Chương 375: Khiêu khích Chu gia. (2)
Chu Dương Tiêu tức giận quát:
- Ngươi và tiểu nhi đánh cuộc rõ ràng là một tháng sau trên Kim Ô LÔi Thần Đài, hiện tại chưa đến lúc đó!
- Hừ! Ngày hôm qua kéo đến hôm nay, hôm nay lại kéo đến ngày mai, ngày mai rồi tới ngày mốt, một tháng lại qua một tháng thì đến bao giờ mới hết? Có giỏi thì đừng câu giờ nữa, đi ra so tài đi!
Tuy Lý Vân Tiêu chỉ là Vũ Quân nhưng hắn phát ra khí thế trước uy nhiếp từ các cường giả càng tỏ ra kiệt ngạo bất khuất, cảm giác xương cứng cương cường.
- Hay, nói hay! Có giỏi thì bây giờ đi ra so đấu đi!
- Đúng rồi, là nam nhân hứa rồi phải làm, dù chết cũng không thể lỡ hẹn!
- Chọn ngày không bằng trúng ngày, tiểu huynh đệ nói đúng, một ngày lại hẹn một ngày thì khi nào mới đến?
- Không ngờ cái gọi là tứ đại thế gia là thế này, hứa tỷ thí nhưng không dám lên.
- Ài, mấy ngàn năm đã qua, tứ đại thế gia chẳng còn ngạo cốt ngày xưa. Tất cả đều là một đám hèn tham sống sợ chết.
Những lời đó lọt vào tai trưởng lão Chu gia, Chu Dương Tiêu, ai nấy tức run người.
Chu Dương Tiêu hét to:
- Câm miệng lại hết! Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Trong tiếng gầm chứa sóng âm bá đạo đẩy hướng Lý Vân Tiêu, bầu trời run rẩy.
- Ha ha ha ha ha ha! Uy nhiếp lớn thật, quả nhiên là bao trùm trên mọi người!
- Thì đó, gần bằng Vũ Tông cửu tinh dốc hết sức rống to, tiểu tử Vũ Quân này không bị đánh chết đúng là kỳ tích.
- Hừ! Lật lọng, đã lỡ hẹn trước giờ còn muốn giết người diệt khẩu. Cùng là tứ đại thế gia thấy thấy xấu hổ.
Chu Dương Tiêu tức hộc máu, ánh mắt sắc bén quét xung quanh. Người nói chuyện thuộc ba thế gia khác, điều này làm Chu Dương Tiêu tức ngực.
Giữa tứ đại thế gia hay tranh đấu gay gắt, bình thường có cơ hội là sẽ đấu đá với nhau. Lần này ba nhà khác không bỏ qua cơ hội tốt, ở trong đám người kêu gào góp gió.
Chỉ có một tiểu lầu, Tân Như Ngọc mặt lạnh băng nhấp ngụm trà quan sát từng hành động. Tân Như Ngọc là thái tử tương lai, gã mới thật sự là người bao trùm trên tất cả thế gia. Tân Như Ngọc có thể nhắm mắt bỏ qua thế gia đấu nội bộ, nhưng gã không cho phép người ngoài khiêu khích hệ thống vương triều.
Mặt Lý Vân Tiêu hơi trắng lộ vẻ mặt bị thương, tức giận quát:
- Hay cho chiêu võ kỹ sóng âm, muốn đánh chết ta? Không dễ vậy! Nam nhân có chết cũng phải chết trên lôi đài! Chu gia các ngươi nếu còn chút tôn nghiêm của võ giả hãy kêu Chu Ngọc Sơn đi ra đấu sinh tử với ta!
Chu Dương Tiêu cố nén tức giận, trong đầu không ngừng hét lên: Bình tĩnh, bình tĩnh lại!
Giờ phút này, mỗi lời ăn tiếng nói của Chu Dương Tiêu liên quan uy danh của Chu gia.
Chu Dương Tiêu hít sâu bình ổn nỗi lòng, nói:
- Ngọc Sơn đang bế quan tu luyện, hiện tại không ra ngoài được, phải bảy ngày nữa mới phá quan, khi đó sẽ chiến đấu sinh tử với ngươi.
