Chương 21: Khí thế hung mãnh
Editor: Quỷ Quỷ
La Nhẫn gật gật đầu nói:”Được, ba vị đại sư có thể tới cũng đã rất tốt rồi.” Hắn dừng lại một chút nói:”Trong ba ngày này, tôi muốn dâng hương tắm rửa, tĩnh tâm tu luyện. Các người đều đừng tới quấy rầy tôi.”
Tên chột nói:”Vâng, sư huynh.” Hắn dứt lời rồi lại hỏi:”Sư huynh, anh có nắm chắc sẽ thắng được tên Trần Dương kia?”
La Nhẫn nói:”Trần Dương là một đối thủ rất mạnh. Đến lúc tôi và hắn quyết chiến, còn phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa, hiện tại cơ hội thắng bại của tôi, là 50/50.”
Tên chột hơi biến sức, trăm nghìn lần hắn cũng không ngờ Trần Dương lại lợi hại đến mức này.
“Đi đi.” Sau đó, La Nhẫn nói.
Tên chột liền ra hiệu cho Tề Kiều Kiều bỏ thức ăn xuống bàn, hai người cung kính lui ra ngoài.
Ban đầu, La Nhẫn là do tên chột lừa đến đây. Trước mặt La Nhẫn, tên chột liền ăn ngay nói thật. Nhưng cũng không hoàn toàn là sự thật, tên chột nói mình bị Trần Dương ăn hiếp vũ nhục.
La Nhẫn cảm thấy nếu đã đến đây rồi, coi như thay tên chột ra mặt.
Cho dù La Nhẫn có không thân quen với tên chột, nhưng hai người là sư huynh đệ. Đã là sư huynh đệ, đương nhiên phải tương trợ lẫn nhau.
Chiến hữu, bạn học, sư huynh đệ, loại tình nghĩa này người ngoài không thể hiểu. Thời điểm mấu chốt, thì không có chuyện công tư rõ ràng, đã là người trong nhà thì nhất định phải giúp người trong nhà.
Trần Dương tắm táp xong xuôi, mặc đại một cái quần cộc và áo ba lỗ, rồi chuẩn bị đi ngủ.
Anh mặc rất đơn giản, toàn là hàng chợ mấy chục đồng.
Người này, thật sự hoàn toàn không để ý đến hình thượng của bản thân
Cũng không khó lý giải vì sao Trần Dương không quan tâm đến điều này. Bởi vì anh không muốn nổi bật quá, dễ thu hút các người đẹp, cũng không để ý người khác nghĩ anh thế nào. Cho nên anh tùy tiện, thoải mái là tốt rồi.
Đúng lúc Trần Dương đang chuẩn bị ngủ, có một tiếng phanh rất nhỏ truyền vào từ bên ngoài.
Trần Dương ngồi dậy, không cần phải nói, có người đến tìm mình.
Đây là một loại trực giác của anh.
Tiếp đó, là tiếng gõ cửa.
Trần Dương đang thắc mắc là ai, thì có một giọng nói cất lên.
“Trần Dương, là tôi.”
Hóa ra là Mộc Tĩnh.
Cũng dễ hiểu, Mộc Tĩnh từng điều tra Trần Dương, cho nên đối với động tĩnh của anh thì rõ như lòng bàn tay.
Trần Dương không khỏi cảm thấy kỳ quái, cô đến tìm anh có việc gì?
Anh đứng dậy đi tới mở cửa.
Cửa vừa mở, Trần Dương liền nhận ra khí chất xinh đẹp nữ thần của cô gái Mộc Tĩnh này. Cô mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, vô cùng nhẹ nhàng thong dong.
Ánh mắt Trần Dương không kìm được mà rơi xuống khuôn ngực đầy đặn no đủ của cô, xuyên qua lớp áo ngoài tới chiếc áo lót, vẫn đồ sộ như vậy.
Mộc Tĩnh khẽ nhíu mày nói:”Tôi biết anh là loại người gì, cho nên thu lại cái ánh mắt dâm đãng đó đi.”
