Bí Đình Phong hỏi:
– Đại nhân muốn liên hợp Thiên Vũ Minh cùng nhau tiêu diệt Hỏa Thần?
Diệp Nam Thiên hỏi lại:
– Ngươi cảm thấy không ổn?
Bí Đình Phong nói:
– Không phải không ổn mà vì thuộc hạ cảm thấy không cần thiết. Đảo Huyền Ly đã đủ sức càn quét tất cả, khiến thiên hạ quy tâm.
Diệp Nam Thiên cười cười:
– Càn quét hết thảy cũng được, có lẽ có thể khiến thiên hạ quy nhất, nhưng muốn thiên hạ quy tâm thì khó khăn. Ý của đảo chủ rất rõ ràng, chỉ có liên hợp thiên hạ cùng nhau chống ma, không tham gia và thay đổi thế cục thiên hạ, dù sao chúng ta không phải người của thời đại này.
– Thuộc hạ hiểu.
Bí Đình Phong nghiêm túc nói:
– Nhưng Lý Vân Tiêu đã biết Hoàng Tuyền Minh Hỏa, sẽ không xảy ra vấn đề gì đi?
Diệp Nam Thiên nói:
– Lý Vân Tiêu chiếm hết cơ duyên thiên đạo, tùy hắn đi, dù sao hắn là người chúng ta ôm hy vọng lớn nhất. Nếu Lý Vân Tiêu có bản lĩnh lấy được Hoàng Tuyền Minh Hỏa là tài của hắn, chúng ta không cần ngăn cản nhưng không thể cố ý nhường hắn.
– Tuân lệnh!
Bí Đình Phong lại nói:
– Vừa rồi Lý Vân Tiêu nói chuyện Thiên Vũ Minh phong tỏa quy tắc thập phương, xem ra bọn họ có ý đồ này, hành động như thế quá ngu xuẩn.
Diệp Nam Thiên trầm ngâm nói:
– Không phải ý đồ, theo ta nghe được mấy ngày nay thì đã phong tỏa. Lý Vân Tiêu là người cực kỳ thông minh, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm lớn làm chuyện ngu ngốc, tất nhiên là có cách nghĩ của hắn. Nhưng chờ đảo Huyền Ly ra khỏi Vĩnh Sinh chi giới sẽ đi thành Viêm Vũ, giờ ta cảm thấy hứng thú là mục đích Lý Vân Tiêu đến Thánh vực, thân phận người bên cạnh hắn. Đừng nói với ta là hắn đến tham gia đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất.
Bí Đình Phong nói:
– Tuyệt đối không phải. Với thực lực của Lý Vân Tiêu e rằng dưới hư cực rất khó ức chế, người bên cạnh cũng thâm tàng bất lộ, thực lực không thua gì hắn. Không ngờ Thiên Vũ Minh cũng nhân tài đông đúc.
Diệp Nam Thiên ung dung nói:
– Dưới hư cực sao? Ha ha, dù là ngươi cũng chưa chắc có thể thắng hắn.
Diệp Nam Thiên nhớ lại cảnh đám người Thiên Vũ Minh hợp sức chiến đấu với Lam Nham Chủ trong Vĩnh Sinh chi giới, mắt Diệp Nam Thiên biến mông lung.
– A . . .!
Bí Đình Phong ngẩn ra, hiển nhiên không quá tín tưởng.
Diệp Nam Thiên mỉm cười nói:
– Người này là một trong vài người có khả năng bước vào giới vương cảnh trong giới này.
Diệp Nam Thiên lười giải thích rõ hơn, tiếp tục bảo:
– Tóm lại người này là bạn không phải địch, cố gắng đừng xung đột với hắn. Nhưng nếu không có cách nào thì cũng đừng nhún nhường nguyên tắc.
Bí Đình Phong gật đầu nói:
– Tuân lệnh, thuộc hạ hiểu!
