...
Nguyệt nhìn Ma tộc đầy trời, lòng thầm run. Nhưng nghĩ đến Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận, Lý Vân Tiêu trong cốc thì lòng tin lại trào dâng trong Nguyệt.
Nguyệt nói:
- Đừng khuyên nữa, lần này không đụng vào tường thì ta sẽ không chết tâm.
Y thở dài một tiếng, gật đầu nói:
- Nhưng Nguyệt vẫn có chỗ dựa, dù lúc này Nguyệt không phục thì bằng vào thuật luyện, đại nhân thu phục Nguyệt rồi sẽ không giết chết.
Nguyệt hoàn toàn biến sắc mặt, nghĩ đến làm nô lệ chuyên môn luyện chế là nàng không kiềm được lòng tức giận.
Nguyệt, cắn răng hừ nói:
- Xem trận thế của các ngươi chắc đã nuốt nhiều bộ tộc nhỏ khác ròi?
Một tiếng thở dài vang lên:
- Ài, xem ra bộ của ta là bộ tộc nhỏ mà Nguyệt hỏi?
Một ma ảnh hiện ra bên cạnh Thệ và Y.
Nữ nhân tóc dài tới eo, da trắng nõn nà, thân hình mềm mại không xương, la quần bay bay, quyến rũ động lòng người.
- Mễ!
Nguyệt hoàn toàn biến sắc mặt, cắn răng nói:
- Hèn gì mãi không có tin tức của ngươi, thì ra ngươi cũng gục ngã.
Mễ khẽ thở dài:
- Thực lực không bằng người tất nhiên phải tuân theo quy tắc trò chơi, nếu không sẽ là tự chịu diệt vong. Nguyệt, ngươi không phải loại người không hiểu thời thế nhưng sao lần này cố chấp như vậy? Chẳng lẽ có át chủ bài nào sao?
Nguyệt không giấu diếm, gật đầu nói:
- Chỉ có ngươi hiểuta, gần đây có cơ duyên nên muốn thử một lần.
Mễ nhìn trong sơn cốc, ánh mắt dừng lại trên người Nguyệt:
- Với giá trị của ngươi thì muốn thử một lần ngoan cố cũng sẽ không bị gì, nhưng e rằng người trong bộ tộc . . . Khó có người sống.
Nguyệt nghiêm mặt nói:
- Nếu ta thua sẽ chết cùng bọn họ, tuyệt đối không sống tạm!
Mễ thở dài:
- Nguyệt cần gì khổ vậy? Thế cục hiện nay thế nào thật ra Nguyệt cũng đoán được chút ít đúng không? Hay là tỷ muội tốt chúng ta lại ở cùng nhau, trở về ngày tháng cũ cũng vui.
Nguyệt biến sắc mặt,dứt khoát lắc đầu nói:
- Nếu cả Mễ cũng nói vậy thì ta hiểu rồi, không cần nói gì nữa. Ta tuyệt đối không quay về những ngày cũ, muốn chiến liền chiến!
Ma tộc Nguyệt bộ trong sơn cốc rung động, bị đấu chí của Nguyệt cảm nhiễm, tất cả nắm trường mâu, chiến ý hừng hực hướng ra ngoài cốc.
Thệ sớm rục rục sát ý, lạnh lùng nói:
- Nếu vậy thì chết đi!
Thệ vung tay lên hạ xuống, quát to:
- Giết, giết không chừa một tên, giết hết!
Trong phút chốc trên bầu trời trống trận ầm ầm, mảng lớn ma cầm từ trời cao bay xuống như nạ châu chấu rậm tạp không đếm hết lao xuống sơn cốc.
Ma thú bốn phía theo đám đông Ma Quân dẫn dắt, chúng nó ngửa đầu gầm rống xông hướng sơn cốc.
Trận trượng to lớn bốn phía bọc đánh nhưng Nguyệt càng bình tĩnh hơn, nàng lạnh lùng nói:
- Muốn chết! Tất cả người Nguyệt nghe lệnh, nghênh địch! Cũng giết không tha! Ai dám can đảm xâm chiếm không chừa một tên!
Trong sơn cốc dâng lên một mảnh ánh sáng hóa thành từng cột sáng bắn thẳng lên bầu trời.
