Chương 19: Hiểu lầm
Editor: Quỷ Quỷ
Tuy Hoắc Lôi vừa được Trần Dương cứu, nhưng trong lòng anh vẫn không có thiện cảm với Trần Dương. Đơn giản là, anh vốn tưởng rằng Trần Dương chỉ là một tên bảo an bình thường. Nhưng tên bảo an này lại được La Nhẫn coi như đối thủ.
Hoắc Lôi nhớ rõ ánh mắt đạm mạc mà La Nhẫn nhìn mình.
Hơn nữa, sở dĩ anh cảm thấy Trần Dương có vấn đề, cũng không phải xuất phát từ sự chán ghét đơn thuần. Với thân thủ của Trần Dương, lại tình nguyện đến đây làm một tay bảo an bình thường. Điều này rất quỷ dị.
Trái tim Lâm Thanh Tuyết và Đường Thanh Thanh cùng run lên, hai người nhìn nhau, không thốt nên lời.
“Chúng ta và trong nói chuyện.” Lâm Thanh Tuyết nói.
Hoắc Lôi gật gật đầu.
Các nhân viên an ninh thương thế không nặng, sớm đã đứng sang một bên.
Lâm Thanh Tuyết nói với bọn họ:”Hôm nay các anh vất vả rồi, lát nữa mỗi người đến phòng tài vụ lĩnh năm trăm đồng tiền thưởng.”
Năm trăm đồng đối với các nhân viên an ninh mà nói quả thật không tồi. Bởi vậy cả đám mặt mày lập tức hớn hở.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Trong lòng Lâm Thanh Tuyết và Đường Thanh Thanh đều rất không thoải mái. Nguyên nhân và vì Trần Dương, bọn họ không muốn tin rằng Trần Dương có thể là gián điệp… Bởi vì khi các cô ở cạnh Trần Dương đều cảm thấy rất an ổn, cũng có nghĩa các cô đã thực sự tín nghiệm anh.
“Vì sao anh Lôi khẳng định Trần Dương có vấn đề?” Lâm Thanh Tuyết không khỏi thắc mắc.
Hoắc Lôi hít sâu một hơi, anh nhìn Lâm Thanh Tuyết, trầm giọng nói:”Thanh Tuyết, em và Thanh Thanh vẫn còn rất đơn thuần. Với thân thủ của anh, anh đi làm vệ sĩ cho đám phú hào, một tháng khởi điểm cũng phải trăm vạn. Còn với thân thủ của Trần Dương, không có cái giá nào có thể đo lường được. Vậy mà anh ta lại đến đây làm vệ sĩ cho các em, cầm có mấy ngàn đồng tiền lương, không phải là vô cùng bất thường sao?”
Lâm Thanh Tuyết và Đường Thanh Thanh không có lời nào để nói.
Sau đó, Lâm Thanh Tuyết để Đường Thanh Thanh đưa Hoắc Lôi đi nghỉ ngơi. Cô gọi lão Hạ vào văn phòng tổng giám đốc.
Lão Hạ có chút thận trọng, rón rén ngồi trên sô pha.
Lâm Thanh Tuyết nhìn về phía lão Hạ nói:”Đội trưởng Hạ, tôi có một chút chuyện muốn hỏi anh.”
Lão Hạ cung kính nói:”Giám đốc, cô hỏi đi, chỉ cần là thứ lão Hạ tôi biết, nhất định sẽ nói hết cho cô.”
Lâm Thanh Tuyết nói:”Anh cảm thấy Trần Dương là người như thế nào?”
Lão Hạ sững người, sao đó thốt ra:”Cậu ta là cái đồ cục c**.”
Lâm Thanh Tuyết không khỏi sửng sốt, cô vốn tưởng rằng lão Hạ sẽ nói Trần Dương là người tốt. Bởi vì nếu như Trần Dương là gián điệp, nhất định sẽ ngụy trang thật tốt, tạo quan hệ tốt với tất cả mọi người.
“A, thế nào là đồi…?” Lâm Thanh Tuyết hỏi lại.
Lão Hạ cũng có chút ngượng ngùng, tự biết mình lỡ miệng. Anh nghiêm nghị nói:”Giám đốc, tôi chỉ nói cảm giác trong lòng tôi thôi, nếu tôi nói sai cái gì, cô đừng để ý.”
Lâm Thanh Tuyết mỉm cười nói:”Đương nhiên không để ý.”
Lão Hạ nói:”Trần Dương là một người vô cùng phóng khoáng. Cậu ta giống như không quan tâm để ý đến bất cứ điều gì, bao gồm cả tiền tài.”
Lâm Thanh Tuyết nói:”Anh cảm thấy anh ta có khi nào là một gián điệp không?”
Lão Hạ trầm ngâm một lúc nói:”Tôi cảm thấy không phải đâu.”
Lâm Thanh Tuyết nói:”Vậy với thân thủ của anh ta, vì sao lại muốn hạ thấp bản thân đi làm một nhân viên bảo an bình thường?”
Lão Hạ nói:”Có lẽ không vì sao cả, chỉ bởi vì cậu ta thích, cậu ta muốn như vậy thôi.”