Diệp Nam Thiên nói mấy lời này đã cho Lý Vân Tiêu đánh giá, địa vị rất cao, cũng địa biểu cho thái độ của đảo Huyền Ly. Sau này nếu gặp Lý Vân Tiêu thì Bí Đình Phong biết làm sao giao tiếp.
Diệp Nam Thiên nói:
– Đi đi, trước khi phá mở giới chướng thì không ai mở cánh cửa Địa giới được. Chờ đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất kết thúc là chúng ta có thể đi Hóa Thần hải, trong thời gian này vừa lúc để mọi người tìm hiểu tình thế Thiên Vũ giới đương thời.
Hai người dần biến mất trong hồ nước.
Hồ nước vì chiến đấu mà bốc hơi hơn phân nửa được năm dòng nước chính không ngừng rót vào, tăng cao mực nước, mấy ngày sau đầy trở lại như cũ thì ngừng dâng cao hơn.
Lý Vân Tiêu rời khỏi Toái Vân Thiên Xuyên, quay về chủ thành. Lý Vân Tiêu từ trên cao vạn dặm nhìn xuống bên dưới, mây tiên mờ mịt, Thánh thành thấp thoáng dưới áng mây tựa như tiên cảnh.
Bàn Nghị hỏi:
– Bây giờ chúng ta đi đâu? Xem đại hội tỷ võ sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Xem ra ngươi cứ nhớ mãi không quên địa hội kia.
– Ừm! Hiện tại ta rất kích động!
Bàn Nghị thành thật nói:
– Vừa rồi gặp hai người cực mạnh, ngươi quen nữ nhân kia cũng rất lợi hại. Ta rất mong chờ, trong đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất chắc có thể gặp nhiều vũ giả cường đại hơn bọn họ nhiều?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Được rồi, vậy chúng ta đi xem tỷ võ, hoàn thành giấc mơ của ngươi đi. Nhưng, mới rồi trong Toái Vân Thiên Xuyên ngươi có cảm giác có người trong hư vô theo dõi chúng ta không?
Bàn Nghị giật mình kêu lên:
– Có sao?
Bàn Nghị nhíu mày nói:
– Nếu có thật thì người này thực lực mạnh đến khó tưởng tượng.
Lý Vân Tiêu tự giễu nói:
– Có lẽ là ảo giác của ta.
Tuy thần thức không điều tra được nhưng trong lòng Lý Vân Tiêu tin chắc có người ở trong hư vô dòm ngó chính mình. Sau khi bước vào thuật thần thì cảm ứng tâm linh của Lý Vân Tiêu mạnh hơn trước kia gấp trăm lần.
đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất còn đang thi đấu tiểu tổ, chia hai mươi sân đấu, suốt đêm vũ quyết, giết trời đất tối sầm.
Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị tùy tiện vào một sân xem cuộc chiến.
Hai người tỷ thí đều có thực lực Vũ Đế bát tinh, đang chém giết kịch liệt nhất. Khán giả dưới lôi đài liên tục gào thét, kích động, hưng phấn còn hơn trên đài.
Hai người xem một lúc, Lý Vân Tiêu thấy Bàn Nghị nhíu chặt mày thì bật cười hỏi:
– Ha ha, cảm giác thế nào?
Bàn Nghị thành thật bình luận:
– Chiêu thức rất mới mẻ đặc biệt, ta xem được gợi ý nhiều, thì ra có thể đánh như vậy. Nhưng tu vi không được, ta dùng một ngón tay là có thể đánh gục bọn họ.
Lý Vân Tiêu gật gù, Bàn Nghị là linh biến ra từ xác chết, tuy có vi nhưng chưa bao giờ học vũ kỹ, muốn học thì cùng lắm là tuyệt kỹ của đám vũ giả Hỏa Ô đế quốc, tất nhiên không bằng hai người trên lôi đài.
Lý Vân Tiêu vỗ ngực nói:
– Ta có nhiều vũ kỹ lợi hại hơn, nếu ngươi muốn học thì ta sẽ dạy cho.
