Mặt Mễ tràn đầy kinh ngạc, nàng biết Nguyệt là thuật luyện sư nhưng không ngờ nàng có thể luyện chế ra huyền khí có thể đối kháng lại Ma Quân nhị giai.
Trong toàn Ma giới này đây là việc lớn cực kỳ chấn động.
Một phen đánh nhau Thệ hiểu mình rơi vào thế yếu, nếu tiếp tục chiến đấu thì chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn, không chừng mất mạng.
Thệ vụt xoay người định chạy, buông lời mắng:
- Tện nhân nhà ngươi chút nữa sẽ có Đăng đại nhân tự mình đến xử!
Mắt Nguyệt lạnh lẽo:
- Ai cho phép ngươi đi? Chó săn!
Nguyệt vung tay, năm ngón tay trái xòe ra, một mảnh tuyền quang chói mắt bắn ra, nửa bầu trời bị chiếu sáng ngời khó thể mở mắt.
Khiến Thệ hoảng hồn là tuyền quang chói sáng, cơ thể gã cứng lại, khó khăn vận chuyển ma nguyên trong người.
Tuy trạng thái này chỉ kéo dài một giây nhưng đủ trí mạng!
Tiểu kiếm màu đỏ trong tay phải của Nguyệt bay ra bắn vào đầu Thệ, chặt cái đầu xuống.
Bùm!
Thệ chưa kịp hét thảm thì cần cổ đã nổ tung, mảng lớn ma khí tứ tán, thân hình bắt đầu hàng giải hóa thành một đống Ma tộc đê giai bay tứ phía.
Y, Mễ nhìn muốn rớt tròng mắt, xoe tròn mắt đứng ngây như phỗng. Hai người lực lượng vốn cách biệt không lớn cứ thế trong khoảnh khắc một người chết.
Thị giác trùng kích quá khủng bố làm Y, Mễ thật lâu không tỉnh táo lại, hai người như pho tượng đứng trên cao.
Không chỉ Y, Mễ, tất cả Ma tộc trong hai bộ tộc ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn Nguyệt.
Nguyệt thành công rồi chỉ lạnh lùng liếc Y và Mễ, nàng bay xuống lao vào chiến đấu trong sơn cốc, giúp tộc nhân đánh chết Ma tộc của Thệ bộ.
Trong phút chốc chiến thế hoàn toàn nghiêng về một bên, đám Thệ bộ chỉ còn nước bị đồ sát. Chờ khi bọn họ phát hiện tộc trưởng của mình đã chết thì mọi thứ đều nguội.
Một số người trước tiên phát hiện thế cục không đúng, lập tức lao ra ngoài cốc trốn. Trừ ba, bốn Ma Quân trốn thoát ra còn lại đều bị chém giết trong cốc, không chừa mạng sống.
Hai bộ tộc Y, Mễ thì ở bên ngoài yên lặng nhìn vào cốc, không làm hành động gì. Đăng đại nhân vẫn chưa ra lệnh cho hai tộc.
Quá trình đồ sát kéo dài một nén nhang.
Tuy các Nguyệt bộ giết tới thở hồng hộc, mỗi người kiệt sức nhưng cực kỳ sảng khoái, ai nấy mặt mày hớn hở, lúc trước sợ hãi đều quét sạch, sĩ khí tăng vọt chưa từng có.
Một số bộ chúng hét to tên Nguyệt, cực kỳ hưng phấn.
Sau khi đánh chết Thệ thì Nguyệt tăng tự tin hơn nhiều, kiếm chỉ vào Y và Mễ, cách không quát to:
- Còn ai muốn lên?
Lý Vân Tiêu và Mễ liếc nhau, không biết trả lời thế nào. Hai người chưa nhận được tin tức của Đăng, không biết nên tiến hay lùi.
Hơn nữa hai người có quan hệ rất tốt với Nguyệt, sẽ không tấn công trước khi nhận được lệnh.
- Rất tốt, rất tốt.
Giữa hư không đột nhiên vang tiếng vỗ tay bốp bốp. Y và Mễ hoàn toàn biến sắc mặt, cùng khom người hành lễ hướng phát ra thanh âm.
