Vệ sĩ thần thông của nữ tổng giám đốc xinh đẹp

Chương 23 : Chắp tay chào hỏi

/34


Chương 23 : Chắp tay chào hỏi
Editor: Quỷ Quỷ
Trần Dương cười nhẹ nói:”Chúng ta cứ mỏi mắt chờ mong đi.”
Hoắc Lôi còn thản nhiên lạnh lùng nói:”Tốt nhất anh đừng có bày trò bịp bợm gì quá, nếu không Hoắc gia Phật Sơn sẽ không tha cho anh!”
Trần Dương không khỏi ngây ngẩn cả người.
Như anh hiểu, đúng ra Hoắc Lôi phải mang ơn mình mới đúng chứ? Sao cứ như có thâm thù đại hận gì với mình vậy?
Đối với sự khó dễ do Hoắc Lôi gây nên, Trần Dương sẽ không chấp, cười haha nói:”Nếu tôi nhớ không lầm, ba ngày trước anh còn bị La Nhẫm túm cổ đung đưa như một con chó chết. Nếu không phải là tôi ra tay cứu anh, không biết anh đã bị quăng đi cái xó xỉnh nào rồi. Cho dù tôi có cứu một con chó, nó cũng sẽ lắc lắc cái đuôi cảm ơn tôi, còn anh đang tự cho mình là con gì vậy?”
“Mày…” Hoắc Lôi bị Trần Dương sỉ nhục, không khỏi mặt mày tím tái.
Trần Dương cười nói:”Sao nào, anh muốn động thủ với tôi sao?” Trong nụ cười của anh ẩn dấu một tia sắc lạnh sâu không lường được.
Hoặc Lôi lập tức giật mình, trái tim anh run lên, nhưng là không dám động thủ.
“Cho anh một câu, ‘Tiên trách kỷ hậu trách nhân’ “. Trần Dương nói thêm:”Nếu đạo lý tối thiểu này anh còn không hiểu thì không biết sẽ chết bao nhiêu lần đâu.” Nói xong, anh liền thống khoái hào sảnh đi vào câu lạc bộ.
Mộc Tĩnh ở một bên tủm tỉm, cũng đi theo vào.
Tô Tình lần đầu tiên được biết một Trần Dương như vậy, cô luôn cảm thấy anh là một người đàn ông luôn rạng rỡ như ánh mặt trời. Không ngờ đến Trần Dương sẽ bộc lộ tài năng vào những lúc như thế này.
Lâm Thanh Tuyết không nhìn Hoắc Lôi, cũng đi theo vào.
Ngay cả Đường Thanh Thanh cũng không đứng về phía Hoắc Lôi. Bởi dù chuyện có như thế nào thì Trần Dương vẫn là người đã cứu Hoắc Lôi. Hoắc Lôi làm như vậy, thật sự khiến cho người ta khinh thường.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoắc Lôi thân cô thế cô đứng tại chỗ, rất thảm hại.
Trong mắt Hoắc Lôi bừng lên một tia hận ý, anh khẽ cắn môi, đi vào câu lạc bộ. Anh muốn chứng kiến Trần Dương bị đánh như một con chó, rồi sẽ vạch trần âm mưu của Trần Dương.
Người quản lý câu lạc bộ đấu kiếm đi tới tiếp đón đám người Trần Dương.
Đó là một người đàn ông trung niên, tên là Lý Kiệt. Lý Kiệt mặc âu phục, đi giày da, khí chất trầm ổn. Anh nhìn thấy Mộc Tĩnh thì hơi kinh hãi, rất nhanh lại mỉm cười:”Không ngờ cô Mộc cũng tới.”
Mộc Tĩnh cười nhẹ nói:”Bọn họ đều đã đến đây?”
Lý Kiệt nói:”Đúng vậy, sư phụ La Nhẫn, vua vệ sĩ, Tề tổng, còn có đại sư Tiếu Liên Hổ, đại sư Chu Hồng Trí, đại sư Lưu Chính Nghĩa đều đã đến. Bọn họ đang nghỉ ngơi nói chuyện phiếm ở đại sảnh, cô Mộc, cô có muốn đi gặp bọn họ không?”
