Chương 17 : Nửa bước Băng Quyền
Editor: Quỷ Quỷ
Ai ngờ đúng lúc này, Đường Thanh Thanh đứng lên, bất ngờ hô:”Anh Lôi, sao anh lại tới đây?” Cô bước nhanh tới, bỏ mặc Trần Dương đang đứng mộ bên nói:”Trần Dương thối, mau tránh ra, đây là anh họ của tôi.”
Trần Dương vô cùng buồn bực, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tránh ra.
Người anh họ này tên là Hoắc Lôi, con trai của Hoắc Thiên Túng.
Hoặc Lôi đối với Đường Thanh Thanh hòa ái dễ mến, mỉm cười phòng độ nói:”Anh có việc ở bên này, cho nên thuận đường đến thăm em một chút.”
Giọng nói của Hoắc Lôi có từ tính, lại trầm ổn mạnh mẽ, thật sự có dáng vẻ thần tượng minh tinh điển hình.
Đường Thanh Thanh không khỏi trách cứ nói:”Anh Lôi cũng thật là, không nói trước một tiếng để em đi đón anh.”
Hoắc Lôi cười nhẹ nói:”Không cần phải phiền toái như vậy.”
Lâm Thanh Tuyết cũng sửa sang lại quần áo rồi đi tới. Cô mỉm cười, đưa tay về phía Hoắc Lôi:”Anh Hoắc, xin chào.”
Hoắc Lôi nhìn Lâm Thanh Tuyết, trong mắt hiện lên tia ái mộ.
Thành thật mà nói, Lâm Thanh Tuyết lớn lên đúng là rất xinh đẹp. Hơn nữa, nhìn qua có chút giống với Lưu Diệc Phi, tính tình lại thanh tịnh không màng danh lợi. Cô mặc một thân áo váy màu trắng, giống như tiên tử thanh khiết hạ phàm.
Hoắc Lâm bắt tay Lâm Thanh Tuyết thật chặt, vô cùng chừng mực.
“Thanh Tuyết, trước kia chúng ta mới chỉ biết mặt.” Hoắc Lôi cười nói.
Lâm Thanh Tuyết cũng cười nói:”Anh Hoắc, chắc anh chưa dùng bữa? Hôm nay để em mời khách đi.”
Hoắc Lôi cười nhạt nói:”Cung kính không bằng tuân mệnh.” Anh dừng lại một chút nói:”Thanh Tuyết em và Thanh Thanh là chị em tốt, nghe em gọi anh bằng họ thật là có chút không quen, hay em cũng gọi anh một tiếng anh đi!”
Lâm Thanh Tuyết cũng không kiên trì nói:”Anh Lôi!”
Hoắc Lôi cười sang sảng nói:”Hôm nay lại có thêm một em gái, anh rất vui.”
Trần Dương ở một bên nhìn, thầm nghĩ:”Hừ, thanh niên này rõ ràng nhìn trúng Thanh Tuyết!”
Nhưng anh cũng không có nhiều ý kiến gì. Dù sao Thanh Tuyết vẫn sẽ phải lập gia đình, nhân phẩm tên Hoắc Lôi, chính mình cũng phải điều tra thật kỹ.
Trần Dương đã coi Thanh Tuyết giống như em gái ruột của mình, cho nên tất cả đều rất quan tâm đến.
Tiếp đó Trần Dương cũng nhận ra văn phòng giám đốc này cũng không có việc gì của mình nữa, âm thầm lặng lẽ đi khỏi. Anh đi tới quầy lễ tân, bắt đầu quấy rầy các đồng nghiệp nữ. Mọi người đều xúm vào vui đùa với anh.
Thực ra Trần Dương cũng không có hứng thú gì nữa.
Sau đó, Hoắc Lôi, Lâm Thanh Tuyết và Đường Thanh Thanh ra ngoài dùng cơm.
Lâm Thanh Tuyết cố ý gọi cho Trần Dương, muốn nói hôm nay không cần đón đưa, có thể tự do hoạt động.
Trần Dương biết Hoắc Lôi là một cao thủ, cho nên vô cùng an tâm. Anh cũng không có chuyện gì khác, tính ở lại công ty chơi đến giờ về thì đi đón Tô Tình tan làm.
Tòa nhà Cẩm Hồ.
Hoắc Lôi và đám Lâm Thanh Tuyết vừa mới ra khỏi cửa lớn, còn chưa lên xe. Bên ngooài bỗng nhiên xuất hiện một chiếc Audi.
Xe Audi ầm ầm đỗ lại.
Sau đó, cửa xe mở ta.
Lâm Thanh Tuyết trong lòng giật mình, cô cảm giác được đám người này đến không có ý tốt.
Người bước xuống xe đầu tiên chính là tên chột.
Tên chột vô cùng cung kính vòng sang bên kia mở cửa xe.
Bước xuống tiếp theo chính là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi.
Người đàn ông này mặc áo dài màu trắng, dưới chân đi giày ống. Trên tay có một chuỗi Phật châu màu đen.
Người này không cao, dáng người vô cùng cường tráng.
Vừa cường tráng, vừa mập mạp.
Tên chột dường như vô cùng kính sợ người đàn ông này, khom người dẫn đường, ân cần không thôi.