Những cột sáng rất có tính công kích, như mũi mâu nháy mắt xuyên thủng nhiều kẻ địch vừa chạm vào ma vật liền tự động nổ tung. Ánh sáng to lớn tản ra trên bầu trời, dừng lại thế công kích.
Mảng lớn Ma tộc quanh quẩn bốn phía sơn cốc, không dám xông vào nữa.
Có Ma Quân kinh kêu:
- Trận pháp, đó là trận pháp!
Bọn họ kiêng kỵ nhìn ra ngoài cốc, ánh mắt kinh hoàng nhìn bốn phía.
Ma tộc thiếu thuật luyện sư, ít người hiểu biết về trận pháp.
Cho nên bọn họ vẫn chưa xông vào trong cốc đã hao binh tổn tương khá nhiều. Mấy trăm mấy ngàn Ma Sát bay loạn trên bầu trời toàn là những Ma tộc bị nổ nát hàng giải ra.
Thệ tức xì khói nạt hai người kia:
- Các ngươi chỉ đứng xem sao?
Mới rồi trùng kích toàn là thuộc hạ của Thệ, không có người Y bộ, Mễ.
Mễ lạnh nhạt nói:
- Chúng ta đều lấy Đăng đại nhân dẫn đầu, trước khi nhận được lệnh công kích thì tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nếu chọc đại nhân không vui sẽ không chịu nổi.
- Ngươi . . . ! Tốt lắm. Ta chờ xem ai mới không chịu nổi!
Thệ phát cuồng hét to:
- Người tná công, kẻ nào không tiến lên, kẻ nào sợ rút lui đều giết không tha!
Ban ra mệnh lệnh xong Thệ lắc người háo thành luồng sáng bay hướng Nguyệt.
Liệt Hình Thú bỗng nhiên mở miệng bộc phát ra tiếng gầm rung trời:
- Grao!
Sóng âm khủng bố tầng tầng lớp lớp đánh hướng Thệ.
Bầu trời lung lay, Thệ biến ra chân thân xé rách sóng âm.
Bản tôn Thệ nhảy ra từ giữa hư không lao tới trước mặt Nguyệt, năm ngón tay xòe ra.
Toàn thân Liệt Hình Thú run run, ma khí khủng bố phát ra. Mắt Liệt Hình Thú bắn tia hung ác, tứ chi săn chắc làm tư thế lao xuống.
Nguyệt ngăn Liệt Hình Thú lại, vỗ trán nó:
- Ngươi đi đối phó Ma tộc khác đi, cố gắng giảm thương vong trong tộc. Con chó săn này để ta đối phó.
Liệt Hình Thú không chịu, dường như cực kỳ không muốn. Nhưng nhìn ánh mắt âm trầm của Nguyệt thì Liệt Hình Thú đành vẫy đuôi rời khỏi nàng, Liệt Hình Thú xung phong lao vào những Ma tộc của Thệ bộ.
Mặt Thệ dữ tợn:
- Ngông cuồng, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn đối phó ta!?
Thệ nghĩ tới đối phương không ngừng mỉa mai trào phúng gã trước tất cả Ma tộc, không chừa cho chút mặt mũi, Thệ nổi sát tâm, tay đánh càng mạnh.
- Hừ! Không thử làm sao biết?
Nguyệt vung tay lên, trong phút chốc một luồng sáng lạnh lấp lóe, một vệt sáng đỏ sát ý trước mặt nàng chém hướng năm ngón tay.
Bàn tay như ngọc nắm thanh kiếm nhỏ màu đỏ, sắc bén không thể đỏ, dường như Nguyệt nhúc nhẹ một cái là tiểu kiếm sẽ tự động bắn ra kiếm khí.
Con ngươi Thệ co rút:
- A!?
Thệ nhận ra ngay kiếm khí bất phàm, nếu gã chụp xuống sẽ bị chém đứt hết các ngón tay.
5 nhanh chóng quyết định vội rút tay về, lắc người biến mất tại chỗ.
Xoẹt!
Ánh sáng đỏ đánh hụt cắt không gian một cái lỗ dài mấy trượng.
Y và Mễ đứng xa xem cuộc chiến đều biến sắc mặt.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Đó là kiếm gì mà sắc bén vậy?
