Phổ trầm giọng nói:
- Tốt, vậy ta sẽ chờ ngươi trong thành Thiên Hàn, chủ thành của Viện bộ.
Mắt Phổ bắn tia sắc bén quét qua người Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng như muốn nhìn thấu thực lực của hai người. Nhưng bất đắc dĩ nơi này chỉ là thức hải cộng minh, không theo ý Ma Chủ Phổ được.
Phổ khẽ hừ, bỏ cuộc.
Chợt Ma Chủ Phổ liếc mắt hướng góc nào đó, hừ lạnh một tiếng:
- Sao còn có một con chuột nhỏ? Lăn ra đi!
Nhóm Lý Vân Tiêu lộ vẻ ngạc nhiên nhìn theo hướng ánh mắt của Phổ.
Hư không nơi đó tràn ngập sương khói trắng mông lung rồi tản ra, dần xuất hiện một thân hình nam nhân, người đầy ma văn, mơ hồ lấp lóe ánh lửa.
- Ngươi là...
- Ngươi là...
Người Lý Vân Tiêu run rẩy như bị ai giã mạnh vào trái tim, hắn giật mình hét thất thanh:
- Hoa Thiên Thụ! Ngươi là Hoa Thiên Thụ!!
Lý Vân Tiêu gần như thất thố, hắn mừng như điên đến ngây người.
Tiểu Hồng sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn người đó, đúng là Hoa Thiên Thụ. Lúc trước trong sơn mạch Thiên Đãng, Hoa Thiên Thụ hy sinh mình cứu Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng cứ nghĩ Hoa Thiên Thụ chết chắc ai ngờ gặp gỡ tại đây, khúc chiết khiến nàng hỗn loạn.
Nhưng trong lòng Tiểu Hồng buông xuống một tảng đá, lúc trước dù sao là nàng chém đôi tay Hoa Thiên Thụ, nàng luôn giấu Lý Vân Tiêu, nó trở thành tâm kết của nàng.
Nay Hoa Thiên Thụ không chết, Tiểu Hồng cũng mở gút mắc, không cần lo ngày nào đó bị Lý Vân Tiêu biết được sự thật sẽ trở mặt với nàng.
Bóng người đó từ từ xuất hiện, mừng hết lớn nhìn Lý Vân Tiêu, kích động kêu lên:
- Sư tôn!
Ngực Lý Vân Tiêu tràn đầy, nước mắt lưng tròng nói:
- Tốt, tốt, ngươi không chết,tốt quá!
Hoa Thiên Thụ cười khờ nói:
- Không ngờ lúc còn sống có thể gặp lại sư tôn, bây giờ dù có chết cũng đáng giá.
Lý Vân Tiêu mắng:
- Nói lời kỳ cục gì. Không được chết, không ai được chết, mọi người phải sống thật tốt! Đã quá nhiều người chết trong hạo kiếp này, ta không muốn mất thêm thân hữu nào nữa.
Hoa Thiên Thụ nhếch môi cười, kiên quyết nói:
- Tốt, nếu sư tôn nói không được chết thì ta không chết!
Viện lạnh lùng cười:
- Kẻ yếu làm gì có quyền quyết định sự sống chết của mình? Con chuột chạy trốn nhà ngươi có thể sống đến bây giờ đã không dễ.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Thiên Thụ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đế Già thật sự đã chết sao?
Ma Phổ cơ mặt co giật, gã cũng rất quan tâm vấn đề này.
Hoa Thiên Thụ gật đầu, thở dài:
- Đế Già chết thật rồi, ma nữ đó và Trọc Khôn bị hấp thu hoàn toàn, chỉ còn lại một lũ ma nguyên trốn thoát tồn tại trong người đệ tử, dựa vào thân bất tử của phượng hoàng mới thoát khỏi cửa khó. Nhưng lũ ma nguyên kia quá yếu ớt, muốn khống chế thân hình của đệ tử, bị đệ tử luyện hóa, chắc là Đế Già không còn tồn tại trên đời nữa.
- Thì ra như thế.
