Vệ sĩ thần thông của nữ tổng giám đốc xinh đẹp

Chương 16: Vị khách thần bí

/34


Chương 16: Vị khách thần bí
Editor: Quỷ Quỷ
Dường như ông trời luôn ưu ái Trần Dương. Sau đó, Tô Tình nghe một cuộc điện thoại. Là mẹ cô gọi tới, mẹ Tô yêu cầu sau này để Tiểu Tuyết ở nhà mẹ Tô. Mẹ Tô sẽ đích thân đưa đón Tiểu Tuyết đi học.
Tô Tình cũng không cố giữ, chủ yếu là do hoàn cảnh bây giờ của cô rất gian khổ. Cũng không có nhiều thời gian dạy học cho Tiểu Tuyết.
Cho nên cuối cùng Tô Tình vẫn đồng ý.
Tiểu Tuyết không ở lại đây, người vui sướng nhất chính là Trần Dương. Cũng không phải Trần Dương không thích Tiểu Tuyết, nếu Tiểu Tuyết ờ đây thì sẽ rất bất tiện cho anh!
Khu nhà trọ giá rẻ này có tổng cộng ba căn, Trần Dương và Tô Tình mỗi người một căn. Còn một căn để đồ, Trần Dương yêu cầu thuê luôn nên chủ nhà rất vui mừng.
Buổi tối, Trần Dương và Tô Tình cùng nhau thu dọn căn để đổ. Hai người mồ hôi đầm đìa, mãi đến 10 giờ mới thu dọn được kha khá.
Tô Tình càng ra mồ hôi, mùi hương thiên nhiên trên người cô càng đậm hơn. Điều này làm cho Trần Dương mê mẩn. Giữa mùa hè nắng nóng, Tô Tình mặc áo sơ mi trắng, lúc này mồ hôi toát ra ướt hết cả. Trần Dương nhìn từ phía sau thì nhìn thấy màu áo ngực của cô.
Là màu tím.
Tô Tình quyến rũ như vậy. Cơ thể Trần Dương không kìm được mà có phản ứng mãnh liệt.
Đúng lúc này, Tô Tình quay người lại nhìn về phía Trần Dương.
Trần Dương sợ bị Tô Tình nhìn thấy, vội vàng xoay người che kín bụng nói:”Ai, đau bụng quá.” rồi ngay lập tức chạy vào nhà vệ sinh. Thực ra Tô Tình không hề để ý, nhưng đồng thời cô cũng ý thức được tình trạng mình lúc này. Cả người ẩm ướt, nghĩ đến Trần Dương luôn luôn ở phía sau mình, gương mặt lập tức đỏ bừng lên.
Trần Dương gồng lên nén luồng khí nóng xuống.
Luồng khí nóng này không phải là lửa giận, mà là ***. Tô Tình là một thiếu phụ trưởng thành xinh đẹp, ngày nào cũng ở gần anh như vậy. Mà anh lại là một người đàn ông nam tính…., nơi đó chỉ có thể hết sức kiềm chế!
Trần Dương vốn ở tịt ở trong nhà vệ sinh, nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn. Ở lại thì quá lãng phí, đợi lát nữa sẽ được ngắm Tô Tình tắm rửa còn hơn.
Trần Dương bĩnh tĩnh lại rồi mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Tô Tình đúng lúc cũng đi tới, cô đã thu dọn xong xuôi, chỉ chờ ngày mai đi mua thêm đồ làm bếp là có thể tự nấu cơm được rồi.
Tô Tình không khỏi quan tâm hỏi:”Chú sao rồi? Gần đây tôi thấy chú hay bị đau bụng. Không phải bị viêm ruột thừa đấy chứ?”
Trần Dương hơi xấu hổ nói:”Chắc không đâu, có thể là do ăn nhầm phải cái gì.”
Anh nóng ruột muốn ngắm Tô Tình tắm nên nói:”Thời gian cũng không sơm nữa, chị Tình, mai chị còn phải đi làm. Nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tô Tình không nghi ngờ gì, gật gật đầu rồi đi khỏi.
Trần Dương cũng mau chóng về phòng mình, trái tim nhỏ bé của anh đập thình thịch. Tuy không phải lần một lần hai, nhưng những lần về sau khiến anh càng kích động hơn.
Mỗi lần nhìn Tô Tình tắm rửa, đối với anh chính là cảm giác hưởng thụ tuyệt vời nhất.
Trong phòng vệ sinh rất nhanh có tiếng động, Trần Dương liền quay đầu gỡ gạch xuống.
Tô Tình đi vào nhà vệ sinh, đầu tiên là cất kỹ nội y. Sau đó liền cởi áo sơ mi trắng ra. Thân thể trắng nõn hoàn mỹ kia lập tức hiện ra trước mặt Trần Dương.
Trần Dương kích động đến cực điểm.
Anh thọc vội tay vào trong quần.
Ngày hôm sau, Trần Dương vẫn đưa Tô Tình đi làm như bình thường. Nhìn Tô Tình ăn mặc nghiễm túc đoan trang, Trần Dương lại nhớ đến cảnh ướt át tối qua, cơ thể lập tức có phản ứng.
May thay Tô Tình vẫn không hề hay biết.
Đưa Tô Tình đến chỗ làm xong, Trần Dương liền ra chợ mua đồ làm bếp. Anh sếp hết đồ lên cốp xe rồi mới đi làm.