Mễ lắc đầu, biểu tình rầu lo.
Yt nhìn đăm đăm, trầm giọng nói:
- Xem ra Nguyệt thật sự có chút át chủ bài, không thì chẳng đến mức dám đối kháng mấy tộc chúng ta và Đăng đại nhân. Đăng đại nhân dù sao là nhi tử của Hóa đại nhân, thực lực không kém hơn Hóa đại nhân.
Mễ khẽ thở dài:
- Dù có mấy át chủ bài cũng vô dụng.
Y cười khổ, mặt mày ủ rũ lắc đầu, đôi mắt lúc trước lóe tia hy vọng giờ lại trở về tĩnh lặng.
Trong chiến trường, Thệ biến mất rồi xuất hiện ngay sau lưng Nguyệt, vận chuyển ma công đấm mạnh ra ngoài.
- Hừ! Chó săn chỉ biết đánh lén!
Thần thức của Nguyệt rất mạnh, nháy mắt bắt giữ được tung tích của Thệ. Nguyệt không xoay người, trở tay đâm nhát kiếm.
Bùm!
Tiểu kiếm màu đỏ phun ra nuốt vào kiếm quang xuyên thâu qua quyền kình.
Xoẹt!
Đầu nắm đấm của Thệ bị cắt đứt, nguyên cánh tay nổ tung biến ra mấy chục con Ma Sát kêu oa oa chạy trốn.
Quyền kình của Thệ cũng xuyên qua kiếm khí đấm vào người Nguyệt.
Rầm!
Người Nguyệt dâng lên tầng sáng trắng bao lấy kình khí, thoáng chốc biến mất.
- Cái gì?!
Người xem cuộc chiến đều giật bắn, hai người vốn nên lực lượng ngang nhau giờ Nguyệt chỉ dựa vào một thanh kiếm nhỏ, một chiến giáp đã chiếm ưu thế.
Lòng Y nóng lên, gã liếm môi cười gằn:
- Hèn gì vị đại nhân kia xem trọng nàng như vậy, có thể luyện chế ra huyền khí như thế thật lợi hại.
Nguyệt nhìn Ma tộc đầy trời, lòng thầm run. Nhưng nghĩ đến Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận, Lý Vân Tiêu trong cốc thì lòng tin lại trào dâng trong Nguyệt.
Nguyệt nói:
- Đừng khuyên nữa, lần này không đụng vào tường thì ta sẽ không chết tâm.
Y thở dài một tiếng, gật đầu nói:
- Nhưng Nguyệt vẫn có chỗ dựa, dù lúc này Nguyệt không phục thì bằng vào thuật luyện, đại nhân thu phục Nguyệt rồi sẽ không giết chết.
Nguyệt hoàn toàn biến sắc mặt, nghĩ đến làm nô lệ chuyên môn luyện chế là nàng không kiềm được lòng tức giận.
Nguyệt, cắn răng hừ nói:
- Xem trận thế của các ngươi chắc đã nuốt nhiều bộ tộc nhỏ khác ròi?
Một tiếng thở dài vang lên:
- Ài, xem ra bộ của ta là bộ tộc nhỏ mà Nguyệt hỏi?
Một ma ảnh hiện ra bên cạnh Thệ và Y.
Nữ nhân tóc dài tới eo, da trắng nõn nà, thân hình mềm mại không xương, la quần bay bay, quyến rũ động lòng người.
- Mễ!
Nguyệt hoàn toàn biến sắc mặt, cắn răng nói:
- Hèn gì mãi không có tin tức của ngươi, thì ra ngươi cũng gục ngã.
Mễ khẽ thở dài:
- Thực lực không bằng người tất nhiên phải tuân theo quy tắc trò chơi, nếu không sẽ là tự chịu diệt vong. Nguyệt, ngươi không phải loại người không hiểu thời thế nhưng sao lần này cố chấp như vậy? Chẳng lẽ có át chủ bài nào sao?
Nguyệt không giấu diếm, gật đầu nói:
- Chỉ có ngươi hiểuta, gần đây có cơ duyên nên muốn thử một lần.