Người đàn ông này cũng không nói nhiều, lạnh lùng thản nhiên đi về phía Lâm Thanh Tuyết.
Thần quang trong mắt Hoắc Lôi sáng lên, anh nhìn dáng đi của người đàn ông kia, an ổn vững chãi, hơn nữa cả người toát ra đại khí uyên thâm lạ thường.
Người này tuyệt đối là cao thủ.
Hoắc Lôi không khỏi tò mò, người này đến đây làm gì?
Lâm Thanh Tuyết và Đường Thanh Thanh sắc mặt trắng bệch, hai cô nào biết được hai người này là vì mình mà đến. Các cô không có võ công, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở khủng bố của người đàn ông này, sao có thể không sợ hãi.
Hoắc Lôi cũng nhận ra điều này từ hai cô, khí khái nam nhi đột nhiên trỗi dậy. Trực tiếp đứng chắn phía trước hai cô nói:”Các em đừng sợ, có anh ở đây.”
Anh liền lạnh lùng nói với người đàn ông kia và tên chột:”Các người là ai? Đến đây làm gì?”
Người đàn ông kia chính là đại sư huynh của tên chột, Bất động La Hán.
Cặp huynh đệ này, chính là đệ tử tông sư Thiếu Lâm tự.
Bất động La Hán tên là La Nhẫn.
La Nhẫn lãnh đạm nhìn Hoắc Lôi, cũng không nói chuyện.
Tên chột trực tiếp trả lời:”Cút ngày, chúng tao đến tìm thằng Trần Dương chó má, mau kêu nó lăn ra đây.”
Trong mắt Hoắc Lôi hiện lên sự tức giận, anh cũng là người tâm khí cao ngạo. Nào có thể để yên cho tên chột vũ nhục như vậy, đương nhiên, anh cũng không biết Trần Dương là ai. Nhưng tên độc nhãn nói vậy, chính là mạo phạm, đáng tội chết.
Người luyện võ, không thể chịu nổi nửa điểm nhục nhã, dưới cơn nóng giận, trong năm bước phải đổ máu.
Cho nên giờ phút này, Hoắc Lôi lạnh mặt nhìn về phía tên chột nói:”Mồm miệng không sạch sẽ, là chính mày muốn ăn đòn trước!” Anh vừa dứt lời liền ra tay.
Hoắc Lôi luyện Hình Ý Quyền, năm đó, Quách Vân Thâm với Hình Ý Quyền xuất thần nhập hóa, nửa bước Băng Quyền đánh bại đối thủ vô địch thiên hạ.
Lúc này, Hoắc Lôi đột nhiên bứt lên, giống như dẫn xà xuất động, mang theo âm thanh trầm khàn. Tay anh cong lại thành Ưng trảo, giống như rắn phun nọc độc, mơ hồ không rõ, quỷ mị độc ác, nhanh như cắt lao về phía cổ họng tên chột.
Kình phong lạnh lẽo đến thấu xương!
Tên chột lắp bắp kinh hãi, hắn cũng thuộc có bản lĩnh phòng thủ tốt, nhận ra nguy cơ, lập tức lùi về phía sau, dựng thẳng như sao, như sấm sét đâm thẳng đến gân tay Hoắc Lôi.
Một chiêu này có thể hủy luôn gây tay!
Tên chột học võ công Thiếu Lâm, Ưng trảo Thiết Bố Sam, bảy mươi hai tuyệt kỹ bắt tóm tay đều đã luyện qua. Chiêu hủy gân tay này chính là chiêu có lực sát thương nhất.
Hoắc Lôi cười lạnh một tiếng, Ưng trảo thủ chưa kịp tung ra đã phải thu về, làm cánh tay trở nên mềm nhũn.
Ngay sau đó, chiêu mãng xà bao vây con mồi được thi triển.
Cánh tay dẻo dai như rắn đột nhiên lao tới quấn quanh cổ tay tên chột.
Giờ phút này, Hoắc Lôi giống như con rắn nghìn năm, xảo quyệt thần bí.
Hình Ý Quyền, hình dạng nào cũng đều toàn vẹn!
Tên chột hoảng sợ, trong lúc vội vàng hắn vội lui về phía sau.
Cao thủ tranh chấp, một khi đã lùi lại tức là mất đi thế thượng phong. Cho nên tên chột vừa lui Hoắc Lôi đã tấn công nhanh như tia chớp. Anh nắm chặt tay bổ xuống!
Đó chính là nửa bước Băng Quyền vô cùng hung hãn!
Phịch một tiếng, nắm đấm đã đủ sức nặng trăm cân, đột nhiên giống như dây cung đứt đoạn, bắn ra ngoài cùng sức công phá mãnh liệt.
Tên chột né tránh không kịp, ngực bị đánh trúng, lập tức ngã bay ra xa, nôn ra một ngụm máu tươi, khó khăn bò dậy.
Hoắc Lôi nhe răng cười một tiếng, lại nhìn về phía La Nhẫn.
Ngọn núi này dù sao cũng phải leo tiếp, hôm nay không việc gì phải sợ hãi rụt rè. Anh nhìn về phía La Nhẫn, ôm quyền nói:”Mời.”
La Nhẫn vẫn lãnh đạm nhìn Hoắc Lôi như vậy, không có nửa phần phản ứng.
/34
|