Y, Mễ đồng thanh kêu lên:
- Kính chào Đăng đại nhân!
Hai người cung kính đứng một bên.
Trong hư không khuếch tán sóng gợn, thanh niên mặt mày đoan chính, khí chất trương cuồng từ bên trong đi ra.
Nam nhân mặt lạnh băng nhìn Nguyệt chằm chằm, trêu chọc hỏi:
- Là ngươi luyện chế ra hai báu vật đó?
Nguyệt cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mắt, nghe nói là nhi tử của Hóa, không biết là thật hay giả.
Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Phải hay không liên quan gì ngươi?
- Ha ha ha! Đúng là có cá tính.
Đăng trào phúng:
- Chờ ta bắt nàng rồi sẽ dạy dỗ ngoan ngoãn.
Nguyệt quát:
- Huênh hoang!
Nguyệt vung tiểu kiếm chém ra kiếm ảnh đầy trời, rậm tạp phô thiên cái địa ập đến.
Mặt Đăng lạnh băng rút ra cây gậy đen sì huơ trước mặt huyễn hóa màn sáng hình tròn phòng ngự.
Kiếm ảnh rậm rạp bắn tới đều chém vào màn sáng chỉ gợi lên từng tầng sóng gợn.
Đăng chỉ huy địa quân Ma tộc cười nhe răng:
- Tất cả ra tay, san bằng sơn cốc!
Bốn phía sơn cốc nổi lên tiếng rống rung trời, cảm xúc và năng lượng cuồng bạo của Ma tộc khuấy động thiên địa.
Y, Mễ biến sắc mặt nói:
- Nguyên, xin lỗi, lệnh vương khó cãi.
Y, Mễ lập tức điều phối bộ tộc tấn công sơn cốc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đất đá dưới đất tung tóe, hàng ngàn thú chạy rầm rập lao vào sơn cốc. Nguyệt bộ bày ra trận pháp nháy mắt kích hoạt toàn bộ, tiếng động điếc tai ầm vang bốn phía, Ma Sát bay đầy trời, ma khí cuồn cuộn.
Nguyệt hết hồn quay đầu nhìn xuống, thấy bộ tộc của mình không ngăn được đòn công kích, đã tan tác mảng lớn. Nhiều khuôn mặt quen thuộc bị đại quân của Đăng trùng kích nháy mắt hàng giải thành Ma Sát, tiếng kêu oa oa đầy trời.
Giọng Đăng đột nhiên vang lên sau lưng Nguyệt:
- Hừ! Còn rảnh rỗi lo cho người hác?
Nguyệt sợ đứng tim, nàng chỉ mới phân tâm một chút đã bị Đăng bắt lấy cơ hội trực tiếp thauná di tới sau lưng. Áp lực nặng nề ập vào đầu, Nguyệt biết là cây gậy đập xuống.
Nguyệt không kịp xoay người, một tay chộp kiếm đâm sau lưng.
Xoẹt!
Không gian bị đâm rách, kiếm thế đẩy ra sau, cách đánh lưỡng bại câu thương nhưng cũng bất đắc dĩ. Đã không kịp né tránh,chỉ cầu cũng đâm đối phương bị thương.
Bùm!
Bóng gậy đen đập xuống cách sau gáy Nguyệt mấy tấc, kính quang lấp lóe bắn ra ngưng tụ thành quang khải chặn lại gậy đen.
Ánh sáng chói lòa bộc phát, tuy có Tuyền Quang Kính bảo vệ nhưng Nguyệt vẫn thấy choáng váng, cả người bị đánh bay đi, mắt nổ đom đóm.
Tiểu kiếm chỉ cắt rách da Đăng, để lại một vệt nứt trước ngực gã rồi xẹt qua.
Mắt Đăng bắn ra sát khí, gã sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này. Đăng ném gậy lên trời, hai tay nhanh chóng bắt ấn, gậy đen thoáng chốc biến to gấp chục lần, nó như ngọn núi nhỏ đuổi theo Nguyệt.