Trần Dương không khỏi ngượng ngùng, anh liền hỏi thẳng:”Muộn thế này rồi đến tìm tôi làm gì? Chúng ta cũng không hẳn là quen biết.”
Mộc Tĩnh nói:”Nói chuyện đi.”
“Nếu là chuyện tình yêu, tôi rất có hứng thú.” Trần Dương nói.
Mộc Tĩnh không khỏi bất đắc dĩ, cô nói:”Theo tôi lên xe, tôi mời anh uống rượu.”
Trần Dương nói:”Quá muộn, không muốn đi. Sợ cô say rượu rồi sẽ cưỡng bức tôi.”
Mộc Tĩnh cảm nhận được sự bài xích của Trần Dương, cô cũng hiểu được, người này không thích bị người khác biết rõ mình. Chính anh rất hiểu bản thân, anh sẽ không muốn tiếp xúc quá gần.
Mộc Tĩnh lập tức nói:”Người quyết chiến với anh là La Nhẫn, anh cũng nên hiểu biết về đám người đó một chút. Bằng không về sau này, anh sẽ càng gặp nhiều phiền toái.
Trần Dương trầm ngâm một lát, rồi nói:”Được, tôi đi theo cô.”
Mộc Tĩnh đi tới một chiếc Porsche, cô đi tới cửa xe liền quăng chìa khóa cho Trần Dương:”Anh lái đi.”
Trần Dương bắt lấy chìa khóa gật gật đầu. Hai người lên xe xong, Trần Dương thuần thục khởi động xe, rất nhanh đã lái ra ngoài.
“Nhìn ra cái gì sao?” Trần Dương bỗng nhiên hỏi một câu.
Anh biết Mộc Tĩnh muốn mình lái xe là có ý đồ, cô không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
“Kỹ thuật lái xe của anh không tồi.” Mộc Tĩnh mỉm cười nói.
Trần Dương đáp:”Cô không cần phải vắt óc nghĩ xem trước kia tôi làm gì đâu. Tôi có thể nói cho cô biết, trước kia tôi làm lính đánh thuê. Làm việc vì tiền.”
Mộc Tĩnh nói:”Với thân thủ của anh, không có khả năng là một tay lính đánh thuê bừa bãi vô danh. Chưa biết chừng tôi đã từng nghe nói.”
Trần Dương cười haha:”Tôi còn chưa bao giờ hỏi cô điều gì. Thói quen này của cô không tốt đâu.”
Mộc Tĩnh nhận ra Trần Dương không muốn nói, cũng đành không hỏi nữa.
Trần Dương đưa Mộc Tĩnh đến con phố ven biển.
Hai người tùy tiện chọc một quán bar. Quán bar này là quán bar biểu diễn nghệ thuật, âm nhạc bên trong cực kỳ chấn động, nam nam nữ nữ giống như đang quay cuồng trong một vũ điệu ma quỷ.
Trần Dương không khỏi bị phần con trong người kích thích, cũng muốn đi tới đục nước béo cò, lợi dụng sàm sỡ. Nhưng có Mộc Tĩnh ở đây, anh vẫn là có chút ngượng ngùng.
Hai người tìm một góc ngồi xuống. Mộc Tĩnh muốn chọn một vị cốc tai, còn Trần Dương lại chọn bia lạnh.
Ánh mắt Trần Dương vẫn luôn dõi theo các người đẹp, thỉnh thoảng lại gửi đi những chiếc hôn gió, nhưng do anh ăn mặc quá tầm thường, bọn họ không thèm để ý đến anh.
Rất nhanh, rượu cũng được mang lên. Mộc Tĩnh nói:”Chúng tạ cụng ly.”
Trần Dương cũng nâng ly.
Mộc Tĩnh lại nói:”Theo như tôi được biết, gần đây La Nhẫn vẫn luôn dâng hương tắm rửa, hắn vô cùng coi trọng trận quyết đấu này với anh. Nhưng tôi lại thấy hình như anh không hề để ý, chẳng lẽ anh tự tin sẽ tất thắng sao?”
