Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Đúng rồi đó, thế nào, không được?
Mắt Lý Vân Tiêu lộ tia sáng lạnh. Không ai thích bị người ép hỏi, đặc biệt là lúc tâm trạng khá tệ.
– Được, tất nhiên là được, ta chỉ hỏi vậy thôi.
Bí Đình Phong cảm nhận Lý Vân Tiêu lạnh lùng, nếu đối phương không muốn nói thì Bí Đình Phong lười hỏi. Nhưng tình huống xảy ra trong Toái Vân Thiên Xuyên làm Bí Đình Phong cảnh giác vô cùng.
Bí Đình Phong không tin, hừ mũi:
– Có trạng huống gì hy vọng hãy nói thật ra, nếu trong thiên xuyên xảy ra chuyện gì khác lạ thì hai người các ngươi không ứng đối nổi.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
– Biết, đa tạ nhị vị quan tâm.
Mộng Vũ đã đi, hơn phân nửa Mộng Bạch không ở trong thiên xuyên nên Lý Vân Tiêu chẳng cần gì.
Bí Đình Phong, Chiêm Thần bất mãn hừ mũi:
– Hừ!
Hai người quan sát bốn phía, hy vọng sẽ phát hiện được chút manh mối gì. Đáng tiếc nước trong hồ trừ kịch độc, dao động nguyên lực nhẹ nhàng ra không còn vật khác.
Sau đó bốn người đi vòng quanh đáy hồ, thỉnh thoảng Chiêm Thần sẽ ghi chép như đang tìm điểm nối không gian yếu. Nhất.
Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị, Bí Đình Phong hờ hững nhìn Chiêm Thần, không có động tác gì.
Chiêm Thần chợt lên tiếng:
– Các ngươi có phát hiện là dị lực trong hồ nước này từ năm dòng chảy rót vào không?
Lý Vân Tiêu liếc Chiêm Thần:
– Chuyện đã quá rõ rồi.
Chiêm Thần lặng im một lúc:
– Ta đang nghĩ năm dòng chảy này từ đâu đến, chẳng lẽ cũng là không gian Địa giới? Những dòng nước tụ lại ở hồ nước, mà hồ nước thì mãi mãi không đày, nước chảy hướng nào? Bí Đình Phong đại nhân chắc có nghĩ đné những vấn đề này đi?
Bí Đình Phong gật đầu nói:
– Ngươi rất thông minh. Không biết ba vị có tinh thông trận pháp không? Trong trận đạo có một cách nói gọi là khiếu ‘Hình hóa tứ phương, dòng sông không dứt’ là nói đến loại trận thế này. Thế năm dòng chảy tụ tập lại là trận thế thiên nhiên quỷ phủ thần công, trở thành thủ hộ Địa giới, có tên là giới chướng.
– Giới chướng?
Lần đầu tiên ba người nghe đến từ ngữ này. Lý Vân Tiêu càng giật mình, hắn cảm thấy thiên địa mênh mông, càng tiến lên trước càng phát hiện nó vô cùng ảo diệu.
Chiêm Thần hỏi dồn:
– Vậy phải làm sao mới phá được giới chướng?
Bí Đình Phong vuốt râu cười nói:
– Ha ha ha! Lão phu nói rồi, thời cơ chưa đến.
Ánh mắt Chiêm Thần lạnh lùng nói:
– Hôm nay không nói rõ ràng thì ngươi đừng nghĩ đi!
Sát khí ngưng tụ, hồ nước không ngừng bốc hơi phát ra nhiều bọt nước kêu ùng ục.
Bí Đình Phong cười lạnh nói:
– Bằng vào ngươi mà muốn giữ lại lão phu sao? Ngươi nghiêm túc?
Chiêm Thần nói:
– Hai vị bằng hữu, đã tới lúc này rồi mà hai vị vẫn không tỏ thái độ sao?
Chiêm Thần có chút tức giâ, táo bạo.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
– Đối với Địa giới, Hoàng Tuyền Minh Hỏa thì có được là số của ta, không có được cũng chẳng sao. Bản thiếu gia tạm thời không muốn đối địch với đảo Huyền Ly. Xin lỗi, đi trước đây.
