Chương 25: Sau khi giết người
Editor: Quỷ Quỷ
Trần Dương lắc đầu nói:”Không sao.” Hai người bước vào phòng của Trần Dương.
Trong phòng có chút lộn xộn.
Trần Dương ngồi trên giường, không nói câu nào.
Tô Tình rót cho Trần Dương một cốc nước. Trần Dương nhận lấy, anh nhìn Tô Tình, không khỏi thắc mắc:”Chị Tình, chị không sợ tôi sao?”
Tô Tình hơi ngẩn ngơ.
Sau đó, cô lắc đầu nói:”Tôi không sợ.”
Kỳ thật trong đầu cô không ngừng tái hiện lại việc Trần Dương đã giết người, cô có chút sợ hãi. Nhưng cô biết lúc này không thể nói ra, hơn nữa, cô kính nể Trần Dương nhiều hơn.
Tô Tình đột nhiên nhớ ra điều gì nói:”Nhưng, dù sao chú cũng đã giết người, sẽ không có việc gì xảy đến chứ?”
Trần Dương nói:”Không đâu. CHúng tôi đã ký giấy sinh tử, chuyện này đám độc nhãn sẽ xử lý sạch sẽ.”
Tô Tình lại hỏi:”Nhưng đám đệ tử nội môn Thiếu Lâm thì sao? Bọn họ có khi nào sẽ tìm chú gây phiền phức không?”
Trần Dương nhìn Tô Tình nói:”Sẽ có một chút phiền toái, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ.” Trong lòng anh thầm than một tiếng, thời gian tốt đẹp chẳng còn bao nhiêu nữa rồi. Chính mình có nên rời khỏi đây, để tránh cho Tô Tình bị liên lụy.
Tình hình không thể nói trước được.
Tô Tình giật mình, trong lòng vô cùng phức tạp. Cô có thể nghe ra được một chút manh mối qua lời nói của Trần Dương, cũng ngờ ngợ đoán ra Trần Dương có thể muốn rời đi. Nhưng lúc này cô lại không thể nói nên lời. Muốn lên tiếng giữ Trần Dương lại, điều này cần dũng khí thật lớn.
Mà Tô Tình không nghĩ mình lại có dũng khí lớn như vậy.
Cùng lúc đó, điện thoại của Trần Dương đổ chuông, là Đường Thanh Thanh gọi.
Trần Dương nhận cuộc gọi, giọng nói của Đường Thanh Thanh lập tức được truyền tới, trong đó có gì đó phức tạp không nói nên lời:”Trần Dương, tôi muốn gặp anh.”
Trần Dương có thể hiểu được để gọi cuộc điện thoại này Đường Thanh Thanh đã phải đấu tranh tư tưởng thế nào. Cho nên anh cũng không cảm thấy khó xử, trả lời rất thoải mái:”Cô ở đâu, tôi đi tìm cô.”
Đường Thanh Thanh nghe Trần Dương nói năng nhẹ nhàng, tâm tình cũng thả lỏng một chút nói:”Tôi ở nhà, anh đến đây đi.”
Trần Dương hơi bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý.
Cúp điện thoại rồi, Trần Dương nhìn Tô Tình nói:”Chị Tình, tôi phải ra ngoài một lát. Ngày mai tôi sẽ đưa chị đến chỗ làm lấy tiền lương.”
Tô Tình gật gật đầu, cô vẫn chưa hoàn hồn.
Trần Dương khẽ thờ dài, không nói gì thêm liền bước ra cửa.
Anh ngồi vào xe của mình, thuần thục khởi động, một đường lái thẳng đến khu biệt thự Liễu Diệp.
Nửa giờ sau, Trần Dương tới trước cửa khu biệt thự, nhân viên vệ sĩ làm việc vô cùng nghiêm túc, đương nhiên không cho Trần Dương vào. Bất đắc dĩ, anh phải gọi cho Đường Thanh Thanh, cô lập tức tới đón, mới có thể để Trần Dương thuận lợi đi vào.
Đường Thanh Thanh mặc một thân váy áo màu đỏ, tao nhã mà quý phái.
Trần Dương dừng xe lại, rồi vào biệt thự với Đường Thanh Thanh. Anh không quên hỏi:”Thanh Tuyết đâu?”
Đường Thanh Thanh trả lời:”Cô ấy ở công ty.”
Trần Dương lại hỏi:”Anh họ cô thì sao?”
Đường Thanh Thanh nói:”Về Phật Sơn rồi.”
Trần Dương “A” một tiếng rồi cũng không nói gì thêm.
Giữa hai người rõ ràng đã có rất nhiều thay đổi, không thể giống như lúc trước lúc nào cũng đùa cợt trêu chọc đối phương.
Đường Thanh Thanh có vẻ bình tĩnh, Trần Dương cũng không biết cô đang nghĩ gì.