Nay Trần Dương đi làm cảm thấy vô cùng thư thái, mọi người đều biết anh là tâm phúc của tổng giám đốc. Cho nên nhóm các cô gái đều đối với anh có thêm vài phần kính trọng. Trần Dương ở đây càng như cá gặp nước.
Lại nói, trên thực tế ở công ty Adore, Lâm Thanh Tuyết dù là tổng giám đốc, nhưng Đường Thanh Thanh cũng là một đại cổ đông.
Một mình Lâm Thanh Tuyết có thể lèo lái được công ty này, đầu tiên phải kể đến năng lực trời phú cho cô, sự nhạy bén rất cao với nước hoa. Thứ hai là có nhận lực cùng tài lực của dượng cô trợ giúp.
Dượng của Lâm Thanh Tuyết là người trên chính trường, nhân lực trợ giúp muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Tài lực thì có hạn, nhưng nguồn tài lực chính là từ ông ngoại của Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh quê ở Phật Sơn. Ông ngoại cô - Hoắc Thiên Túng có một danh hiệu vang dội ở Phật sơn là Võ vương Phật Sơn.
Hoắc Thiên Túng mở võ quán thu nhận đồ đệ ở Phật Sơn, đồ đệ của ông có rất nhiều người là con cháu của các thế gia.
Chẳng qua, đối với chuyện này của ông ngoại, Đường Thanh Thanh được biết không nhiều, bởi vì cô lớn lên ở nước ngoài. Lâm Thanh Tuyết từng đi du học, hai cô quen biết nhau ở bên đó, học xong liền về nước mở công ty.
Lúc ấy, ĐườngThanh Thanh đi Phật Sơn thăm ông ngoại, muốn thưa chuyện mở công ty với ông. Hoắc Thiên Túng vô cùng thương yêu đứa cháu này nên ra tay hỗ trợ vô điều kiện.
Đúng là văn nghệ thì có giới văn nghê, giải trí có giới giải trí, nhà văn thì có giới nhà văn. Còn võ thuật, đương nhiên cũng có giới võ thuật.
Cho nên, đám tên chột lại càng không biết mấy tầng quan hệ này. Nếu không trong lời nói bọn hắn hẳn đã kiêng kị một chút.
Chưa nói đến những điều này, lúc giữa trưa, Trần Dương đi dạo đến văn phòng tổng giám đốc..
Trong phòng Đường Thanh Thanh và Lâm Thanh Tuyết đều đang nghỉ trưa.
Trần Dương đẩy cửa lặng lẽ đi vào.
Tư thế ngủ của Lâm Thanh Tuyết nhã nhặn hơn một chút. Còn Đường Thanh Thanh thì nằm ngửa trên sô pha, cô còn mặc váy, hai chân ngẫu nhiên chuyển hướng.
Trần Dương rón rén nhìn qua, nhưng anh đã thất vọng, vì Đường Thanh Thanh có mặc quần đùi lót ở bên trong.
Đúng lúc này, Đường Thanh Thanh tỉnh dậy. Cô vừa mở mắt nhìn thấy vẻ lén lút của Trần Dương. Cô lập tức ý thức được tư thế của mình, ngồi bật dậy ôm ngực giận dữ nói:”Trần Dương chết tiệt, đồ lưu manh nhà anh đang làm gì đó?”
Trần Dương nghiêm trang nói:”À, tôi đang muốn thử nghiệm, để xem cô rốt cuộc là độn hay không độn.”
Đường Thanh Thanh đỏ bừng mặt nói:”Thử cái đầu anh í, bản cô nương đây độn hay không độn thì liên quan gì đến anh.”
Lâm Thanh Tuyết cũng bị đánh thức, nhìn hai người này như sắp choảng nhau đến nơi, không khỏi có một chút bất đắc dĩ.
Trần Dương cũng tự biết là mình đuổi lý liền nói:”Tôi chỉ quan tâm đến cô thôi mà, cô đừng tức giận. Tôi ra ngooài trước.”
Anh nói xong liền chuẩn bị cúp đuôi đi khỏi.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng xuất hiện một thanh niên.
Thanh niên này mặc áo sơ mi trắng, mày kiếm mắt sáng, dáng dấp hiên ngang. Vừa nhìn đã có thể nhận ra là một tổng giám đốc độc đoán.
Người này khí chất sắc bén, bước chân trầm ổn, trong mắt sâu thẳm rất có thần thái, quả nhiên là một cao thủ Nội Gia quyền.
Trần Dương lập tức dừng bước, ngăn cản thanh niên, nhíu mày hỏi:”Anh là ai? Đến đây làm gì?” Anh phải có trách nhiệm với sự an toàn của Lâm Thanh Tuyết và Đường Thanh Thanh.
Người thanh niên thản nhiên liếc nhìn qua Trần Dương, giống như nhìn một thứ phế vậy, lãnh đạm nói:”Tránh ra!”
Trần Dương nhếch miệng cười nói:”Nhãi ranh này thật là ngông cuồng!”


/34

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status