Chu Dương Tiêu ném một bình thuốc nhỏ cho Lý Vân Tiêu:
- Huống chi vừa rồi ta sốt ruột rống một tiếng làm ngươi bị thương nhẹ, đây là thánh dược trị thương tứ giai, trong vòng bảy ngày đủ chữa lành vết thương cho ngươi, võ nghệ lại tiến bộ một bậc, khi đó có thể công bằng đánh một trận.
Mặt ngoài Chu Dương Tiêu bình tĩnh, ung dung phong độ nên có của tộc trưởng thế gia, như thể Thái sơn sụp đổ cũng không đổi sắc. Thật ra trong lòng Chu Dương Tiêu phun trào núi lửa, đốt cháy nội tạng của gã. Khiến Chu Dương Tiêu tức giận hơn là chuyện hôm nay qua đi, gã không thể công khai đối phó Viêm Vũ thành, nếu không sẽ bị người đời chê trách.
Chu Dương Tiêu độc ác thầm nghĩ:
- Chờ Tu Di sơn qua đi phải nhổ tận gốc Viêm Vũ thành, nghiền nát, ép dẹp, nghiền xương Lý Vân Tiêu này ra!
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia sáng, hắn nhận lấy bình thuốc nhỏ loay hoay nhìn, hừ lạnh một tiếng:
- Ta không yên tâm dùng dược ngươi đưa.
Chu Dương Tiêu lạnh lùng cười:
- Ta đường đường là chủ Chu gia chẳng lẽ sẽ hại ngươi sao?
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Vậy mới rồi tiếng rống lấy mạng ta là sao?
Chu Dương Tiêu tức giận mặt tím lịm, run run nói:
- Ngươi . . .!
Lý Vân Tiêu chắp tay hướng mọi người:
- Có vị Thuật Luyện Sư nào ở đây không? Có thể kiểm nghiệm đan dược có độc giúp ta được không? Ta sợ tiểu nhân tồi tệ Chu gia lén hại ta, xin các vị giúp đỡ giùm!
Người Chu gia tức xì khói suýt té xuống đất, nghiền răng ken két. Mấy ngàn năm qua Chu gia chưa từng bị khiêu khích như vậy.
Một lão nhân bước ra từ đám người:
- Để ta xem cho.
Lão nhân mắt sáng ngời nhìn Lý Vân Tiêu, đôi mắt tràn đầy giật mình và phức tạp.
Đám đông xôn xao:
- Bách Lý đại sư! Là Bách Lý đại sư!
Bách Lý Công Cẩn, hội trưởng công hội Thuật Luyện Sư của Hỏa Ô đế quốc, Thuật Luyện Sư lục giai, như vị thần trong Hỏa Ô đế quốc.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, sau đó hắn nở nụ cười. Lý Vân Tiêu không biết Bách Lý Công Cẩn nhưng cảm nhận dao động hồn lực cường đại từ người lão, biết vị này chắc chắn là Thuật Luyện Sư cao cấp.
- Thì ra là Bách Lý đại sư.
Chu Dương Tiêu tiến lên trước nghênh đón:
- Kính nhờ đại sư!
Bách Lý Công Cẩn nhẹ gật đầu, lão nhìn Lý Vân Tiêu:
- Ta nghe Nguyên Hạo nhắc đến ngươi, nói ngươi rất giỏi, ban đầu ta không tin. Hôm nay thấy ngươi, không ngờ ngươi ghê gớm hơn Nguyên Hạo nói.
Bách Lý Công Cẩn lắc đầu, khẽ thở dài:
- Ài, trường giang sóng sau đè sóng trước, chúng ta đã già.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Nguyên Hạo đại sư và Bách Lý đại sư đã quá khen ta.
Chu Dương Tiêu biến sắc mặt, gã lúc trước trong Thiên Thủy quốc Thiên Địa Phong Vân bảng cũng có mặt, nghe Bách Lý Công Cẩn khen ngợi Lý Vân Tiêu làm lòng gã khó chịu.