Căn biệt thự này được thiết kế theo phong cách Pháp cổ, đại sảnh rộng rãi sạch sẽ thanh lịch, trải thảm màu đỏ thẫm.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha. Trần Dương nhìn thấy trên bàn có rượu vang. Trên người Đường Thanh Thanh cũng có mùi rượu. Hiển nhiên là cô vừa uống rượu, tóc cô hơi rối, cả người có chút mệt mỏi, trái lại càng thêm phần quyến rũ.
Đường Thanh Thanh lấy một cái ly cho Trần Dương nói:”Chúng ta uống một chút đi.”
Trần Dương mỉm cười nói:”Uống một chút thật ra cũng không thành vấn đề, chẳng qua tôi sợ lỡ như tôi say rồi bị cô hành hạ. Nếu như cô muốn cưỡng bức tôi, làm sao tôi có đủ sức phản kháng lại đây?”
Đường Thanh Thanh ngẩn người, khóe mắt cong lên, trong mắt hiện lên một tia vui sướng. Cô cũng không để bụng, mừng rỡ vì Trần Dương đã rộng rãi không so đo với mình.
Hốc mắt cô bỗng đỏ lên, giọt nước mắt rơi xuống trong suốt. “Tôi xin lỗi.” Cô nói.
Trần Dương khá dễ chịu, cười nói:”Không cần xin lỗi, tôi chưa bao giờ trách các cô.”
Đường Thanh Thanh có chút cảm động nói:”Anh vì chúng tôi mà liều mạng, vậy mà chúng tôi lại nghi ngờ anh, sao anh lại không trách chúng tôi? Nếu anh mắng chửi tôi, tôi còn cảm thấy dễ chịu hơn.”
Trần Dương nâng ly rượu lên, uống một ngụm rồi nói:”Thanh Thanh, cô đừng nghĩ như vậy. Tín nhiệm cần có thời gian, tôi đột nhiên xuất hiện, các cô hoài nghi tôi là chuyện bình thường.”
Trần Dương nói năng trưởng thành, già dặn, không còn hình bóng của một tên vệ sĩ đáng khinh nữa.
Tâm trạng Đường Thanh Thanh khá hơn một chút, cô còn nói thêm:”Nhưng anh cũng chỉ mới quen biết Mộc Tĩnh, nhưng Mộc Tĩnh lại tín nhiệm anh 100%. Tôi thấy mình không xứng được anh đối tốt như vậy.”
Trần Dương nhìn Đường Thanh Thanh, cảm thấy cô gái này thật là lương thiện. Anh nói:”Mộc Tĩnh là một cao thủ, cô ấy và tôi là cùng một loại người, cho nên hiểu biết về tôi hơn một chút.”
“Anh thật sự một chút cũng không trách chúng tôi?” Đường Thanh Thanh mở to đôi mắt ầng ậng nước hỏi.
Trần Dương cười khổ nói:”Nếu tôi trách cô thì tôi đến đây làm gì?”
Đường Thanh Thanh nghe vậy rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm nói:”Vậy mai anh tới công ty đi làm lại đi.”
Trần Dương gật gật đầu nói:”Đương nhiên không thành vấn đề. Nhưng sáng mai tôi có chút việc riêng, đến chiều mới đi làm được.”
Đường Thanh Thanh nói:”Được.”
Trần Dương cười.
Đường Thanh Thanh còn nói thêm:”Vậy anh cũng chắc chắn không trách Thanh Tuyết đúng không?”
Trần Dương nói:”Đương nhiên.”
“Được rồi, vậy anh đi đi.” Đường Thanh Thanh đứng lên, giảo hoạt cười nó:”Cô nam quả nữ, truyền ra ngoài không tốt.”
Trần Dương nhất thời câm nín, nhưng anh vẫn đứng dậy nói:”Được.”
Đường Thanh Thanh đưa Trần Dương ra cửa biệt thự. Đột nhiên Đường Thanh Thanh hô to:”Trần Dương.” Trần Dương khó hiêu quay đầu nhìn cô, Đường Thanh Thanh kéo tay anh, rồi đặt lên khuôn ngực đầy đặn của mình.
Trần Dương kinh ngạc đến ngây cả người.
Đường Thanh Thanh mặt đỏ bừng như táo chín, mang vẻ thẹn thùng vô hạn, hỏi:”Giờ thì anh đã biết là tôi độn hay không độn rồi chứ?”
Trần Dương vẫn ngơ ngác nói:”Không độn!”
“Mau cút đi!” Đường Thanh Thanh liền ngượng ngùng đẩy Trần Dương ra ngoài rồi đóng mạnh cửa lại.
Trần Dương vẫn còn cảm nhận được độ ấm của Đường Thanh Thanh trong lòng bàn tay, một màn vừa rồi anh cứ nghĩ minh đang nằm mơ. Trăm triệu lần cũng không nghĩ tơi, cô gái mạnh mẽ dễ thẹn thùng Đường Thanh Thanh tự nhiên làm ra chuyện này.
Hạnh phúc đến thật là bất ngờ!