Bàn Nghị reo lên:
– Thật không?
Bàn Nghị nói ngay:
– Đa tạ, ta muốn học, xin hãy dạy cho ta!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cái này dễ, trong Thánh vực đã có vô số trân tàng vũ kỹ, ta dẫn ngươi đi tham quan.
– Hừ! Nói chuyện không sợ gió lớn thụt đầu lưỡi!
Bốn phía đột nhiên có mấy người áo lam vây quanh hai người vào giữa. Có tổng cộng tám người, tay cầm kiếm lớn, mặt lạnh băng.
Lý Vân Tiêu liếc mấy người kia:
– Làm gì vậy?
Nam nhân dẫn đầu cười khẩy nói:
– Vừa rồi các ngươi đã nói gì?
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
– Chúng ta nói cái gì liên quan gì đến ngươi? Sao, ngươi có ý kiến?
– Đương nhiên có ý kiến!
Nam nhân chỉ vào Bàn Nghị:
– Người này vừa nói một ngón tay có thể đánh gục sư tôn của ta và Ôn Quang đại nhân. Người lăn lộn trên đời này đều nên biết một điều, đó là có thứ ăn bậy được nhưng không thể nói bậy.
Lý Vân Tiêu nghe liền biết đã rước phiền phức, không ngờ Bàn Nghị vô tình buột miệng chọc phải rắc rối. May mắn bọn họ đã thay đổi mặt, tu vi của đám tép riu không nhìn ra được.
Bàn Nghị cãi lại:
– Ta không nói bậy.
– Hả? Ngươi còn cãi?
Tám nam nhân nổi điên, rút kiếm to ra hình thành kiếm trận vây quanh Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị, sát khí bừng bừng.
Mọi người bị hấp dẫn nhìn sang.
Có Chấp Pháp giả Thánh vực nhìn sang, trách mắng:
– Làm gì vậy?
– Đại nhân! Người này nói năng lỗ mãng!
– Đại nhân muốn liên hợp Thiên Vũ Minh cùng nhau tiêu diệt Hỏa Thần?
Diệp Nam Thiên hỏi lại:
– Ngươi cảm thấy không ổn?
Bí Đình Phong nói:
– Không phải không ổn mà vì thuộc hạ cảm thấy không cần thiết. Đảo Huyền Ly đã đủ sức càn quét tất cả, khiến thiên hạ quy tâm.
Diệp Nam Thiên cười cười:
– Càn quét hết thảy cũng được, có lẽ có thể khiến thiên hạ quy nhất, nhưng muốn thiên hạ quy tâm thì khó khăn. Ý của đảo chủ rất rõ ràng, chỉ có liên hợp thiên hạ cùng nhau chống ma, không tham gia và thay đổi thế cục thiên hạ, dù sao chúng ta không phải người của thời đại này.
– Thuộc hạ hiểu.
Bí Đình Phong nghiêm túc nói:
– Nhưng Lý Vân Tiêu đã biết Hoàng Tuyền Minh Hỏa, sẽ không xảy ra vấn đề gì đi?
Diệp Nam Thiên nói:
– Lý Vân Tiêu chiếm hết cơ duyên thiên đạo, tùy hắn đi, dù sao hắn là người chúng ta ôm hy vọng lớn nhất. Nếu Lý Vân Tiêu có bản lĩnh lấy được Hoàng Tuyền Minh Hỏa là tài của hắn, chúng ta không cần ngăn cản nhưng không thể cố ý nhường hắn.
– Tuân lệnh!
Bí Đình Phong lại nói:
– Vừa rồi Lý Vân Tiêu nói chuyện Thiên Vũ Minh phong tỏa quy tắc thập phương, xem ra bọn họ có ý đồ này, hành động như thế quá ngu xuẩn.