Trần Dương uống một ngụm bia, nhếch miệng cười:”Tôi chưa từng thất bại, cô có tin không?”
Mộc Tĩnh có chút miễn cưỡng,:”Tôi tin.” Cô còn nói thêm:”Chẳng qua, công phu của La Nhẫn quả thật rất lợi hại, hắn là người xuất sắc nhất trong hàng hằng bối tự nội môn của Thiếu Lâm .”
Trần Dương nói:”Tôi sớm đã nhìn ra, tên chột kia có quan hệ không nhỏ với Thiếu Lâm Tự, không ngờ hắn chính là đệ tử nội môn Thiếu Lâm. Thiếu Lâm Tự hiện giờ, không phải đang chuẩn bị đưa ra thị trường sao? Đám nội môn đệ tử đó lại không biết quản thúc cho tốt?”
Mộc Tĩnh cười nhẹ nói:”Thiếu Lâm Tự cố ý thu nhận một đám người có tư chất không tồi, các đệ tử đều có xuất thân tốt. Đây là nhân mạch của Thiếu Lâm Tự, là một loại thủ đoạn của bọn họ. Các đệ tử nội môn bây giờ đã phát triển trên quy mô lớn. Cho dù anh có thể đánh thắng La Nhẫn, thì những người còn lại sẽ vẫn tìm đến anh gây phiền toái.”
Trần Dương nghe vậy không khỏi đau đầu nói:”La Nhẫn không phải là người xuất sắc nhất sao? Hắn bị tôi đánh cho bẹp dí, vẫn còn người muốn bị như vậy sao?”
Mộc Tĩnh nói:”Anh nhầm rồi. Tôi nói La Nhẫn là đệ tử xuất sắc nhất trong hằng tự bối. Nhưng trên hằng tự bối còn có diên tự bối, trên diên tự bối còn có vĩnh tự bối.”
“Mẹ nói!” Trần Dương không nhịn được mắng một tiếng. Vĩnh tự bối cũng không đơn giản, đương kim phương trượng Thích Vĩnh Tín chính là Vĩnh tự bối.
Trần Dương mắng thì mắng, nhưng suy nghĩ vẫn tỉnh táo. Anh trầm ngâm chớp mắt nói:”Thực ra không phải là tôi chủ động đến khiêu khích, chính La Nhẫn tìm đến cửa, tôi không thể không đánh. Mặc kệ bọn đệ tử nội môn Thiếu Lâm có lợi hại thế nào, nếu hắn đã đến đây, tôi sẽ mài kiếm nghêng đón hắn. Về sau nếu bọn họ thật sự còn không biết phải trái, tôi cũng sẽ để cho bọn họ thấy được thủ đoạn của tôi.”
Mộc Tĩnh mỉm cười nói:”Sở dĩ tôi nói cho anh những điều này, là muốn nhắc nhở anh, đừng xem thường Thiếu Lâm Tự. Anh thân cô thế cô khó mà đối phó được với bọn họ. Ba ngày sau quyết chiến, đúng lúc La Nhẫn đã mời rất nhiều nhân chứng đến, đám nhân chứng này đều là những đại sư có danh tiếng trong giới võ thuật. Các anh có thể nói rõ trước khi quyết chiến, mặc kệ sống chết thắng thua, sau này sẽ không nhận sự khiêu chiến của đệ tử Thiếu Lâm. Đệ tử Thiếu Lâm cũng không thể tìm anh để trả thù.”
Đôi mắt Trần Dương sáng lên, đám La Nhẫn là đệ tử nội môn Thiếu Lâm. Đánh quân bài của Thiếu Lâm, cho nên nhất định rất trọng danh dự. Cho nên, điều này tất nhiên phải thực hiện được.
“Vì sao?” Trần Dương nhìn Mộc Tĩnh nói:”Vì sao lại giúp tôi?”
