Chương 374: Khiêu khích Chu gia. (1)
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Thời gian và vị trí Tu Di sơn giáng lâm có chính xác không?
Thượng Quan Thiết khẳng đinh:
- Đây là các đại năng suy đoán ra, sẽ không sai lầm quá lớn.
Lý Vân Tiêu cất Thanh Loan chiến hạm vào Giới Thần Bi, từ biệt Thượng Quan Thiết, hắn bay đi Hỏa Ô đế quốc.
Ba ngày sau, Lý Vân Tiêu vào Thượng Dương thành.
Lý Vân Tiêu đạp trên một bong bóng lơ lửng bên trên Thượng Dương thành, nhìn xuống dãy kiến trúc xa hoa, hùng vĩ không thua gì Huỳnh Dương gia, chỉ đứng sau Hỏa Ô hàng cung.
Đằng trước một tòa kiến trúc hùng vĩ nhất treo tấm biển vàng, chữ triểu triện viết chữ Chu to lớn, toát ra võ ý, là cao thủ dùng võ đạo ý cảnh viết lên. Võ giả bình thường nếu nhìn chữ sẽ mất tinh thần, bị hút hồn.
Đây là Chu gia, một ỏng tứ đại thế gia Hỏa Ô đế quốc, sừng sững tại Nam vực Hỏa Ô đế quốc đã vạn năm trời.
Một thị vệ trước cửa Chu gia ngước nhìn trời, giật mình kêu lên:
- Ai đó? Dám lảng vảng bên trên phủ đệ Chu gia ta?
Tiếng rống của thị vệ kinh động nhiều người ngước lên nhìn.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn phía dưới, gồng sức quát to:
- Ta là Lý Vân Tiêu của Viêm Vũ thành. Chu Ngọc Sơn, đồ hèn, đã hứa tỷ thí với ta tại sao làm rùa đen rút đầu, không dám ra đây! Sợ chết cứ nói thẳng, quỳ xuống dập đầu với ta thì ta tha mạng cho!
Lý Vân Tiêu cố ý sử dụng võ kỹ sóng âm khuếch tán bên trên Thượng Dương thành, lan tràn bốn phương tám hướng.
Nguyên Thượng Dương thành bị thanh âm của Lý Vân Tiêu quấy nhiễu, đám người nghi ngờ ngước nhìn trời.
Đoạn thời gian trước Huỳnh Dương gia xảy ra chuyện khiến Thượng Dương thành giới nghiêm toàn thành, chẳng lẽ hiện tại đến lượt Chu gia sao?
Trong Thiên Nguyên thương hội, Đinh Linh Nhi biến sắc mặt hoảng sợ lao ra khỏi phòng.
- Hắn điên rồi, muốn gây lớn chuyện thật sao? Ta cứ tưởng hắn chỉ đua, tên này bị điên sao?
Vu Dung cũng thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ tiểu tử này muốn đối đầu với Chu gia?
Trong tòa phủ đệ hùng vĩ khác, thế tử vương gia Vương Thần đang nhóm lửa luyện đan, đột nhiên lòng máy động, gã giật mình ngước nhìn trời.
- Không thể nào! Là giọng của tiểu tử kia, hắn tìm đến Chu gia?
Ngay sau đó, Vương Thần biến mất trong phòng luyện đan.
Trung tâm Thượng Dương thành, hoàng cung nguy nga hùng vĩ.
Thế tử Tân Như Ngọc đang ngồi xếp bằng đột nhiên mắt bắn ra tia sáng, đôi mắt như tia chớp thẳng hướng bầu trời.
Tân Như Ngọc thay đổi sắc mặt, kiêu ngạo nói:
- Hừ! Thứ không biết sống chết, cho rằng có một Vũ Hoàng tọa trấn là có thể khiêu khích tứ đại thế gia Hỏa Ô đế quốc ta sao? Quá càn rỡ! Lần trước ở hội đấu giá tha cho ngươi một lần, nếu lần này còn quá đáng thì ta sẽ cho ngươi bài học suốt đời khó quên!