Trần Dương đi đến kết luận cuối cùng, cô gái này thật sự không độn, tuyệt đối là hàng thật giá thật.
Sau đó, anh lên xe rồi lái về nhà trọ.
Về đến nơi, Trần Dương phát hiện Tô Tình đã ra ngoài, cửa phòng cô vẫn đóng chặt, lại không có hơi thở nào. Nếu có người ngủ bên trong, với trình độ của Trần Dương có thể phát hiện ra.
Trần Dương âm thầm thấy kỳ quái, chẳng lẽ chị Tình sợ mình nên đi khỏi đây rồi?
Anh không nghĩ sẽ là vế sau, từ trước đến nay anh vẫn luôn không áp đặt những ý niệm xấu lên người khác. Cho nên cũng không nghĩ nhiều nữa mà vào phòng mình.
Trần Dương ngồi trên giường, trong đầu bắt đầu sắp xếp những chuyện đã xảy ra hôm nay. Để còn nghĩ cách đối phó với ngày mai.
Đệ tử nội môn THiếu Lâm là một tập thể, mà tập thể này là một tổ ong vò vẽ. Tuy chính mình không sợ bọn họ, nhưng nếu như xử lý không tốt, tai học không lường được.
Suy nghĩ kỹ một lúc lâu, Trần Dương vẫn không tìm ra được biện pháp nào. Việc này chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn mà thôi.
Từ nhỏ tính cách Trần Dương đã ương ngạnh mà lại vô tư, anh chỉ đơn giản nằm trên giường, chốc lát sau liền đi vào giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh lại đã là 5h chiều, Trần Dương chợt nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ nhà vệ sinh cách vách phòng.
Trời ơi, là Tô Tình đang tắm.
Trần Dương lập tức nhảy dựng lên như đánh ngựa giết gà, mắt hấp ha hấp háy…
Trần Dương nhanh chóng đi tới trước nhà vệ sinh, anh biết cơ hội để chiêm ngưỡng cảnh tượng tuyệt vời này không nhiều lắm. Chính mình phải tự nắm chắc.
Chỉ là anh cảm thấy dù có buồn bã thế nào, chỉ cần vụng trộm nhìn Tô Tình tắm rửa, chiêm ngưỡng thân hình mềm mại tuyệt vời của cô, là bao nhiều phiền não đều biến mất sạch sẽ.
Trong nhà vệ sinh, Tô Tình đang mặc quần áo, làn da tuyết trắng bị một màu đen che phủ càng làm cho Trần Dương thêm kích động.
Lại một lần nữa, Trần Dương buông thả chính mình…
Giải quyết xong, Trần Dương thu dọn một chút, liền cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
Tất cả phiền muộn cứ thế tan thành mây khói, Trần Dương bắt đầu khoanh chân trên giường vận Đại Nhật Nguyệt công. Trong anh yên tĩnh như một thai nhi được nước ối bao bọc, dường như không chuyện gì trên đời có thể tác động được đến anh.
Một hơi hít vào, luồng khí này chuyển động trong anh, chạy tới tứ chi Trần Dương. Mỗi một chuyển động, đều ngấm vào máu thịt, hòa vào cốt tủy. Đến nay tu vi của Trần Dương đã đạt đến trình độ Hóa Kính cao nhất. Phía trước chỉ còn một bước là đạt được Lục Địa Chân Tiên.
Nhưng một bước này bước ra vô cùng khó khăn.
Mỗi người tu luyện đều có khác biệt. Một khi bước tới, sẽ là cá chép vượt vũ môn hóa rồng, tu hành đắc đạo.
Hóa Kính chính là đem toàn bộ sức mạnh trong cơ thể luyện đến trình độ xuất thần nhập hóa. Minh Kính là một thứ năng lực hung dữ và mạnh mẽ , trong thiên hạ này mọi sức mạnh to lớn đều là Minh Kính. Lũ lụt cũng là Minh Kính, người bình thường đánh ra một quyền cũng gọi là Minh Kính.
Còn lại Ám Kình thì chỉ có loài người mới có thể lĩnh ngộ được. Biến hóa toàn bộ sức lực trong một quyền ngưng tụ thành một cây kim nhỏ bình thường, đây là ám kình.
Cao thủ Minh Kính một quyền có thể nặng tới trăm cân, trăm cân này đánh xuống một con voi cũng chỉ như gãi ngứa.
Nhưng cao thủ Ám Kình có thể làm cho sức mạnh trăm cân này bén nhọn như một mũi tên. Một quyền đánh xuống con voi, sẽ trực tiếp xuyên qua người nó, phá hủy lục phủ ngũ tạng.
Về phần Hóa Kính, đó là xuất thần nhập hóa. Đặt một miếng gạch xanh lên trên một khối đậu phụ, cao thủ Hóa Kính một quyền đánh xuống, gạch xanh sẽ vỡ vụn mà đậu phụ vẫn còn vẹn nguyên.
/34
|