“Không cần đâu.” Mộc Tĩnh nói:”Lát nữa đằng nào cũng gặp mặt. Anh cũng sắp xếp phòng nghỉ cho chúng tôi đi.”
“Được, cô Mộc.” Lý Kiệt nói.
Lý Kiệt sắp xếp cho mọi người một phòng VIP, vô cùng rộng lớn, còn cho nhân viên phục vụ mang tới trà nước và điểm tâm.
Xong xuôi Lý Kiệt mới lui ra ngoài.
Trần Dương không khỏi cảm thấy cảm kích Mộc Tĩnh, có thể nhìn ra, nếu hôm nay không có Mộc Tĩnh ở đây, Lý Kiệt sẽ không khách khí như vậy, chính mình khi đó vẫn sẽ có chút xấu hổ.
Tuy Trần Dương không quá để ý chuyện này chuyện kia, nhưng đã đi cùng Tô Tình và đám Lâm Thanh Tuyết, anh vẫn muốn có một chút mặt mũi.
Sau khi mọi người đã đi vào, Hoắc Lôi không đi cùng mà tự đi tìm phòng nghỉ.
Mộc Tĩnh vừa ngồi xuống, liền ra hiệu cho thủ hạ mang đến một bộ quần áo, cô nói với Trần Dương :”Anh thay bộ quần áo này đi.”
Trần Dương nhận ra đó mà một bộ võ phục màu trắng.
Anh không từ chối mà nhận lấy, còn có cả giày vải màu trắng. Mộc Tĩnh đã chuẩn bị vô cùng chu toàn.
Trần Dương cầm quần áo đi thay, chỉ chốc lát sau lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Mọi người lập tức trở nên ngây ngẩn. Lúc này Trần Dương một thân võ phục tuyết trắng, khí chất xuất thần phiêu dật, phong độ thong dong trân định.
Nghiễm nhiên trong khoảnh khắc đó, Trần Dương dường như chính là một nhất đại tông sư. Còn đâu bóng dáng của một tên vệ sĩ bất cần đời đáng khinh?
Đôi mắt đẹp của Tô Tình lóe lên một tia sáng.
Đường Thanh Thanh và Lâm Thanh Tuyết cũng ngây người thẫn thờ.
Chỉ còn Mộc Tĩnh là vẫn thản nhiên nhìn đồng hồ.
Quay đi quay lại, đã đến giờ hẹn. Mọi người đứng dậy đi tới đại sảnh câu lạc bộ đấu kiếm.
“Trần Dương!” Tô Tình đột nhiên đi tới trước mặt Trần Dương.
Khi Trần Dương vẫn mở to mắt kinh ngạc, thì Tô Tình đã kiễng chân, hôn phớt qua gương mặt anh.
Nụ hôn chóng vánh, gương mặt Tô Tình đỏ bừng.
Trần Dương bể ngoài trấn tĩnh nhưng bên trong thì mừng như điên.
Một nụ hôn này, là do Tô Tình do dự nửa ngày, gom hết dũng khí mà trao đi.
Cô sợ Trần Dương chẳng may thấy bại, cô sợ mình sẽ thấy tiếc nuối. Vốn cô lớn tuổi hơn Trần Dương, cũng lớn hơn đám Lâm Thanh Tuyết. Cô còn có một đời chồng, cho nên cô đều tự ti rụt rè trước bất kỳ ai.
Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô vẫn hôn Trần Dương.
Lâm Thanh Tuyết và Đường Thanh Thanh nhìn thấy màn này, trong lòng hai người càng thêm phức tạp.
Ít nhất đối với Trần Dương, đó chính là một khúc nhạc đệm phấn khởi.
Đám Trần Dương bước vào đại sảnh thì lập tức ngây người. Sàn được trải thảm tơ vàng, vô cùng mềm mại. Bốn vách tường đều là gương đồng, cả không gian rực rỡ lộng lẫy, xa hoa.