Tân Như Ngọc là thế tử của hoàng thất Hỏa Ô đế quốc, đại biểu vinh diệu tối cao và uy nghiêm quý tộc. Chuyện Huỳnh Dương gia khiến quý tộc mất mặt một lần. Nếu Chu gia lại bị khiêu khích thì tôn nghiêm, sĩ diện của giới quý tộc Hỏa Ô đế quốc biết bỏ đi đâu?
Sóng âm khuếch tán, tất cả thế lực Hỏa Ô đế quốc bị kinh động. Cung Phụng viên, hoàng thất, công hội Thuật Luyện Sư, ba thế gia khác, các cấp quý tộc, vô số thế lực có chi nhánh trong Thượng Dương thành đều lộ vẻ kinh sợ.
Trong Chu gia tuôn ra tiếng gầm:
- Là ai? Dám ở trên bầu trời Chu gia la lối, mau xưng tên ra!
Trưởng lão đôi mắt như điện nhìn Lý Vân Tiêu, sát ý dạt dào.
- Giả ngu, tiếp tục giả ngu đi! Lão tử vưa báo tên xong, người oàn thành đều nghe thấy mà ngươi còn hỏi? Chu gia các ngươi còn biết sĩ diện không?
Trưởng lão nghẹn lời:
- Ngươi . . .!
Trưởng lão tức giận quát:
- Ta còn tưởng là ai, thì ra là nhãi ranh chưa mọc lông. Đừng tưởng tiêu diệt Huỳnh Dương gia mà không ai tìm ngươi tính sổ là đã vô địch trong Hỏa Ô đế quốc, muốn chọc vào ai cũng được. Chu gia ta không phải nơi cho tiểu quỷ nhà ngươi phá phách!
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- A? Hay Chu gia có địa vị không tầm thường trong Viêm Vũ thành, bao trùm trên thế lực khác?
Trưởng lão Chu gia vênh váo hầm hừ nói:
- Hừ! Tất nhiên!
Trưởng lão này suốt ngày khổ tu trong gia tộc, không hiểu cách dùng ngôn ngữ, bị Lý Vân Tiêu xỏ mũi chui vào bẫy. Bốn phía sớm tụ tập tất cả thế lực của Hỏa Ô đế quốc, bọn họ ở trong bóng tối quan sát, nghe câu này thì tức điên.
- Ta phi! Chu gia chẳng qua tồn tại lâu dài hơn chút mà dám khoác lác là bao trùm trên thế lực khác?
- Cùng xếp vào bốn địa thế gia với bọn họ làm ta cảm thấy rất xấu hổ.
- Hừ hừ, ngàn năm qua đi, ta cảm thấy vị trí bốn đại gia tộc nên được sắp hàng lại.
- Quá vô sỉ, bọn họ tự cho rằng siêu nhiên hơn cả hoàng thất sao? Lợi hại hơn cả Tụ Thiên tông?
- Hừ! Không chừng trong lòng người ta thật sự nghĩ như vậy.
Bốn phía vang lên tiếng trào phúng, châm biếm, hơn nữa càng nói càng khó nghe, càng nói càng to gan.
Trưởng lão Chu gia đứng trên bầu trời nghe ra có điều lạ, hét lên:
- Câm miệng lại hết! Ý của ta là Chu gia ta bao trùm trên đa số thế lực khác, không phải toàn bộ, các ngươi không được nói bậy!
Lần này tiếng la lối càng lớn:
- Oa, dữ dội!
- Đúng rồi, ngươi ngó bộ dạng mắt mọc trên đầu đó xem, không uổng là 'bao trùm trên đa số thế lực khác'.
- Tiêu rồi, không biết Mê Quyền tông của ta có nằm trong 'đa số thế lực khác' đó không?
- Đúng đúng, chẳng biết Thủy Kính gia của ta có bị xếp vào trong đó không.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Vị trưởng lão này, xin hỏi 'đa số thế lực khác' là thế lực nào? Nêu mấy vị dụ cho mọi người nghe hiểu đi?