Bùm!
Nguyệt bị gậy to đập trúng, Tuyền Quang Kính phát ra ánh sáng chói lòa bảo vệ chỗ hiểm toàn thân nhưng nàng vẫn bị đánh lún xuống đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Gậy to đè Nguyệt lún xuống đất, mặt đất không ngừng nứt ra, xuống sâu mấy chục thước cây gậy mới dừng.
Nhìn qua như mộ bia quái dị cắm trong sơn cốc.
Y, Mễ liếc trộm thấy tình hình đều biến sắc, nhưng hai người không lộ nhiều biểu tình, đáy mắt lóe tia ai thán.
Bên trên sơn cốc cao mấy vạn dặm, Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng đứng song song nhìn xuống dưới.
Tiểu Hồng mở miệng nói:
- Đăng rất mạnh.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Lực lượng của hắn hơi quái dị, dường như không theo mình khống chế, nhưng công nhận đúng là mạnh.
Tiểu Hồng hỏi:
- Nếu Vân Tiêu Ca ca đánh với Đăng thì ai thua ai thắng?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, không tỏ ý kiến.
Mặt đất bên dưới đột nhiên có tiếng động ầm ĩ, đất đai quanh cây gậy không ngừng nứt ra, lực lượng khủng bố từ mặt đất bộc phát.
Đăng biến sắc mặt, gã lắc người đến bên gậy sắt vỗ chưởng vào phần đầu gậy. Gậy sắt ầm vang tiếp tục cắm sâu xuống đất.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chuỗi tiếng nổ vang lên, bốn phía gậy sắt có hai ma ảnh đen xông vào ở trên không trung biến ra Thần Sát chộp hướng Đăng.
- Cái gì?! Đây là cái gì?!
Đăng giật bắn người giơ gậy lùi nhanh.
Nhưng hai Thần Sát cũng biến ảo thân pháp, bước chân kỳ dị đuổi theo.
- Cứu binh? Không thể nào!
Y và Mễ giật nảy mình, bởi vì bọn họ theo dõi Nguyệt bộ đã rất lâu, trừ mang Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng vào ra không có người ngoài tiến vào..
Trong toàn Ma giới này đây là việc lớn cực kỳ chấn động.
Một phen đánh nhau Thệ hiểu mình rơi vào thế yếu, nếu tiếp tục chiến đấu thì chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn, không chừng mất mạng.
Thệ vụt xoay người định chạy, buông lời mắng:
- Tện nhân nhà ngươi chút nữa sẽ có Đăng đại nhân tự mình đến xử!
Mắt Nguyệt lạnh lẽo:
- Ai cho phép ngươi đi? Chó săn!
Nguyệt vung tay, năm ngón tay trái xòe ra, một mảnh tuyền quang chói mắt bắn ra, nửa bầu trời bị chiếu sáng ngời khó thể mở mắt.
Khiến Thệ hoảng hồn là tuyền quang chói sáng, cơ thể gã cứng lại, khó khăn vận chuyển ma nguyên trong người.
Tuy trạng thái này chỉ kéo dài một giây nhưng đủ trí mạng!
Tiểu kiếm màu đỏ trong tay phải của Nguyệt bay ra bắn vào đầu Thệ, chặt cái đầu xuống.
Bùm!
Thệ chưa kịp hét thảm thì cần cổ đã nổ tung, mảng lớn ma khí tứ tán, thân hình bắt đầu hàng giải hóa thành một đống Ma tộc đê giai bay tứ phía.
Y, Mễ nhìn muốn rớt tròng mắt, xoe tròn mắt đứng ngây như phỗng. Hai người lực lượng vốn cách biệt không lớn cứ thế trong khoảnh khắc một người chết.
Thị giác trùng kích quá khủng bố làm Y, Mễ thật lâu không tỉnh táo lại, hai người như pho tượng đứng trên cao.
Không chỉ Y, Mễ, tất cả Ma tộc trong hai bộ tộc ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn Nguyệt.
