Chương 20: Trước trận chiến
Editor: Quỷ Quỷ
Trần Dương vốn không dễ tức giận, cho nên cũng không hề có ý tức giận Lâm Thanh Tuyết. Tuy rằng bị các cô hiểu lầm, đúng là đã làm cho anh có chút nản lòng thoái chí. Nhưng nghĩ lại, Trần Dương nghĩ tới cái chết của Lâm Nam, thầm nghĩ:”Lâm Nam còn lại duy nhất một em gái, Thanh Tuyết vẫn còn quá trẻ. Mình cần gì phải chấp nhặt với con bé chứ?”
Nghĩ vậy, giọng anh dịu lại nói:”Thanh Tuyết, tôi với cô không có quan hệ gì. Cho nên tôi quả thật không đáng cho các cô tin tưởng. Nếu đến lúc đó, một khi tôi thua rồi, các cô có thể không thừa nhận. Bởi vì các cô vốn không đồng ý. Mặt khác, cô yên tâm đi, tôi tuyệt đối không thất bại. Cho nên, rốt cuộc tôi là hạng người gì, hiện giờ không phải lúc đề cập đến, ba ngày sau sẽ có kết quả cuối cùng, cô nói xem?”
Lâm Thanh Tuyết chấn động, cô đột nhiên hiểu ra. Cô biết mình đã rất sai lầm, lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Cô rất muốn gặp anh, để biết rốt cuộc anh đã bị cô và Thanh Thanh mà tổn thương thế nào. Anh toàn tâm toàn ý bảo vệ mình và Thanh Thanh, nhưng cả hai lại nghi ngờ động cơ của anh.
“Thật xin lỗi!” Hốc mắt Lâm Thanh Tuyết đỏ lên, cô cố gắng trấn định cảm xúc nói.
Trần Dương nhận ra giọng nói run run của cô, trong lòng mềm nhũn, lập tức cười nói sang sảng:”Nha đầu ngốc, tôi coi cô như em gái, không việc gì phải xin lỗi.”
“Nhưng vì sao anh lại giúp đỡ chúng tôi như vậy?” Lâm Thanh Tuyết vẫn thấy kỳ quái.
Trần Dương lại trầm mặc.
Anh biết mình không thể lại bày ra lý do nào đó cho có lệ, nhưng anh cũng không có ý định nói cho Lâm Thanh Tuyết biết, Lâm Nam đã chết.
“Coi như duyên phận đi.” cuối cùng Trần Dương nói:”Tôi thích cuộc sống vô tư phóng khoáng. Gặp được cô ở nơi này cũng coi như cơ duyên, nếu không biết cô, tôi cũng không thể nhìn các cô gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn.”
“Thật sự là như vậy sao?” Lâm Thanh Tuyết nói:”Nhưng, một người như anh, làm sao có thể cam tâm là một bảo an nhỏ bé?”
Trần Dương không khỏi cảm thấy đau đầu, một lúc sao anh nói:”Làm bảo an thì có gì không tốt, đây là cuộc sống mà tôi thích. Cô chỉ cần biết một điều, là tôi tuyệt đối không hại cô.”
Lâm Thanh Tuyết không nói nên lời.
Cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Trần Dương, sự tín nhiệm lẫn nhau cần thời gian để chứng minh.
Một lúc sau đó, bọn họ mới nói chuyện xong.
Tô Tình luôn đứng nghe ở bên cạnh:”Vừa rồi là điện thoại của giám đốc anh?”
Trần Dương gật gật đầu.
“Hóa ra giám đốc của chú là một cô gái.” Tô Tình chân thành nói:”Giám đốc của chú thật là giỏi.
Tô Tình sầu não nhìn lại bản thân mình, cảm thấy chính mình thật kém cỏi.
Trần Dương thấy thế mỉm cười nói:”Chị Tình, chị là độc nhất vô nhị.”
Tô Tình nhướng mày, cười yếu ớt nói:”Chú thật biết an ủi người khác.”
Trần Dương cười rộ lên.
Tô Tình lại nghĩ đến cái gì, thân thiết nói:”Tôi vừa nghe anh nói ba ngày sau thua thắng gì đó, rốt cuộc là sao vậy?”
Trần Dương không muốn làm Tô Tình lo lắng, thuận miệng nói:”Việc rất nhỏ, tôi có thể giải quyết được.”
Tô Tình thấy Trần Dương nói thế, cũng không hỏi nhiều.
Mua đồ nướng và bia xong, quay về khu nhà trọ cũng đã 7 rưỡi tối.
Màn đêm vừa mới buông xuống.
Trong phòng Tô Tình.
Hôm nay phòng cô được thu dọn vô cùng gọn gàng.
Hai người ngồi xuống trước bàn, cùng cụng ly.
Giữa trời mùa hè, bật quạt điện, uống bia lạnh, ăn đồ nướng đúng là rất mãn nguyện.
Tô Tình cử chỉ tao nhã động lòng người, lúc ăn đồ nướng, cái miệng nhỏ nhắn vô cùng quyến rũ, làm cho người ta không nhịn được mà muốn hôn một cái.
Trần Dương ngửi thấy mùi hương trên người Tô Tình, cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Rất nhanh, mấy chai bia đã rỗng không.