Diệp Nam Thiên trầm ngâm nói:
– Không phải ý đồ, theo ta nghe được mấy ngày nay thì đã phong tỏa. Lý Vân Tiêu là người cực kỳ thông minh, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm lớn làm chuyện ngu ngốc, tất nhiên là có cách nghĩ của hắn. Nhưng chờ đảo Huyền Ly ra khỏi Vĩnh Sinh chi giới sẽ đi thành Viêm Vũ, giờ ta cảm thấy hứng thú là mục đích Lý Vân Tiêu đến Thánh vực, thân phận người bên cạnh hắn. Đừng nói với ta là hắn đến tham gia đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất.
Bí Đình Phong nói:
– Tuyệt đối không phải. Với thực lực của Lý Vân Tiêu e rằng dưới hư cực rất khó ức chế, người bên cạnh cũng thâm tàng bất lộ, thực lực không thua gì hắn. Không ngờ Thiên Vũ Minh cũng nhân tài đông đúc.
Diệp Nam Thiên ung dung nói:
– Dưới hư cực sao? Ha ha, dù là ngươi cũng chưa chắc có thể thắng hắn.
Diệp Nam Thiên nhớ lại cảnh đám người Thiên Vũ Minh hợp sức chiến đấu với Lam Nham Chủ trong Vĩnh Sinh chi giới, mắt Diệp Nam Thiên biến mông lung.
– A . . .!
Bí Đình Phong ngẩn ra, hiển nhiên không quá tín tưởng.
Diệp Nam Thiên mỉm cười nói:
– Người này là một trong vài người có khả năng bước vào giới vương cảnh trong giới này.
Diệp Nam Thiên lười giải thích rõ hơn, tiếp tục bảo:
– Tóm lại người này là bạn không phải địch, cố gắng đừng xung đột với hắn. Nhưng nếu không có cách nào thì cũng đừng nhún nhường nguyên tắc.
Bí Đình Phong gật đầu nói:
– Tuân lệnh, thuộc hạ hiểu!
Diệp Nam Thiên nói mấy lời này đã cho Lý Vân Tiêu đánh giá, địa vị rất cao, cũng địa biểu cho thái độ của đảo Huyền Ly. Sau này nếu gặp Lý Vân Tiêu thì Bí Đình Phong biết làm sao giao tiếp.
Diệp Nam Thiên nói:
– Đi đi, trước khi phá mở giới chướng thì không ai mở cánh cửa Địa giới được. Chờ đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất kết thúc là chúng ta có thể đi Hóa Thần hải, trong thời gian này vừa lúc để mọi người tìm hiểu tình thế Thiên Vũ giới đương thời.
Hai người dần biến mất trong hồ nước.
Hồ nước vì chiến đấu mà bốc hơi hơn phân nửa được năm dòng nước chính không ngừng rót vào, tăng cao mực nước, mấy ngày sau đầy trở lại như cũ thì ngừng dâng cao hơn.
Lý Vân Tiêu rời khỏi Toái Vân Thiên Xuyên, quay về chủ thành. Lý Vân Tiêu từ trên cao vạn dặm nhìn xuống bên dưới, mây tiên mờ mịt, Thánh thành thấp thoáng dưới áng mây tựa như tiên cảnh.
Bàn Nghị hỏi:
– Bây giờ chúng ta đi đâu? Xem đại hội tỷ võ sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Xem ra ngươi cứ nhớ mãi không quên địa hội kia.
– Ừm! Hiện tại ta rất kích động!
Bàn Nghị thành thật nói:
– Vừa rồi gặp hai người cực mạnh, ngươi quen nữ nhân kia cũng rất lợi hại. Ta rất mong chờ, trong đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất chắc có thể gặp nhiều vũ giả cường đại hơn bọn họ nhiều?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Được rồi, vậy chúng ta đi xem tỷ võ, hoàn thành giấc mơ của ngươi đi. Nhưng, mới rồi trong Toái Vân Thiên Xuyên ngươi có cảm giác có người trong hư vô theo dõi chúng ta không?