Lý Vân Tiêu và Ma Phổ thế mới hiểu quá trình chết trước kia của Đế Già.
Ma Viện nói:
- Lý Vân Tiêu, chuyến đi thành Thiên Hàn ngươi và đồ đệ con chuột của ngươi cùng tới đi.
Lý Vân Tiêu ngạo nghễ nhìn Viện, cười khẩy nói:
- Viện nói qua ta liền đến sao? Ta không cho hắn lại đó rồi sao?
Ma Viện nổi giận:
- Ngươi...!
Nhưng Viện chợt nhớ Lý Vân Tiêu rất độc miệng, chuyên khiến người tức ói máu, chắc bây giờ hắn cũng cố làm vậy làm nàng mình lửa giận bừng bừng, nhiễu loạn nỗi lòng mà chậm trễ tu luyện.
Nghĩ thông điều này Viện bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói:
- Tùy ngươi, tuy Ma giới lớn nhưng cũng rất nhỏ trong mắt chúng ta.
Hoa Thiên Thụ hỏi:
- Sư tôn ở đâu? Ta đến tìm người.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
- Thôi, gặp nhau ở Viện bộ đi.
Lý Vân Tiêu sợ nói ra vị trí sẽ lộ hành tung của mình.
Lý Vân Tiêu không sợ viện phái người ám sát chỉ sợ đối phương lấy địa chỉ của hắn làm mồi giữa đường chặn giết Hoa Thiên Thụ.
Hoa Thiên Thụ cũng hiểu điều đó, gã chắp tay cung kính nói:
- Được rồi, vậy đệ tử sẽ cung hậu sư tôn đến ở thành Thiên Hàn.
Năm người mỗi người đứng một vị trí quanh ảo ảnh ma Đế. Từ khi Ma Phổ xuất hiện thì ảo ảnh ngừng bắt ấn, đan thanh thư quyển mở ra một nửa rồi lơ lửng giữa không trung.
Giống như là ma Phổ đặc biệt đánh gãy, sợ bị mấy người khác nhìn thấy nội dung trong đan thư.
Bây giờ mấy người nói chuyện địch hữu rõ ràng, sát khí tràn ra, thức hải trở nên hoảng hốt, ảo nhả Ma Đế dần mơ hồ, cùng mấy người khác biến mất trong thức hải.
Lý Vân Tiêu mới tỉnh táo lại từ nhập định, hắn cẩn thận nhớ lại tình cảnh vừa rồi. Trong đan thanh thư quyển tỏa hà quang như ghi chép thứ gì ghê gớm, tiếc rằng bị ma Phổ đánh gãy, không thể xem chút gì.
Nhưng tâm tình Lý Vân Tiêu siêu tốt, vì biết Hoa Thiên Thụ còn sống, chính mắt nhìn thấy, xác nhận đúng y.
Lý Vân Tiêu đang suy nghĩ thì ánh sáng cấm chế trên cánh cửa lóe sáng, một ma khí đen thui bắn vào, lặng lẽ uốn lượn trong mật thất.
Lý Vân Tiêu giơ tay lên chộp lấy ánh sáng, có tin tức truyền vào đầu hắn ngay.
Lý Vân Tiêu đứng dậy bước tới trước cửa mật thất, mở cửa phòng ra, Tiểu Hồng đã đứng chờ bên ngoài.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta biết ngay nàng sẽ đến.
Gò má Tiểu Hồng ửng đỏ, giận dỗi nói:
- Nhất định phải là ta đến chứ không thể là ngươi tới tìm ta sao?
Lý Vân Tiêu sửng sốt, không biết nên trả lời ra sao, hắn vội mời nàng vào phòng.
Tiểu Hồng hỏi:
- Lý Vân Tiêu trong thức hải vừa rồi là ngươi đúng không?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Đúng rồi, mỗi người đều là chân thật, thể nghiệm rất kỳ lạ, có thể thông qua ma nguyên của Ma Đế đạt tới thức hải cùng chung. Thiên địa thật huyền diệu, chúng ta hiểu biết còn thua xa.
Tiểu Hồng khẽ ừ, chậm rãi hỏi:
- Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Đi thành Thiên Hàn sao? Không đến Nguyên Quận?