Mộc Tĩnh cười nhe nói:”Tôi là người làm ăn, người làm ăn muốn mọi việc đều thuận lợi không phải rất bình thường sao?”
Trần Dương nói:”Đây cũng không phải là một vụ buôn bán có lời. Một khi tôi đánh bại La Nhẫn, đám đệ tử nội môn đó thở một hơi cũng bứt rứt. Tất cả bọn họ sẽ hận tôi, nếu cô thân cận với tôi, vậy bọn họ có thể không ghi hận cô sao?”
Mộc Tĩnh liền nghiêm túc nhìn anh:”Không vì sao gì cả, tiền tài đối với tôi mà nói là vật ngoài thân. Anh làm cho tôi cảm thấy hứng thú, đơn giản như vậy thôi.”
Trần Dương chủ động nâng chén nói:”Cụng ly!”
Uống rượu xong, Trần Dương liền nói tạm biệt với Mộc Tĩnh. Lúc gần đi, Trần Dương lại thốt ra một câu làm Mộc Tĩnh không nói nên lời. Anh nói:”Là cô muốn mời tôi uống rượu, cho nên cô trả tiền nhé!”
Mộc Tĩnh cười khổ.
Trần Dương ra khỏi quán bar, bắt một chiếc taxi về nhà.
Sáng ngày hôm sau, Trần Dương không có xe để đưa Tô Tình đi làm. Sau đó, anh cũng không định mặt dày đến công ty Adore để lấy chiếc xe kia. Còn chưa quyết chiến, anh sẽ không đến đó.
Cho dù không có xe, Trần Dương vẫn chủ động xin đi giết giặc, đưa Tô Tình đi làm, chính là cùng cô đi xe bus.
Trên xe bus chật chội, anh nghiêm túc bảo vệ Tô Tình. Đương nhiên, chính anh còn chưa chiếm tiện nghi Tô Tình.
Có một sứ giả hộ hoa là anh ở đây, không ai dám mon men động tay chân.
Đưa Tô Tình đến chỗ làm, Trần Dương nói:”Chị Tình, tôi tôi lại đến đón chị.
Tô Tình nao nao, gương mặt hơi đỏ lên, không nói gì thêm. Cũng là chấp nhận.
Trần Dương thấy thế lại vui mừng, biết rằng mối quan hệ của mình với Tô Tình lại bước thêm một bước dài nữa.
Chẳng qua, không có xe thực sự bất tiện. Rất nhanh sau đó, anh đã đến chợ xe cũ, bỏ ra tám vạn mua một chiếc xe còn khá mới và chất lượng tương đối tốt. Tám vạn đồng, bao gồm cả giấy phép sang tên, tất cả đều xong xuôi gọn gàng. Số tiền này là do Lâm Thanh Tuyết thưởng cho, làm cho Trần Dương rất yên tâm thoải mái mà tiêu xài, bởi vì đó là có được nhờ sức lao động của mình!
Xong xuôi tất cả, Trần Dương lái xe ra ngoài hóng gió. Còn chưa nói, xe của mình tuy không lợi hại bằng BMW, nhưng chung là của chính mình, lái mới đã.
Sau đó, Trần Dương đi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Chuẩn bị tất cả đâu vào đó cũng đã hơn 5 giờ chiều.
Đồ ăn đều đã làm xong, cơm cũng đã nấu. Hơn nữa, còn phải mua một chiếc tủ lạnh nhỏ.
Anh quả thực chi tiêu rất giỏi, số tiền mười vạn đồng rất nhanh chóng chẳng còn bao nhiêu.
Hơn nữa tiêu pha không hề đắn đo.
Sau đó, anh lái xe của chính mình đi đón Tô Tình tan làm.
Tô Tình nhìn thấy Trần Dương bước xuống xe không khỏi lắp bắp kinh hãi nói:”Xe này?”
Trần Dương nhếch miệng cười nói:”Chị Tình, đây là tôi mua ở chợ xe cũ. Về sau sẽ là xe của chúng ta.”
/34
|