Đám La Nhẫn, những vị khách quý của bữa tiệc, đã ngồi vào chỗ của mình, bọn họ nhìn thấy đám người Trần Dương, liền đồng thời đứng lên.
Mọi người giáp mặt, Mộc Tĩnh ôm quyền tiến lên một bước:”Xin chào các vị sư phụ, tại hạ Mộc Tĩnh.”
Tiết Liên Hổ, Chu Hồng Trí, Lưu Chính Nghĩa, La Nhẫn cùng đám người đều chăm chú nhìn Mộc Tĩnh. Bọn họ đều là hạng người cao minh, liếc mắt cũng nhận ra Mộc Tĩnh là một người không đơn giản. Nay cô dùng dùng lễ tiết giới võ thuật đều chào hỏi, bọn họ liền ôm quyền đáp lễ.
“Vị này chính là Trần Dương, Trần sư phụ?” Tiết Liên Hổ nhìn Trần Dương, mỉm cười hỏi.
Tiết Liên Hổ, Chu Hồng Trí, Lưu Chính Nghĩa tuy là bạn của La Nhẫn, nhưng đều là những nhân vật đã thành tinh. Bất kể trong lòng bọn họ đang suy nghĩ điều gì, nhưng ngoài mặt vẫn phải thể hiện thật tốt.
Trần Dương cũng tỏ ra mẫu mực ôm quyền chào hỏi:”Tại hạ Trần Dương, không biết nên xưng hô với các vị sư phụ như thế nào?”
Tiếu Liên Hổ mỉm cười nói:”Tôi họ Tiết, Tiết Liên Hổ.”
Trần Dương thuận miệng nói:”Xin chào Tiết sư phụ.”
Sau đó Tiếu Liên Hổ cũng giới thiệu những người còn lại, Trần Dương cũng mẫu mực chào hỏi.
Trên thực tế, nhóm sư phụ nay có danh tiếng nổi bật trong giới võ thuật quốc nội. Nhưng bấy lâu nay Trần Dương luôn ở nước ngoài, cho nên không hiểu biết về giới võ thuật quốc nội, không hề biết bọn họ.
Cho dù là vậy, qua một lần tiếp xúc tại đây, Trần Dương cũng biết têm một chút về nhóm sư phụ này. Ví dụ như Tiếu Liên Hổ luyện Bát Cực Quyền, cũng chính là Ba Tử Quyền. Bát Cực Quyền ưu việt ở sức mạnh mãnh liệt, dứt khoát mạnh mẽ, vô cùng hùng hồn.
Đại tướng Cổ Đạt, thương bát cực trong tay, đấu tranh anh dũng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Đại sự Chu Hồng Trí là truyền nhân của Trần thị Thái Cực Quyền, toàn thân khí tức mượt mà, đã luyện Thái Cực Quyền vào đến cốt tủy. Đại sư Lưu Chính Nghĩa thì luyện Bát Quái Chưởng.
Còn La Nhẫn tu luyện võ nghệ Thiếu Lâm. Đại Lực Kim Cương quyền, Thiếu Lâm Đại Cầm Nã Thủ, Tiểu Cầm Nã Thủ, còn có Nhất Chỉ Thiền của hắn, toàn bộ đều đã tu luyện đến nhuần nhuyễn thuần thục.
Đặc điểm của những người này, Trần Dương đã ghi nhớ toàn bộ trong đầu.
Anh lớn lên dưới sự dạy dỗ của sư phụ, đối với các môn phái võ thuật đều có kiến giải rất sâu.
Sau đó lại ở nước ngoài chém giết, cũng đã vận dụng rất nhiều chiêu thức lấy thừa bù thiếu. Anh cũng biết, rất nhiều môn võ công thoạt nhìn hoàn toàn riêng biệt, nhưng lại đều có một điểm chung, ví dụ như Bát Cực Quyền, Bát Quái Chưởng, Hình Y Quyền, toàn bộ chiêu thức đều có điểm giống nhau.