Nguyệt thành công rồi chỉ lạnh lùng liếc Y và Mễ, nàng bay xuống lao vào chiến đấu trong sơn cốc, giúp tộc nhân đánh chết Ma tộc của Thệ bộ.
Trong phút chốc chiến thế hoàn toàn nghiêng về một bên, đám Thệ bộ chỉ còn nước bị đồ sát. Chờ khi bọn họ phát hiện tộc trưởng của mình đã chết thì mọi thứ đều nguội.
Một số người trước tiên phát hiện thế cục không đúng, lập tức lao ra ngoài cốc trốn. Trừ ba, bốn Ma Quân trốn thoát ra còn lại đều bị chém giết trong cốc, không chừa mạng sống.
Hai bộ tộc Y, Mễ thì ở bên ngoài yên lặng nhìn vào cốc, không làm hành động gì. Đăng đại nhân vẫn chưa ra lệnh cho hai tộc.
Quá trình đồ sát kéo dài một nén nhang.
Tuy các Nguyệt bộ giết tới thở hồng hộc, mỗi người kiệt sức nhưng cực kỳ sảng khoái, ai nấy mặt mày hớn hở, lúc trước sợ hãi đều quét sạch, sĩ khí tăng vọt chưa từng có.
Một số bộ chúng hét to tên Nguyệt, cực kỳ hưng phấn.
Sau khi đánh chết Thệ thì Nguyệt tăng tự tin hơn nhiều, kiếm chỉ vào Y và Mễ, cách không quát to:
- Còn ai muốn lên?
Lý Vân Tiêu và Mễ liếc nhau, không biết trả lời thế nào. Hai người chưa nhận được tin tức của Đăng, không biết nên tiến hay lùi.
Hơn nữa hai người có quan hệ rất tốt với Nguyệt, sẽ không tấn công trước khi nhận được lệnh.
- Rất tốt, rất tốt.
Giữa hư không đột nhiên vang tiếng vỗ tay bốp bốp. Y và Mễ hoàn toàn biến sắc mặt, cùng khom người hành lễ hướng phát ra thanh âm.
Y, Mễ đồng thanh kêu lên:
- Kính chào Đăng đại nhân!
Hai người cung kính đứng một bên.
Trong hư không khuếch tán sóng gợn, thanh niên mặt mày đoan chính, khí chất trương cuồng từ bên trong đi ra.
Nam nhân mặt lạnh băng nhìn Nguyệt chằm chằm, trêu chọc hỏi:
- Là ngươi luyện chế ra hai báu vật đó?
Nguyệt cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mắt, nghe nói là nhi tử của Hóa, không biết là thật hay giả.
Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Phải hay không liên quan gì ngươi?
- Ha ha ha! Đúng là có cá tính.
Đăng trào phúng:
- Chờ ta bắt nàng rồi sẽ dạy dỗ ngoan ngoãn.
Nguyệt quát:
- Huênh hoang!
Nguyệt vung tiểu kiếm chém ra kiếm ảnh đầy trời, rậm tạp phô thiên cái địa ập đến.
Mặt Đăng lạnh băng rút ra cây gậy đen sì huơ trước mặt huyễn hóa màn sáng hình tròn phòng ngự.
Kiếm ảnh rậm rạp bắn tới đều chém vào màn sáng chỉ gợi lên từng tầng sóng gợn.
Đăng chỉ huy địa quân Ma tộc cười nhe răng:
- Tất cả ra tay, san bằng sơn cốc!
Bốn phía sơn cốc nổi lên tiếng rống rung trời, cảm xúc và năng lượng cuồng bạo của Ma tộc khuấy động thiên địa.
Y, Mễ biến sắc mặt nói:
- Nguyên, xin lỗi, lệnh vương khó cãi.
Y, Mễ lập tức điều phối bộ tộc tấn công sơn cốc.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đất đá dưới đất tung tóe, hàng ngàn thú chạy rầm rập lao vào sơn cốc. Nguyệt bộ bày ra trận pháp nháy mắt kích hoạt toàn bộ, tiếng động điếc tai ầm vang bốn phía, Ma Sát bay đầy trời, ma khí cuồn cuộn.