Không thấy trong hồ có gì khác lạ, Lý Vân Tiêu không muốn ở lại lâu hơn, chắp tay từ biệt, phá tan mặt hồ rời đi.
Bàn Nghị luôn không nói không rằng, như cái bóng theo sát Lý Vân Tiêu.
Hai bóng người xẹt qua không trung, biến mất.
Sắc mặt Chiêm Thần khó xem, Bí Đình Phong thì cười nhạt, giằng co dưới đáy hồ.
– Hừ! Dù không có hai người kia trợ giúp thì bổn tọa cũng có năm phần nắm chắc giữ lại ngươi!
Chiêm Thần đã đặt quyết tâm, tay trái bắt ấn, tay phải hiện ra một cái thước gấp quét đằng trước.
Thước gấp hiện ra hình vuông khuôn mẫu đo đạc không gian khu vực nước bốn phía, cuốn Bí Đình Phong vào.
Bí Đình Phong cười lạnh một tiếng:
– Ha ha ha! Nắm chắc năm phần? Ếch ngồi đáy giếng, quá buồn cười!
Hai tay Bí Đình Phong duỗi ra, hai luồng sáng vàng theo kim đồng hồ xoay tròn ngưng tụ thành quả cầu màu vàng quanh thân như kết giới bao lại Bí Đình Phong.
– Kim Dung chưởng!
Những ánh sáng thước gấp bị chặn lại ngoài quả cầu vàng, vô số phù văn bắn ra biến thành chưởng ấn lớn nhỏ trút xuống.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai lực lượng công kích mãnh liệt bên dưới, đáy hồ bị đánh nổ bắn lên rồng nước đầy trời thẳng lên chín tầng mây.
Chiêm Thần sắc mặt âm trầm, phát hiện Bí Đình Phong mạnh hơn tưởng tượng mấy phần. Khiến Chiêm Thần lo nhất là chỗ này là Thánh vực, nếu kinh động cường giả trong thành thì rắc rối.
May mắn Toái Vân Thiên Xuyên vô cùng xa xôi, lại là cấm địa, trong thời gian ngắn sẽ không có người đến.
Bí Đình Phong bị chọc lửa giận, cười khẩy nói:
– Cuồng vọng vô tri!
Bí Đình Phong dọc theo xung lực lao lên, ánh sáng vàng mông lung phủ toàn thân. Bí Đình Phong đáp xuống trước mặt Chiêm Thần, hai tay vỗ ra.
Bùm!
Thước gấp của Chiêm Thần vỡ từng tấc trước một kích kia, cả người bị đánh bay đi, máu đổ giữa không trung.
– Ai vậy?
Tinh thần Chiêm Thần rung động, lực lượng khủng bố làm lòng nổi lên sợ hãi. Chiêm Thần không lo được nhiều, co giò bỏ chạy.
Nhưng Chiêm Thần mới nhúc nhích thì không gian xoay tròn, không dù Chiêm Thần thi triển độn thuật cỡ nào cũng không thể đột phá trói buộc lực áp chế kia.
Chiêm Thần bị hù sợ, liều mạng vùng vẫy. Chiêm Thần lấy một hạt châu ra, há mồmp hun ngụm lửa vào hạt châu.
Vô số phù văn tăng vọt, nổ tung chấn không gian áp chế rung lắc.
Chiêm Thần bắt chặt một cơ hội, hét to tay không xé rách hư không.
Trong khe nứt bị xé ra có một bóng người màu vàng lộ ra, mắt lạnh băng, mặt không biểu tình nhìn Chiêm Thần.
Người Chiêm Thần run như cầy sấy:
– A?! Ngươi . . . Ngươi là . . .
Chiêm Thần quên mất chạy trốn, không dám đánh lại người đó. Chiêm Thần ngây ngốc ở trên trời.
Người sắc vàng lạnh nhạt nói:
– Dám ra tay với người của đảo Huyền Ly ta thì phải có giác ngộ cái chết.