Mễ nhìn trong sơn cốc, ánh mắt dừng lại trên người Nguyệt:
- Với giá trị của ngươi thì muốn thử một lần ngoan cố cũng sẽ không bị gì, nhưng e rằng người trong bộ tộc . . . Khó có người sống.
Nguyệt nghiêm mặt nói:
- Nếu ta thua sẽ chết cùng bọn họ, tuyệt đối không sống tạm!
Mễ thở dài:
- Nguyệt cần gì khổ vậy? Thế cục hiện nay thế nào thật ra Nguyệt cũng đoán được chút ít đúng không? Hay là tỷ muội tốt chúng ta lại ở cùng nhau, trở về ngày tháng cũ cũng vui.
Nguyệt biến sắc mặt,dứt khoát lắc đầu nói:
- Nếu cả Mễ cũng nói vậy thì ta hiểu rồi, không cần nói gì nữa. Ta tuyệt đối không quay về những ngày cũ, muốn chiến liền chiến!
Ma tộc Nguyệt bộ trong sơn cốc rung động, bị đấu chí của Nguyệt cảm nhiễm, tất cả nắm trường mâu, chiến ý hừng hực hướng ra ngoài cốc.
Thệ sớm rục rục sát ý, lạnh lùng nói:
- Nếu vậy thì chết đi!
Thệ vung tay lên hạ xuống, quát to:
- Giết, giết không chừa một tên, giết hết!
Trong phút chốc trên bầu trời trống trận ầm ầm, mảng lớn ma cầm từ trời cao bay xuống như nạ châu chấu rậm tạp không đếm hết lao xuống sơn cốc.
Ma thú bốn phía theo đám đông Ma Quân dẫn dắt, chúng nó ngửa đầu gầm rống xông hướng sơn cốc.
Trận trượng to lớn bốn phía bọc đánh nhưng Nguyệt càng bình tĩnh hơn, nàng lạnh lùng nói:
- Muốn chết! Tất cả người Nguyệt nghe lệnh, nghênh địch! Cũng giết không tha! Ai dám can đảm xâm chiếm không chừa một tên!
Trong sơn cốc dâng lên một mảnh ánh sáng hóa thành từng cột sáng bắn thẳng lên bầu trời.
Những cột sáng rất có tính công kích, như mũi mâu nháy mắt xuyên thủng nhiều kẻ địch vừa chạm vào ma vật liền tự động nổ tung. Ánh sáng to lớn tản ra trên bầu trời, dừng lại thế công kích.
Mảng lớn Ma tộc quanh quẩn bốn phía sơn cốc, không dám xông vào nữa.
Có Ma Quân kinh kêu:
- Trận pháp, đó là trận pháp!
Bọn họ kiêng kỵ nhìn ra ngoài cốc, ánh mắt kinh hoàng nhìn bốn phía.
Ma tộc thiếu thuật luyện sư, ít người hiểu biết về trận pháp.
Cho nên bọn họ vẫn chưa xông vào trong cốc đã hao binh tổn tương khá nhiều. Mấy trăm mấy ngàn Ma Sát bay loạn trên bầu trời toàn là những Ma tộc bị nổ nát hàng giải ra.
Thệ tức xì khói nạt hai người kia:
- Các ngươi chỉ đứng xem sao?
Mới rồi trùng kích toàn là thuộc hạ của Thệ, không có người Y bộ, Mễ.
Mễ lạnh nhạt nói:
- Chúng ta đều lấy Đăng đại nhân dẫn đầu, trước khi nhận được lệnh công kích thì tốt nhất là đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nếu chọc đại nhân không vui sẽ không chịu nổi.
- Ngươi . . . ! Tốt lắm. Ta chờ xem ai mới không chịu nổi!
Thệ phát cuồng hét to:
- Người tná công, kẻ nào không tiến lên, kẻ nào sợ rút lui đều giết không tha!
Ban ra mệnh lệnh xong Thệ lắc người háo thành luồng sáng bay hướng Nguyệt.
Liệt Hình Thú bỗng nhiên mở miệng bộc phát ra tiếng gầm rung trời:
- Grao!
Sóng âm khủng bố tầng tầng lớp lớp đánh hướng Thệ.
Bầu trời lung lay, Thệ biến ra chân thân xé rách sóng âm.
Bản tôn Thệ nhảy ra từ giữa hư không lao tới trước mặt Nguyệt, năm ngón tay xòe ra.