Gương mặt của Tô Tình đỏ hồng, tửu lượng của cô cũng không tốt lắm. Cho nên lúc này có chút choáng váng chật vật, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều. Cô bỗng nhiên nói:”Trần Dương, sao chú lại đối tốt với tôi như vậy?”
Trần Dương ngẩn ngơ.
Thật ra anh muốn nói với cô rằng anh thích cô.
Nhưng anh hiểu Tô Tình rất nhạy cảm, anh sợ nếu mình nói ra, Tô Tình sẽ rời khỏi đây mất.
Nói ra thật xấu hổ, thứ Trần Dương sợ nhất chính là không thể ngắm Tô Tình tắm rửa mỗi tối. Đó là chuyện vui vẻ nhất trong ngày mà anh chờ đợi!
“Sao không nói gì?” Tô Tình có chút chờ mong, miệng cô khẽ cười.
Tô Tình như vậy, ngây thơ mà đáng yêu, chẳng giống một người mẹ có đứa con năm tuổi chút nào.
Trần Dương nói:”Bởi vì chị Tình rất được, khí chất của chị tốt lắm, làm cho người ta muốn thân cận. Chị Tình là người tốt, cho nên tôi không kìm được mà tốt với chị. Cái này giống như người ta thấy một đóa hoa xinh đẹp, sẽ không kiềm chế được mà trân trọng đóa hoa.”
Không thể không công nhận, Trần Dương rất hiểu lòng dạ phụ nữa. Phụ nữ thích cái gì nhất? Cả nghìn đời này vẫn không hề thay đổi chính là được khen xinh đẹp.
Tô Tình nghe xong quả nhiên vui mừng phấn khởi, nhưng ngoài miệng vẫn nói:”Tôi xinh đẹp cái gì chứ, chỉ còn hoa tàn bại liễu.”
Trần Dương lập tức khoa trương nói:”Nếu chị Tình không xinh đẹp, thì trên đời còn ai xinh đẹp được nữa?”
“Haha!” Tô Tình cười rộ lên:”Đồ lẻo mép!”
Trần Dương lập tức thành thật nói:”Chị Tình, tôi tuyệt đối là có sao nói vậy, ăn ngay nói thật đó!”
Tô Tình thỏa mái cười to, cười ra nước mắt. Cô thật sự vui vẻ, đã rất lâu rồi không được vui vẻ như vậy.
“Nào, cụng ly!” Tô Tình nâng ly nói.
Trần Dương cũng lập tức nâng ly.
Uống được một lúc sau, cuối cùng Tô Tình cũng mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trần Dương nhìn Tô Tình nằm trên giường, bộ váy màu đen của cô hơi xộc xệch, lộ ra cặp đùi trắng ngần, còn lộ ra màu sắc nội y.
Thật sự là quyến rũ đến cực điểm.
Trần Dương lại cảm thấy cả người rạo rực. Anh thật muốn liều lĩnh cởi bỏ bộ váy của Tô Tình, từ phía sau tiến vào cơ thể Tô Tình.
Sẽ là một sự hưởng thụ đến cực hạn.
Nhưng, anh vẫn hung hăng đè nén toàn bộ loại kích thích này.
Giống như Tô Tình là đóa hoa, một khi mình làm vậy, chẳng khác nào tàn phá đóa hoa. Tương lai sẽ không còn cơ hội hưởng thụ vẻ đẹp của nó.
Anh cảm thấy mình không thể phụ sự tín nhiệm của Tô Tình.
Cho nên, Trần Dương uống cạn thêm hai chai bia, áp chế khí nóng dưới bụng, rồi mới lấy nước giúp Tô Tình rửa mặt, rửa chân, rồi mới tắt đèn, rời khỏi phòng cô.
Trong phòng tổng thống tại khách sạn Đế Hào, La Nhẫn khoanh chân ngồi trên sô pha phòng khách.
Căn phòng u ám, không một ánh đèn.
Qua khe hở cánh cửa sổ dài sát đất, ánh đèn rực rỡ cùng tà dương rọi vào.
Hô hấp của La Nhẫn hòa nhập vào sự tĩnh lặng của căn phòng, người ngoài rất khó phát hiện được trên trong có tồn tại hơi thở của con người.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
La Nhẫn thản nhiên nói:”Vào đi.”
Cửa liền bị đẩy ra, tên chột cùng Tề Kiều Kiều cùng bước vào. Tề Kiều Kiều cầm hộp thức ăn trên tay, toàn bộ mỹ vị bên trong đều là đồ chay.
Tên chột vừa bước vào vừa ân cần nói:”Sư huynh.”
Tề Kiều Kiều cũng nói:”Anh La, chúng tôi chuẩn bị thức ăn chay cho anh, anh mau tới dùng cơm đi.”
La Nhẫn không trả lời, chỉ chạm chân xuống đất, sửa lại tư thế ngồi trên sô pha.
“Thông báo đến đâu rồi?” La Nhẫn hỏi tên chột.
Tên chột không dám chậm trễ nói:”Theo lời căn dặn của sư huynh, ba vị đại sư Chu Hồng Trí, Tiếu Liên Hổ, Lưu Chính Nghĩa đều đồng ý đến làm nhân chứng. Về phần Ưng Vương, còn có Tiểu Vũ Vương, bọn họ đều nói bận việc, cho nên không đến được.”
/34
|