Trưởng lão Chu gia nghe mọi người rộ lên bàn tán thì lòng nóng nảy, muốn mở miệng giải thích. Chợt bên dưới vang tiếng hừ mạnh, trưởng lão Chu gia biến sắc mặt thụt lùi ra sau, không dám nói gì thêm.
Mấy luồng sáng bắn ra từ phủ đệ Chu gia, bình tĩnh đứng trên hư không, khí thế khuếch tán làm đám người xung quanh mặt trắng bệch ngậm miệng lại.
Người đi đầu là tộc trưởng của Chu gia, Chu Dương Tiêu. Chu Dương Tiêu ở trong phủ nghe đoạn đối thoại thì biết ngay hỏng chuyện, vị trưởng lão này là đầu gỗ, nếu cứ mặc cho Lý Vân Tiêu dắt mũi điểm ra hàng loạt gia tộc, môn phái thì Chu gia hoàn toàn đắc tội với người. Cho nên Chu Dương Tiêu vội vàng hừ lạnh ngăn trưởng lão Chu gia lại, dẫn đám người lao ra.
Trên thế giới này muốn người ta im miệng không dựa vào đạo lý mà là nắm đấm.
Các trưởng lão Chu gia phát ra khí thế là dám tiểu môn tiểu phái đổi sắc mặt, im miệng ngay. Bốn phía yên lặng lại, nhưng vẫn còn một số địa phái hừ lạnh, châm biếm vài câu mới ngừng.
Chu Dương Tiêu không che giấu sát khí, gã nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, mắt sắc như dao.
Chu Dương Tiêu lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi thật to gan, dám đến khiêu khích Chu gia ta.
Lý Vân Tiêu không sợ ánh mắt của Chu Dương Tiêu, hắn không chút e dè nghênh đón.
Lý Vân Tiêu nhìn thẳng vào mắt Chu Dương Tiêu, nói:
- Ta và Chu Ngọc Sơn đánh cuộc sinh tử, hôm nay đến theo ước hẹn. Ai biết các ngươi xem hứa hẹn là trò đùa!
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Thời gian và vị trí Tu Di sơn giáng lâm có chính xác không?
Thượng Quan Thiết khẳng đinh:
- Đây là các đại năng suy đoán ra, sẽ không sai lầm quá lớn.
Lý Vân Tiêu cất Thanh Loan chiến hạm vào Giới Thần Bi, từ biệt Thượng Quan Thiết, hắn bay đi Hỏa Ô đế quốc.
Ba ngày sau, Lý Vân Tiêu vào Thượng Dương thành.
Lý Vân Tiêu đạp trên một bong bóng lơ lửng bên trên Thượng Dương thành, nhìn xuống dãy kiến trúc xa hoa, hùng vĩ không thua gì Huỳnh Dương gia, chỉ đứng sau Hỏa Ô hàng cung.
Đằng trước một tòa kiến trúc hùng vĩ nhất treo tấm biển vàng, chữ triểu triện viết chữ Chu to lớn, toát ra võ ý, là cao thủ dùng võ đạo ý cảnh viết lên. Võ giả bình thường nếu nhìn chữ sẽ mất tinh thần, bị hút hồn.
Đây là Chu gia, một ỏng tứ đại thế gia Hỏa Ô đế quốc, sừng sững tại Nam vực Hỏa Ô đế quốc đã vạn năm trời.
Một thị vệ trước cửa Chu gia ngước nhìn trời, giật mình kêu lên:
- Ai đó? Dám lảng vảng bên trên phủ đệ Chu gia ta?
Tiếng rống của thị vệ kinh động nhiều người ngước lên nhìn.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn phía dưới, gồng sức quát to:
- Ta là Lý Vân Tiêu của Viêm Vũ thành. Chu Ngọc Sơn, đồ hèn, đã hứa tỷ thí với ta tại sao làm rùa đen rút đầu, không dám ra đây! Sợ chết cứ nói thẳng, quỳ xuống dập đầu với ta thì ta tha mạng cho!
