.
Lý Vân Tiêu bày ra thế giới kiếm bị đánh sụp một khối, cơ thể hắn và ngàn vạn kiếm ý cùng bị đánh lùi mấy chục trượng.
Dận Vũ cười nhạo:
– Ha ha ha! Đây là lực lượng của chủ nhân Giới Thần Bi sao? Tranh khí vạn thiên đạo với bổn tọa? Bổn tọa vốn do lực lượng thiên đạo biến thành, ngươi làm sao tranh?
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
– Lực lượng long quyền chỉ có thế là cùng lại khiến ngươi cuồng vọng như thế, có thể thấy được dù là thực lực hay kiến thức thì ngươi chỉ là tên hề!
Lý Vân Tiêu giơ kiếm lên, trước mặt hắn lóe sắc màu trắng đỏ.
Thoáng chốc thiên áp địa dũng, hàng vạn kiếm khí từ bốn phía tụ tập lại ngưng tụ trong một kiếm kia.
Thân hình Lý Vân Tiêu và kiếm dung hợp, tuy hai mà một.
Ngôi sao từ ức vạn năm qua rực rỡ huyễn lệ cùng với kiếm dâng lên mà từ bên ngoài bắn vào. Trên bầu trời mãi mãi tối tăm lần đầu tiên hiện ra muôn vàn ngôi sao.
– Kiếm Trảm Tinh Thần!
Lý Vân Tiêu lĩnh ngộ với kiếm đạo tất cả đều hòa tan vào một kiếm này, phá vỡ bầu trời, khí rót trường hòng!
Trước cung điện. Phong Yếu Ly biến sắc mặt, giật mình nhìn nhát kiếm kia. Phong Yếu Ly hoảng sợ phát hiện Lãnh Kiếm Băng Sương trong cơ thể bị kiếm ý ảnh hưởng hơi khuếch tán ánh sáng lạnh.
Phong Yếu Ly sắc mặt âm trầm bực bội khẽ hừ, lực lượng trong người ùa vào đan điền ức chế Lãnh Kiếm Băng Sương xao động rục rịch, thế là bình thường trở lại.
Không chỉ mình Phong Yếu Ly, lĩnh ngộ kiếm đạo chí cường quấy nhiễu mỗi thanh bảo kiếm. Tử Tiêu kiếm của Khúc Hồng Nhan cũng tỏa ánh sáng chói lòa ứng cùng.
Dận Vũ rốt cuộc thay đổi sắc mặt, hai nắm đấm siết chặt đặt trước mặt, hét lớn một tiếng.
Chân Long hàng cửu thiên, long uy cực lớn bộc phát từ cơ thể Dận Vũ hóa thành long vực vô biên nghiền nát hư không.
Trong vực có ngàn vạn bóng rồng bay nhanh ganh đua phát sáng cùng trời trăng sao.
– Long Quyền, Vô Lượng Quang!
Trước cú đấm này toàn bộ long vực run rẩy, nơi bị long quang chiếu rọi trang nghiêm vĩ đại, hùng vĩ.
Hình dạng Dận Vũ đã biến thành nửa rồng, tài hoa tranh vanh, hai mắt băng giá. Dận Vũ bị nhát kiếm của Lý Vân Tiêu kinh sợ, không dám khinh thường.
Hai lực lượng giới vực va chạm nhau, nơi chúng đi qua hóa thành hắc ám vô tận. Trong phút chốc tất cả Thiên vực đen như mực.
/3771
|