Trong giọng nói không có bất cứ tình cảm, lạnh băng khiến lòng người lạnh lẽo.
Người sắc vàng giơ tay lên, một phù ấn màu vàng ngưng tụ trong lòng bàn tay, dường như ẩn chứa quy tắc thiên vô tận. Chưởng giáng xuống, thương khung chấn vỡ!
– Bàn Nhược Thần Chưởng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thân hình Chiêm Thần vỡ nát dưới chưởng kia, hóa thành bụi trần tan biến, không để lại dấu vết, như thể trên đời chưa bao giờ có người này.
Bí Đình Phong bay tới, hai tay chắp vào nhau hành lễ cung kính chào:
– Thiên Chi Vương đại nhân.
Người sắc vàng là Thiên Chi Vương Diệp Nam Thiên, từng là đỉnh Thiên Vũ đại lục, chủ Thánh vực.
Diệp Nam Thiên nói:
– Nếu chuyện Hoàng Tuyền Minh Hỏa truyền ra ngoài thì rắc rối, ta không thể không ra tay vĩnh viễn giữ hắn lại.
Bí Đình Phong vội nói:
– Đại nhân lo nghĩ là đúng, nhưng hai người vừa rồi . . .
Mắt Diệp Nam Thiên háp háy:
– Để hai người kia đi đi, một người là Lý Vân Tiêu minh chủ Thiên Vũ Minh, còn người kia . . .
Diệp Nam Thiên trầm ngâm, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, khó tin, dường như không dám xác nhận thân phận của người đó rồi lại kiêng dè.
– A? Thì ra là hắn!
Bí Đình Phong giật mình kêu lên:
– Hèn gì, hèn gì trẻ tuổi như vậy, có thực lực như thế, bình tĩnh đến vậy.
Diệp Nam Thiên gật đầu nói:
– Ta kêu Hạo Phong đi nam vực thành Viêm Vũ nhưng không ngờ Lý Vân Tiêu đến Thánh vực.
– Đúng rồi đó, thế nào, không được?
Mắt Lý Vân Tiêu lộ tia sáng lạnh. Không ai thích bị người ép hỏi, đặc biệt là lúc tâm trạng khá tệ.
– Được, tất nhiên là được, ta chỉ hỏi vậy thôi.
Bí Đình Phong cảm nhận Lý Vân Tiêu lạnh lùng, nếu đối phương không muốn nói thì Bí Đình Phong lười hỏi. Nhưng tình huống xảy ra trong Toái Vân Thiên Xuyên làm Bí Đình Phong cảnh giác vô cùng.
Bí Đình Phong không tin, hừ mũi:
– Có trạng huống gì hy vọng hãy nói thật ra, nếu trong thiên xuyên xảy ra chuyện gì khác lạ thì hai người các ngươi không ứng đối nổi.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
– Biết, đa tạ nhị vị quan tâm.
Mộng Vũ đã đi, hơn phân nửa Mộng Bạch không ở trong thiên xuyên nên Lý Vân Tiêu chẳng cần gì.
Bí Đình Phong, Chiêm Thần bất mãn hừ mũi:
– Hừ!
Hai người quan sát bốn phía, hy vọng sẽ phát hiện được chút manh mối gì. Đáng tiếc nước trong hồ trừ kịch độc, dao động nguyên lực nhẹ nhàng ra không còn vật khác.
Sau đó bốn người đi vòng quanh đáy hồ, thỉnh thoảng Chiêm Thần sẽ ghi chép như đang tìm điểm nối không gian yếu. Nhất.
Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị, Bí Đình Phong hờ hững nhìn Chiêm Thần, không có động tác gì.
Chiêm Thần chợt lên tiếng:
– Các ngươi có phát hiện là dị lực trong hồ nước này từ năm dòng chảy rót vào không?
Lý Vân Tiêu liếc Chiêm Thần:
– Chuyện đã quá rõ rồi.