Lý Vân Tiêu cố ý sử dụng võ kỹ sóng âm khuếch tán bên trên Thượng Dương thành, lan tràn bốn phương tám hướng.
Nguyên Thượng Dương thành bị thanh âm của Lý Vân Tiêu quấy nhiễu, đám người nghi ngờ ngước nhìn trời.
Đoạn thời gian trước Huỳnh Dương gia xảy ra chuyện khiến Thượng Dương thành giới nghiêm toàn thành, chẳng lẽ hiện tại đến lượt Chu gia sao?
Trong Thiên Nguyên thương hội, Đinh Linh Nhi biến sắc mặt hoảng sợ lao ra khỏi phòng.
- Hắn điên rồi, muốn gây lớn chuyện thật sao? Ta cứ tưởng hắn chỉ đua, tên này bị điên sao?
Vu Dung cũng thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ tiểu tử này muốn đối đầu với Chu gia?
Trong tòa phủ đệ hùng vĩ khác, thế tử vương gia Vương Thần đang nhóm lửa luyện đan, đột nhiên lòng máy động, gã giật mình ngước nhìn trời.
- Không thể nào! Là giọng của tiểu tử kia, hắn tìm đến Chu gia?
Ngay sau đó, Vương Thần biến mất trong phòng luyện đan.
Trung tâm Thượng Dương thành, hoàng cung nguy nga hùng vĩ.
Thế tử Tân Như Ngọc đang ngồi xếp bằng đột nhiên mắt bắn ra tia sáng, đôi mắt như tia chớp thẳng hướng bầu trời.
Tân Như Ngọc thay đổi sắc mặt, kiêu ngạo nói:
- Hừ! Thứ không biết sống chết, cho rằng có một Vũ Hoàng tọa trấn là có thể khiêu khích tứ đại thế gia Hỏa Ô đế quốc ta sao? Quá càn rỡ! Lần trước ở hội đấu giá tha cho ngươi một lần, nếu lần này còn quá đáng thì ta sẽ cho ngươi bài học suốt đời khó quên!
Tân Như Ngọc là thế tử của hoàng thất Hỏa Ô đế quốc, đại biểu vinh diệu tối cao và uy nghiêm quý tộc. Chuyện Huỳnh Dương gia khiến quý tộc mất mặt một lần. Nếu Chu gia lại bị khiêu khích thì tôn nghiêm, sĩ diện của giới quý tộc Hỏa Ô đế quốc biết bỏ đi đâu?
Sóng âm khuếch tán, tất cả thế lực Hỏa Ô đế quốc bị kinh động. Cung Phụng viên, hoàng thất, công hội Thuật Luyện Sư, ba thế gia khác, các cấp quý tộc, vô số thế lực có chi nhánh trong Thượng Dương thành đều lộ vẻ kinh sợ.
Trong Chu gia tuôn ra tiếng gầm:
- Là ai? Dám ở trên bầu trời Chu gia la lối, mau xưng tên ra!
Trưởng lão đôi mắt như điện nhìn Lý Vân Tiêu, sát ý dạt dào.
- Giả ngu, tiếp tục giả ngu đi! Lão tử vưa báo tên xong, người oàn thành đều nghe thấy mà ngươi còn hỏi? Chu gia các ngươi còn biết sĩ diện không?
Trưởng lão nghẹn lời:
- Ngươi . . .!
Trưởng lão tức giận quát:
- Ta còn tưởng là ai, thì ra là nhãi ranh chưa mọc lông. Đừng tưởng tiêu diệt Huỳnh Dương gia mà không ai tìm ngươi tính sổ là đã vô địch trong Hỏa Ô đế quốc, muốn chọc vào ai cũng được. Chu gia ta không phải nơi cho tiểu quỷ nhà ngươi phá phách!
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- A? Hay Chu gia có địa vị không tầm thường trong Viêm Vũ thành, bao trùm trên thế lực khác?
Trưởng lão Chu gia vênh váo hầm hừ nói:
- Hừ! Tất nhiên!