Lâm Thanh Tuyết mãi vẫn không nghĩ ra, cuối cùng cũng nói:”Cảm ơn anh, đội trưởng Hạ. Anh về đi.”
“Vâng, giám đốc!” Lão Ha đứng lên.
Lão Hạ đi rồi, Lâm Thanh Tuyết trở nên trầm tư. Cô gọi điện thoại cho Đường Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, trong lòng, cậu thực sự cảm thấy Trần Dương có thể là gián điệp không?” Lâm Thanh Tuyết trầm giọng hỏi.
Bên kia Đường Thanh Thanh cũng im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng:”Tớ cảm thấy không phải. Nhưng đúng là ở anh ta có rất nhiều điểm đáng nghi.”
Lâm Thanh Tuyết thở dài một hơi rồi cúp điện thoại.
Cô đứng lên, quyết định đi tìm Trần Dương.
Tô Tình vừa mới tan làm, cô vừa đi ra khỏi cửa hàng điện thoại thì nhìn thấy Trần Dương.
Trần Dương nhếch miệng, sang sảng gọi:”Chị Tình.”
Tô Tình mỉm cười, dường như cô đã có chút quen thuộc với sự tồn tại của Trần Dương. Đi xuống bậc thang tới chỗ Trần Dương, rồi cô nhìn trái nhìn phải cũng không thấy chiếc xe BMW. Tô Tình lập tức nghĩ đến điều gì, không khỏi thất sắc nói:”Có phải bởi vì chú tự ý dùng xe công ty đã bị giám đốc của chú biết được?”
Trên mặt cô tràn ngập sự áy náy.
Trần Dương biết nếu lúc này mình nói phải, nhất định sẽ làm Tô Tình cảm thấy tội lỗi, do đó hai người sẽ gần nhau hơn. Nhưng anh cũng không đành lòng, chỉ nói:”Chị Tình, chị đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến chị.”
“Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tô Tình gặng hỏi.
Trần Dương trầm xuống. Một lúc lâu sau anh mới ngẩng đầu cười khổ nói:”Giám đốc của tôi cho rằng tôi là gián điệp.”
“Vì sao?” Tô Tình kinh hãi nói.
Trần Dương cười haha nói:”Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.”
Tô tình gật gật đầu.”
Hai người đi về phía trước, ở ngã tư đường xe cộ như nước.
Ánh mặt trời chiều tà giống như kim quang vạn trượng chiếu vào hai người, khoảnh khắc thật đẹp và vĩnh hằng.
Lúc này, Trần Dương mới lên tiếng:”Tôi làm ở công ty Adore. Chị Tình có biết công ty Adore không?”
Tô Tình nói:”Tôi biết. Lúc trước tôi cũng muốn nộp đơn vào đó, nhưng bọn họ không trả lương cao cho những người không có chuyên môn. Sao vậy?”
Trần Dương nói:”Tôi làm nhân viên bảo an ở công ty Adore. Hai ngày nay, có người đến công ty Adore gây phiền toái, tôi giúp giám đốc giải quyết. Nhưng giám đốc lại cảm thấy người như tôi đến đó làm bảo an rất có vấn đề.”
“Vậy rốt cuộc có vấn đề gì?” Tô Tình hỏi.
Trần Dương nói:”Không có.”
Tô Tình nói:”Kỳ thật tôi cũng thấy có chút kỳ quái, tôi nhìn ra thân thủ của chú cũng không tồi, cũng lái xe tốt. Người như anh mà lại đi làm một nhân viên bảo an bình thường đúng là khác thường.”
Trần Dương cười khổ, nói:”Đây là cuộc sống mà tôi muốn, cũng không định giải thích.
Tô Tình thản nhiên cười nói:”Cho dù có thế nào, tôi tin tưởng chú.”
Trần Dương trong lòng ấm áp.
Tô Tình cười trấn an nói:”Đừng buồn nữa, giám đốc của chú không tin chú, thì người thiệt chính là cô ấy. Đi thôi, tôi mời chú uống lạnh.”
Trần Dương cười haha nói:”Muốn mua rượu về nhà sao? Tôi sợ bị chị Tình bắt nạt.”
Gương mặt Tô Tình nhất thời đỏ lên, cô vẫn không biết nói đùa.
Trần Dương thấy thế cũng không nói thêm nữa.
Chẳng qua, Tô Tình thực sự muốn uống rượu. Đối với nhân phẩm của Trần Dương, cô thật sự tín nhiệm, căn cứ vào biểu hiện của Trần Dương lần trước.
Nếu Tô Tình sớm biết rằng Trần Dương vẫn luôn rình trộm cô tắm rửa, chắc chắn cô sẽ không nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Dương đổ chuông.
Anh liền nhận ra là Lâm Thanh Tuyết gọi.
Trần Dương nhận cuộc gọi.
Lâm Thanh Tuyết nói:”Chúng ta gặp nhau đi.”
Trần Dương thản nhiên nói:”Tôi đang có chút việc, không rảnh.”
Lâm Thanh Tuyết không khỏi nghẹn họng, người này thật là…
“Tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện.” Lâm Thanh Tuyết nói:”Có lẽ đã xảy ra chút hiểu lầm.”
/34
|