Lý Vân Tiêu dò hỏi:
- Ý của nàng thế nào?
Tiểu Hồng nói:
- Ta nghĩ nên đi Nguyên Quận trước, được đến Hóa Lân ma cốt, trùng kích tạo hóa, có vậy mới càng nắm chắc đối phó Viện.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta có suy xét đến điều nàng nói, nhưng bây giờ Viện thiếu thời gian nhất, đi Nguyên Quận không biết mất bao lâu. Mỗi kéo dài một phút là tăng phần nsức mạnh của Viện lên. Nếu không địch lại thì chúng ta chạy trốn cũng không khó khăn.
Tiểu Hồng lắc đầu nói:
- Vân Tiêu Ca ca nghĩ quá đơn giản, nếu trong Thiên Vũ giới dù chúng ta không địch lại Viện ít ra dư sức chạy trốn. Nhưng đừng quên nơi đây là Ma giới, huống chi chúng ta sắp đi chủ thành của Viện bộ, trừ Viện ra tất nhiên còn có rất nhiều cao thủ. Vân Tiêu Ca ca đến đó có tự tin sẽ chạy thoát được không? Nếu chúng ta đi Nguyên Quận trước thì có thể tụ họp với Vi Thanh, Yết. Được hai người đó hỗ trợ thì phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Lý Vân Tiêu sờ cằm trầm ngâm, đi tới đi lui trong mật thất, lẩm bẩm:
- Nếu có Vi Thanh và Yết hỗ trợ thì đúng là phần thắng sẽ lớn hơn nhiều. Nhưng chúng ta hiểu biết về Yết quá ít, người này là nhân tố cực kỳ không ổn định.
Tiểu Hồng nói:
- Đừng quên nếu có Hóa Lân ma cốt thì trong ba chúng ta có lẽ sẽ có một, hai người xông vào Tạo Hóa cảnh, dù có xung đột gì với Yết vẫn sẽ tăng phần thắng rất lớn.
- Tốt, vậy ta sẽ chờ ngươi trong thành Thiên Hàn, chủ thành của Viện bộ.
Mắt Phổ bắn tia sắc bén quét qua người Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng như muốn nhìn thấu thực lực của hai người. Nhưng bất đắc dĩ nơi này chỉ là thức hải cộng minh, không theo ý Ma Chủ Phổ được.
Phổ khẽ hừ, bỏ cuộc.
Chợt Ma Chủ Phổ liếc mắt hướng góc nào đó, hừ lạnh một tiếng:
- Sao còn có một con chuột nhỏ? Lăn ra đi!
Nhóm Lý Vân Tiêu lộ vẻ ngạc nhiên nhìn theo hướng ánh mắt của Phổ.
Hư không nơi đó tràn ngập sương khói trắng mông lung rồi tản ra, dần xuất hiện một thân hình nam nhân, người đầy ma văn, mơ hồ lấp lóe ánh lửa.
- Ngươi là...
- Ngươi là...
Người Lý Vân Tiêu run rẩy như bị ai giã mạnh vào trái tim, hắn giật mình hét thất thanh:
- Hoa Thiên Thụ! Ngươi là Hoa Thiên Thụ!!
Lý Vân Tiêu gần như thất thố, hắn mừng như điên đến ngây người.
Tiểu Hồng sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn người đó, đúng là Hoa Thiên Thụ. Lúc trước trong sơn mạch Thiên Đãng, Hoa Thiên Thụ hy sinh mình cứu Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng cứ nghĩ Hoa Thiên Thụ chết chắc ai ngờ gặp gỡ tại đây, khúc chiết khiến nàng hỗn loạn.
Nhưng trong lòng Tiểu Hồng buông xuống một tảng đá, lúc trước dù sao là nàng chém đôi tay Hoa Thiên Thụ, nàng luôn giấu Lý Vân Tiêu, nó trở thành tâm kết của nàng.
Nay Hoa Thiên Thụ không chết, Tiểu Hồng cũng mở gút mắc, không cần lo ngày nào đó bị Lý Vân Tiêu biết được sự thật sẽ trở mặt với nàng.