Bàn Nghị giật mình kêu lên:
– Có sao?
Bàn Nghị nhíu mày nói:
– Nếu có thật thì người này thực lực mạnh đến khó tưởng tượng.
Lý Vân Tiêu tự giễu nói:
– Có lẽ là ảo giác của ta.
Tuy thần thức không điều tra được nhưng trong lòng Lý Vân Tiêu tin chắc có người ở trong hư vô dòm ngó chính mình. Sau khi bước vào thuật thần thì cảm ứng tâm linh của Lý Vân Tiêu mạnh hơn trước kia gấp trăm lần.
đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất còn đang thi đấu tiểu tổ, chia hai mươi sân đấu, suốt đêm vũ quyết, giết trời đất tối sầm.
Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị tùy tiện vào một sân xem cuộc chiến.
Hai người tỷ thí đều có thực lực Vũ Đế bát tinh, đang chém giết kịch liệt nhất. Khán giả dưới lôi đài liên tục gào thét, kích động, hưng phấn còn hơn trên đài.
Hai người xem một lúc, Lý Vân Tiêu thấy Bàn Nghị nhíu chặt mày thì bật cười hỏi:
– Ha ha, cảm giác thế nào?
Bàn Nghị thành thật bình luận:
– Chiêu thức rất mới mẻ đặc biệt, ta xem được gợi ý nhiều, thì ra có thể đánh như vậy. Nhưng tu vi không được, ta dùng một ngón tay là có thể đánh gục bọn họ.
Lý Vân Tiêu gật gù, Bàn Nghị là linh biến ra từ xác chết, tuy có vi nhưng chưa bao giờ học vũ kỹ, muốn học thì cùng lắm là tuyệt kỹ của đám vũ giả Hỏa Ô đế quốc, tất nhiên không bằng hai người trên lôi đài.
Lý Vân Tiêu vỗ ngực nói:
– Ta có nhiều vũ kỹ lợi hại hơn, nếu ngươi muốn học thì ta sẽ dạy cho.
Bàn Nghị reo lên:
– Thật không?
Bàn Nghị nói ngay:
– Đa tạ, ta muốn học, xin hãy dạy cho ta!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cái này dễ, trong Thánh vực đã có vô số trân tàng vũ kỹ, ta dẫn ngươi đi tham quan.
– Hừ! Nói chuyện không sợ gió lớn thụt đầu lưỡi!
Bốn phía đột nhiên có mấy người áo lam vây quanh hai người vào giữa. Có tổng cộng tám người, tay cầm kiếm lớn, mặt lạnh băng.
Lý Vân Tiêu liếc mấy người kia:
– Làm gì vậy?
Nam nhân dẫn đầu cười khẩy nói:
– Vừa rồi các ngươi đã nói gì?
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
– Chúng ta nói cái gì liên quan gì đến ngươi? Sao, ngươi có ý kiến?
– Đương nhiên có ý kiến!
Nam nhân chỉ vào Bàn Nghị:
– Người này vừa nói một ngón tay có thể đánh gục sư tôn của ta và Ôn Quang đại nhân. Người lăn lộn trên đời này đều nên biết một điều, đó là có thứ ăn bậy được nhưng không thể nói bậy.
Lý Vân Tiêu nghe liền biết đã rước phiền phức, không ngờ Bàn Nghị vô tình buột miệng chọc phải rắc rối. May mắn bọn họ đã thay đổi mặt, tu vi của đám tép riu không nhìn ra được.
Bàn Nghị cãi lại:
– Ta không nói bậy.
– Hả? Ngươi còn cãi?
Tám nam nhân nổi điên, rút kiếm to ra hình thành kiếm trận vây quanh Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị, sát khí bừng bừng.
Mọi người bị hấp dẫn nhìn sang.
Có Chấp Pháp giả Thánh vực nhìn sang, trách mắng:
– Làm gì vậy?
– Đại nhân! Người này nói năng lỗ mãng!
/3771
|