Toàn thân Liệt Hình Thú run run, ma khí khủng bố phát ra. Mắt Liệt Hình Thú bắn tia hung ác, tứ chi săn chắc làm tư thế lao xuống.
Nguyệt ngăn Liệt Hình Thú lại, vỗ trán nó:
- Ngươi đi đối phó Ma tộc khác đi, cố gắng giảm thương vong trong tộc. Con chó săn này để ta đối phó.
Liệt Hình Thú không chịu, dường như cực kỳ không muốn. Nhưng nhìn ánh mắt âm trầm của Nguyệt thì Liệt Hình Thú đành vẫy đuôi rời khỏi nàng, Liệt Hình Thú xung phong lao vào những Ma tộc của Thệ bộ.
Mặt Thệ dữ tợn:
- Ngông cuồng, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn đối phó ta!?
Thệ nghĩ tới đối phương không ngừng mỉa mai trào phúng gã trước tất cả Ma tộc, không chừa cho chút mặt mũi, Thệ nổi sát tâm, tay đánh càng mạnh.
- Hừ! Không thử làm sao biết?
Nguyệt vung tay lên, trong phút chốc một luồng sáng lạnh lấp lóe, một vệt sáng đỏ sát ý trước mặt nàng chém hướng năm ngón tay.
Bàn tay như ngọc nắm thanh kiếm nhỏ màu đỏ, sắc bén không thể đỏ, dường như Nguyệt nhúc nhẹ một cái là tiểu kiếm sẽ tự động bắn ra kiếm khí.
Con ngươi Thệ co rút:
- A!?
Thệ nhận ra ngay kiếm khí bất phàm, nếu gã chụp xuống sẽ bị chém đứt hết các ngón tay.
5 nhanh chóng quyết định vội rút tay về, lắc người biến mất tại chỗ.
Xoẹt!
Ánh sáng đỏ đánh hụt cắt không gian một cái lỗ dài mấy trượng.
Y và Mễ đứng xa xem cuộc chiến đều biến sắc mặt.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Đó là kiếm gì mà sắc bén vậy?
Mễ lắc đầu, biểu tình rầu lo.
Yt nhìn đăm đăm, trầm giọng nói:
- Xem ra Nguyệt thật sự có chút át chủ bài, không thì chẳng đến mức dám đối kháng mấy tộc chúng ta và Đăng đại nhân. Đăng đại nhân dù sao là nhi tử của Hóa đại nhân, thực lực không kém hơn Hóa đại nhân.
Mễ khẽ thở dài:
- Dù có mấy át chủ bài cũng vô dụng.
Y cười khổ, mặt mày ủ rũ lắc đầu, đôi mắt lúc trước lóe tia hy vọng giờ lại trở về tĩnh lặng.
Trong chiến trường, Thệ biến mất rồi xuất hiện ngay sau lưng Nguyệt, vận chuyển ma công đấm mạnh ra ngoài.
- Hừ! Chó săn chỉ biết đánh lén!
Thần thức của Nguyệt rất mạnh, nháy mắt bắt giữ được tung tích của Thệ. Nguyệt không xoay người, trở tay đâm nhát kiếm.
Bùm!
Tiểu kiếm màu đỏ phun ra nuốt vào kiếm quang xuyên thâu qua quyền kình.
Xoẹt!
Đầu nắm đấm của Thệ bị cắt đứt, nguyên cánh tay nổ tung biến ra mấy chục con Ma Sát kêu oa oa chạy trốn.
Quyền kình của Thệ cũng xuyên qua kiếm khí đấm vào người Nguyệt.
Rầm!
Người Nguyệt dâng lên tầng sáng trắng bao lấy kình khí, thoáng chốc biến mất.
- Cái gì?!
Người xem cuộc chiến đều giật bắn, hai người vốn nên lực lượng ngang nhau giờ Nguyệt chỉ dựa vào một thanh kiếm nhỏ, một chiến giáp đã chiếm ưu thế.
Lòng Y nóng lên, gã liếm môi cười gằn:
- Hèn gì vị đại nhân kia xem trọng nàng như vậy, có thể luyện chế ra huyền khí như thế thật lợi hại.
/3771
|