Chu Dương Tiêu đổi đề tài:
- Bách Lý đại sư, xin hãy nghiệm đan, cho Chu gia ta sự trong sạch.
Cho đến này toàn là Chu gia ăn hiếp người, đã bao giờ bị người cưỡi lên đầu? Còn phải nén giận, cầu người khác làm chủ giùm. Chu Dương Tiêu tức đến nín thở.
Bách Lý Công Cẩn nhận lấy lọ thuốc từ tay Lý Vân Tiêu, mở ra đổ vào lòng bàn tay, viên thuốc đỏ rực linh khí khiếp người.
Bách Lý Công Cẩn gật gù khen:
- Đúng là thánh dược trị thương tứ giai, xem linh khí dao động chắc cỡ thượng đẳng.
Bách Lý Công Cẩn kẹp viên thuốc đặt bên mũi ngửi.
Chu Dương Tiêu ưỡn ngực, chắp hai tay sau lưng, bộ dáng tông sư lạnh nhạt nói:
- Chu gia ta sừng sững ở Viêm Vũ thành vạn năm dài, tín dụng và nội tình kéo dài không suy. Một thế gia to lớn sao có thể lật lòng hại nhãi ranh hôi sữa nhà ngươi? Ngươi trở về trị thương đi, bảy ngày sau trên Kim Ô Lôi Thần đài ta sẽ kêu Ngọc Sơn cho ngươi bài học suốt đời khó quên.
Xung quanh nổi lên tiếng xì xầm suy đoán âm mưu đằng sau chuyện này, kết cuộc cuối cùng.
- Tiểu tử này cẩn thận hơi quá, Chu gia dù gì là danh môn đại gia, có ghê tởm mấy cũng không thể ngay trước mặt dùng độc hại người.
- Ừm! Ta thấy trong lòng tiểu tử này sợ nên định chơi xấu.
- Ha ha ha, sợ thì có ích gì? Đã dám mở đầu thì phải chơi tới cùng.
- Chậc chậc, thú vị, không ngờ có người dám khiêu kchíh tứ đại thế gia, chuyện này không đơn giản.
Chu Dương Tiêu tức giận quát:
- Ngươi và tiểu nhi đánh cuộc rõ ràng là một tháng sau trên Kim Ô LÔi Thần Đài, hiện tại chưa đến lúc đó!
- Hừ! Ngày hôm qua kéo đến hôm nay, hôm nay lại kéo đến ngày mai, ngày mai rồi tới ngày mốt, một tháng lại qua một tháng thì đến bao giờ mới hết? Có giỏi thì đừng câu giờ nữa, đi ra so tài đi!
Tuy Lý Vân Tiêu chỉ là Vũ Quân nhưng hắn phát ra khí thế trước uy nhiếp từ các cường giả càng tỏ ra kiệt ngạo bất khuất, cảm giác xương cứng cương cường.
- Hay, nói hay! Có giỏi thì bây giờ đi ra so đấu đi!
- Đúng rồi, là nam nhân hứa rồi phải làm, dù chết cũng không thể lỡ hẹn!
- Chọn ngày không bằng trúng ngày, tiểu huynh đệ nói đúng, một ngày lại hẹn một ngày thì khi nào mới đến?
- Không ngờ cái gọi là tứ đại thế gia là thế này, hứa tỷ thí nhưng không dám lên.
- Ài, mấy ngàn năm đã qua, tứ đại thế gia chẳng còn ngạo cốt ngày xưa. Tất cả đều là một đám hèn tham sống sợ chết.
Những lời đó lọt vào tai trưởng lão Chu gia, Chu Dương Tiêu, ai nấy tức run người.
Chu Dương Tiêu hét to:
- Câm miệng lại hết! Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Trong tiếng gầm chứa sóng âm bá đạo đẩy hướng Lý Vân Tiêu, bầu trời run rẩy.
- Ha ha ha ha ha ha! Uy nhiếp lớn thật, quả nhiên là bao trùm trên mọi người!
- Thì đó, gần bằng Vũ Tông cửu tinh dốc hết sức rống to, tiểu tử Vũ Quân này không bị đánh chết đúng là kỳ tích.