Chiêm Thần lặng im một lúc:
– Ta đang nghĩ năm dòng chảy này từ đâu đến, chẳng lẽ cũng là không gian Địa giới? Những dòng nước tụ lại ở hồ nước, mà hồ nước thì mãi mãi không đày, nước chảy hướng nào? Bí Đình Phong đại nhân chắc có nghĩ đné những vấn đề này đi?
Bí Đình Phong gật đầu nói:
– Ngươi rất thông minh. Không biết ba vị có tinh thông trận pháp không? Trong trận đạo có một cách nói gọi là khiếu ‘Hình hóa tứ phương, dòng sông không dứt’ là nói đến loại trận thế này. Thế năm dòng chảy tụ tập lại là trận thế thiên nhiên quỷ phủ thần công, trở thành thủ hộ Địa giới, có tên là giới chướng.
– Giới chướng?
Lần đầu tiên ba người nghe đến từ ngữ này. Lý Vân Tiêu càng giật mình, hắn cảm thấy thiên địa mênh mông, càng tiến lên trước càng phát hiện nó vô cùng ảo diệu.
Chiêm Thần hỏi dồn:
– Vậy phải làm sao mới phá được giới chướng?
Bí Đình Phong vuốt râu cười nói:
– Ha ha ha! Lão phu nói rồi, thời cơ chưa đến.
Ánh mắt Chiêm Thần lạnh lùng nói:
– Hôm nay không nói rõ ràng thì ngươi đừng nghĩ đi!
Sát khí ngưng tụ, hồ nước không ngừng bốc hơi phát ra nhiều bọt nước kêu ùng ục.
Bí Đình Phong cười lạnh nói:
– Bằng vào ngươi mà muốn giữ lại lão phu sao? Ngươi nghiêm túc?
Chiêm Thần nói:
– Hai vị bằng hữu, đã tới lúc này rồi mà hai vị vẫn không tỏ thái độ sao?
Chiêm Thần có chút tức giâ, táo bạo.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
– Đối với Địa giới, Hoàng Tuyền Minh Hỏa thì có được là số của ta, không có được cũng chẳng sao. Bản thiếu gia tạm thời không muốn đối địch với đảo Huyền Ly. Xin lỗi, đi trước đây.
Không thấy trong hồ có gì khác lạ, Lý Vân Tiêu không muốn ở lại lâu hơn, chắp tay từ biệt, phá tan mặt hồ rời đi.
Bàn Nghị luôn không nói không rằng, như cái bóng theo sát Lý Vân Tiêu.
Hai bóng người xẹt qua không trung, biến mất.
Sắc mặt Chiêm Thần khó xem, Bí Đình Phong thì cười nhạt, giằng co dưới đáy hồ.
– Hừ! Dù không có hai người kia trợ giúp thì bổn tọa cũng có năm phần nắm chắc giữ lại ngươi!
Chiêm Thần đã đặt quyết tâm, tay trái bắt ấn, tay phải hiện ra một cái thước gấp quét đằng trước.
Thước gấp hiện ra hình vuông khuôn mẫu đo đạc không gian khu vực nước bốn phía, cuốn Bí Đình Phong vào.
Bí Đình Phong cười lạnh một tiếng:
– Ha ha ha! Nắm chắc năm phần? Ếch ngồi đáy giếng, quá buồn cười!
Hai tay Bí Đình Phong duỗi ra, hai luồng sáng vàng theo kim đồng hồ xoay tròn ngưng tụ thành quả cầu màu vàng quanh thân như kết giới bao lại Bí Đình Phong.
– Kim Dung chưởng!
Những ánh sáng thước gấp bị chặn lại ngoài quả cầu vàng, vô số phù văn bắn ra biến thành chưởng ấn lớn nhỏ trút xuống.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai lực lượng công kích mãnh liệt bên dưới, đáy hồ bị đánh nổ bắn lên rồng nước đầy trời thẳng lên chín tầng mây.
Chiêm Thần sắc mặt âm trầm, phát hiện Bí Đình Phong mạnh hơn tưởng tượng mấy phần. Khiến Chiêm Thần lo nhất là chỗ này là Thánh vực, nếu kinh động cường giả trong thành thì rắc rối.