Bóng người đó từ từ xuất hiện, mừng hết lớn nhìn Lý Vân Tiêu, kích động kêu lên:
- Sư tôn!
Ngực Lý Vân Tiêu tràn đầy, nước mắt lưng tròng nói:
- Tốt, tốt, ngươi không chết,tốt quá!
Hoa Thiên Thụ cười khờ nói:
- Không ngờ lúc còn sống có thể gặp lại sư tôn, bây giờ dù có chết cũng đáng giá.
Lý Vân Tiêu mắng:
- Nói lời kỳ cục gì. Không được chết, không ai được chết, mọi người phải sống thật tốt! Đã quá nhiều người chết trong hạo kiếp này, ta không muốn mất thêm thân hữu nào nữa.
Hoa Thiên Thụ nhếch môi cười, kiên quyết nói:
- Tốt, nếu sư tôn nói không được chết thì ta không chết!
Viện lạnh lùng cười:
- Kẻ yếu làm gì có quyền quyết định sự sống chết của mình? Con chuột chạy trốn nhà ngươi có thể sống đến bây giờ đã không dễ.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
- Thiên Thụ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đế Già thật sự đã chết sao?
Ma Phổ cơ mặt co giật, gã cũng rất quan tâm vấn đề này.
Hoa Thiên Thụ gật đầu, thở dài:
- Đế Già chết thật rồi, ma nữ đó và Trọc Khôn bị hấp thu hoàn toàn, chỉ còn lại một lũ ma nguyên trốn thoát tồn tại trong người đệ tử, dựa vào thân bất tử của phượng hoàng mới thoát khỏi cửa khó. Nhưng lũ ma nguyên kia quá yếu ớt, muốn khống chế thân hình của đệ tử, bị đệ tử luyện hóa, chắc là Đế Già không còn tồn tại trên đời nữa.
- Thì ra như thế.
Lý Vân Tiêu và Ma Phổ thế mới hiểu quá trình chết trước kia của Đế Già.
Ma Viện nói:
- Lý Vân Tiêu, chuyến đi thành Thiên Hàn ngươi và đồ đệ con chuột của ngươi cùng tới đi.
Lý Vân Tiêu ngạo nghễ nhìn Viện, cười khẩy nói:
- Viện nói qua ta liền đến sao? Ta không cho hắn lại đó rồi sao?
Ma Viện nổi giận:
- Ngươi...!
Nhưng Viện chợt nhớ Lý Vân Tiêu rất độc miệng, chuyên khiến người tức ói máu, chắc bây giờ hắn cũng cố làm vậy làm nàng mình lửa giận bừng bừng, nhiễu loạn nỗi lòng mà chậm trễ tu luyện.
Nghĩ thông điều này Viện bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói:
- Tùy ngươi, tuy Ma giới lớn nhưng cũng rất nhỏ trong mắt chúng ta.
Hoa Thiên Thụ hỏi:
- Sư tôn ở đâu? Ta đến tìm người.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
- Thôi, gặp nhau ở Viện bộ đi.
Lý Vân Tiêu sợ nói ra vị trí sẽ lộ hành tung của mình.
Lý Vân Tiêu không sợ viện phái người ám sát chỉ sợ đối phương lấy địa chỉ của hắn làm mồi giữa đường chặn giết Hoa Thiên Thụ.
Hoa Thiên Thụ cũng hiểu điều đó, gã chắp tay cung kính nói:
- Được rồi, vậy đệ tử sẽ cung hậu sư tôn đến ở thành Thiên Hàn.
Năm người mỗi người đứng một vị trí quanh ảo ảnh ma Đế. Từ khi Ma Phổ xuất hiện thì ảo ảnh ngừng bắt ấn, đan thanh thư quyển mở ra một nửa rồi lơ lửng giữa không trung.
Giống như là ma Phổ đặc biệt đánh gãy, sợ bị mấy người khác nhìn thấy nội dung trong đan thư.