Trưởng lão này suốt ngày khổ tu trong gia tộc, không hiểu cách dùng ngôn ngữ, bị Lý Vân Tiêu xỏ mũi chui vào bẫy. Bốn phía sớm tụ tập tất cả thế lực của Hỏa Ô đế quốc, bọn họ ở trong bóng tối quan sát, nghe câu này thì tức điên.
- Ta phi! Chu gia chẳng qua tồn tại lâu dài hơn chút mà dám khoác lác là bao trùm trên thế lực khác?
- Cùng xếp vào bốn địa thế gia với bọn họ làm ta cảm thấy rất xấu hổ.
- Hừ hừ, ngàn năm qua đi, ta cảm thấy vị trí bốn đại gia tộc nên được sắp hàng lại.
- Quá vô sỉ, bọn họ tự cho rằng siêu nhiên hơn cả hoàng thất sao? Lợi hại hơn cả Tụ Thiên tông?
- Hừ! Không chừng trong lòng người ta thật sự nghĩ như vậy.
Bốn phía vang lên tiếng trào phúng, châm biếm, hơn nữa càng nói càng khó nghe, càng nói càng to gan.
Trưởng lão Chu gia đứng trên bầu trời nghe ra có điều lạ, hét lên:
- Câm miệng lại hết! Ý của ta là Chu gia ta bao trùm trên đa số thế lực khác, không phải toàn bộ, các ngươi không được nói bậy!
Lần này tiếng la lối càng lớn:
- Oa, dữ dội!
- Đúng rồi, ngươi ngó bộ dạng mắt mọc trên đầu đó xem, không uổng là 'bao trùm trên đa số thế lực khác'.
- Tiêu rồi, không biết Mê Quyền tông của ta có nằm trong 'đa số thế lực khác' đó không?
- Đúng đúng, chẳng biết Thủy Kính gia của ta có bị xếp vào trong đó không.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Vị trưởng lão này, xin hỏi 'đa số thế lực khác' là thế lực nào? Nêu mấy vị dụ cho mọi người nghe hiểu đi?
Trưởng lão Chu gia nghe mọi người rộ lên bàn tán thì lòng nóng nảy, muốn mở miệng giải thích. Chợt bên dưới vang tiếng hừ mạnh, trưởng lão Chu gia biến sắc mặt thụt lùi ra sau, không dám nói gì thêm.
Mấy luồng sáng bắn ra từ phủ đệ Chu gia, bình tĩnh đứng trên hư không, khí thế khuếch tán làm đám người xung quanh mặt trắng bệch ngậm miệng lại.
Người đi đầu là tộc trưởng của Chu gia, Chu Dương Tiêu. Chu Dương Tiêu ở trong phủ nghe đoạn đối thoại thì biết ngay hỏng chuyện, vị trưởng lão này là đầu gỗ, nếu cứ mặc cho Lý Vân Tiêu dắt mũi điểm ra hàng loạt gia tộc, môn phái thì Chu gia hoàn toàn đắc tội với người. Cho nên Chu Dương Tiêu vội vàng hừ lạnh ngăn trưởng lão Chu gia lại, dẫn đám người lao ra.
Trên thế giới này muốn người ta im miệng không dựa vào đạo lý mà là nắm đấm.
Các trưởng lão Chu gia phát ra khí thế là dám tiểu môn tiểu phái đổi sắc mặt, im miệng ngay. Bốn phía yên lặng lại, nhưng vẫn còn một số địa phái hừ lạnh, châm biếm vài câu mới ngừng.
Chu Dương Tiêu không che giấu sát khí, gã nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm, mắt sắc như dao.
Chu Dương Tiêu lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi thật to gan, dám đến khiêu khích Chu gia ta.
Lý Vân Tiêu không sợ ánh mắt của Chu Dương Tiêu, hắn không chút e dè nghênh đón.
Lý Vân Tiêu nhìn thẳng vào mắt Chu Dương Tiêu, nói:
- Ta và Chu Ngọc Sơn đánh cuộc sinh tử, hôm nay đến theo ước hẹn. Ai biết các ngươi xem hứa hẹn là trò đùa!
/3771
|