May mắn Toái Vân Thiên Xuyên vô cùng xa xôi, lại là cấm địa, trong thời gian ngắn sẽ không có người đến.
Bí Đình Phong bị chọc lửa giận, cười khẩy nói:
– Cuồng vọng vô tri!
Bí Đình Phong dọc theo xung lực lao lên, ánh sáng vàng mông lung phủ toàn thân. Bí Đình Phong đáp xuống trước mặt Chiêm Thần, hai tay vỗ ra.
Bùm!
Thước gấp của Chiêm Thần vỡ từng tấc trước một kích kia, cả người bị đánh bay đi, máu đổ giữa không trung.
– Ai vậy?
Tinh thần Chiêm Thần rung động, lực lượng khủng bố làm lòng nổi lên sợ hãi. Chiêm Thần không lo được nhiều, co giò bỏ chạy.
Nhưng Chiêm Thần mới nhúc nhích thì không gian xoay tròn, không dù Chiêm Thần thi triển độn thuật cỡ nào cũng không thể đột phá trói buộc lực áp chế kia.
Chiêm Thần bị hù sợ, liều mạng vùng vẫy. Chiêm Thần lấy một hạt châu ra, há mồmp hun ngụm lửa vào hạt châu.
Vô số phù văn tăng vọt, nổ tung chấn không gian áp chế rung lắc.
Chiêm Thần bắt chặt một cơ hội, hét to tay không xé rách hư không.
Trong khe nứt bị xé ra có một bóng người màu vàng lộ ra, mắt lạnh băng, mặt không biểu tình nhìn Chiêm Thần.
Người Chiêm Thần run như cầy sấy:
– A?! Ngươi . . . Ngươi là . . .
Chiêm Thần quên mất chạy trốn, không dám đánh lại người đó. Chiêm Thần ngây ngốc ở trên trời.
Người sắc vàng lạnh nhạt nói:
– Dám ra tay với người của đảo Huyền Ly ta thì phải có giác ngộ cái chết.
Trong giọng nói không có bất cứ tình cảm, lạnh băng khiến lòng người lạnh lẽo.
Người sắc vàng giơ tay lên, một phù ấn màu vàng ngưng tụ trong lòng bàn tay, dường như ẩn chứa quy tắc thiên vô tận. Chưởng giáng xuống, thương khung chấn vỡ!
– Bàn Nhược Thần Chưởng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thân hình Chiêm Thần vỡ nát dưới chưởng kia, hóa thành bụi trần tan biến, không để lại dấu vết, như thể trên đời chưa bao giờ có người này.
Bí Đình Phong bay tới, hai tay chắp vào nhau hành lễ cung kính chào:
– Thiên Chi Vương đại nhân.
Người sắc vàng là Thiên Chi Vương Diệp Nam Thiên, từng là đỉnh Thiên Vũ đại lục, chủ Thánh vực.
Diệp Nam Thiên nói:
– Nếu chuyện Hoàng Tuyền Minh Hỏa truyền ra ngoài thì rắc rối, ta không thể không ra tay vĩnh viễn giữ hắn lại.
Bí Đình Phong vội nói:
– Đại nhân lo nghĩ là đúng, nhưng hai người vừa rồi . . .
Mắt Diệp Nam Thiên háp háy:
– Để hai người kia đi đi, một người là Lý Vân Tiêu minh chủ Thiên Vũ Minh, còn người kia . . .
Diệp Nam Thiên trầm ngâm, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, khó tin, dường như không dám xác nhận thân phận của người đó rồi lại kiêng dè.
– A? Thì ra là hắn!
Bí Đình Phong giật mình kêu lên:
– Hèn gì, hèn gì trẻ tuổi như vậy, có thực lực như thế, bình tĩnh đến vậy.
Diệp Nam Thiên gật đầu nói:
– Ta kêu Hạo Phong đi nam vực thành Viêm Vũ nhưng không ngờ Lý Vân Tiêu đến Thánh vực.
/3771
|