Bây giờ mấy người nói chuyện địch hữu rõ ràng, sát khí tràn ra, thức hải trở nên hoảng hốt, ảo nhả Ma Đế dần mơ hồ, cùng mấy người khác biến mất trong thức hải.
Lý Vân Tiêu mới tỉnh táo lại từ nhập định, hắn cẩn thận nhớ lại tình cảnh vừa rồi. Trong đan thanh thư quyển tỏa hà quang như ghi chép thứ gì ghê gớm, tiếc rằng bị ma Phổ đánh gãy, không thể xem chút gì.
Nhưng tâm tình Lý Vân Tiêu siêu tốt, vì biết Hoa Thiên Thụ còn sống, chính mắt nhìn thấy, xác nhận đúng y.
Lý Vân Tiêu đang suy nghĩ thì ánh sáng cấm chế trên cánh cửa lóe sáng, một ma khí đen thui bắn vào, lặng lẽ uốn lượn trong mật thất.
Lý Vân Tiêu giơ tay lên chộp lấy ánh sáng, có tin tức truyền vào đầu hắn ngay.
Lý Vân Tiêu đứng dậy bước tới trước cửa mật thất, mở cửa phòng ra, Tiểu Hồng đã đứng chờ bên ngoài.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta biết ngay nàng sẽ đến.
Gò má Tiểu Hồng ửng đỏ, giận dỗi nói:
- Nhất định phải là ta đến chứ không thể là ngươi tới tìm ta sao?
Lý Vân Tiêu sửng sốt, không biết nên trả lời ra sao, hắn vội mời nàng vào phòng.
Tiểu Hồng hỏi:
- Lý Vân Tiêu trong thức hải vừa rồi là ngươi đúng không?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Đúng rồi, mỗi người đều là chân thật, thể nghiệm rất kỳ lạ, có thể thông qua ma nguyên của Ma Đế đạt tới thức hải cùng chung. Thiên địa thật huyền diệu, chúng ta hiểu biết còn thua xa.
Tiểu Hồng khẽ ừ, chậm rãi hỏi:
- Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Đi thành Thiên Hàn sao? Không đến Nguyên Quận?
Lý Vân Tiêu dò hỏi:
- Ý của nàng thế nào?
Tiểu Hồng nói:
- Ta nghĩ nên đi Nguyên Quận trước, được đến Hóa Lân ma cốt, trùng kích tạo hóa, có vậy mới càng nắm chắc đối phó Viện.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta có suy xét đến điều nàng nói, nhưng bây giờ Viện thiếu thời gian nhất, đi Nguyên Quận không biết mất bao lâu. Mỗi kéo dài một phút là tăng phần nsức mạnh của Viện lên. Nếu không địch lại thì chúng ta chạy trốn cũng không khó khăn.
Tiểu Hồng lắc đầu nói:
- Vân Tiêu Ca ca nghĩ quá đơn giản, nếu trong Thiên Vũ giới dù chúng ta không địch lại Viện ít ra dư sức chạy trốn. Nhưng đừng quên nơi đây là Ma giới, huống chi chúng ta sắp đi chủ thành của Viện bộ, trừ Viện ra tất nhiên còn có rất nhiều cao thủ. Vân Tiêu Ca ca đến đó có tự tin sẽ chạy thoát được không? Nếu chúng ta đi Nguyên Quận trước thì có thể tụ họp với Vi Thanh, Yết. Được hai người đó hỗ trợ thì phần thắng sẽ lớn hơn rất nhiều.
Lý Vân Tiêu sờ cằm trầm ngâm, đi tới đi lui trong mật thất, lẩm bẩm:
- Nếu có Vi Thanh và Yết hỗ trợ thì đúng là phần thắng sẽ lớn hơn nhiều. Nhưng chúng ta hiểu biết về Yết quá ít, người này là nhân tố cực kỳ không ổn định.
Tiểu Hồng nói:
- Đừng quên nếu có Hóa Lân ma cốt thì trong ba chúng ta có lẽ sẽ có một, hai người xông vào Tạo Hóa cảnh, dù có xung đột gì với Yết vẫn sẽ tăng phần thắng rất lớn.
/3771
|