- Hừ! Lật lọng, đã lỡ hẹn trước giờ còn muốn giết người diệt khẩu. Cùng là tứ đại thế gia thấy thấy xấu hổ.
Chu Dương Tiêu tức hộc máu, ánh mắt sắc bén quét xung quanh. Người nói chuyện thuộc ba thế gia khác, điều này làm Chu Dương Tiêu tức ngực.
Giữa tứ đại thế gia hay tranh đấu gay gắt, bình thường có cơ hội là sẽ đấu đá với nhau. Lần này ba nhà khác không bỏ qua cơ hội tốt, ở trong đám người kêu gào góp gió.
Chỉ có một tiểu lầu, Tân Như Ngọc mặt lạnh băng nhấp ngụm trà quan sát từng hành động. Tân Như Ngọc là thái tử tương lai, gã mới thật sự là người bao trùm trên tất cả thế gia. Tân Như Ngọc có thể nhắm mắt bỏ qua thế gia đấu nội bộ, nhưng gã không cho phép người ngoài khiêu khích hệ thống vương triều.
Mặt Lý Vân Tiêu hơi trắng lộ vẻ mặt bị thương, tức giận quát:
- Hay cho chiêu võ kỹ sóng âm, muốn đánh chết ta? Không dễ vậy! Nam nhân có chết cũng phải chết trên lôi đài! Chu gia các ngươi nếu còn chút tôn nghiêm của võ giả hãy kêu Chu Ngọc Sơn đi ra đấu sinh tử với ta!
Chu Dương Tiêu cố nén tức giận, trong đầu không ngừng hét lên: Bình tĩnh, bình tĩnh lại!
Giờ phút này, mỗi lời ăn tiếng nói của Chu Dương Tiêu liên quan uy danh của Chu gia.
Chu Dương Tiêu hít sâu bình ổn nỗi lòng, nói:
- Ngọc Sơn đang bế quan tu luyện, hiện tại không ra ngoài được, phải bảy ngày nữa mới phá quan, khi đó sẽ chiến đấu sinh tử với ngươi.
Chu Dương Tiêu ném một bình thuốc nhỏ cho Lý Vân Tiêu:
- Huống chi vừa rồi ta sốt ruột rống một tiếng làm ngươi bị thương nhẹ, đây là thánh dược trị thương tứ giai, trong vòng bảy ngày đủ chữa lành vết thương cho ngươi, võ nghệ lại tiến bộ một bậc, khi đó có thể công bằng đánh một trận.
Mặt ngoài Chu Dương Tiêu bình tĩnh, ung dung phong độ nên có của tộc trưởng thế gia, như thể Thái sơn sụp đổ cũng không đổi sắc. Thật ra trong lòng Chu Dương Tiêu phun trào núi lửa, đốt cháy nội tạng của gã. Khiến Chu Dương Tiêu tức giận hơn là chuyện hôm nay qua đi, gã không thể công khai đối phó Viêm Vũ thành, nếu không sẽ bị người đời chê trách.
Chu Dương Tiêu độc ác thầm nghĩ:
- Chờ Tu Di sơn qua đi phải nhổ tận gốc Viêm Vũ thành, nghiền nát, ép dẹp, nghiền xương Lý Vân Tiêu này ra!
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia sáng, hắn nhận lấy bình thuốc nhỏ loay hoay nhìn, hừ lạnh một tiếng:
- Ta không yên tâm dùng dược ngươi đưa.
Chu Dương Tiêu lạnh lùng cười:
- Ta đường đường là chủ Chu gia chẳng lẽ sẽ hại ngươi sao?
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Vậy mới rồi tiếng rống lấy mạng ta là sao?
Chu Dương Tiêu tức giận mặt tím lịm, run run nói:
- Ngươi . . .!
Lý Vân Tiêu chắp tay hướng mọi người:
- Có vị Thuật Luyện Sư nào ở đây không? Có thể kiểm nghiệm đan dược có độc giúp ta được không? Ta sợ tiểu nhân tồi tệ Chu gia lén hại ta, xin các vị giúp đỡ giùm!