Cái gọi là mọi phương pháp đồng nhất, đều có cùng một căn nguyên chính là đạo lý này.
Trần Dương đã có cái nhìn rõ ràng về đặc trưng của từng người, nhưng không ai có thể nhìn ra Trần Dương có đặc trưng gì. Nếu Trần Dương nghênh ngang đi trên đường lớn, mọi người đều sẽ nghĩ anh không thể nào có võ công. Hôm nay anh đến đây quyết chiến với La Nhẫn, ai cũng cho là như vậy.
Chưa nói đến tu vi của Trần Dương đã mạnh đến nghịch thiên, mỗi vị đại sự luyện quyền thuật của mình trong một thời gian dài trên người sẽ lưu lại một ấn ký tinh thần. VÍ dụ như những người ở thập niên 60, trên người sẽ có một loại ấn ký chỉ thuộc về thập niên 60.
Dòng lịch sử cuồn cuộn như lũ, mỗi thế hệ đều để lại trên người một ấn ký đặc thù.
Nhưng Trần Dương thì không, trên người anh chẳng có gì giống như một ấn ký.
“Đây là giấy sinh tử, hai vị mời xem qua, nếu không có vấn đề gì thì ký xác nhận.” Cùng lúc, sư phụ Chu Trí Hồng lấy ra hai bản hiệp định, đặt xuống hai bên bàn.
La Nhẫn cầm bút, cũng không xem kỹ, lập tức ký xuống.
Giấy sinh tử này không có hiệu lực pháp luật, nhưng trong giới võ thuật lại vô cùng được coi trọng. Giấy sinh tử được ký, nếu sau đó ai vì nó mà làm loạn sẽ bị cả giới võ thuật khinh thường.
Trần Dương nhìn lướt qua giấy sinh tử, nội dung rất đơn giản, đại ý chính là lần này quyết đấu là do hai bên tự nguyện, sinh tử không ai để tâm. Anh liền ký xuống.
Tô Tình biết được biên bản mà Trần Dương và La Nhẫn đặt bút ký kia là giấy sinh tử, cô không khỏi run rẩy toàn thân. Cô trăm lần cũng không ngờ trận quyết đấu này lại vô cùng nghiêm trọng như vậy.
Lâm Thanh Tuyết và Đường Thanh Thanh giờ phút này cũng có chút trấn động, giấy sinh tử này, dưới sự chứng kiến có mấy vị đại tông sư ở đây, sao có thể là trò đùa?
“Trước trận đấu, chúng tôi có vài lời muốn nói rõ ràng.” La Nhẫn đột nhiên mở miệng, hắn vẫn luôn lầm lì, lúc này lại mở miệng, lập tức thu hút được ánh mắt của mọi người.
“La sư phụ, mời.” Tiết Liên Hổ nói
La Nhẫn nói:”Nếu hôm nay Trần Dương thua, công ty Adore chính là vật cược sẽ thuộc về chúng tôi. Mời các vị sư phụ làm chứng.”
Đám người Tiết Liên Hổ, Chu Hồng Trí và Lưu Chính Nghĩa nhìn nhau. Cuối cùng Tiết Liên Hổ hỏi Trần Dương:”Trần sư phụ, anh có gì muốn nói không?”
Trần Dương không khỏi có chút buồn bực. Anh vốn nghĩ sự việc này khá đơn giản, nếu như mình thua, đám Lâm Thanh Tuyết cũng có thể chống chế. Nhưng giờ phút này, các đại tông sư đều ở đây, một lời nói chắc như đinh đóng cột. Chính mình sẽ không thua, nhưng đám Lâm Thanh Tuyết lại không nắm chắc, không thể nói trước.
Cho nên trong khoảng thời gian ngắn Trần Dương chưa biết nên mở lời thế nào.
Mộc Tĩnh đột nhiên cất tiếng:”Chuyện của công ty Adore tôi có nghe nói, Trần Dương không thể đứng ra làm chủ được. Nhưng nếu Trần Dương thua, tôi có thể làm chủ bồi thường hai tỷ nhân dân tệ.”


/34

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status