Nguyệt hết hồn quay đầu nhìn xuống, thấy bộ tộc của mình không ngăn được đòn công kích, đã tan tác mảng lớn. Nhiều khuôn mặt quen thuộc bị đại quân của Đăng trùng kích nháy mắt hàng giải thành Ma Sát, tiếng kêu oa oa đầy trời.
Giọng Đăng đột nhiên vang lên sau lưng Nguyệt:
- Hừ! Còn rảnh rỗi lo cho người hác?
Nguyệt sợ đứng tim, nàng chỉ mới phân tâm một chút đã bị Đăng bắt lấy cơ hội trực tiếp thauná di tới sau lưng. Áp lực nặng nề ập vào đầu, Nguyệt biết là cây gậy đập xuống.
Nguyệt không kịp xoay người, một tay chộp kiếm đâm sau lưng.
Xoẹt!
Không gian bị đâm rách, kiếm thế đẩy ra sau, cách đánh lưỡng bại câu thương nhưng cũng bất đắc dĩ. Đã không kịp né tránh,chỉ cầu cũng đâm đối phương bị thương.
Bùm!
Bóng gậy đen đập xuống cách sau gáy Nguyệt mấy tấc, kính quang lấp lóe bắn ra ngưng tụ thành quang khải chặn lại gậy đen.
Ánh sáng chói lòa bộc phát, tuy có Tuyền Quang Kính bảo vệ nhưng Nguyệt vẫn thấy choáng váng, cả người bị đánh bay đi, mắt nổ đom đóm.
Tiểu kiếm chỉ cắt rách da Đăng, để lại một vệt nứt trước ngực gã rồi xẹt qua.
Mắt Đăng bắn ra sát khí, gã sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này. Đăng ném gậy lên trời, hai tay nhanh chóng bắt ấn, gậy đen thoáng chốc biến to gấp chục lần, nó như ngọn núi nhỏ đuổi theo Nguyệt.
Bùm!
Nguyệt bị gậy to đập trúng, Tuyền Quang Kính phát ra ánh sáng chói lòa bảo vệ chỗ hiểm toàn thân nhưng nàng vẫn bị đánh lún xuống đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Gậy to đè Nguyệt lún xuống đất, mặt đất không ngừng nứt ra, xuống sâu mấy chục thước cây gậy mới dừng.
Nhìn qua như mộ bia quái dị cắm trong sơn cốc.
Y, Mễ liếc trộm thấy tình hình đều biến sắc, nhưng hai người không lộ nhiều biểu tình, đáy mắt lóe tia ai thán.
Bên trên sơn cốc cao mấy vạn dặm, Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng đứng song song nhìn xuống dưới.
Tiểu Hồng mở miệng nói:
- Đăng rất mạnh.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Lực lượng của hắn hơi quái dị, dường như không theo mình khống chế, nhưng công nhận đúng là mạnh.
Tiểu Hồng hỏi:
- Nếu Vân Tiêu Ca ca đánh với Đăng thì ai thua ai thắng?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, không tỏ ý kiến.
Mặt đất bên dưới đột nhiên có tiếng động ầm ĩ, đất đai quanh cây gậy không ngừng nứt ra, lực lượng khủng bố từ mặt đất bộc phát.
Đăng biến sắc mặt, gã lắc người đến bên gậy sắt vỗ chưởng vào phần đầu gậy. Gậy sắt ầm vang tiếp tục cắm sâu xuống đất.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chuỗi tiếng nổ vang lên, bốn phía gậy sắt có hai ma ảnh đen xông vào ở trên không trung biến ra Thần Sát chộp hướng Đăng.
- Cái gì?! Đây là cái gì?!
Đăng giật bắn người giơ gậy lùi nhanh.
Nhưng hai Thần Sát cũng biến ảo thân pháp, bước chân kỳ dị đuổi theo.
- Cứu binh? Không thể nào!
Y và Mễ giật nảy mình, bởi vì bọn họ theo dõi Nguyệt bộ đã rất lâu, trừ mang Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng vào ra không có người ngoài tiến vào..
/3771
|