Người Chu gia tức xì khói suýt té xuống đất, nghiền răng ken két. Mấy ngàn năm qua Chu gia chưa từng bị khiêu khích như vậy.
Một lão nhân bước ra từ đám người:
- Để ta xem cho.
Lão nhân mắt sáng ngời nhìn Lý Vân Tiêu, đôi mắt tràn đầy giật mình và phức tạp.
Đám đông xôn xao:
- Bách Lý đại sư! Là Bách Lý đại sư!
Bách Lý Công Cẩn, hội trưởng công hội Thuật Luyện Sư của Hỏa Ô đế quốc, Thuật Luyện Sư lục giai, như vị thần trong Hỏa Ô đế quốc.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, sau đó hắn nở nụ cười. Lý Vân Tiêu không biết Bách Lý Công Cẩn nhưng cảm nhận dao động hồn lực cường đại từ người lão, biết vị này chắc chắn là Thuật Luyện Sư cao cấp.
- Thì ra là Bách Lý đại sư.
Chu Dương Tiêu tiến lên trước nghênh đón:
- Kính nhờ đại sư!
Bách Lý Công Cẩn nhẹ gật đầu, lão nhìn Lý Vân Tiêu:
- Ta nghe Nguyên Hạo nhắc đến ngươi, nói ngươi rất giỏi, ban đầu ta không tin. Hôm nay thấy ngươi, không ngờ ngươi ghê gớm hơn Nguyên Hạo nói.
Bách Lý Công Cẩn lắc đầu, khẽ thở dài:
- Ài, trường giang sóng sau đè sóng trước, chúng ta đã già.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Nguyên Hạo đại sư và Bách Lý đại sư đã quá khen ta.
Chu Dương Tiêu biến sắc mặt, gã lúc trước trong Thiên Thủy quốc Thiên Địa Phong Vân bảng cũng có mặt, nghe Bách Lý Công Cẩn khen ngợi Lý Vân Tiêu làm lòng gã khó chịu.
Chu Dương Tiêu đổi đề tài:
- Bách Lý đại sư, xin hãy nghiệm đan, cho Chu gia ta sự trong sạch.
Cho đến này toàn là Chu gia ăn hiếp người, đã bao giờ bị người cưỡi lên đầu? Còn phải nén giận, cầu người khác làm chủ giùm. Chu Dương Tiêu tức đến nín thở.
Bách Lý Công Cẩn nhận lấy lọ thuốc từ tay Lý Vân Tiêu, mở ra đổ vào lòng bàn tay, viên thuốc đỏ rực linh khí khiếp người.
Bách Lý Công Cẩn gật gù khen:
- Đúng là thánh dược trị thương tứ giai, xem linh khí dao động chắc cỡ thượng đẳng.
Bách Lý Công Cẩn kẹp viên thuốc đặt bên mũi ngửi.
Chu Dương Tiêu ưỡn ngực, chắp hai tay sau lưng, bộ dáng tông sư lạnh nhạt nói:
- Chu gia ta sừng sững ở Viêm Vũ thành vạn năm dài, tín dụng và nội tình kéo dài không suy. Một thế gia to lớn sao có thể lật lòng hại nhãi ranh hôi sữa nhà ngươi? Ngươi trở về trị thương đi, bảy ngày sau trên Kim Ô Lôi Thần đài ta sẽ kêu Ngọc Sơn cho ngươi bài học suốt đời khó quên.
Xung quanh nổi lên tiếng xì xầm suy đoán âm mưu đằng sau chuyện này, kết cuộc cuối cùng.
- Tiểu tử này cẩn thận hơi quá, Chu gia dù gì là danh môn đại gia, có ghê tởm mấy cũng không thể ngay trước mặt dùng độc hại người.
- Ừm! Ta thấy trong lòng tiểu tử này sợ nên định chơi xấu.
- Ha ha ha, sợ thì có ích gì? Đã dám mở đầu thì phải chơi tới cùng.
- Chậc chậc, thú vị, không ngờ có người dám khiêu kchíh tứ đại thế gia, chuyện này không đơn giản.
/3771
|